Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

C VỊ CỦA BANG D...

Phượng Cửu An

2024-11-13 01:00:01

Nghi thức khai mạc của cuộc thi chiến cầu diễn ra vào tám giờ sáng.

Năm giờ chiều, khán giả vào trạm kiểm soát an ninh được phân theo khu vực.

Đại biểu các tập đoàn tài chính lớn ngồi vào chỗ, giả vờ cười nói chào hỏi giữa các doanh nghiệp với nhau.

Đường Táp thay đồng phục của đội chiến cầu xong đang ngồi đợi ở trên ghế dài của khu vực chờ, phóng Thần thức ra tra soát toàn bộ sân đấu.

Có lẽ Thần thức mỗi ngày một tăng mạnh, cô quét một vòng, thấy được cao nhất là có sáu mươi bảy con yêu thú, khoảng cách là trong vòng tám trăm mét.

Cô thu Thần thức lại, nghe được tiếng thay đồ trong phòng.

“Tôi đang run đây, đang run nè!” Cửu Vĩ nói bằng giọng run rẩy.

Đế Chiêu: “Được rồi, đừng run nữa, lấy cái đuôi ra không cho phép quấn tụi tui. Lúc này chỉ mới đi vào sân thôi, phải ngồi đợi hai tiếng nữa, hiệu trưởng Bạch diễn thuyết nửa tiếng, giới thiệu quan khách minh tinh nửa tiếng, giới thiệu thành viên đội bóng chuyên nghiệp nửa tiếng, còn nửa tiếng.......... Bây giờ cậu căng thẳng là quá sớm rồi.”

Cửu Hồ Ly: “Tôi xong rồi, trong ba tiếng rưỡi này tôi nhất định sẽ vì căng thẳng tới phát bệnh tim mà chết cho xem!”

Phụng Hoàng ôm đầu Hồ Ly, nói: “A Luật, nhìn tôi! Cậu phải tin tưởng tôi, tôi là Âu Hoàng! Sau khi lên sân cậu nhất định không bị mất mặt đâu!”

Cửu Vĩ Hồ: “Ding ding ding, bớt gạt Hồ Ly đi, Phụng đực Hoàng cái, bây giờ cậu vì theo đuổi Táp Táp sớm đã giấu cái mặt Hoàng đó đi rồi, Âu con khỉ ấy! Nhất định là không tốt!”

Đế Chiêu: “Này, An Luật!”

Chọn lựa giới tính rõ rồi thì rất nguy hiểm, lỡ như để Táp Táp nghe được khiến Táp Táp động lòng thì phải làm sao đây chứ?!

Ngao Hiển: “Thôi cái đống logic chết tiệt đó đi, mau thay xong rồi ra ngoài, phiền chết đi được!”

Một lúc sau, bốn con không lục hải từ trong phòng quần áo xong ra như ong vỡ tổ.

“Đường Táp!”

“Táp Táp ~”

“Táp Táp, chân tôi mềm nhũn rồi, mau đỡ tôi!”

“Bạn học Tiểu Đường chào buổi sáng!”

Đường Táp cầm đũa, dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho bọn họ.

“Chúng ta phải ở đây đợi họ giày vò xong sao?”

“Gần như vậy.” Đế Chiêu nói.

Gần sáu giờ, hậu đài bắt đầu bận rộn, lúc nhân viên công tác truyền thông đi ngang quan khu chờ bèn nói: “Lát nữa lúc đội chuyên nghiệp tới, bọn tôi sẽ làm một cuộc phỏng vấn, tới lúc đó các bạn phối hợp một chút nhé.”

Không lâu sau, An Hinh vác theo một cái túi hóa trang cực lớn tìm tới, quét mắt một vòng, nói: “Đường Táp, tới đây trang điểm.”

Đường Táp: “Trang điểm để tăng thêm vận may sao?”

“Trang điểm để cô lên máy quay đẹp một chút!” An Hinh chỉ đám hoa cỏ đang diễn tập ở bên cạnh, nói: “Họ vừa xuống thì đến lượt mọi người lên sân. Nhìn thấy trình độ nhan sắc của họ chứ? Nhìn thấy gương mặt trang điểm họ chứ?”

Cô lại chỉ màn hình điện tử lớn bên ngoài đang chạy logo của Phi Đại: “Nhìn thấy màn hình HD có số tiền không nhỏ đó chứ? Tới lúc đó ống kính sẽ từ trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ của bọn họ lướt tới trên mặt cô đấy.......”

Đường Táp thỏa hiệp.

Tóm lại là không thể gây trở ngại đúng không, nhưng cô vẫn muốn đưa ý kiến.

“Trang điểm cũng được thôi, nhưng lần sau đừng làm tổn thương lòng tự trọng như vậy.”

An Hinh lạnh mặt, vừa trang điểm vừa hỏi: “Tôi lúc nào tổn thương tới lòng tự trong của cô?”

“Cô đứng ở bên kia, nhìn từng người một nhưng sau đó chỉ bắt một mình tôi trang điểm.”

Bốn con không lục quân không cần trang điểm kia không dám lên tiếng.

Đúng vậy, đây là hành vi làm nhục Thần, tuyệt đối là làm nhục Thần rồi.

Bảy giờ rưỡi, Bạch Trạch bắt đầu đọc bản thảo.

“Đầu tiên, hoan nghênh các tân cựu sinh viên đến Phi Đại chúng tôi. Cho dù trải qua bao nhiêu năm, cho dù đường Chăm Chỉ đường Trả Ơn còn tồn tại hay không, cho dù nhà ăn có tăng giá hay không, các cựu sinh viên có thoát ế hay không, hiệu trưởng trường của các bận vẫn là Bạch Trạch tôi, mà Bạch Trạch tôi vẫn không thay đổi, không trọc không già không lú lẫn, cho nên năm nay vẫn do tôi đọc diễn thuyết.......”

Hai mươi phút sau Bạch Trạch lải nhải rồi — —

“....... Đầu tiên để chúng ta chúc mừng cuộc thi chiến cầu lần này, đạt được thành công viên mãn!”

Mặt Đường Táp bị trang điểm trắng bệch, vốn muốn mở miệng mắng nhưng son môi trong này dính vô cùng cho nên thành công bịt kín miệng cô lại.

Bách Linh Điểu cầm micro lên: “Phía dưới là khách mời có mặt lần này, chủ nhiệm quản lý hiệp hội chiến cầu của tập đoàn tài chính Hiên Viên......”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“....... Và, minh tinh điện ảnh nổi tiếng, An Thấm!”

Trên màn hình lớn chếch với băng ghế xuất hiện một gương mặt xinh đẹp đến mức rung động lòng người.

Đường Táp ra sức mở miệng, khen: “Sau này nếu thế giới bên ngoài muốn làm lại bộ phim Phong Thần Diễn Nghĩa, tôi sẽ tiến cử nhan sắc của chị cậu ra diễn Tô Đát Kỷ.”

“Chị tôi mới không thèm diễn loại phụ nữ xấu xa đó đâu.” Cửu Vĩ Hồ run đùi nói, “Chị ấy quý nhất là lông Hồ Ly, sẽ không nhận vai diễn làm giảm hình tượng đó!”

An Thấm gửi tới một nụ hôn gió, nói: “Cuộc thi đấu mở màn đêm nay, em trai tôi nằm trong đội đặc sắc của Phi Đại, A Luật, cố lên nha! Chị đợi màn biểu hiện đẹp mắt của em đấy!”

Được, dưới sự chứng kiến của quần chúng toàn sân đấu toàn quốc cue em trai của mình, đợi chốc lát Cửu Vĩ Hồ ra sân nhất định sẽ đặc tả kỹ càng, nhưng đây là trực tiếp cả nước! Cả nước đấy!

Biết bao nhiêu fan của An Thấm đều ngồi trước tivi trông chờ màn biểu hiện của em trai An Thấm kìa!

Bạch Trạch trốn khỏi ống kính, bất lực xoa mặt.

Bác mượn một tờ giấy quảng cáo, che kín mặt của mình.

Hồn An Luật bay lên trời, qua đời tại chỗ.

Phụng Hoàng vội vàng cấp cứu, tiến hành khôi phục nhịp tim, lấy thuốc trợ tim mà thầy Bác vừa đặc biệt phát cho đổ vào trong miệng Hồ Ly.

Đường Táp: “Hả? An Thiến không biết trình độ của An Luật sao?”

Đế Chiêu nói: “Chuyện này........ chị An Thấm rất bận, lúc An Luật phế chị ấy chưa từng thấy bao giờ. Cho dù có thấy cũng cho rằng cậu ấy đang làm nũng......”

Dẫu sao ngoại trừ An Luật, thì các con Hồ Ly đực trong nhà Cửu Vĩ hồ đều khá có sức lực.

Ngao Hiển cười nói: “Hết cách rồi, năm đó bộ trưởng An chủ tịch An đều là tiền đạo hạng nhất của đội chiến cầu, lúc An Thấm lên đại học cũng là thành viên thủ môn vô cùng xuất sắc, chị ấy sao biết gien của nhà chị ấy tới thế hệ này thì phế ngay trên người Hồ Lực đực chứ.”

An Luật giống như một phiến lá rơi, xào xạc rì rào, sợ tới bạc màu.

Phụng Hoàng nhổ một cọng lông của An Luật, mới khiến An Luật hồi hồn được.

An Luật khóc sướt mướt, oán trách Phụng Hoàng: “Ai bảo cậu cứu tôi, để tôi chết cho rồi đi! Để tôi chết cho rồi đi!!”

Tuyển thủ đội chuyên nghiệp lên sân, nhìn thấy hình thể của năm đội viên đó, Đường Táp ôm chặt Cửu Vĩ Hồ, thở dài một hơi xoa đầu cậu.

Năm đội viên của đội chuyên nghiệp, ai nấy giống như vận động viên thể hình Schwarzenegger (Sơ-oát-sơ-nê-gơ), hoàn mỹ đến từng góc cạnh, bắp chân to lớn.

Lúc đội trưởng phát ngôn, Đường Táp vừa nghe tới cái giọng loli này thì thở dài càng nặng nề hơn.

Đế Chiêu nói: “Ừm, đội trưởng là Linh Cẩu, giống cái.”

Ngao Hiển: “Chính là Linh Cẩu đực với hoocmon đang bùng nổ, cô có lẽ từng xem thế giới động vật nhỉ, biết Linh Cẩu cái mạnh bao nhiêu chứ.”

Đường Táp nhớ lại, kinh ngạc nói: “Là loài Linh Cẩu....... tiến hóa bộ phận sinh dục rõ ra ngoài, hung hãn không gì sánh bằng....... đó sao?!”

Phụng Hoàng: “Đúng vậy, kết cấu xã hội hoàn cảnh sống của các cô ấy thường là nữ A nam O, giống đực yếu hơn một chút, Táp Táp, cô phải cẩn thận một chút, cô ấy phụ trách vị trí hậu vệ đấy.”

Phóng viên phỏng vấn đội trưởng, hỏi có trông đợi gì vào đội đặc sắc Phi Đại chốc nữa tác chiến không.

Đội trưởng Linh Cẩu nói: “Tôi đều không quen biết họ, nhưng An Thấm nói có em trai cô ấy tham gia, là thủ môn, vậy tôi cũng trông đợi vào màn biểu hiện của cậu ấy đi!”

Cửu Vĩ Hồ vừa mới được Đường Táp vuốt ve hoàn hồn lại liếc nhìn đội trưởng Linh Cẩu nữ A trên màn hình lớn đang nhếch môi ‘cười gằn’, lại hôn mê chết đi.

“Toi rồi toi rồi, cô nhìn nụ cười đó của cô ấy xem, chơi không tốt chắc sẽ bị cô ấy cưới mất.” Cửu Vĩ Hồ ding ding nói, “Tôi sẽ bị cô ấy chà đạp cho xem.”

Đế Chiêu: “Này, chú ý logic, đừng để nó xách lên giường được không? Cậu yên tâm, người ta không ăn loại Hồ Ly phế như cậu đâu.”

Người chủ trì Bách Linh Điểu nói: “Phía dưới xin mời........”

Hồ Ly té ngã cắm thẳng đầu xuống đất.

“Màn múa của đội cổ vũ thuộc học viện quan hệ Phi Đại!!” Giọng chim của MC véo von trong trẻo, “Múa mở đầu, Kiều Hoa Song Kiều!”

Đại Kiều Tiểu Kiều dẫn theo đám hoa cỏ của học viện quan hệ bước uyển chuyển lên sân.

Giai điệu bắt đầu, Bạch Trạch qua kẽ hở ngón tay cẩn thận nhìn.

“Ôi....... ôi.......” Ông thở vắn than dài, “Nhảy tốt như vậy, lát nữa phải làm sao đây!”

Đường Táp nhìn Lục La, cô ta đang đứng ở bên ngoài căng thẳng nhìn các cô ấy biểu diễn, sắc mặt hốc hác hơn so với mấy ngày trước.

Phụng Hoàng vẫn đang lay Cửu Vĩ Hồ tỉnh.

Lúc màn múa tiến vào đoạn cao trào nhất, khách mời toàn khán đài run chân theo.

Biển quảng cáo quanh sân thể dục theo đó cũng đổi sang màu sắc và logo của các nhà tài trợ. Trong đó có một nhà làm điện thoại nào đó của thế giới bên ngoài do An Hinh kéo tới, chiếm vị trí hơn một phần hai.

Chạy biển quảng cáo trong sân là do các sinh viên của bộ phận tin tức mạng phụ trách, trong đó có Thiên Hiểu Sinh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi màn biểu diễn của Song Kiều kết thúc, cô mở phần quảng cáo của Đại Bạch Thố Tinh thuộc bộ phận in ấn.

‘Luận văn, tài liệu, khế ước, hợp đồng, copy photo, sắp chữ viết hộ, giá ưu đãi thống nhất! Quay lại trường học cũ, giảm 20%!’

Quần chúng nhìn thấy đều bật cười vang dội.

Bách Linh Điểu chộp micro tới, nói: “Phía dưới xin mời đại biểu đội chiến cầu của đại học Phi Nhân Loại ra sân!”

“Người đầu tiên đi vào sân là đội trưởng Ngao Hiển, học viện tuyển chọn, quân viện Thanh Long.”

Ngao Hiển vẫy tay theo kiểu lão cán bộ, nở nụ cười khéo léo.

Bác đứng dậy mắng to: “Đã nói là bước ra một cách lấp lánh nhất rồi mà! Ngao Hiển, Ngao Hiển cậu làm sao thế!”

Tôi chỉ hy vọng vào mỗi mình cậu thôi!

“Tiếp theo đây xin giới thiệu bạn học Đế Chiêu là hội trưởng hội học sinh của Phi Đại chúng ta, có thành tích đứng thứ hai trong ba năm liền, học lực xuất sắc, học viện tuyển chọn, quân viện Thanh Long!”

Đế Chiêu cũng mỉm cười vẫy tay kiểu cán bộ.

Bác oán giận vỗ đùi: “Xảy ra chuyện gì thế!”

“Người tiếp theo đang đi về phía bạn là Thất Thất của chúng ta, được tuyển chọn từ học viện Chu Tước học viện chính pháp!” Bách Linh Điểu vỡ giọng, “Phụng Thất! Tôi yêu bạn!”

Ồ, Bách Điểu hướng về Phụng sao, Bách Linh Điểu kiềm chế cảm xúc không được cũng là chuyện bình thường.

Song, Đường Táp lại nghe thấy Cửu Vĩ Hồ đang đứng xếp hàng ở trước mặt cô, lung lay giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống hôn mê lẩm bẩm nói: “Bách Điểu chế giễu Phụng........ vạn thú chế giễu Hồ........”

“Vị tiếp theo đây, chính là bạn học An Luật em trai của An đại minh tinh chúng ta và đang học tại Phi Đại, được tuyển chọn từ học viện tài chính thương mại!” Bách Linh Điểu nói xong còn bổ sung thêm: “An Luật, đêm nay cố lên, chúng tôi đang theo dõi cậu đấy!”

An Thấm ở trước ống kính, hô lên một cách xinh đẹp mà tự nhiên nhất: “A Luật! Cố lên!”

Đội trưởng Linh Cẩu A nhìn chăm chăm cửa ra.

Cửu Vĩ Hồ nhích từng bước đi lên, cái đuôi xù ở phía sau, Hồ Ly ngây ngẩn cái đuôi cứng nhắc không động đậy nổi, trong giống như đã bị đông cứng vậy.

“Cuối cùng, là sinh viên đặc biệt năm nay vừa mới tuyển vào Phi Đại chúng ta, tuyển thủ tham gia thi đấu được tuyển chọn từ học viện quan hệ Huyền Vũ, sinh viên nhân loại đầu tiên của Phi Đại chúng ta, Đường Táp!”

Đường Táp nắm chặt đũa đi lên sân, đứng thẳng.

Bác nằm liệt kiểu Cát Ưu ở trên khán đài, ngây ngốc nhìn trời.

Sau khi Đường Táp đi vào sân thi đấu, các quảng cáo chạy xung quanh đều được đổi sang logo khác.

Màu trắng làm nền, thể chữ màu xanh, từ từ nổi từ phía Đông ra: Bang Dao Phây của đại học Phi Nhân Loại chúc đại hội khai mạc thành công mỹ mãn, che giấu cái ác phô bày cái thiện, xây dựng và cân đối vườn trường!

Phía Tây từ từ nổi lên: Chống lại tội phạm làm trái pháp luật, dùng dao để tấn công, bang Dao Phây nguyện vì mỗi một học sinh tuân thủ pháp luật bảo vệ hộ tống!

Phó hiệu trưởng Hải Trãi ngồi thẳng người, nghiêm túc xem từng chữ một, khóe môi hiện lên ý cười nhạt.

Thiên Hiểu Sinh còn giúp bang Dao Phây làm một logo động, dao phây và thớt thay xuất hiện tới lui, gà vịt cá thịt trên phông nền xanh núi và biển lần lượt nhấp nháy.

Trên màn hình, dao phây bay tới cắm lên trên thớt, ba chữ Bang Dao Phây đứng yên không nhúc nhích, đơn giản cực ngầu, bá khí bức người.

Các sinh viên hoan hô.

“Có bảng hiệu!”

“Tôi cũng có trợ giúp!”

“Mẹ nó, ông đây tiêu tiền đúng chỗ rồi!”

“Quảng cáo này chiếm C vị rồi!”

An Luật bình tĩnh lại rồi, ba chữ Bang Dao Phây nền trắng chữ đen, hình như đã cho cậu dũng cảm.

Cậu hít sâu một hơi, nói: “Tôi có thể rồi.”

Phụng Hoàng tiếp: “Tôi có thể?”

Ngao Hiển: “Mấy đứa đã có thể, thì anh đây cũng có thể.”

Đế Chiêu mơ màng không theo kịp tốc độ.

Mà Đường Táp mặt đầy bình tĩnh tự nhiên, sau khi tán thưởng phần tuyên truyền bang Dao Phây mà Thiên Hiểu Sinh làm xong, cô giơ tay lên, nhìn về phía ống kính chào hỏi với khán giả tại hiện trường và trước tivi.

MC Chim muốn làm dậy bầu không khí, hỏi: “Năm nay ra sân tại sao không có hiệu quả đặc biệt gì cả? Hiệu trưởng Bạch ngay cả năm đồng tiền cũng không nỡ cho sao?”

Nói rồi đưa micro tới, Đường Táp nhận lấy, nói: “Trước thi đấu dùng mánh lới quá nhiều thì cũng không được gì. Lên sân thi đấu rồi thì chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Số ký tự: 0