Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

CÒN AI MUỐN LÀM...

Phượng Cửu An

2024-11-13 01:00:01

Đường Táp mang theo máy ảnh mà chị hai An Lâm của Cửu Vĩ Hồ tặng đi tham quan quân viện.

Trùng hợp là Vương Chính cũng mang theo một cái máy ảnh, giống với cái của Đường Táp, nhìn từ bên ngoài, gần như không khác gì mấy.

Vương Chính rất kinh ngạc tò mò: “Em cũng có máy ảnh? Cái máy ảnh này dùng rất tốt, loại của chúng ta có lẽ là giống như nhau. Rất có mắt nhìn, bạn học nhỏ.”

“Máy ảnh sao?” Đường Táp cởi máy ảnh ra nói, “Cái này là chị hai của An Luật tặng cho em, thật ra em không giỏi chụp ảnh lắm……”

Vương Chính: “Không sao đâu, tôi có thể dạy em, tôi nằm ở câu lạc bộ nhiếp ảnh đấy, kỳ nghỉ cũng thường chạy ra ngoài thế giới đi chụp ảnh, vẫn có chút tự tin có thể dẫn dắt học sinh đấy.”

Đế Chiêu không xen lời vào, vẻ mặt có hơi u ám.

Đường Táp: “Thật không ạ? Sau này nếu học trưởng mở một cuộc triển lãm cá nhân, em nhất định sẽ đi xem.”

Đế Chiêu cuối cùng cũng tìm được kẽ hở chen vào: “Hôm nay em lấy theo máy chụp ảnh đến, là muốn chụp quân viện của chúng tôi sao?”

Đường Táp: “Được không ạ? Em muốn chụp lại để cho ba mẹ em xem.”

Vương Chính nói: “Đương nhiên là được. Phải rồi……. gia đình của bạn học Đường Táp, có bao nhiêu anh chị em?”

Đường Táp nhìn vào trong ánh mắt của Vương Chính thấy có nhiều hơn một chút ý cười rất khác lạ.

“Cộng thêm em là hai người.”

Vương Chính tò mò: “Người còn lại là?”

“Có một em gái, tên là Đường Na, thân thể không tốt lắm, năm nay đã về quê nội rồi.” Đường Táp nói, “Lâu lắm rồi em không gặp con bé, thật ra hai chị em chúng em không thân nhau lắm.”

Lúc cô nói tên Đường Na ra, vẫn luôn nhìn chăm chú Vương Chính, thấy sắc mặt của Vương Chính không có thay đổi lớn, tiếp tục tò mò: “Hả? Gia đình em không ở cùng nhau sao?”

“Không ở cùng ạ, em ở nhà quê ngoại, con bé thì ở nhà, ba mẹ khá thích em ấy. Đến kỳ thi đại học năm nay em mới trở về, bởi vì học tập không tốt, ba em ở bên ngoài không muốn nhắc đến em lắm…….” Giọng nói của Đường Táp cố gắng hạ thấp xuống, nghe giọng điệu, giống như chuyện trong nhà không có đơn giản như vậy.

Đế Chiêu cuối cùng cũng xen lời vào.

“Được rồi, vấn đề riêng tư thì thôi đừng nói nữa.” Anh quan tâm nói, “Tiểu Táp muốn đến tham quan nơi nào trước đây?”

Đường Táp nói: “Đi tham quan lớp lục quân của học trưởng Vương Chính trước đi!”

Vương Chính cũng cười hiền, còn cầm máy ảnh hộ Đường Táp: “Cực kỳ vinh hạnh. Để tôi cầm máy ảnh giúp em cho, quá nặng mà, không nhẫn tâm nhìn thấy nó treo trên cổ em.”

Đế Chiêu ngẩn người một lúc, trong lòng dường như biến thành một quả chanh rồi, chua ngấm vào trong máu lan khắp toàn thân.

Đến chức cha già cũng có người muốn giành làm là sao?

Sau khi bước vào khu quân viện uy nghiêm, Đường Táp hỏi: “Quân viện bây giờ có bao nhiêu sinh viên?”

Vương Chính: “Hơn bốn trăm sinh viên.”

Đế Chiêu bị Vương Chính giành trả lời trước, đành phải ngậm miệng lại.

Đường Táp: “Có bao nhiêu khoa?”

“Chỉ có một khoa chỉ huy tác chiến, nhưng khác quân chủng.” Vương Chính nói, “Ngoại trừ huấn luyện tác chiến và lý luận chỉ huy, những môn còn lại đều có lịch học giống với ba viện kia. Nói cách khác, sinh viên quân viện chúng tôi, có thể tự do chọn môn học ở ba viện còn lại.”

“Nghe ra...... mức độ tự do và quyền hạn của quân viện các anh rất lớn.”

Vương Chính cười nói: “Có thể nói như vậy, quân viện vẫn có một đặc quyền nhất định. Ví dụ như...... Đế Chiêu là hội trưởng hội học sinh của Phi Đại, nhưng luận về quyền lực ở trong quân viện, thì không sánh bằng chủ tịch hội học sinh của quân viện.”

“Chủ tịch hội học sinh của quân viện là ai?”

Đế Chiêu hít sâu một hơi, nói: “Hống (1).”

Hống, hay còn gọi là Vọng Thiên Hống, nguyên hình giống như chó hoang, thuộc tính hệ hỏa. Căn cứ theo quyển sổ các loài đại yêu mà Đế Chiêu viết, Hống là đại yêu loại S, trạng thái nguyên hình là một loài dã thú ăn người còn ăn cả Rồng.

Đường Táp: “...... Oa.” Là một tiểu nóng tính đây!

Đế Chiêu rất hài lòng với biểu cảm của cô: “Xem ra quyển sổ tôi viết em rất nghiêm túc xem.”

“Dạ, em còn làm bút ký nữa đấy.” Đường Táp nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Chính cười nói: “Nhưng mà em yên tâm, cậu ấy thuộc khoa chỉ huy tác chiến của lục quân là tiền bối của tôi, năm nay năm tư rồi, đang trong kỳ thực tập nên không ở trong trường.”

Đường Táp tiếc nuối không thôi, lại ngước mặt lên, kéo tay áo của Đế Chiêu, hỏi: “Nếu học trưởng Đế Chiêu và Hống đánh nhau, ai có thể thắng?”

Nếu như Vương Chính không có ở đây, Đế Chiêu nhất định sẽ nói, đương nhiên là tôi thắng.

Nhưng Vương Chính ở đây, anh ngại không dám tự tin quá mức, đành phải phân tích nói: “Phải xem tình hình đã, năng lực của học trưởng Hống vốn thuộc loại khắc Rồng, nếu là chỉ đánh hữu nghị, tôi nhất định chiếm không được thế thượng phong, nhưng nếu là loại kẻ địch liều mạng…… quyết sống mái một phen, tôi cũng không đến mức rơi vào thế bất lợi.”

Đường Táp nghe hiểu: “Xem ra học trưởng Hống này thật là mạnh ha.”

Trong mắt Vương Chính mang theo vẻ kiêu ngạo, gật đầu nói: “Anh ấy là người mạnh nhất của khoa chỉ huy tác chiến lục quân chúng tôi…… thậm chí là toàn quân viện.”

Loài yêu có một tính cách, chính là ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Sự ngưỡng mộ này không giống với con người, ngưỡng mộ của loài yêu chính là luôn chịu khuất phục và nghe theo chỉ huy một cách bản năng.

Cũng có thể nói là, Hống thân làm chủ tịch hội học sinh quân sự, vô cùng thích hợp làm người của tổ chức.

Đường Táp thông qua cuộc trò chuyện lần này, trong lòng đã khoanh vùng Hống rồi.

“Nhưng mà, học trưởng Hống đã lợi hại như vậy, học trưởng Đế Chiêu sao có thể làm được chức hội trưởng hội học sinh của Phi Đại được ạ?” Đường Táp nhanh chóng hỏi.

Vương Chính nhìn Đế Chiêu một cái, cười giải thích thay anh.

“Hội trưởng Phi Đại không bằng chủ tịch quân viện, nhưng nếu như muốn trở thành chủ tịch quân viện, lúc năm ba, thì phải làm hội trưởng Phi Đại. Năm ngoái học trưởng Hống chính là hội trưởng của Phi Đại……” Vương Chính nói, “Năm ba sẽ rèn luyện làm hội trưởng của khu trường học, sang năm tư quay về học viện của mình làm chủ tịch, đường đi chính là như vậy. Cũng có thể nói, Đế Chiêu của chúng ta, tương lai cũng có thể là người thay thế học trưởng Hống.”

Đế Chiêu khiêm tốn nói: “Đúng, có thể lắm. Học trưởng Hống lợi hại hơn một chút, năm ngoái không chỉ là hội trưởng hội học sinh của Phi Đại, còn kiêm nhiệm cả chức chủ tịch quân viện trước một năm rồi, tôi so với học trưởng Hống, còn cách xa lắm.”

Vương Chính cười rất thâm ý.

Đường Táp vờ như vô ý nói: “Ồ…… cũng có thể nói là, năm ngoái học trưởng Hống đã nắm cả thực quyền của Phi Đại trong tay luôn rồi.”

Vương Chính: “Đúng vậy, rất lợi hại đúng không?”

Trong lòng Đường Táp lại thầm vẽ ở trên đầu Hống thêm một vòng tròn đỏ — — Đối tượng trọng yếu cần chú ý.

“Lúc nào thì học trưởng Hống mới về trường?” Đường Táp hỏi.

Đế Chiêu có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra anh không nên khiêm tốn như vậy, thể hiện rõ bản thân vô cùng yếu ớt, bạn xem, bây giờ cô gái nhỏ này lại bắt đầu nổi lên hứng thú với Hống càng mạnh rồi!

“Cuối năm có lẽ sẽ kết thúc kỳ thực tập rồi.” Vương Chính nói, “Đợi Hống về, tôi sẽ đại diện khoa chỉ huy tác chiến lục quân mời em ăn cơm, thích rồi phải không, còn có thể chụp hình chung với học trưởng Hống nữa.”

Vẻ mặt anh khi nói những lời này vô cùng tế nhị.

Đường Táp tóm được chút tế nhị này, nói: “Được ạ! Có ký tên càng tốt! Em muốn lấy về nhà cho ba mẹ và em gái xem.”

“Ừm.” Vương Chính cười gật đầu.

Cuối cùng Đường Táp cũng dạo đến lãnh địa của Tiểu Bạch Long, Vương Chính có việc nên đi trước rồi, Đường Táp ôm máy ảnh đi theo Đế Chiêu bắt đầu dạo ở lầu ký túc xá của quân viện.

“Tôi ở phòng này, ở cùng với Ngao Hiển.” Anh gõ cửa phòng trước, lớn giọng nói: “Anh ba, em dẫn theo bạn học Đường Táp đến xem phòng ngủ này.”

Anh chủ yếu sợ Ngao Hiển ở trong phòng ngủ phóng thích chính mình, trần truồng ra mở cửa.

Song, tình hình thực tế cũng không có tốt hơn được bao nhiêu, hô nhiều thêm một câu như vậy, cũng chỉ khiến Ngao Hiển mặc nhiều thêm một cái quần lót mà thôi.

Tiểu Hắc Long lông bạc da đen cơ thịt tám múi vừa mới tắm xong, mặc một chiếc quần lót căng chặt vừa lau tóc vừa đi ra mở cửa, còn tự nhiên thoải mái đến bắt tay với Đường Táp.

Nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, Đường Táp thực muốn huýt sáo một tiếng rồi.

‘Diễm phúc’ của An Hinh không cạn!

Nhìn đường nét cơ thịt của cơ thể này xem!

“Đến rồi, đợi lâu lắm đấy, đi vào tham quan đi, có thể chụp ảnh, giường của Đế Chiêu ở đây, em muốn chụp bao nhiêu tấm thì cứ chụp ha ha ha ha.” Ngao Hiển vỗ chiếc giường sạch sẽ ngăn nắp như chưa từng có người ngủ đó, lớn giọng cười to.

Đường Táp giơ máy ảnh lên, tách tách chụp mấy tấm, thuận tiện cũng đưa luôn con Rồng nhỏ da đen trần truồng vào màn hình.

Nhìn thấy Đường Táp chụp nơi mình ngủ, mặt của Tiểu Bạch Long đỏ lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh bỗng cảm thấy, đổi hồn thành Tiểu Hắc Long cũng được, ít nhất với làn da đen khi đỏ mặt sẽ không bị nhìn thấy.

“Học trưởng Ngao Hiển bây giờ là đại diện của chỉ đạo viên sao?”

“Đúng, năm nay địa điểm thực tập của tôi là ở tại trường.” Ngao Hiển nói.

“Là hiệu trưởng Bạch Trạch phân sao ạ?”

“Không phải, chúng tôi bốc thăm nội bộ.” Ngao Hiển nói, “Sau khi lên năm bốn thì sẽ bốc thăm quyết định địa điểm thực tập của học kỳ một, số người được ở tại trường chỉ có một, thật ra đây cũng là việc tốt, nhẹ nhàng hơn một chút, Tôi vốn rút được là phải thực tập dã ngoại ở khu Nam Sơn, nhưng Hống hình như muốn đị, thế là đổi với tôi, cậu ta rút trúng là thực tập tại trường.”

Đường Táp bỗng hỏi: “Học trưởng Hống không phải là chủ tịch hội học sinh của quân viện sao? Đáng nhẽ ra, sau khi anh ấy rút trúng tại trường, càng thuận tiện quản lý....... Cho nên anh ấy đã giao quyền hành quản lý cho anh rồi ư?”

Ngao Hiển: “Không có, đại diện chủ tịch giao cho Trọng Minh rồi.”

Đường Táp: “Trọng Minh Điểu (1)?”

Ngao Hiển gật đầu: “Kiến thức tồn kho của bạn học Tiểu Đường được đấy.”

Đường Táp: “Em chưa từng nhìn thấy Trọng Minh Điểu bao giờ, có thể đi xem thử không?”

Đế Chiêu tích cực phát huy tác dụng, nói: “Ký túc xá của anh ấy ngay ở trên tầng lầu này, dẫn em đi gặp thử, vận may tốt còn có thể nhìn thấy nguyên hình, nghỉ trưa anh ấy thích hồi phục về nguyên hình.”

Thế là Đế Chiêu chạy thẳng lên phòng ngủ của Trọng Minh Điểu, gõ cửa một cái.

Trọng Minh Điểu ngửi được mùi vị của con người, giật mình một cái, mở cửa ra, mắt nhìn chăm chăm vào Đường Táp.

Đế Chiêu nói: “Có thể vào không? Cô gái nhỏ này muốn đến gặp anh.”

Trọng Minh Điểu nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng: “Đi vào đi......”

Buổi trưa không kiểm tra dọn dẹp phòng, Trọng Minh phóng thích chính mình, phòng ngủ vô cùng lộn xộn, trong ngoài đều là giấy rác, trên một chiếc giường khác chất đầy váy tất nữ trang.

Trọng Minh Điểu phát hiện Đường Táp đang nhìn, bèn vội vàng kéo chăn đậy kín những thứ đồ này lại.

Đường Táp: “Bạn cùng phòng của anh là con gái sao?”

Nhìn từ bên ngoài, Trọng Minh Điểu chắc chắn là giới tính nam, dưới tình huống này không thể có bạn cùng phòng là giới nữ được.

Trọng Minh Điểu nói: “Tôi không có bạn cùng phòng, chỉ một mình tôi ở thôi. Những thứ này là......”

Trọng Minh có chút hoảng hốt, lập tức nhắm mắt lại, mất hết mặt mũi rồi: “Là sở thích của tôi.”

Tiểu Bạch Long lén lút cười trộm một cái, nói với Đường Táp: “Con người đều gọi chúng tôi là yêu quái, bây giờ đã biết chúng tôi ‘quái’ chỗ nào chưa?”

Đường Táp đánh giá phòng ngủ của Trọng Minh, phát hiện trên đất còn đặt một đôi giày cao gót nữ số 36, trông giống như từng mang rồi.

Cô nhìn cái chân to của Trọng Minh, nói: “Không sao ạ, ngoài thế giới của chúng em của có con gái làm đại ca......”

Không, rất kỳ lạ, những thứ váy trang sức vừa rồi bao gồm cả đôi giày cao gót nữ này, nhìn kích thước rõ ràng không phải là thứ nó có thể mang vừa. Hơn nữa, nếu như sở thích của nó chỉ là sưu tầm đồ dùng của phái nữ, thì những thứ đồ này phải hoàn toàn mới hết mới phải, nhưng......

Đường Táp giơ máy ảnh lên, chụp cho Trọng Minh Điểu một tấm ảnh: “Học trưởng giữ lại phương thức liên lạc đi, bây giờ em đã gia nhập vào bộ phận tin tức mạng của trường học rồi, sẽ mở một chuyên mục văn chương ở trên diễn đàn, sau này em muốn viết một vài bài báo liên quan đến học trưởng.”

Trọng Minh Điểu có chút kích động, tay run rẩy cầm viết lên, viết số điện thoại xuống: “Có gì muốn hỏi đều có thể tìm tôi.

Đường Táp cất xong, nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn học trưởng.”

Sắc mặt của Đế Chiêu càng trắng hơn.

Thân làm cha già, anh nên cảm thấy an ủi mới đúng, bởi vì con gái đã thuận lợi hơn nữa còn chủ động kết thêm bạn bè rồi, nhưng tại sao tim anh bây giờ giống như bị chanh tưới lên, thật chua!

= = = = = =

Chú thích:

(1) Hống: hay còn gọi là Vọng Thiên Hống, là sinh vật giống Rồng và ngựa. Hống có vảy và biết bay, truyền thuyết kể lại rằng Hống là con của Rồng, có thói quen ngồi trên cao quan sát mọi thứ.

Chúng giống như bảo mẫu của Hoàng đế. Bất cứ khi nào Hoàng đế rời tẩm cung quá lâu để nghỉ ngơi, Hống sẽ gầm lên để Hoàng đế quay trở về lo việc triều chính. Nhiều người nghĩ Hống phản ánh thông điệp từ thiên thượng truyền xuống.

(2)Trọng Minh Điểu: là một con Thần điểu trong truyền thuyết thần thoại cổ đại Trung Quốc. Hình dáng của nó giống như gà, tiếng kêu thì giống như Phụng, hai mắt của con chim này có hai nhãn cầu, cho nên gọi là Trọng Minh Điểu, hay là Trọng Thanh Điểu. Sức lực của nó rất lớn, có thể đọ sức đuổi theo dã thú. Có thể bài trừ quái thú dã thú tai hại. Trong phong tục nhân gian đón năm mới của Trung Quốc, tranh con gà dán trên cửa sổ, thực chất ý chỉ là Trọng Minh Điểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Số ký tự: 0