Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
CƯNG KHÔNG NGỜ...
Phượng Cửu An
2024-11-13 01:00:01
Đường Táp không ngờ bản thân cũng có thể trúng chiêu.
Sau khi cô vừa đuổi Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ cùng Huyền Vũ không lo làm việc chính chỉ muốn nằm bò trên đất liếm cháo nấm tuyết kia ra ngoài, thì bị chuyển tới nơi xa lạ này.
Nếu nói là xa lạ…… cũng chưa hẳn.
Nơi này cô đã từng thấy trong Thần thức vô số lần rồi.
“Rừng ngô đồng.”
Rừng ngô đồng này là rừng ngô đồng bên cạnh hồ Huyền Vũ mà cũng không phải là cánh rừng đó, nhưng Đường Táp không có thời gian chơi trò đếm cây táo của Lỗ Tấn gì đó, sau khi cô nhìn xung quanh xong thì khom lưng nhặt Y Lan cách đó không xa lên.
Y Lan run lắc lá cây, hỏi: “Táp, đã xảy ra chuyện gì? Cô đưa tôi lên đài phán quyết của cô rồi sao?”
Đường Táp: “Tôi đưa cậu lên đài phán quyết làm gì? Xắt cải đúc chim sao? Mau bình tĩnh chút, nơi này hơi cổ quái.”
Nơi này phủ đầy hơi thở của thời Thượng Cổ, cảm giác hệt như lần ở phía dưới thư viện tiến vào trong không gian vảy hộ tâm.
Đã có lần thứ nhất, lần thứ hai ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm.
Theo suy nghĩ của bản thân cô, tình của Thần Thượng Cổ không chỉ có thể tự thành tinh còn có thể hình thành một không gian khép kín giống như trong hư không vậy, do đó có tác dụng bảo vệ.
“Nếu tôi nhớ không lầm.” Đường Táp nói, “Nơi này là nơi chôn tình của Nữ Oa.”
Y Lan hỏi: “Mới nghe thì không giống nơi nguy hiểm lắm.”
“Điều đó thì chưa chắc.” Đường Táp bảo, “Nơi này gọi Trời, Trời không đáp; gọi Đất, Đất không linh, không cách nào chiêu hoán đài phán quyết cũng không thể chiêu hoán Tứ Thánh thú…… Hơn nữa, nếu tìm không được cơ quan để đi ra, chúng ta sẽ mãi bị giam ở chỗ này, giống như lần trước đường hầm thư viện bị sụp đổ vậy.”
Y Lan: “…… Lần trước cô và Đế Chiêu làm sao ra được?”
Đường Táp: “Trẻ con không cần hỏi.”
Y Lan: “Tuổi của tôi còn lớn hơn so với cô đấy.”
“Ngoan, bây giờ cậu vẫn chưa thành nên.” Đường Táp ôm theo Y Lan ‘vượt mức thanh thiếu niên’ này, dần dần tìm được đường ra.
“Chúng ta sao có thể từ trong phòng nháy mắt xuất hiện ở đây chứ?” Y Lan hỏi.
“Là trận chuyển dời đấy.” Đường Táp nói, “Lúc tôi không có ở đây, hiệu trưởng Bạch nói, có người vào phòng của tôi.”
Y Lan: “Đúng.”
“Cậu có thấy hắn đặt thứ gì vào trong phòng không?”
“Ừm……” Y Lan đáp, “Tôi ở ngay phòng bếp, hắn đội mũ tới phòng bếp tìm một vòng, tôi thấy hắn mặc đồng phục của Phi Đại, tôi cho rằng là sinh viên của học viện chính pháp, tôi còn lên tiếng răn mắng hắn khiến hắn nhanh chóng bỏ chạy.”
Lúc đó tên sinh viên mặc đồ đỏ đó mở cửa phòng bếp ra, Y Lan trên bệ cửa sổ rung lá cây để hắn thức thời mau cút ra: “Nói với cậu nhé, thò tay ắt sẽ bị bắt, đừng cho rằng trong phòng không có người!”
Tên đồ đỏ đó kéo vành mũ thấp xuống, cười một cái, thấp giọng nói: “Thì ra chỉ là một cây cỏ Y Lan……”
Sau đó hắn lại dạo trong phòng một vòng, búng tay vang một cái rồi rời đi ngay.
Đường Táp nghe lời miêu tả của Y Lan xong, nói: “Có lẽ là một cao thủ bày trận, hắn chuyển chúng ta tới chỗ này, có lẽ là muốn một món đồ.”
Y Lan: “Mạng của chúng ta sao?”
“Không……” Đường Táp nói, “Là xương Nữ Oa.”
Đường Táp nói xong thì mở Thần thức, Thần thức giống như ra-đa vậy, phản hồi cho cô một tin tức hữu dụng.
“Bên đó có thứ không cùng loại với cây, là sống cơ, chưa biết tính nguy hiểm.” Đường Táp chỉ về một phía, “Cậu chọn đi, muốn đi hay không?”
Y Lan: “Tại sao bắt tôi chọn? Vận may của tôi kém lắm.”
“Mau chọn một cái!” Đường Táp đưa ra lời uy hiếp bẻ lá cây.
Y Lan: “Đương nhiên là không đi rồi! Tôi không muốn đi tìm chết đâu!”
Đường Táp: “Được rồi.”
Cô ôm theo Y Lan, đột nhiên tăng tốc chạy về phía vật sống đó.
Y Lan bị dọa tới mức lá sắp héo luôn.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng ngô đồng màu vàng, cánh đồng bát ngát xuất hiện trước mắt, Đường Táp thắng mạnh chân, hô lên một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt cô xuất hiện từng dãy từng dãy tượng người nặn bằng bùn lớn nhỏ khác nhau.
Y Lan run rẩy hỏi: “Đây là gì?”
“Là Nữ Oa.”
Đường Táp thả nhẹ bước chân, chầm chậm xuyên qua những tượng bùn này.
Đại đa số những tượng bùn này chưa được hoàn thành, có cái thiếu mặt, có cái thiếu đuôi rắn.
Thần Trật Tự A Thù có một đôi sừng Hươu, vẻ ngoài không giống người, mà huynh muội Phục Hy Nữ Oa thì có nửa người trên tuy giống người nhưng nửa người dưới lại là đuôi rắn.
Hết cách rồi, Thần Thượng Cổ vốn là Thần vật được sinh ra từ chốn hỗn độn, đương nhiên không giống với những vị Thần trong tưởng tượng của con người rồi.
Nhưng kỷ nguyên người tới lâu như vậy rồi, thẩm mỹ cũng đã cố định rồi, lấy khiếu thẩm mỹ của thời nay để đánh giá thì những tượng Nữ Oa này với mỗi hình dạng mỗi tư thế đều vô cùng kỳ dị.
Đường Táp nghe thấy âm thanh đing đong.
Thần thức của cô đã cảnh báo cho cô rồi.
Đường Táp trốn ở phía sau một bức tượng Nữ Oa.
Tiếng bước chân sột soạt giẫm lên lá ngô đồng chầm chậm tới gần.
“Cô gái, cô ở đây phải không.”
Đường Táp đặt Y Lan vào đôi tay của Nữ Oa, ra dấu im lặng với cậu ấy.
Cô vòng qua tượng Nữ Oa tới trốn ở phía sau tượng Nữ Oa đứng bị thiếu nữ gương mặt.
“Cô rất thông minh, còn biết đường đi.”
Người đó nói: “Cô có biết, hơi thở của người còn dễ phân biệt hơn loài yêu rất nhiều?”
Mỗi một nơi cô đi tới đều đặt tay lên tượng điêu khắc, ra sức chà một cái.
“Mời cô tới là muốn nhờ cô giúp chúng tôi một chuyện.”
Đương Táp nghe thấy giọng nói của hắn lại tới gần, bước chân nhẹ nhàng chuyển sang nơi khác.
Một gương mặt xuất hiện ở ngay nơi Đường Táp vừa đứng, hắn nhìn sau bức tượng một cái, hai con mắt híp thành hình bán nguyệt.
“Tôi chỉ cần cô trả lời tôi hai vấn đề, xong rồi tôi có thể thả cô ra ngoài.”
Hắn bẻ gãy một cái sừng dài trên đầu xuống, nắm ở trong tay.
“Vấn đề đầu tiên…… Lục La của trường các cô đi đâu rồi? Vali của cô ấy tại sao lại ở trong tay cô? Đồ để trong vali đâu?”
Đường Táp im lặng không lên tiếng, trong lòng lại thầm mắng: “Một vấn đề của nhà ngươi là tách ra thành ba câu hỏi sao? Ngươi là lãnh đạo chắc?”
Người đó hình như biết trò chà mùi vị của Đường Táp.
Hắn bắt đầu hơi nóng nảy.
“Ở đây không phải là tòa án, không cần cô giữ im lặng.”
Đường Táp trốn ở phía sau tượng Nữ Oa xinh đẹp, vừa xoay người lại suýt chút nữa là bị hù chết.
Thì ra cách đó không xa có một bức tượng Nữ Oa ngồi mà bức tượng này không giống với những bức tượng khác, bức tượng này sống động như thật không hề giống như được nặn từ bùn.
Đường Táp đi tới, cô ghé sát lại quan sát kỹ bức tượng ngồi này, bỗng phía hiện mỗi một sợi lông mi của tượng Nữ Oa này đều rất chân thật, bà nhắm mắt giống như đã ngủ rồi.
“Vỏ rỗng?”
Đường Táp bóp tay của bà.
“Là một cái cơ thể.” Đường Táp lẩm bẩm: “Là thủ pháp nặn bùn năm đó.”
Phía sau có một trận gió quét tới.
Đường Táp vội vàng trốn ra sau bức tượng ngồi này.
Giọng nói người tới đầy vẻ tức giận: “Cách bà ấy xa ra!”
“Vậy sao?” Đường Táp đi ra, bóp chặt cổ bức tượng ngồi này, “Thấy ngươi quý báu bà ấy như vậy, vậy thì ta yên tâm rồi. Bằng không một cô gái yếu ớt như ta sao dám nói chuyện với ngươi, đúng chứ Phục…….”
Cô vốn muốn nói, đúng không Phục Hy! Nhưng vừa nói được một nửa thì Thần thức đã quét ra được thân phận thật của con yêu quái mắt to trước mặt này.
“Câu Trần?”
Con yêu quái mắt ta sững sờ, ánh mắt bắt đầu sắc bén: “Quả nhiên, cô không phải là người bình thường!”
“Ta nghĩ ngươi và Đằng Xà đều đã rõ rồi nhỉ, đùa bỡn trật tự như vậy sẽ khiến Thần Trật Tự thức tỉnh đấy.” Đường Táp cười nói, “Quả nhiên chỉ có ngươi và Đằng Xà thôi sao? Muốn Nữ Oa thức tỉnh là vì cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yêu quái mắt to: “Thần Trật Tự? Dựa vào cô? Cho dù phải thì cũng chỉ là một xác người chở Thần thức thôi, sao tính là Thần Trật Tự gì chứ!”
Đường Táp kinh ngạc thật sự, lần đầu tiên cô thấy một con yêu quái ngạo mạn như vậy.
“Vậy còn các ngươi thì sao?” Dù biết hành vi này rất ấu trĩ nhưng Đường Táp vẫn muốn phản bác lại, “Các ngươi dùng bùn nắn cơ thể, dùng một cây xương của Thần thì vọng tưởng muốn làm Nữ Oa sống lại? Thứ các ngươi muốn làm sống lại là Nữ Oa sao?”
Câu Trần ha ha cười lớn, hai tiếng cười đó Đường Táp nghe ra được ý trong đó.
Cô thì biết cái gì.
Cười xong, hắn gầm to một tiếng hóa nguyên hình tập kích tới.
Đường Táp chống lấy vương tọa vỏ ốc trân châu ở dưới mông Nữ Oa nhảy lên đầu tượng Nữ Oa ngồi.
“Ta nói cái gì ấy nhỉ.” Chân Đường Táp đặt lên đầu của Nữ Oa, “Để ngươi tam tư hậu hành (1). Cái bảo bối người bùn này của ngươi, ta không chắc được.”
Câu Trần: “Cô nhóc Trật Tự! Lại dám bất kính với Nữ Oa Đại Đế, tôi sẽ xé nát cô thành trăm mảnh.”
“Không có lý nào như vậy, các ngươi đã phá hỏng bao nhiêu trặt tự của ta rồi.” Đường Táp nói, “Trong đó còn có tâm huyết của Nữ Oa Đại Đế các ngươi, thế nào, lúc phá hủy tâm huyết của Nữ Oa lòng không đau sao?”
“Là Nữ Oa Đại Đế ban tặng Thần cốt cho bọn chúng, vì Nữ Oa Đại Đế, bọn chúng nên hai tay dâng xương của mình lên!”
Đường Táp: “Thật ra ta rất muốn nghe tất cả những việc làm hành động của các ngươi trong những năm qua, nói ra nghe thử, ta có thể phán đoán xem các ngươi có thể hồi sinh Nữ Oa được hay không.”
“Cô thôi cuồng ngạo đi!” Câu Trần nói, “Cô căn bản không phải là Thần Trật Tự, cô chỉ là một con người thôi! Tôi biết A Thù, tôi cũng kính ngưỡng Thượng Thần A Thù, nhưng Thượng Thần A Thù chính là Thượng Thần A Thù, cô chỉ là một con người dơ bẩn hôi hám có chỗ nào xứng được tự xung là Thần Trật Tự! Vương miện Hươu của Thượng Thần A Thù há là thứ cô có thể lấy ra đầu cơ mưu lợi!”
“Từ ngữ diễn đàn ngươi biết không ít nhỉ.” Đường Táp cao ngạo đứng ở trên vương tọa, nhìn xuống hắn, hỏi: “Nói đi, xương Nữ Oa từ đâu tới, có tác dụng gì?”
“Không nhiều lời vô ích với cô!” Vảy cả người Câu Trần dựng đứng lên.
Mảnh vảy tựa như dao, từng mảnh vảy bay về phía Đường Táp.
Đường Táp tung người phóng xuống đất, hô lên một tiếng, trên mặt trên cánh tay có rất nhiều vết rạch.
Câu Trần: “Cô không phải là Thần Trật Tự sao? Thần lực phán quyết của cô đâu? Sao không lấy ra dùng với tôi?”
Câu Trần nói một cách khinh khỉnh: “A, tôi biết rồi……. Bởi vì chúng ta đang ở trong tình của Nữ Oa cho nên tất cả Thần lực đều vô hiệu, tình có thể khống chế được Thần lực, đây là quy định ban đầu do cô hạ xuống, quên rồi sao? Cô xem, cô không dùng được Thần lực thì không phải là người sao? Ở đó còn luôn miệng nói mình là Thần? Cô xứng sao?”
Lại là một đợt sóng vảy dao đánh tới, giống như bạo vũ lê hoa châm (2) của Đường môn.
Đường Táp lăn mình tránh đi, móc một cây dao gọt hoa quả trên đùi, cầm ở trong tay xoay, nói: “Dòng máu này của chúng ta, đời đời gách vác Thần thức của A Thù nhưng Thần thức vẫn luôn ngủ say cho nên mỗi một thế hệ của chúng ta chỉ là đồ chứa hình người gánh vác Thần thức, nói như vậy cũng đúng…… Nhưng sau khi Thần thức thức tỉnh rồi thì ta chính là Thần, ngươi đã nhắc tới quy tắc, vậy ngươi có nhớ điều quy tắc đó không?”
Đường Táp chùi máu trên mặt đi, cười nói: “Bất kính với Thần, trời đất trừng phạt.”
Ở ngoài chín tầng mây sét chớp đùng đùng.
Đường Táp chấp tay, lại nói: “Không có đài phán quyết ta cũng có thể thẩm vấn ngươi. Thần với Thần, tình với tình, tình của ta không hề thua kém tình của Phục Hy Nữ Oa.”
Ngoài rừng ngô đồng, Đế Chiêu nóng nảy nói: “Chiêu hoán tôi đi, Đường Táp.”
Chiêu hoán tôi đi.
Tôi tỉnh rồi, chỉ cần em chiêu hoán tôi bất kể là cùng trời cuối đất, hư không rộng lớn tôi đều sẽ xuất hiện ở bên cạnh em.
Đây là lời hứa của tôi và em.
Đường Táp viết ra một chữ Chiêu (召) ở trong không trung.
“A Thanh, thời cơ thực hiện lời hứa tới rồi!”
Trong nháy mắt gió mạnh nổi lên.
Một bóng hình xuất hiện ở giữ ngọn gió mạnh đó, gió thổi phất mái tóc đen của anh.
Bóng Thanh Long gào thét, lượn ở sau lưng Đường Táp.
“Cuối cùng cũng đợi được rồi.” Đế Chiêu cười nói.
Đường Táp mỉm cười: “Câu Trần, ta là Trật Tự, trước giờ luôn công bằng, nay đúng như nguyện vọng của ngươi, tình đấu với tình không tính là bắt nạt ngươi chứ?”
Ngốc rồi phải không, ta có đồng bọn đây này.
= = = = = =
Chú thích:
Tam tư hậu hành (Ba nghĩ, sau làm) - Sách Luận Ngữ, chương Công Dã (公冶) có viết: Quý Văn Tử tam tư nhi hậu hành. Tử văn chi viết: "Tái, tư khả hĩ!" (季文子三思而後行。子聞之曰「再、斯可矣」), nghĩa là Quý Văn Tử làm việc gì cũng nghĩ đi xét lại ba lần rồi mới làm. Nghe điều ấy, đức Khổng Tử nói: "Hai lần, ấy đã khá vậy".
Bạo vũ lê hoa châm暴雨梨花针: một trong những bộ võ công ám khí nổi tiếng
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro