Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
ĐỪNG LÀM CHO MỖ...
Phượng Cửu An
2024-11-13 01:00:01
Đại Dã chắp tay đứng thẳng, đám hung thú ở phía sau cầm thanh kiếm của võ sĩ Samurai trong tay.
Hai tay Phụng Hoàng đẩy cửa lớn trạch viện ra, từ từ đi vào, cậu đi rất chậm trên mặt treo nụ cười có hàm ý sâu xa.
“Đại Dã.” Phụng Hoàng nói một chữ dừng lại một cái, “Đã lâu không gặp, cái lão này vẫn còn chưa hết hy vọng sao.”
Đại Dã ngây người, lòng biết không hay rồi, đám lâu la phía sau nhận ra bầu không khí căng thẳng lập tức bước cung rút dao.
Quả đúng là tập đoàn tài chính Đồ Sơn làm việc gì cũng giống như diễn kịch, còn chuyển sang cả phong cách phô trương của phim truyền hình Nhật Bản..
Phụng Hoàng đứng không xa không gần, mặt mày thoải mái.
“Phụng Thất……” Đại Dã giơ tay, ra hiệu cho đám người phía sau chớ nóng vội, “Xem ra cậu đã tỉnh rồi. Đã như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, sao không thấy con trai của tôi đâu?”
“Con trai ông?” Phụng Hoàng nói, “Con trai ông cùng hoa tinh Mạn Đà La đó làm tôi Niết Bàn lần hai, đúng như nguyện vọng của họ, tôi Niết rồi.”
Phụng Hoàng sau khi Niết Bàn lần hai, có lực chiến đấu nghịch thiên còn mang theo ký ức hàng vạn năm, đừng nói đám lâu la có mặt tại đây cho dù có triệu tập cả lực lượng vũ trang của tập đoàn tài chính Bắc Sơn đi nữa, nếu có đánh nhau bọn họ cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Đại Dã phản ứng nhanh chóng, thấy Phụng Hoàng tìm tới cửa rồi vậy thì con trai ông nhất định không thể chiếm được lợi rồi, thế là vội vàng quát mắng: “Cái tên nghiệt tử đó! Sao dám làm ra loại chuyện đê hèn này! Để nó về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”
“Không cần đâu.” Phụng Hoàng nói, “Tôi tới đây chính là muốn báo với ông, đứa con trai đó của ông cùng đứa con dâu hụt của ông, đã bị tôi thiêu chết rồi.”
Mình chim của Đại Dã ngẩn người rất lâu, trong đầu ‘ông’ một tiếng, không nghe thấy gì nữa.
Phụng Hoàng: “Vận may của con trai ông không tốt, không tìm được vị trí tốt thấy tôi nhận chủ rồi, nó lại muốn mưu hại chủ nhân của tôi, tôi thiêu nó cũng là vì bảo vệ chủ nhân của tôi thôi.”
Tất cả các yêu tinh trong này đều biết, bản năng của Phụng Hoàng là cực kỳ bảo vệ chủ, bất cứ ai có ác ý với chủ nhân cậu sẽ coi người đó là kẻ thù nhất định thiêu chết. Cho nên, trước khi Phụng Hoàng nhận chủ, bọn họ còn liều mạng vật lộn tranh giành, nhưng sau khi Phụng Hoàng nhận chủ, mọi người đều xuất phát từ bản năng bảo vệ tính mạng mà nhanh chóng giải tán.
Xưa nay đều sẽ có những yêu quái không đàng hoàng, hoặc là bị cảnh tượng Niết Bàn của Phụng Hoàng mê hoặc, thấy Phụng Hoàng sau khi nhận chủ còn nỗi ý định cướp đoạt chủ quyền, lúc ấy chẳng có ai là ngoại lệ, tất cả chỉ có một chữ: Chết.
Sắc mặt Đại Dã cực kỳ khó coi, đám đàn em ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, trong chớp mắt như bị đi rút đi khí thế.
Phụng Hoàng nói: “Đại Dã, tuổi ông không còn nhỏ nữa, ông hiểu quy củ cả mà, lệnh lang hiểu biết nông cạn không biết trời cao đất dày hại chủ nhân của tôi, tôi cũng không muốn như vậy nhưng tôi cũng hết cách…..”
Đại Dã nín nhịn chốc lát, sau đó mới nghiến răng nói một câu: “Là…… Tập Xuyên lỗ mãng trước.”
Phụng Hoàng: “Ừm. Chuyện này cứ dừng ở đây đi, ngoài ra tôi còn có một chuyện.”
Nửa người Đại Dã bắt đầu run lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Mời các hạ nói.”
“Nơi nghiên cứu thực vật gì đó của ông, tôi muốn đốt nó đi, dẫn đường giúp tôi.”
Một tên đàn em phía sau nghe không vào nữa, nhảy ra nói: “Phụng Thất! Ngươi đừng có láo xược!”
Phụng Hoàng nói một cách chậm rãi: “Trong nơi nghiên cứu đó của ông rốt cuộc nghiên cứu những thứ đồ dơ bẩn gì thì không cần tôi nói rõ đâu nhỉ? Đại Dã, bàn tính của ông tính rất tuyệt vời, chỉ là dù có dụng tâm tính toán đi nữa cũng không bằng nghe theo ý trời, vận may chưa tới, cưỡng ép đi đường tắt, coi chừng bị quả báo.”
Răng của Đại Dã vang lộp cộp nhưng cũng chỉ có thể truốt giận lên người đàn em, quát một tiếng: “Lui xuống!”
Phụng Hoàng: “Nơi nghiên cứu ở đâu?”
Ngực Đại Dã nhấp nhô mãnh liệt, tức tới mức sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn chịu đựng cắn vỡ nát môi mình.
“Hùng Nhị, dẫn cậu ấy đi.”
Trong nháy mắt trợ lý Gấu Đen từ con vật mang tới may mắn nay đã trở lại làm chính bản thân mình, sắc mặt của Gấu Đen còn đen hơn cả đít nồi, nghiến răng oán hận nhưng vẫn chịu đựng được, chắp tay mời: “Đi theo tôi.”
Phụng Hoàng chọc tay vào túi quần, lười nhác theo sau Gấu Đen, bước lên hành lang gấp khúc.
Lúc đi ngang qua Đại Dã, Đại Dã nói: “Đứng lại!”
Trong lòng Phụng Hoàng giật thót, ngoài mặt vẫn không để lộ điều gì, không quay đầu lại vẫn giữ nguyên bộ mặt cao ngạo, uể oải hỏi: “Chuyện gì?”
Đại Dạ hỏi: “Dám hỏi, chủ nhân của các hạ là?”
“Chủ nhân tôi nói rồi.” Phụng Hoàng quay đầu lại, híp mắt cười một cái, “Cô ấy không muốn các ngươi biết thân phận của cô ấy, nếu có hỏi thì chỉ nói một câu……. chỉ là một kẻ sĩ ngẫu nhiên chẳng may đi ngang qua mà thôi.”
Tim Đại Dã đang nhỏ máu, bản thân chuẩn bị lâu như vậy, bỏ công nhiều như vậy, kế hoạch bị lộ không nói còn bị một người xa lạ đi ngang qua nhặt được, chẳng lẽ có ‘thiên ý’ thật sao?
Phụng Hoàng tiếp tục đi về phía trước, Đại Dã gọi cậu lại lần nữa: “Các sinh viên đi cùng cậu đâu? Cả cô gái nhân loại đó nữa? Cô bé nhất định bị hù sợ rồi phải không, chuyện này là do tập đoàn tài chính Bắc Sơn bọn tôi mà ra, nếu được không bằng ở lại đây, tôi sẽ tặng lễ xin lỗi…….”
Đây là thăm dò.
Phụng Hoàng nói: “Đám nhóc đó bị một chút thương tích, tôi đã để họ nghỉ chân trị thương ở trên phủ của ông, không lâu sao thì có người lớn tới đón về nhà rồi.
“Cái gì?!” Đại Dã ngây người tập hai, đỡ tim ngồi phịch xuống đất, đám đàn em ùa tới nâng lên.
Cổ Điêu vốn định tuy kế hoạch bắt Phụng Hoàng bị đổ bể nhưng tìm một lý do bắt cô gái nhân loại đó nắm ở trong tay, tổn thất của ông ta không tính là quá lớn. Song, Phụng Hoàng nay đã thông báo cho cả tập đoàn tài chính Đồ Sơn và tập đoàn tài chính Hiên Viên biết, tiêu rồi, tiêu rồi……. Chuyện xấu ông ta làm sắp bị phơi bày ra ánh sáng rồi.
Mất đi con trai lẫn con dâu, mặt mũi bị mất sạch sẽ, tập đoàn tài chính Bắc Sơn…… coi như là không còn hy vọng chiếm lĩnh đỉnh cao rồi.
Lúc Phụng Hoàng đang trổ tài diễn xuất với Cổ Điêu, bọn Đường Táp đã mò tới được trận nhãn Đông viện do Tập Xuyên cung cấp.
Nơi đó còn có người bảo vệ, ai nấy đều xách theo một cậy kiếm võ sĩ trông rất ra dáng, bọn Đường Táp quan sát địa thế xong, sau khi nhìn rõ được số hộ vệ thì bắt đầu bàn bạc kế hoạch luồn vào.
An Luật mạnh bạo phát ngôn: “Cô đã là Thần rồi, nay không cần giấu giếm bọn tôi nữa cứ xông vào giết thẳng thôi!”
Đường Táp: “…… Cậu trước giờ thuộc phái công thành chủ Thần sao? Nhà cậu cứ dùng cách này mà đánh trận ư?”
An Luật: “Vậy cô còn muốn thế nào?”
Đế Chiêu: “Đừng ầm ĩ nữa…… Dùng Đường Táp không được, quá nguy hiểm, bây giờ em ấy vẫn chỉ là con người thôi.”
Huyền Vũ chậm rì nói: “Giết gà há phải dùng tới dao mổ trâu, aiz, mấy người á đều không hiểu binh pháp.”
Mèo…… Bạch Hổ lắc lắc đầu, oai phong lẫm liệt nhảy ra ngoài, thừa lúc đám hộ vệ đuổi mèo, bọn Đường Táp thâm nhập vào được tòa nhà phía Đông, tìm được trận nhãn truyền tải.
Đường Táp đối với biện pháp dùng mèo để đột nhập đánh bại quân địch canh cánh trong lòng mãi: “Cái cách đột nhập củ chuối như vậy, tôi phục sát đất rồi…… Tôi không nên quá tích cực trong cái tập đoàn khoa trương chuyên học theo phong cách Nhật này.”
Bên ngoài trận nhãn trông cực kỳ giống nhà tù, có hơn mười cái lồng lớn nhỏ không đồng đều cho dù đã được khử độc quét dọn vẫn không khử được mùi tanh khó ngửi.
“Có lẽ là chỗ này rồi.” Đế Chiêu nhíu mày nói, “Không biết nơi kết nối đầu bên kia là ở đâu.”
Huyền Vũ bơi tới, nói: “Trận này rất phức tạp, không phải cứ trong một sớm một chiều là xây dựng xong, hơn nữa mỗi lần khởi động trận pháp sợ là phải tiêu hao một chút thứ.”
“Xương người.” Đường Táp nói, “Trước khi Nữ Oa nặn tạo hình người thì sẽ đưa Thần lực của Người vào trong khung xương chế tạo trước. Đại đa số con người trước mười tám tuổi, xương vẫn còn phát triển dưới sự trợ giúp của Thần lực Nữ Oa, sau mười tám tuổi dùng hết Thần lực, xương cốt dần dần co lại bắt đầu suy kiệt.”
Lần đầu tiên Đế Chiêu nghe loại lý luận này, hỏi: “Cũng có thể nói là, xương của con người trước mười tám tuổi vẫn còn chất chứa Thần lực?”
“Từ mười hai tới mười tám tuổi là giai đoạn quan trọng cho sự phát triển nhanh chóng của xương người.” Đường Táp nói, “Cũng là giai đoạn tươi trẻ nhất của con người, trong thời kỳ tuổi trẻ sẽ tản ra một sức lực rất lớn, thậm chí là tràn ra ngoài…… Có lẽ hành vi dùng nguồn năng lượng trong xương cốt trẻ tuổi của các thiếu niên nam nữ là nhằm để khởi động trận truyền tải.”
Huyền Vũ vỗ vỗ cái tủ bảo hiểm trong góc tường: “Cái tủ này, bên trong có lẽ là đựng xương người đã được xử lý xong, dùng để khởi động trận truyền tải.”
Đường Táp đi lên phía trước, nửa ngồi nửa quỳ, dán tai lên tủ bảo hiểm, xoay khóa mật mã của tủ bảo hiểm.
An Luật kinh ngạc nói: “Ngài còn biết dùng tay không mở tủ bảo hiểm?!” Táp Táp, ngài là Thần tiên giáng thế thật mà! Ngài xuất thân từ đặc công sao?!
Hồ Ly còn ngạc nhiên chưa xong thì Đường Táp đã mở được tủ bảo hiểm rồi.
Da đầu Hồ Ly của An Luật run lên, thiếu chút nữa là nước triều dâng cao, kiềm chặt cơn xúc động muốn kêu ra tiếng, liều mạng che kín miệng, đôi mắt chứa đầy nước mắt xúc động nói: “Táp Táp, ngầu!!”
Đường Táp nghiêm túc nói: “Đừng kích động nữa, mật mã là sinh nhật của Đại Dã Cổ Điêu.”
Đế Chiêu lấy làm lạ: “Sao em biết ngày sinh của ông ta?”
Đường Táp giơ điện thoại lên: “Tôi có tin tình báo của trợ thủ.”
Baidu kho tin tức sống, cây đa tinh Thiên Hiểu Sinh!
Đường Táp: “Trước khi tới tập đoàn tài chính Bắc Sơn, tôi đã nhờ Thiên Hiểu Sinh gửi tư liệu tới đây, mở đọc thâu đêm tìm hiểu một chút.”
Đế Chiêu khâm phục không thôi, mà tên học tra An Luật này thì khen ngợi hết lời: “Má ôi, Táp Táp, tôi cảm thấy cô có thể hạ quyết tâm đọc tài liệu thâu đêm còn ngầu hơn so với việc mở tủ bảo hiểm bằng tay không này!”
Trong tủ bảo hiểm quả đúng là đặt đầy xương cốt được tẩy rửa sạch sẽ, Đường Táp đặt một cây xương vào giữa trận nhãn, mặt đất dần dần xoay tròn trên vách tường xuất hiện dòng lựa chọn.
“Đường số 3 Viễn Xuân……” Đường Táp nói, “Đường số 9 Trường Ninh.”
Huyền Vũ nói một cách khẳng định: “Hai nơi này có lẽ chính là nguồn hàng của bọn chúng.”
Đế Chiêu nhíu mày: “Cũng có thể nói là, thế giới bên ngoài có người của bọn chúng.”
Đường Táp đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy bên ngoài ‘ầm’ một tiếng.
Đường Táp: “……. Xem ra, Phụng Hoàng đã cho nổ nơi nghiên cứu rồi.”
Nút báo cháy của tập đoàn tài chính Bắc Sơn vang lên, trong cơn hỗn loạn, Phụng Hoàng bay tới đây.
“Đã chuẩn bị tốt để làm tin tức lớn chưa?” Cậu nói.
Thế giới bên trong, năm giờ chiều, các đài truyền hình lớn đều trực tiếp tin tức cực lớn, đầu đề tin tức vô cùng kinh ‘tủng’ — —
“Bốn giờ ba mươi phút chiều, nơi nghiên cứu khoa học kỹ thuật thực vật của tập đoàn tài chính Bắc Sơn bỗng nhiên phát nổ, âm mưu của tập đoàn tài chính Bắc Sơn bị bại lộ, âm mưu khiến Phụng Hoàng Niết Bàn chưa thực hiện được……”
“Phía quân đội lấy tội làm hại trị an trong giới ở cấp độ cao, tôi mưu sát, tội cố ý tổn thương, tội tiến hành thí nghiệm sinh vật phi pháp, cùng tội buôn lậu thịt người, nhằm kí lệnh bắt đối với Đại Dã Cổ Điêu tài trưởng của tập đoàn tài chính Bắc Sơn…….”
Mà nội dung tin tức của phương tiện phát sóng hạng ba thì tiếp cận hiện trường, thậm chí còn phỏng vấn Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng: “Vốn là vui vẻ mời bạn học Đường Táp tới hồ Bạch Hổ cắm trại, không ngờ lại bị Cổ Điêu và Mạn Đà La ám hại, suýt chút nữa là toi mạng……. Bạn học của tôi đều bị thương cả rồi.”
Phóng viên: “Vậy ngài đã Niết Bàn chưa.”
“Niết thì Niết rồi nhưng xảy ra một chút sai xót, tôi không cần nhận chủ nữa.” Phụng Hoàng cầm lấy micro, nhìn vào ống kính nói, “Này, các người đã nghe rõ chưa? Phụng Thất tôi, tự làm chủ chính mình rồi, nếu ai còn tới kết thúc sẽ giống như nơi nghiên cứu đó.”
Cậu hung hăng chỉ phòng nghiên cứu ở phía sau lưng vẫn đang bốc khói đen, bên cạnh còn có hai con Rồng của đội cứu hỏa đang phun nước.
Camera Gà còn bắt được các sinh viên Phi Đại phát hiện vụ án đang ở gần đó.
“Xin chào, phỏng vấn một chút, các bạn làm thế nào phát hiện được trận truyền tải này?”
“Ngôi nhà này quá lớn, bọn tôi vốn định tìm phòng y tế kết quả lại lạc đường.” Đường Táp trốn sau lưng Đế Chiêu, nói: “Thì…… thì mò tới đây, trùng hợp đụng phải.”
Đế Chiêu che chở cho con, che kín máy quay nói: “Cô ấy bị hù sợ rồi, mấy người đừng phỏng vấn nữa!”
Camera Gà chuyển sang An Luật.
Phóng viên hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì đối với sự việc lần này?”
An Luật máu nóng sục sôi, bắt micro nhìn vào ống kính nói lời chính nghĩa: “Tôi lên án mãnh mẽ! Thật quá coi trời bằng vung rồi! Hôm nay là tập đoàn tài chính Bắc Sơn, ngày mai thì sao? Rốt cuộc còn có bao nhiêu tập đoàn tài chính, bao nhiêu kiểu giao dịch dơ bẩn như thế này?! Ngoài thế giới có câu, lúc tuyết lở không có đóa hoa tuyết nào là vô tội cả, điều tôi muốn nói ở đây chính là lúc nền trật tự bị sụp đổ không có một con yêu quái nào là vô tội cả!!!”
Cách đó không xa An Lâm vừa mới hoàn thành phát sóng trực tiếp tin tức thời sự xong, tháo tai nghe xuống vẫy tay với An Luật.
An Luật ném micro xuống, vui vẻ bổ nhào tới.
“Chị hai!”
Đường Táp thấp giọng hỏi Đế Chiêu: “Ở thế giới bên ngoài, An Lâm có mở viện phúc lợi từ thiện thật sao?”
“Ừm.” Đế Chiêu nói, “Chị ấy còn từng quyên tặng trường tiểu học Hy Vọng.”
“Tập Xuyên nói, lần tụ tập lần trước của tổ chức Khoa Phụ, có Cửu Vĩ Hồ của gia tộc Đồ Sơn góp mặt.”
Đế Chiêu ngừng lại chốc lát, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ em nghi ngờ.......”
Đường Táp: “Tôi không nghi ngờ, trông cô ấy không giống với người từng ăn thịt người....... Nhưng tôi cho rằng, cô ấy nhất định có liên quan trong đó.”
Hai tay Phụng Hoàng đẩy cửa lớn trạch viện ra, từ từ đi vào, cậu đi rất chậm trên mặt treo nụ cười có hàm ý sâu xa.
“Đại Dã.” Phụng Hoàng nói một chữ dừng lại một cái, “Đã lâu không gặp, cái lão này vẫn còn chưa hết hy vọng sao.”
Đại Dã ngây người, lòng biết không hay rồi, đám lâu la phía sau nhận ra bầu không khí căng thẳng lập tức bước cung rút dao.
Quả đúng là tập đoàn tài chính Đồ Sơn làm việc gì cũng giống như diễn kịch, còn chuyển sang cả phong cách phô trương của phim truyền hình Nhật Bản..
Phụng Hoàng đứng không xa không gần, mặt mày thoải mái.
“Phụng Thất……” Đại Dã giơ tay, ra hiệu cho đám người phía sau chớ nóng vội, “Xem ra cậu đã tỉnh rồi. Đã như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, sao không thấy con trai của tôi đâu?”
“Con trai ông?” Phụng Hoàng nói, “Con trai ông cùng hoa tinh Mạn Đà La đó làm tôi Niết Bàn lần hai, đúng như nguyện vọng của họ, tôi Niết rồi.”
Phụng Hoàng sau khi Niết Bàn lần hai, có lực chiến đấu nghịch thiên còn mang theo ký ức hàng vạn năm, đừng nói đám lâu la có mặt tại đây cho dù có triệu tập cả lực lượng vũ trang của tập đoàn tài chính Bắc Sơn đi nữa, nếu có đánh nhau bọn họ cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Đại Dã phản ứng nhanh chóng, thấy Phụng Hoàng tìm tới cửa rồi vậy thì con trai ông nhất định không thể chiếm được lợi rồi, thế là vội vàng quát mắng: “Cái tên nghiệt tử đó! Sao dám làm ra loại chuyện đê hèn này! Để nó về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”
“Không cần đâu.” Phụng Hoàng nói, “Tôi tới đây chính là muốn báo với ông, đứa con trai đó của ông cùng đứa con dâu hụt của ông, đã bị tôi thiêu chết rồi.”
Mình chim của Đại Dã ngẩn người rất lâu, trong đầu ‘ông’ một tiếng, không nghe thấy gì nữa.
Phụng Hoàng: “Vận may của con trai ông không tốt, không tìm được vị trí tốt thấy tôi nhận chủ rồi, nó lại muốn mưu hại chủ nhân của tôi, tôi thiêu nó cũng là vì bảo vệ chủ nhân của tôi thôi.”
Tất cả các yêu tinh trong này đều biết, bản năng của Phụng Hoàng là cực kỳ bảo vệ chủ, bất cứ ai có ác ý với chủ nhân cậu sẽ coi người đó là kẻ thù nhất định thiêu chết. Cho nên, trước khi Phụng Hoàng nhận chủ, bọn họ còn liều mạng vật lộn tranh giành, nhưng sau khi Phụng Hoàng nhận chủ, mọi người đều xuất phát từ bản năng bảo vệ tính mạng mà nhanh chóng giải tán.
Xưa nay đều sẽ có những yêu quái không đàng hoàng, hoặc là bị cảnh tượng Niết Bàn của Phụng Hoàng mê hoặc, thấy Phụng Hoàng sau khi nhận chủ còn nỗi ý định cướp đoạt chủ quyền, lúc ấy chẳng có ai là ngoại lệ, tất cả chỉ có một chữ: Chết.
Sắc mặt Đại Dã cực kỳ khó coi, đám đàn em ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, trong chớp mắt như bị đi rút đi khí thế.
Phụng Hoàng nói: “Đại Dã, tuổi ông không còn nhỏ nữa, ông hiểu quy củ cả mà, lệnh lang hiểu biết nông cạn không biết trời cao đất dày hại chủ nhân của tôi, tôi cũng không muốn như vậy nhưng tôi cũng hết cách…..”
Đại Dã nín nhịn chốc lát, sau đó mới nghiến răng nói một câu: “Là…… Tập Xuyên lỗ mãng trước.”
Phụng Hoàng: “Ừm. Chuyện này cứ dừng ở đây đi, ngoài ra tôi còn có một chuyện.”
Nửa người Đại Dã bắt đầu run lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Mời các hạ nói.”
“Nơi nghiên cứu thực vật gì đó của ông, tôi muốn đốt nó đi, dẫn đường giúp tôi.”
Một tên đàn em phía sau nghe không vào nữa, nhảy ra nói: “Phụng Thất! Ngươi đừng có láo xược!”
Phụng Hoàng nói một cách chậm rãi: “Trong nơi nghiên cứu đó của ông rốt cuộc nghiên cứu những thứ đồ dơ bẩn gì thì không cần tôi nói rõ đâu nhỉ? Đại Dã, bàn tính của ông tính rất tuyệt vời, chỉ là dù có dụng tâm tính toán đi nữa cũng không bằng nghe theo ý trời, vận may chưa tới, cưỡng ép đi đường tắt, coi chừng bị quả báo.”
Răng của Đại Dã vang lộp cộp nhưng cũng chỉ có thể truốt giận lên người đàn em, quát một tiếng: “Lui xuống!”
Phụng Hoàng: “Nơi nghiên cứu ở đâu?”
Ngực Đại Dã nhấp nhô mãnh liệt, tức tới mức sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn chịu đựng cắn vỡ nát môi mình.
“Hùng Nhị, dẫn cậu ấy đi.”
Trong nháy mắt trợ lý Gấu Đen từ con vật mang tới may mắn nay đã trở lại làm chính bản thân mình, sắc mặt của Gấu Đen còn đen hơn cả đít nồi, nghiến răng oán hận nhưng vẫn chịu đựng được, chắp tay mời: “Đi theo tôi.”
Phụng Hoàng chọc tay vào túi quần, lười nhác theo sau Gấu Đen, bước lên hành lang gấp khúc.
Lúc đi ngang qua Đại Dã, Đại Dã nói: “Đứng lại!”
Trong lòng Phụng Hoàng giật thót, ngoài mặt vẫn không để lộ điều gì, không quay đầu lại vẫn giữ nguyên bộ mặt cao ngạo, uể oải hỏi: “Chuyện gì?”
Đại Dạ hỏi: “Dám hỏi, chủ nhân của các hạ là?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chủ nhân tôi nói rồi.” Phụng Hoàng quay đầu lại, híp mắt cười một cái, “Cô ấy không muốn các ngươi biết thân phận của cô ấy, nếu có hỏi thì chỉ nói một câu……. chỉ là một kẻ sĩ ngẫu nhiên chẳng may đi ngang qua mà thôi.”
Tim Đại Dã đang nhỏ máu, bản thân chuẩn bị lâu như vậy, bỏ công nhiều như vậy, kế hoạch bị lộ không nói còn bị một người xa lạ đi ngang qua nhặt được, chẳng lẽ có ‘thiên ý’ thật sao?
Phụng Hoàng tiếp tục đi về phía trước, Đại Dã gọi cậu lại lần nữa: “Các sinh viên đi cùng cậu đâu? Cả cô gái nhân loại đó nữa? Cô bé nhất định bị hù sợ rồi phải không, chuyện này là do tập đoàn tài chính Bắc Sơn bọn tôi mà ra, nếu được không bằng ở lại đây, tôi sẽ tặng lễ xin lỗi…….”
Đây là thăm dò.
Phụng Hoàng nói: “Đám nhóc đó bị một chút thương tích, tôi đã để họ nghỉ chân trị thương ở trên phủ của ông, không lâu sao thì có người lớn tới đón về nhà rồi.
“Cái gì?!” Đại Dã ngây người tập hai, đỡ tim ngồi phịch xuống đất, đám đàn em ùa tới nâng lên.
Cổ Điêu vốn định tuy kế hoạch bắt Phụng Hoàng bị đổ bể nhưng tìm một lý do bắt cô gái nhân loại đó nắm ở trong tay, tổn thất của ông ta không tính là quá lớn. Song, Phụng Hoàng nay đã thông báo cho cả tập đoàn tài chính Đồ Sơn và tập đoàn tài chính Hiên Viên biết, tiêu rồi, tiêu rồi……. Chuyện xấu ông ta làm sắp bị phơi bày ra ánh sáng rồi.
Mất đi con trai lẫn con dâu, mặt mũi bị mất sạch sẽ, tập đoàn tài chính Bắc Sơn…… coi như là không còn hy vọng chiếm lĩnh đỉnh cao rồi.
Lúc Phụng Hoàng đang trổ tài diễn xuất với Cổ Điêu, bọn Đường Táp đã mò tới được trận nhãn Đông viện do Tập Xuyên cung cấp.
Nơi đó còn có người bảo vệ, ai nấy đều xách theo một cậy kiếm võ sĩ trông rất ra dáng, bọn Đường Táp quan sát địa thế xong, sau khi nhìn rõ được số hộ vệ thì bắt đầu bàn bạc kế hoạch luồn vào.
An Luật mạnh bạo phát ngôn: “Cô đã là Thần rồi, nay không cần giấu giếm bọn tôi nữa cứ xông vào giết thẳng thôi!”
Đường Táp: “…… Cậu trước giờ thuộc phái công thành chủ Thần sao? Nhà cậu cứ dùng cách này mà đánh trận ư?”
An Luật: “Vậy cô còn muốn thế nào?”
Đế Chiêu: “Đừng ầm ĩ nữa…… Dùng Đường Táp không được, quá nguy hiểm, bây giờ em ấy vẫn chỉ là con người thôi.”
Huyền Vũ chậm rì nói: “Giết gà há phải dùng tới dao mổ trâu, aiz, mấy người á đều không hiểu binh pháp.”
Mèo…… Bạch Hổ lắc lắc đầu, oai phong lẫm liệt nhảy ra ngoài, thừa lúc đám hộ vệ đuổi mèo, bọn Đường Táp thâm nhập vào được tòa nhà phía Đông, tìm được trận nhãn truyền tải.
Đường Táp đối với biện pháp dùng mèo để đột nhập đánh bại quân địch canh cánh trong lòng mãi: “Cái cách đột nhập củ chuối như vậy, tôi phục sát đất rồi…… Tôi không nên quá tích cực trong cái tập đoàn khoa trương chuyên học theo phong cách Nhật này.”
Bên ngoài trận nhãn trông cực kỳ giống nhà tù, có hơn mười cái lồng lớn nhỏ không đồng đều cho dù đã được khử độc quét dọn vẫn không khử được mùi tanh khó ngửi.
“Có lẽ là chỗ này rồi.” Đế Chiêu nhíu mày nói, “Không biết nơi kết nối đầu bên kia là ở đâu.”
Huyền Vũ bơi tới, nói: “Trận này rất phức tạp, không phải cứ trong một sớm một chiều là xây dựng xong, hơn nữa mỗi lần khởi động trận pháp sợ là phải tiêu hao một chút thứ.”
“Xương người.” Đường Táp nói, “Trước khi Nữ Oa nặn tạo hình người thì sẽ đưa Thần lực của Người vào trong khung xương chế tạo trước. Đại đa số con người trước mười tám tuổi, xương vẫn còn phát triển dưới sự trợ giúp của Thần lực Nữ Oa, sau mười tám tuổi dùng hết Thần lực, xương cốt dần dần co lại bắt đầu suy kiệt.”
Lần đầu tiên Đế Chiêu nghe loại lý luận này, hỏi: “Cũng có thể nói là, xương của con người trước mười tám tuổi vẫn còn chất chứa Thần lực?”
“Từ mười hai tới mười tám tuổi là giai đoạn quan trọng cho sự phát triển nhanh chóng của xương người.” Đường Táp nói, “Cũng là giai đoạn tươi trẻ nhất của con người, trong thời kỳ tuổi trẻ sẽ tản ra một sức lực rất lớn, thậm chí là tràn ra ngoài…… Có lẽ hành vi dùng nguồn năng lượng trong xương cốt trẻ tuổi của các thiếu niên nam nữ là nhằm để khởi động trận truyền tải.”
Huyền Vũ vỗ vỗ cái tủ bảo hiểm trong góc tường: “Cái tủ này, bên trong có lẽ là đựng xương người đã được xử lý xong, dùng để khởi động trận truyền tải.”
Đường Táp đi lên phía trước, nửa ngồi nửa quỳ, dán tai lên tủ bảo hiểm, xoay khóa mật mã của tủ bảo hiểm.
An Luật kinh ngạc nói: “Ngài còn biết dùng tay không mở tủ bảo hiểm?!” Táp Táp, ngài là Thần tiên giáng thế thật mà! Ngài xuất thân từ đặc công sao?!
Hồ Ly còn ngạc nhiên chưa xong thì Đường Táp đã mở được tủ bảo hiểm rồi.
Da đầu Hồ Ly của An Luật run lên, thiếu chút nữa là nước triều dâng cao, kiềm chặt cơn xúc động muốn kêu ra tiếng, liều mạng che kín miệng, đôi mắt chứa đầy nước mắt xúc động nói: “Táp Táp, ngầu!!”
Đường Táp nghiêm túc nói: “Đừng kích động nữa, mật mã là sinh nhật của Đại Dã Cổ Điêu.”
Đế Chiêu lấy làm lạ: “Sao em biết ngày sinh của ông ta?”
Đường Táp giơ điện thoại lên: “Tôi có tin tình báo của trợ thủ.”
Baidu kho tin tức sống, cây đa tinh Thiên Hiểu Sinh!
Đường Táp: “Trước khi tới tập đoàn tài chính Bắc Sơn, tôi đã nhờ Thiên Hiểu Sinh gửi tư liệu tới đây, mở đọc thâu đêm tìm hiểu một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đế Chiêu khâm phục không thôi, mà tên học tra An Luật này thì khen ngợi hết lời: “Má ôi, Táp Táp, tôi cảm thấy cô có thể hạ quyết tâm đọc tài liệu thâu đêm còn ngầu hơn so với việc mở tủ bảo hiểm bằng tay không này!”
Trong tủ bảo hiểm quả đúng là đặt đầy xương cốt được tẩy rửa sạch sẽ, Đường Táp đặt một cây xương vào giữa trận nhãn, mặt đất dần dần xoay tròn trên vách tường xuất hiện dòng lựa chọn.
“Đường số 3 Viễn Xuân……” Đường Táp nói, “Đường số 9 Trường Ninh.”
Huyền Vũ nói một cách khẳng định: “Hai nơi này có lẽ chính là nguồn hàng của bọn chúng.”
Đế Chiêu nhíu mày: “Cũng có thể nói là, thế giới bên ngoài có người của bọn chúng.”
Đường Táp đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy bên ngoài ‘ầm’ một tiếng.
Đường Táp: “……. Xem ra, Phụng Hoàng đã cho nổ nơi nghiên cứu rồi.”
Nút báo cháy của tập đoàn tài chính Bắc Sơn vang lên, trong cơn hỗn loạn, Phụng Hoàng bay tới đây.
“Đã chuẩn bị tốt để làm tin tức lớn chưa?” Cậu nói.
Thế giới bên trong, năm giờ chiều, các đài truyền hình lớn đều trực tiếp tin tức cực lớn, đầu đề tin tức vô cùng kinh ‘tủng’ — —
“Bốn giờ ba mươi phút chiều, nơi nghiên cứu khoa học kỹ thuật thực vật của tập đoàn tài chính Bắc Sơn bỗng nhiên phát nổ, âm mưu của tập đoàn tài chính Bắc Sơn bị bại lộ, âm mưu khiến Phụng Hoàng Niết Bàn chưa thực hiện được……”
“Phía quân đội lấy tội làm hại trị an trong giới ở cấp độ cao, tôi mưu sát, tội cố ý tổn thương, tội tiến hành thí nghiệm sinh vật phi pháp, cùng tội buôn lậu thịt người, nhằm kí lệnh bắt đối với Đại Dã Cổ Điêu tài trưởng của tập đoàn tài chính Bắc Sơn…….”
Mà nội dung tin tức của phương tiện phát sóng hạng ba thì tiếp cận hiện trường, thậm chí còn phỏng vấn Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng: “Vốn là vui vẻ mời bạn học Đường Táp tới hồ Bạch Hổ cắm trại, không ngờ lại bị Cổ Điêu và Mạn Đà La ám hại, suýt chút nữa là toi mạng……. Bạn học của tôi đều bị thương cả rồi.”
Phóng viên: “Vậy ngài đã Niết Bàn chưa.”
“Niết thì Niết rồi nhưng xảy ra một chút sai xót, tôi không cần nhận chủ nữa.” Phụng Hoàng cầm lấy micro, nhìn vào ống kính nói, “Này, các người đã nghe rõ chưa? Phụng Thất tôi, tự làm chủ chính mình rồi, nếu ai còn tới kết thúc sẽ giống như nơi nghiên cứu đó.”
Cậu hung hăng chỉ phòng nghiên cứu ở phía sau lưng vẫn đang bốc khói đen, bên cạnh còn có hai con Rồng của đội cứu hỏa đang phun nước.
Camera Gà còn bắt được các sinh viên Phi Đại phát hiện vụ án đang ở gần đó.
“Xin chào, phỏng vấn một chút, các bạn làm thế nào phát hiện được trận truyền tải này?”
“Ngôi nhà này quá lớn, bọn tôi vốn định tìm phòng y tế kết quả lại lạc đường.” Đường Táp trốn sau lưng Đế Chiêu, nói: “Thì…… thì mò tới đây, trùng hợp đụng phải.”
Đế Chiêu che chở cho con, che kín máy quay nói: “Cô ấy bị hù sợ rồi, mấy người đừng phỏng vấn nữa!”
Camera Gà chuyển sang An Luật.
Phóng viên hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì đối với sự việc lần này?”
An Luật máu nóng sục sôi, bắt micro nhìn vào ống kính nói lời chính nghĩa: “Tôi lên án mãnh mẽ! Thật quá coi trời bằng vung rồi! Hôm nay là tập đoàn tài chính Bắc Sơn, ngày mai thì sao? Rốt cuộc còn có bao nhiêu tập đoàn tài chính, bao nhiêu kiểu giao dịch dơ bẩn như thế này?! Ngoài thế giới có câu, lúc tuyết lở không có đóa hoa tuyết nào là vô tội cả, điều tôi muốn nói ở đây chính là lúc nền trật tự bị sụp đổ không có một con yêu quái nào là vô tội cả!!!”
Cách đó không xa An Lâm vừa mới hoàn thành phát sóng trực tiếp tin tức thời sự xong, tháo tai nghe xuống vẫy tay với An Luật.
An Luật ném micro xuống, vui vẻ bổ nhào tới.
“Chị hai!”
Đường Táp thấp giọng hỏi Đế Chiêu: “Ở thế giới bên ngoài, An Lâm có mở viện phúc lợi từ thiện thật sao?”
“Ừm.” Đế Chiêu nói, “Chị ấy còn từng quyên tặng trường tiểu học Hy Vọng.”
“Tập Xuyên nói, lần tụ tập lần trước của tổ chức Khoa Phụ, có Cửu Vĩ Hồ của gia tộc Đồ Sơn góp mặt.”
Đế Chiêu ngừng lại chốc lát, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ em nghi ngờ.......”
Đường Táp: “Tôi không nghi ngờ, trông cô ấy không giống với người từng ăn thịt người....... Nhưng tôi cho rằng, cô ấy nhất định có liên quan trong đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro