Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
NÊN GẢY ĐÀN NÓI...
Phượng Cửu An
2024-11-13 01:00:01
Chuyện của Cùng Kỳ, Đường Táp tìm phía truyền thông tới xử lý, đứng trước ống kính tự nhiên thoải mái mang theo hai thánh thú và Đế Chiêu, thừa nhận thân phận Thần Trật Tự của bản thân.
Tiếp theo là trở về phía cảnh sát phía quân, làm theo quy trình tìm chứng cứ, bắt giữ và truy tố.
Trước khi bị còng xiềng Cùng Kỳ hỏi một câu: “Thượng Thần, không phải tôi làm đâu, nhưng dựa theo quy trình không phải cô nên tìm chứng cứ trước rồi mới bắt tôi sao?”
“Ông không cho là tội bắt cóc là tội sao?” Đường Táp nói, “Hơn nữa còn bị tôi bắt ngay tại trận, ông còn muốn chứng cớ gì nữa?”
“Chứng cớ buôn lậu mua bán thịt người…… A!” Cùng Kỳ biết bản thân đã nói hớ rồi.
Đường Táp nói với Đế Trạch: “Tư lệnh, nghe thấy rồi phải không?”
Đế Trạch: “Nghe thấy rồi.”
Đường Táp: “Vậy thì giao cho các người đấy, quy tắc cũ, các người thẩm vấn xong, tới tôi.”
Đế Chiêu hỏi: “Sao em không tiện tay phán quyết nó chứ?”
“Tôi mệt rồi.” Đường Táp nói, “Hơn nữa rất đói. Trở về trường thi cử xong hãy nói tiếp.”
Đế Chiêu gật đầu, say goodbye với mẹ già.
Đế Trạch muốn nói lại thôi.
Tới một nơi mà ống kính nhìn không thấy, Đế Chiêu biến thành Rồng, hình Rồng hình như dài thêm một chút rồi, ánh sáng và độ cứng của vảy trông cũng cao hơn trước một bậc, anh bơi tới bên cạnh Đường Táp, nói: “Chúng ta về trường.”
Phụng Hoàng đang treo trên vai Đường Táp, đã liệt thành một cái bánh Phụng Hoàng rồi.
Chu Tước nói cô ấy có thể chở Phụng Hoàng một đoạn.
Bạch Hổ: “Nó không có cánh sao?”
Phụng Hoàng: “Ây da, cánh tôi đau, muốn Táp Táp thổi cho mới có thể khỏi được.”
Bạch Hổ: “Thói quen đấy, lại bắt đầu rồi.”
Đường Táp cưỡi Rồng vọt lên cao, trong lòng ôm theo một con Phụng Hoàng, bên trái là Chu Tước bên phải là Bạch Hổ, uy phong lẫm liệt về tới trường học.
Trong vườn trường Phi Đại đã có vô số nhân viên truyền thông đợi sẵn đang chụp hình, Phụng Hoàng thưa cơ dang cánh, đóng góp vẻ đẹp cho các thành phần tin tức đẹp nhất của năm.
Tẩu thuốc ngọc bích của An Dao vén rèm cửa sổ dày ra, thở dài.
An Luật bị gửi tới chỗ ông thay ông bện cầu lông nhung, nói: “Cậu Bảy thở dài cái gì chứ, không phải là Tiểu Chiêu sao? Chỉ là phiên bản mạnh mẽ của Tiểu Chiêu mà thôi, đừng buồn rầu mà.”
An Dao: “Không có buồn rầu, có điều…… thân làm cha nên có chút phiền muộn thôi.”
“Buồn rầu và phiền muộn có khác biệt gì nhau sao?”
“Buồn rầu là không biết nên giải quyết thế nào, cho nên rầu.” An Dao lại trả lời một cách nghiêm túc, “Còn phiền muộn là con nhìn thấu tất cả cũng hiểu rõ tất cả nhưng buồn rầu không nói nên lời......”
Học tra An Luật lần đầu tiên có suy nghĩ muốn học tập chăm chỉ, vừa xem vừa ngẫm nghĩ cuộc đời.
An Dao lắc đuôi, nói: “Ta biết ngay mà, ta và Đế Trạch sao có thể có con được chứ......”
“Cậu Bảy, lời này không đúng rồi, nếu không có cậu và mợ, anh ấy có thể sinh ra sao?”
“Cho nên rốt cuộc là ai cho ai hy vọng đây?” An Dao nhả ra một ngụm khói thuốc, nói: “Con cái lớn rồi không thể giữ, cũng nên gả rồi.”
Phiền muộn xong, An Dao lại tò mò hỏi An Luật: “Đường Táp trở về rồi, con không qua đó sao?”
“Đợi lát nữa.” An Luật nói, “Táp Táp mới về mệt như vậy, để cô ấy nghỉ ngơi chốc nữa con mới đi.”
“Con khá săn sóc nhỉ.”
“Quan trọng là......” An Luật cười khà khà nói, “Đi giờ này cũng không có cơm ăn.”
“Là cậu nhìn lầm con rồi.” An Dao nói bằng giọng bất lực, “Ta không nên ôm hy vọng ‘hiền thục hiểu chuyện’ đối với con.”
An Hinh và Ngao Hiển đợi bọn họ ở văn phòng hiệu trưởng.
Đế Chiêu đi vào thay quần áo xong, mặt mày tươi cười rạng rỡ đẩy cửa văn phòng thì bị Ngao Hiển ném tới một đống những việc cần làm khiến cho nụ cười tắt ngúm.
“Còn muốn đi đâu chơi nữa?” Ngao Hiển nói, “Tết nguyên đán có muốn làm hay không đây? Các sinh viên đều đang mong mỏi đấy! Tiết mục tuyển chọn của các học viện chú đã xem chưa? Danh sách tiết mục chú đã ra chưa? Âm thanh ánh sáng những thứ này chú đã tổ chức cho sinh viên chuẩn bị chưa?”
Đế Chiêu ngơ ngác nói: “Bên em còn có chuyện, vừa mới về tới…….”
“Sinh viên tốt luôn không làm chậm trễ.” An Hinh lạnh lùng nói, “Đừng mượn cớ này nọ, cậu còn coi bản thân là hội trưởng không? Bây giờ hiệu trưởng đang chơi trò mất tích, trường học phải dựa vào chúng ta rồi, nào là liên hoan nguyên đán nào là phải trông coi để cuối năm đừng xuất hiện kẻ gây rối, sau liên hoan còn có kỳ thi chuyên ngành, cậu liên tục nghỉ phép ném hết tất cả công việc lại cho tôi và anh ba cậu, như vậy có thích hợp không?”
Đế Chiêu: “…… Không thích hợp.”
Ngao Hiển: “Ngày mai sàng lọc tiết mục, ra danh sách tiết mục, sắp xếp sân bãi, rõ chưa?”
“Ồ.” Đế Chiêu nhỏ giọng nói xin lỗi với Đường Táp xong thì ngồi xuống bắt đầu xử lý đống công việc của hội học sinh chất cao như núi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Báo cáo tài chính bọn anh đã giao cho chủ tịch học viện tài chính thương mại kết toán rồi.” Ngao Hiển nói, “Anh phụ trách kỷ luật, An Hinh phụ trách sắp xếp thi cử, khai thông với các giáo viên. Chú thì phụ trách sắp xếp liên hoan nguyên đán…….”
“Dạ.”
Đường Táp thấy bọn họ bận rộn thì về chỗ ở của mình đun một bình trà gừng lớn, bản thân uống xong một ly, cơ thể ấm áp hoạt động cổ tay và cổ xong thì bưng bình trà với ly đi pha trà cho các vị hội học sinh đang bận rộn uống.
Ngao Hiển nhận lấy trà nóng, trong lòng ấm áp, ngẩng đầu nói một câu: “Cám ơn em dâu.”
Một ngụm trà gừng của Đế Chiêu phun trở ra.
Đường Táp cầm ly trà, mặt người da đen hiện đầy dấu chấm hỏi.
“Anh gọi tôi là gì?”
Đế Chiêu luống cuống tay chân nói: “Không có gì không có gì! Ây da, anh ba làm cái gì thế, mau nói cám ơn thôi đừng nói bậy.”
An Hinh nhàn nhã thổi trà nóng ngồi xem kịch.
Đường Táp không nói tiếp nữa, cô ngáp một cái nói một tiếng ngủ ngon rồi về phòng.
Hội học sinh tăng ca thẳng tới nửa đêm, lúc Ngao Hiển kết thúc công việc bèn hỏi Đế Chiêu: “Hôm nay đi đâu ở đây?”
“Đương nhiên là về ký túc xá của em rồi.” Trong phút chốc Đế Chiêu tìm không được cái cớ không về ký túc xá.
Ngao Hiển: “Chú cũng nên trở về rồi, nếu không về nữa thì cái giường đó của chú sắp mọc đầy rêu rồi.”
“Đừng buồn nôn nữa.” An Hinh thật không thể nào hiểu nổi cái ví dụ mà giống đực tự vẽ nên đó.
“Chị, đừng, chị còn không biết em sao.” Đế Chiêu vội vàng làm sáng tỏ: “Cứ hai tuần em đổi ga giường một lần rồi, không hề xuất hiện tình trạng đó.”
Đế Chiêu muốn nói tạm biệt với Đường Táp một tiếng nhưng lại sợ thấy Đường Táp rồi bản thân nhấc chân không nổi.
Sau khi cùng với Ngao Hiển đưa An Hinh về ký túc xá xong, hai còn Rồng về tới phòng nghỉ.
“Thế nào? Cảm xúc xuống thấp như vậy.” Ngao Hiển trêu chọc.
Đế Chiêu: “Không có, ngủ đi.”
Ngao Hiển đẩy cửa ra, liếc mắt thấy tủ bảo hiểm đặt súng và đạn dược.
“Xảy ra chuyện gì?!” Ngao Hiển kinh ngạc, “Có người từng vào đây!”
Anh lập tức bắt đầu cảnh giác.
Đế Chiêu bỗng nhiên vui vẻ, anh khẽ ho một tiếng lại giả vờ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nói: “Ây da, anh ba là em lấy đấy…… Không phải em cùng với Đường Táp đi cứu hiệu trưởng sao? Cho nên mượn súng của anh dùng rồi.”
“Súng đâu?!” Ngao Hiển kiểm kê lại một lượt, phiền não: “Anh đặt một cây súng trường 81 ở trong này đâu!!”
Đế Chiêu: “Súng sao……. tình hình hiện trường lúc đó có hơi phức tạp, tổng kết một câu chính là……. em cũng không biết bỏ ở đâu rồi, có thể là vẫn còn treo ở trên cây?”
Ngao Hiển: “Vậy phải lập hồ sơ đấy!!! Cây súng đó là nhà trường từ chỗ bảo bối của mẹ anh mượn tới !! Mỗi một viên đạn mỗi một cây súng đều có chứng minh thân phận!! Chú tìm về đây cho anh!! Bằng không anh phải chịu trách nhiệm đấy!!”
“Ôi! Em biết rồi!”
Đế Chiêu nói một cách hớn hở: “Ngày mai có thể tìm về cho anh ngay thôi, em đi tìm nhé!”
Sau đó, từ trong tiếng gào rít giận dữ của Ngao Hiển, Đế Chiêu vui vẻ chạy về chỗ Đường Táp.
Anh gõ cửa, khẽ giọng hỏi: “Đường Táp, em ngủ chưa?”
Chưa tới mười giây, Đường Táp mở cửa ra.
“Phụng Thất đâu?” Đế Chiêu thò đầu vào, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi mình Đường Táp.
“An Luật kéo cậu ấy về ký túc xá ôn tập rồi.” Đường Táp nói, “Không phải anh đã về ký túc xá rồi sao? Sao lại tới nữa rồi?”
“Tôi làm mất đồ của anh Ngao Hiển rồi nên không dám về ký túc xá ở nữa.”
Đế Chiêu bày ra vẻ mặt đáng thương, nói: “Tôi có thể ngủ nhờ một đêm không? Giường hành quân cũng được…… bằng không hành lang cũng không sao, tôi không sợ lạnh đâu.”
Anh vừa nói vừa cuộn áo khoác thật chặt.
Đường Táp không nói gì nhưng nhường ra một con đường.
“Ngày mai tuyết rơi.” Đường Táp nói, “Vẫn nên ngủ trên giường đi.”
Mũi chân cô đá giường hành quân, nói: “Tự anh lấy, tôi ngủ đây.”
Đường Táp nói xong, ngả lên giường quấn mình trong chăn nhắm mắt ngủ.
Đế Chiêu tắm rửa xong, nhẹ tay nhẹ chân kéo ra một nửa cái giường hành quân từ trên giường xuống, nằm sát giường.
Mấy phút sau, Đế Chiêu bắt đầu ho.
Thêm chốc lát sau, Đế Chiêu nói: “Đường Táp, có chiếc chăn nào dày một chút không? Tôi…… hơi lạnh, ngày mai tuyết rơi rồi, đêm trước hôm tuyết rơi là lạnh nhất.”
Trong đầu Đường Táp xoay tròn một câu: Đều là mặt dày, đều là mặt dày!
Nhưng, lời nói ngoài miệng của cô lại là: “Vậy anh ngủ giường?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi chỉ nằm một góc nhỏ thôi.” Đế Chiêu nói như vậy, cẩn thận dè dặt vén chăn ra, nằm vào trong.
Hai người nằm chung một giường, được mấy phút.
Đế Chiêu phát hiện con Rồng này đang lén lút tìm tay của cô.
Trong bóng tối Rồng cũng có thể nhìn rõ mọi vật, đây là mời anh nói trong ngày đầu khai giảng.
Anh không dùng kỹ năng này trong chuyện học tập, mà chỉ dùng vào trong sự nghiệp thần thánh đó là tìm đôi tay của cô trong đêm.
Đế Chiêu nắm chặt tay Đường Táp.
Đường Táp: “Cứ như vậy, không cho phép nhúc nhích.”
Đế Chiêu khẽ nói: “Ừm, chỉ như vậy…… là được rồi, tôi rất biết đủ…….”
Song, mấy phút sau, ngón tay của Đường Táp bị tách từng ngón ra.
Chỉ nắm tay Đường Táp ngủ thôi anh không biết đủ, anh muốn mười ngón tay đan nhau cơ!
Đường Táp: “Đế Chiêu, tốc độ được một tấc lên một thước của anh có hơi nhanh rồi nhỉ?”
Đế Chiêu nắm chặt tay của cô, nghiêng người qua nhẹ nhàng hôn tay của cô.
Anh chống đầu nhìn Đường Táp, trong ánh mắt xác thực rất thỏa mãn.
Đường Táp cũng nghiêng người qua, mặt đối mặt với anh.
Hai người im lặng nhìn nhau chốc lát, Đế Chiêu khẽ giọng: “Hình như tôi thích em…… thêm một chút nữa rồi.”
“Là tôi, hay là A Thù?”
“Thần thức của A Thù là do thần hồn của tôi thích, Đường Táp……. Là để Đế Chiêu thích.” Tiểu Bạch Long thấp xọng nói.
“Thích của Đế Chiêu đối với Đường Táp là bởi vì duyên do của Thanh Long và A Thù mới bắt đầu đúng không?” Đường Táp hỏi như vậy.
“Dù có như thế.” Đế Chiêu nói, “Mặc kệ nó vì cái gì mà bắt đầu, hiện tại trời đất có thể chứng giám, Thanh Long vô cùng yêu A Thù mà Đế Chiêu hình như cũng thích Đường Táp…….”
Đường Táp bật cười khe khẽ.
Cô nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi, đồ ngốc.”
Đế Chiêu lại kéo cô một cái, ôm chặt cô vào lòng tuy không phải hình Rồng nhưng cũng cực kỳ quấn người, anh quấn chặt Đường Táp vào trong lòng.
Đường Táp: “Tôi vừa mới nói không cho phép nhúc nhích rồi mà?”
“Nhưng tối nay có tuyết, tôi sợ em lạnh…….” Đế Chiêu gối trong mái tóc của cô, khẽ cười nói: “Bạn học Đường Táp, đại học…… muốn yêu đương không?”
“Tôi coi trọng sự nghiệp hơn.”
Đế Chiêu không hề nhụt chí: “Em có thể điều chỉnh thả lỏng một chút. Chỗ tôi có một người có thể tiến cử thích hợp để làm người yêu, vừa là người vừa là Rồng, không quấn người giống Phụng Hoàng cũng không rụng lông lười biếng giống như Cửu Vĩ Hồ, ra vào có thể làm ghế ngồi cho em, miễn phí đón đưa em đi học tan học, biết làm việc nhà, thành tích học tập của anh ta xuất sắc nhất, thể lực cũng tốt, thể lực tốt là rất quan trọng đấy……. Quan trọng nhất là, anh ta màu trắng. Tôi biết em chung tình với màu trắng…… Trước kia uất ức cho em yêu đương với con Thanh Long xấu như vậy, chúng ta thay đổi khẩu vị, thế nào?”
Cái hôn nhẹ nhàng của anh rơi vào giữa mày của thiếu nữ trong lòng.
“Dáng vẻ mà em thích, tôi đều có.” Anh thấp giọng hát một câu.
“Cho nên……” Đế Chiêu nói, “Chọn tôi đi, được không?”
Đường Táp cảm nhận được độ ấm của lồng ngực anh, vảy hộ tâm của anh phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Ngón tay của cô khẽ sờ lên đó, cả người Đế Chiêu lập tức run rẩy.
Anh bật cười, tiếng cười cũng run lên, anh bắt lại cái tay của Đường Táp, nói: “Không đồng ý không cho sờ.”
Đường Táp: “Hiếm lạ!”
“Chính là thứ hiếm lạ.” Đế Chiêu nói, “Nơi này là công tắc của Rồng…… Nếu được phép tiếp xúc thì em có thể nhìn thấy cảnh tượng hiếm lạ mà cả đời người phàm cũng thấy không được.”
“Thế nào, một con Rồng trần truồng lăn lộn sao?”
“Ha ha ha ha……” Đế Chiêu bật cười, “Anh ta vĩnh viễn không biết mệt mỏi, chỉ muốn mang hơi ấm cho người anh ta thích thôi. Cảnh tượng đó khó thấy được, nói không chừng…… anh ta còn biết xấu hổ. Hiện tại, con Rồng này của tôi cho phép sự đụng chạm của em, chỉ cần em gật đầu nói em đồng ý.”
Đường Táp cười: “Tôi không nói đấy.”
Đế Chiêu nói: “Ồ……. Nếu em không nói, mỗi ngày ngủ bên cạnh em chỉ là một còn Rồng chưa được kích hoạt, chẳng lẽ em không muốn Rồng thành niên sao?”
Đường Táp cười mãi, môi khẽ chạm vào vảy hộ tâm của anh.
Cả mình Rồng của Đế Chiêu thiếu chút nữa là bay lên trời, anh gầm gừ co mình lại máu Rồng sục sôi.
Mà Đường Táp, nhàn nhạt nói một câu: “Ngủ ngon, cứ ngủ như vậy đi, muốn yêu đương cũng phải có thời gian khảo sát, không phải sao?”
Đế Chiêu cứng đờ: “Tàn…… nhẫn.”
Không hổ là người phụ nữ xách dao phây.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro