Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
NGHỈ ĐÔNG GẶP M...
Phượng Cửu An
2024-11-13 01:00:01
Đường Táp Ngân Long quấn quýt, sau khi tỉnh lại cảm thấy eo xót lưng đau.
Cô vỗ Rồng một cái, dọc theo mình Rồng mò xuống dưới, tìm đầu của Rồng.
“Đầu Rồng đâu?” Cô hỏi.
Bên chân một cái đầu Rồng ngóc dậy vẫn chưa mở mắt ra, mơ màng hỏi: “Hả?”
“……”
Chân thơm lắm sao? Em nhớ tối qua lúc anh ngủ đầu còn nằm ở trong lòng em, anh ngủ sao ngủ tới bên chân em rồi?
Tiểu Bạch Long từ từ cọ tới trong lòng cô.
Đường Táp nín thở, trợn mắt thật to, hai cái tay ấn chặt đầu của Rồng: “Đừng nhúc nhích!”
Đế Chiêu chui vào lòng cô, cọ sừng Rồng.
Cô vuốt ve sừng Rồng của anh, nói: “Nên dậy được rồi?”
“Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông không ngủ tới giờ cơm trưa thì sẽ làm hỏng quy tắc.” Đế Chiêu nói.
Đường Táp cười: “Thì ra anh lười như vậy? Hôm nay có chuyện phải làm, hôm nay em hẹn ba mẹ anh cùng ăn cơm trưa.”
Đế Chiêu tỉnh táo hẳn, kinh ngạc trở về hình người kéo chăn quấn chặt bản thân: “Em nói cái gì? Ba mẹ anh? Tại sao lại cùng ăn cơm trưa?”
“Anh luôn muốn nói chuyện với ba mẹ anh đúng không?” Đường Táp nói, “Anh luôn cố ý hay vô ý tránh né bọn họ, nếu đổi lại em là ba mẹ anh nhất định cũng sẽ nóng nảy.”
Đế Chiêu ngồi dậy mặc quần áo.
Ba phút sau, anh ngậm bàn chải trong miệng vừa dọn phòng vừa mặc quần ngoài.
“Hẹn ăn ở đâu?” Anh phun bọt trắng ra hỏi.
“Ở ngay đây.” Đường Táp nói, “Ăn cơm xong, ngày mai em phải về nhà rồi.”
Đế Chiêu sững người rất lâu, dứt khoát nuốt luôn bọt kem đánh răng, hỏi: “Em muốn về nhà?”
“Em không thể về nhà sao?” Đường Táp nói, “Tối nay em lập quy tắc mới, những thứ còn lại ví dụ như luật lệ pháp luật của bọn anh thì năm sau bổ sung dần.”
Đế Chiêu nói: “Anh…… anh cũng muốn đi.”
Đường Táp cười gian xảo: “Được thôi, chỉ cần anh không sợ ba em lột da anh.”
Đế Chiêu: “Chắc không đâu, anh cảm thấy ba em là người rất biết lý lẽ.”
Đường Táp nói: “Anh đánh giá thấp ba em rồi, Chu Tước và Huyền Vũ trở về nói với ba em, nói em và anh đang yêu nhau, lúc đó ba em nói bắt đầu từ hôm nay hãy gọi ông là Na Tra.”
Đế Chiêu cười ha ha.
Sau đó, Đế Chiêu nghiêm túc nói: “Không cần, anh lại không phải họ Ngao.”
Tiếp theo Đế Chiêu tiếp tục vuốt mông ngựa: “Con người của ba em khá là hài hước.”
An Dao và Đế Trạch dìu nhau tới, tâm tình phức tạp đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Vừa đi vào thì thấy con trai đang lau nhà.
“Ba, mẹ.” Anh gọi rất tự nhiên, “Đến sớm như vậy? Ba mẹ ngồi xuống, đừng nhúc nhích.”
Anh nhanh chóng kết thúc công việc, vì để nền nhà khô nhanh hơn anh bèn xé một mảnh áo sơ mi dùng cách lao nhà kiểu Nhật lau lại lần nữa.
Vừa ngẩng đầu thì thấy cha anh nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đế Chiêu: “Sao thế ạ?”
An Dao: “Con cứ lau đi.”
Phải, vẫn là con trai nhà ông, động tác lau nhà này, sức lực làm việc nhà này, không chạy đi được.
Đường Táp chuẩn bị tám món ăn, sau khi bưng từng món lên bàn xong còn thuận tiện mở một bình rượu trắng.
“Đây là nhãn hiệu rượu nổi tiếng nhất ở thế giới chúng tôi, Mao Đài.” Đường Táp nói, “Nào, thử xem!”
Cô rót cho Đế Trạch một ly, hỏi An Dao: “Ông muốn không?”
Đế Trạch xoa vuốt Rồng, ngửi mùi rượu, nói: “Cho ông ấy thử một chút.”
An Dao nhận ly rượu, thấp giọng nói: “Cũng phải, uống say rồi mới có thể khóc……”
Tiểu Bạch Long nói: “Ba, ba khóc cái gì chứ?”
An Dao trừng mắt với anh một cái, ánh mắt này vẫn tê dại như cũ, sóng mắt lưu chuyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sức ăn của Đế Trạch vô cùng khủng bố, tám món ăn vừa uống rượu vừa trò chuyện vừa ăn cơm, một tiếng sau đĩa thức ăn đều sạch sẽ.
Ví dụ như món cá luộc cay, một đũa của Đế Trạch gắp lên cả con cá, hạ đũa hai ba cái trên bàn ăn chỉ còn lại xương cá.
“Chúng tôi chỉ muốn làm cho rõ, Tiểu Chiêu là thế nào.”
“Đương nhiên là do hai người tự sinh rồi.” Đường Táp nói: “Tuy trên quy tắc dù năm đó Thần không có tạo ra thì hai người cũng sinh không được. Cho nên Rồng với Hồ kết hợp là không thể sinh được……. Nhưng hình người thì có thể. Tôi nhớ An Dao từng nói, ông luôn cảm thấy Đế Chiêu là người khảm vào hình Rồng…… thật ra cũng coi là vậy. Ban đầu anh ấy chính là hình người nhưng vì để trưởng nên thành quay trở về trong quả trứng Rồng đó. Ông đừng quan tâm anh ấy là cái gì, duy chỉ có một sư thật không thay đổi chính là anh ấy là con trai của hai người, chính hai người đã cho anh ấy cơ hội sống…… cũng thực hiện được tâm nguyện vạn năm nay của Thanh Long, không để sự chờ đợi của anh ấy trở nên vô ích.”
Đế Trạch ‘đông’ một tiếng, hóa thành hình Rồng.
Bà say rồi.
Thế là một con Đại Bạch Long cẩn thận dè dặt, thử nhiều lần mới cầm ly rượu nhỏ lên, nói chuyện không rõ ràng: “Nào nào nào, lại cạn thêm một ly, cô giải thích như vậy khiến trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều rồi! Ha ha ha ha……tôi đã nói mà! Đây vẫn là con trai của tôi!”
Vuốt Rồng của bà vỗ Đế Chiêu bộp bộp.
“Tiểu Chiêu, con tăng thể diện cho nhà chúng ta rồi!! Làm tốt vào, sau này thần……. tình yêu chỉ có trong thần thoại chính là của con rồi!”
Ầm một tiếng, một con Cửu Vĩ Hồ đẹp trai diêm dúa lòe loẹt cũng xuất hiện ở bên bàn rượu.
Ông há to miệng cắn đầu của Đế Chiêu, khóc hu hu.
Đường Táp: “Xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ cha đau lòng muốn cắn chết con trai?
An Dao: “Hu hu hu……. Ba yêu con!”
Đế Chiêu giải thích: “Không sao, đây là thói quen dùng hành động để biểu đặt niềm vui thích của ba anh……”
Ồ, chính là há to miệng nuốt chửng đầu của đối phương.
Đế Chiêu ra sức xoa đầu của Hồ Ly: “Ba, con khẳng định con vẫn là Tiểu Chiêu mà……. Con giống như Táp Táp vậy đều gánh hồi ức của thời Thượng Cổ nhưng con vẫn là con trai của hai người.”
Con Đại Bạch Long Đế Trạch này cũng khóc hu hu, ra sức ôm chồng và con trai lên, kê đầu ở trên đầu Hồ Ly, hu hu: “Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!”
Đường Táp nhìn chai rượu Mao Đài chỉ còn một nửa, lặng lẽ giấu đi.
Xem ra tửu lượng của nhà này không quá tốt…….
Hải Trãi vừa được giải trừ hóa đóa thì trở về văn phòng hiệu trưởng, lúc đi ngang qua phòng nghỉ thì nghe thấy tiếng khóc hu hu cho rằng Thần Trật Tự xảy ra chuyện gì rồi bèn đẩy của ra nhìn, thấy cảnh tượng này tròng mắt suýt chút nữa là rớt ra ngoài.
Đường Táp quét dọn mặt bàn, nở nụ cười bất lực.
“Chê cười rồi.” Cô nói.
Hải Trãi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đế Chiêu bị biển nước mắt vây quanh: “...... Không sao, phó hiệu trưởng thầy về đi!”
Đúng vậy là biển nước mắt, nền nhà được chà sạch rồi.
Cha già anh khóc, tiếng khóc vô cùng êm tai.
Mẹ già anh khóc, bảy đại dương dậy sóng, thác nước lớn.
Tới chiều khi đôi phụ mẫu tỉnh rượu được một nửa, Đế Chiêu bắt đầu bàn bạc với họ sắp xếp cho kỳ nghỉ đông.
“Con muốn làm giấy thông hành, đi với Đường Táp ra thế giới bên ngoài.”
An Dao mặc đồ ngủ của con trai, nằm nghiêng ở trên đầu giường mát-xa hốc mắt cho Đế Trạch đang ngủ say sưa trong lòng.
“Đi gặp người lớn trong nhà sao?”
“…… Cũng không phải.” Đế Chiêu hơi xấu hổ, “Chỉ là muốn theo Đường Táp ra ngoài nhìn nơi cô ấy lớn lên, tìm hiểu cuộc sống của cô ấy.”
An Dao lay Đế Trạch dậy: “Con trai em muốn làm giấy thông hành.”
Mắt Đế Trạch còn không mở, qua quýt đáp: “Ừ ừ ừ, làm làm làm.”
“Vậy…… mẹ, mẹ phải ký tên cho con.”
Đế Chiêu lấy từ tủ đầu giường ra một xấp giấy tờ đơn xin, chỉ vào cột người đảm bảo, đưa bút lên.
An Dao ký tên xong nhét bút vào vuốt Rồng.
Đế Trạch mở mắt ra, cái vuốt vạch kéo vài nét ký ra cái tên rồng bay phượng múa.
Đế Chiêu vui vẻ nói: “Cám ơn ba mẹ!”
Đế Trạch vung vuốt: “Ừm, lui xuống đi.”
Đế Chiêu xoay người đi, nắm giấy tờ đơn xin vui vẻ vẫy tay với Đường Táp.
“Được rồi!”
Đế Trạch lẩm bẩm: “Aiz…… Trời sắp mưa rồi, con trai muốn xuất giá……”
Đường Táp đi cùng Đế Chiêu tranh thủ trước giờ tan tầm của hải quan, nộp giấy tờ đơn xin lên.
“Tôi muốn làm gấp.” Đế Chiêu nói: “Làm gấp hôm nay có thể lấy không?”
“Làm gấp cũng phải ba ngày.” Nhân viên hải quan chỉ máy, “Nhìn ở đây, cười một cái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đế Chiêu nhìn vào ống kính cười một cách tiêu chuẩn.
“Răng rắc” một tiếng, hình chụp chụp rất đẹp.
“Vậy ba ngày sau tôi tới lấy sao?”
“Đúng.” Nhân viên công tác hải quân để làm từ làm gấp, nói: “Trong giờ hành chính là có thể lấy.”
Đế Chiêu: “Đường Táp, em có thể đợi anh thêm hai ngày không?”
Đường Táp: “Được.”
Nhân viên hải quan bổ sung: “Phạm vi hoạt động của cậu là ba tỉnh miền Đông Bắc(1) trừ thủ đô ra, các huyện còn lại đều không thể đi, rõ chưa?”
Đường Táp: “Tại sao không thể đi thủ đô?”
“Thủ đô có điều lệ quản lí vì đó là trung tâm chính trị, vào Bắc Kinh phải trải qua sự xét duyệt bởi văn phòng tổng hợp yêu ma đồn 29 của bộ công an.”
Đường Táp: “Nhưng nhà tôi ở ngay thủ đô, ông không cho anh ấy đi vậy anh ấy cần giấy thông hành này làm cái gì?”
Nhân viên hải quan: “Việc này thì không liên quan tới tôi rồi, đây là việc của cục dân chính, hai người có thể đi hỏi thăm cục dân chính nếu xử lý theo hôn nhân thì cục dân chính và đồn 29 có liên quan tới nhau, đến lúc đó sau khi xuất cảnh chỉ cần đăng ký ghi tên là được rồi.”
Nhân viên hải quan xé một trang hướng dẫn thực hiện đưa cho Đường Táp: “Ra cửa quẹo phải, là cục dân chính đăng ký kết hôn.”
Đế Chiêu luống cuống tay chân, anh đóng đinh tại chỗ, từ đầu tới cuối không dám nói: Vậy chúng ta đi làm một cái đi!
Đường Táp không biểu hiện gì cầm lấy tờ hướng dẫn này, ra cửa liền quẹo thật định đi về phía chỗ cục dân chính đăng ký kết hôn.
Đế Chiêu: “Không, không được đâu!”
Bản thân chưa chuẩn bị gì cả……
Đường Táp: “Không sao, em chỉ hỏi xem cần giấy tờ gì thôi.”
Cục dân chính phát cho bọn họ hai quyển sổ tay hướng dẫn.
Đường Táp lật xem thì phát hiện chứng nhận kết hôn ở đây ngoại trừ cần giấy chứng minh và hộ khẩu ra còn phải đưa ra thư đồng ý và biết chuyện kết hôn của ba mẹ phía nhân loại, ký tên đóng dấu tay.
Đường Táp: “Đúng là phức tạp mà.”
Cô cất sổ tay đi, nói: “Nhà em anh đi không được rồi nhưng có thể tới nhà bà ngoại em.”
“Nhà bà ngoại em ở chỗ nào?”
“Rừng hoang núi thẳm, căn cứ huấn luyện của lão Đường bọn em.” Đường Táp nói, “Em lớn lên ở đó tiếp nhận huấn luyện, em nghĩ anh sẽ thích nơi đó…….”
Đế Chiêu có một loại cảm giác lạ lùng, anh luôn cảm thấy Đường Táp gài bẫy anh.
Trước đêm rời khỏi.
Đường Táp mở hư không, chiêu hoán Tứ Thánh Thú bắt đầu lập ra quy tắc và trật tự mới lần nữa.
“Nếu yêu tinh khai trí rồi không xem con người là đồng loại mà là lương thực, như vậy trời đất sẽ nhận được sự đóng góp trí tuệ của bọn chúng, khiến bọn chúng nhận được sự trừng phạt tối tăm.”
“Sinh linh chịu sự sát hại ác ý, mong là linh hồn họ có thể an nghỉ, mong rằng cơ hội sống của họ không bị đứt đoạn, mong họ sẽ quên đi nỗi đau khổ và khủng khiếp trước cái chết, gửi lời chia buồn tới gia đình họ những người nhớ tới họ.”
“Thần Trật Tự ở đây lập ra quy tắc lần nữa, để trời đất có biện pháp hoạt động có trật tự, để tất cả những điều dơ bẩn không còn chỗ có thể che giấu.”
“Phụng Hoàng.” Thần Trật Tự duỗi tay ra đặt trên đỉnh đầu cậu.
“Từ nay về sau cậu chỉ là bản thân cậu, không có chủ nhân không có gông xiềng. Vạn năm đau khổ kết thúc từ hôm nay…….”
“Như vậy là đủ rồi, A Thù.” Phụng Hoàng ngẩng đầu lên, “Phụng Hoàng từ nay không có chủ nhân, chỉ có bạn bè do bản thân cậu ấy chọn mà thôi.”
Trật tự mới của Thần Trật Tự xoay chuyển thế giới bên trong.
Truyền thông làm một bản tin đặc biệt, An Lâm giải thích: “Đây chỉ mới bắt đầu thôi, trước mắt Đường Táp Thần Trật Tự thức tỉnh có quyền thay đổi hơn một nửa quy tắc, có tin tiết lộ trong bốn năm tiếp theo cô ấy sẽ đổi mới từng chút một……”
Từ hư không trở về mặt đất, Phụng Hoàng đi đường đều nhảy nhót, cậu khoác cánh tay của Đường Táp hỏi: “Táp Táp, nghỉ đông cô định làm gì?”
“Về nhà. Còn cậu?”
“Tài trưởng An mời gia sư muốn bổ túc cho An Luật, tôi đi cùng cậu ấy. Táp Táp cũng tới nhé?”
Đường Táp: “Tôi về nhà có việc.”
Cô đi tới hải quan, vẫy tay với Đế Chiêu đang kéo theo hành lý đứng ở cửa hải quan đợi cô.
Phụng Hoàng kinh ngạc rơi cả cằm.
Đường Táp xoay người lại, cười nói: “Thất Thất, hẹn gặp vào học kỳ sau.”
= = = = = =
Chú thích:
Ba tỉnh miền Đông Bắc: bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro