Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Chính

Chương 10

Tiểu Trần

2024-06-05 23:51:04

- -----------------------------

10.

Thời tiết đầu thu có chút lạnh, Quý Tinh Duệ cởi áo khoác xuống choàng lên người tôi, sau khi để tôi ngồi yên vị trong xe lại xoay người đi mua đồ uống.

Là nước ngọt vị chanh ướp lạnh mà tôi thích uống nhất khi còn nhỏ. Tôi có chút kinh ngạc: "Cậu vẫn nhớ sao?"

Cậu ấy bây giờ và vừa rồi thật sự như hai người khác nhau, dịu dàng giống như nước vậy, ngay cả nụ cười cũng ấm áp vô cùng: "Tôi nhớ hết tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu!"

Tôi: "..."

[Hệ thống à, tại sao nghe lời này có cái gì đó sai sai nhỉ?] Cảm giác.... có chút mập mờ thì phải.

Lúc này đã muộn lắm rồi, Hệ thống đã ngủ say như chết tất nhiên sẽ không trả lời tôi.

"Hôm nay về nhà ngủ đi, ngày mai đừng đi làm vội, tôi dẫn cậu đến chỗ này!" Quý Tinh Duệ nói.

Tôi gật đầu một cái. Quả thật tôi cũng muốn điều chỉnh tâm trạng một chút, nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đã. Nhưng mà, cậu ấy muốn dẫn tôi đi đâu chứ?

Đáp án rất nhanh sẽ có thôi.

Ngày hôm sau, tôi ngủ say cho đến khi tự dậy. Lúc thức dậy, Quý Tinh Duệ đã ngồi chờ tôi ở phòng khách. Mẹ tôi đi qua, cười lạnh: "Tự con nhìn xem mấy giờ rồi hả? Một giờ chiều rồi đấy. Con là heo à? Nếu không phải Tinh Tinh không cho mẹ gọi con dậy thì thể nào mẹ cũng lôi con ra khỏi giường rồi ném từ tầng bảy xuống đấy!"

Đã sống hai kiếp, tôi cũng không thèm để tâm lời quở trách của mẹ trong lòng nữa, quay đầu tôi hỏi Quý Tinh Duệ: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Cậu ấy cười nói: "Chúng ta ăn cơm trước đã!"

Quý Tinh Duệ dẫn tôi đi ăn ở quán sủi cảo mà chúng tôi thích nhất khi còn nhỏ.

Đã hơn mười năm trôi qua, mặt tiền của cửa hàng cũng được mở rộng hơn rất nhiều, nghe nói còn mở rộng chi nhánh ở thành phố bên cạnh, việc buôn bán càng ngày càng phát triển. Nhưng một điều hiếm có là hương vị không hề thay đổi.

Tôi nhớ khi còn bé, mỗi lần ở nhà mẹ làm món tôi không thích ăn, tôi liền nói dối tôi và Quý Tinh Duệ đã ăn ở trường, không muốn ăn thêm và muốn ra ngoài chơi. Mặc dù Quý Tinh Duệ đói bụng đến cồn cào ruột gan nhưng vẫn nói dối giúp tôi. Mẹ tôi không để ý, tôi nháy mắt với ba và ba lập tức lén nhét tiền cho tôi rồi chúng tôi vui vẻ đến cửa hàng này ăn bánh bao.

"Cái này là nhân tôm, cậu thích ăn vị này!" Đột nhiên miếng sủi cảo đặt vào bát đã cắt ngang dòng hồi ức của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang yên lặng ăn cơm, nhớ lại cậu nhóc hồi xưa vẫn giữ thói quen nhường hết đồ ngon cho tôi.

Cậu ấy vẫn là Quý Tinh Duệ. Những lời này vỡ vụn trong não bộ, cảm giác xa cách cũng biến mất hầu như không còn.

Tôi gật mạnh đầu, vui vẻ ăn miếng sủi cảo mà cậu ấy gắp cho mình, còn nói dặn dò cậu ấy: "Tôi cũng thích ăn thịt heo nữa, cho tôi nữa!"

Quý Tinh Duệ ngẩn người, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi hồi lâu rồi cười: "Được, cho cậu hết!"

Cơm nước xong xuôi, Quý Tinh Duệ đưa tôi đến trung tâm thành phố: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Quý Tinh Duệ quay đầu cười một tiếng: "Bí mật!"

Ai ui, còn ra vẻ cực kỳ thần bí nữa. Lúc này Hệ thống vừa mới tỉnh dậy, vươn vai người. Tôi cười lạnh, học theo mẹ tôi: "Tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Ba giờ chiều! Cậu là heo à?"

Hệ thống bình tĩnh trả lời: "Đúng, tôi là heo!"

Tôi: "Sao lại có cảm giác như đánh vào bông vài thế nhỉ?"

Xe dừng ở trước biệt thư: "Dẫn tôi tới nhà cậu sao?"

Móa nó, tên nhóc này lại có tiền như thế. Tôi hận!

Quý Tinh Duệ cười không nói gì, cậu ấy đưa tôi đến nhà gửi xe, bên trong có một chiếc Maserati xinh đẹp đến mức tôi thấy kinh diễm, tôi cảm thấy kì quái: "Không đúng, chiếc xe này quá sặc sỡ, không phù hợp với phong cách của cậu!"

Cậu ấy vẫn không nói lời nào. Sau đó, cậu ấy đưa tôi đi thăm quan khắp căn biệt thự này, cả ba tầng lầu cực kỳ xinh đẹp nhưng phong cách trang trí có chú nữ tính.

Trong lòng tôi lo lắng: [Hệ thống, không phải cậu ấy biến thái, đổi tính đó chứ?]

Hệ thống cũng thắc mắc mà lẩm bẩm: [Không thể nào đâu nhỉ, trông cậu ấy bình thường lắm mà!]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi lên tầng hai, lúc nhìn thấy đống đồ trang điểm và quần áo của phụ nữ thì tôi cảm thấy bản thân sụp đổ.

Tôi vỗ bả vai Quý Tinh Duệ: "Không sao đâu, cho dù cậu như thế nào cậu vẫn luôn là người bạn thân nhất của tôi!"

Quý Tinh Duệ sờ đầu tôi: "Nghĩ gì vậy hả? Những thứ này đều tặng cho cậu đấy!"

Đầu óc tôi trống rỗng, mở trừng mắt: "A?"

Quý Tinh Duệ khẽ thở dài: "Cậu quên hết rồi à?"

Dưới giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp của cậu ấy, một vài hồi ức dần hiện lên.

...

"Cậu vui không?"

"Vui vẻ, rất vui vẻ!"

"Vậy cậu thấy tôi đã khiến cậu vui vẻ như vậy thì sau này cậu đối xử tôi tốt hơn một chút có được không nhỉ?"

"Đối xử tốt với cậu như thế nào chứ?"

"Mua đồ ăn, đồ chơi cho tôi này. Quần áo đẹp, túi xách và mỹ phẩm, một căn biệt thự, một chiếc Maserati...."

"Còn nữa, không thể nổi giận với tôi. Coi như tôi có chọc giận cậu thế nào cậu cũng không thể tức giận hay thù dai, phải nghe lời tôi. Tôi nói gì cũng đúng, tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó!"

——

Tôi khiếp sợ và kinh ngạc nhìn cậu ấy, khó tin hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"

"Tới bây giờ tôi vẫn luôn nghiêm túc với em! Nhiều năm trôi qua, tôi làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì tôi vẫn luôn muốn ở bên cạnh em!"

"Tôi sẽ không nổi giận với em, ngay cả em chọc giận tôi, tôi cũng không tức giận, cũng không mang thù! Em nói gì cũng đúng, em muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó! Đinh Kiều Kiều, em có đồng ý không?"

11.

Sau khi Quý Tinh Duệ bày tỏ với tôi, tôi cảm thấy phiền muộn một thời gian. Một phần là vì không tự nhiên, còn mặt khác vẫn không được tự nhiên.

Hệ thống tức giận: "Sao nào? Giả vời gì chứ? Cô dám nói cô không thích không hả?"

Sau khi Quý Tinh Duệ tặng tôi nhà, Hệ thống đã ghen tị đến phát điên, cả ngày chọc ngoáy tôi, tôi cảm thấy phiền phức muốn chết đi được cũng lười để ý đến nó.

Dạo gần đây tôi cũng bị mất việc, không phải vì tôi từ chức mà là công ty phá sản, không cần nghĩ cũng đoán được đây là do Quý Tinh Duệ làm.

Nhắc tới Quý Tinh Duệ, anh đi công tác, đoán chừng phải kéo dài khoảng 10 ngày nửa tháng, anh nói để cho tôi thời gian suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời anh.

Mà hôm nay anh sẽ trở lại.

Mẹ tôi đang nấu nướng đều là món Quý Tinh Duệ thích ăn hoàn toàn không thèm để ý đến tôi. Khi chuông đồng hồ điểm lúc 8 giờ tối, Quý Tinh Duệ gõ cửa. Tôi cực kỳ nghi ngờ, anh ấy vẫn luôn ở ngoài cửa xem đồng hồ.

Tôi không dám nhìn vào ánh mắt anh, vùi đầu vào bát com nhưng vẫn luôn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó vẫn luôn đặt trên người tôi.

Hệ thống ghen tị muốn chết đi được: [Ngoại hình cậu ta đẹp trai như vậy còn có tiền, tại sao lại nhìn trúng con nhóc chết tiệt như cô thế nhỉ?]

Câu nói của nó khiến tôi nhận ra rằng. Đúng thế, anh đẹp trai lại nhiều tiền như thế còn tặng biệt thư cho tôi, lại là thanh mai trúc mã với tôi, không phải buff này càng nhiều sao nhỉ?

Tôi dè dặt lau miệng, đã nghĩ xong đáp án của bản thân: [Hệ thống, dù sao mấy người cũng sợ anh ấy trở thành tên sát nhân điên cuồng, biết thái, vậy thì tôi hi sinh bản thân, tôi giúp mấy người trông coi cậu ấy, sao hả?]

Hệ thống: [????]

"Mọi người, con muốn tuyên bố một chuyên!" Tôi nghiêm túc đứng dậy, ở trước mặt ba mẹ, tôi chỉ tay về phía Quý Tinh Duệ, bình tĩnh nói: "Con và cậu ấy đang quen nhau!"

Yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông đối diện sửng sốt một chút rồi khôi phục dáng vẻ như thường, mỉm cười nhìn tôi.

Ba tôi là người phản ứng đầu tiên: "Con gái, đầu óc con không có vấn đề đấy chứ?"

"Chú dì à, đây là sự thật ạ! Con thích Kiều Kiều từ lâu rồi. Vất vả lắm cô ấy mới đồng ý ở bên cạnh con!" Quý Tinh Duệ nói: "Hi vọng mọi người có thể đồng ý, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt ạ!"

Sắc mặt mẹ tôi lo lắng, tôi còn tưởng rằng mẹ lo lắng cho tôi, vừa định an ủi lại thấy bà cầm tay Quý Tinh Duệ: "Tinh Tinh à, con phải suy nghĩ cẩn thận đó. Đừng để cuộc đời con bị hủy trên tay con nhóc này!"

????

Cái gì cơ? Hủy trên tay ai chứ? Không phải mấy câu này nên nói với tôi à?

Ánh mắt Quý Tinh Duệ khó tin nhìn tôi: "Không sao đâu dì ạ, con nghĩ kỹ rồi! Con thật sự yêu cô ấy!"

????

Sao lại giống như thiên kim nhà giàu chuẩn bị cưới một chàng trai nghèo khó thế nhỉ?

Vâng, tôi là chàng trai nghèo khó kia đó. Thái độ Quý Tinh Duệ kiên quyết nên ba mẹ tôi cũng chỉ đành đồng ý.

Sau khi nhận lời cầu hôn của anh ấy không lâu, tôi dọn vào biệt thự kia, mỗi ngày trải qua cuộc sống như heo vậy.

Hệ thống ghen tị đến đỏ con mắt, thề sống thề chết rằng sẽ không nói chuyện với tôi nữa.

Sáng sớm một ngày, Quý Tinh Duệ đi làm, Hệ thống đã lâu không nói chuyện với tôi đột nhiên mở miệng: [Ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành, tôi sắp phải đi rồi!]

[Nhanh như vậy sao?]

Hệ thống có chút đắc ý: [Tôi cũng biết được cô không nỡ rời xa tôi!]

[Không phải, tôi chưa bắt nạt cậu đủ mà. Hơn nữa, tôi vẫn còn chưa dùng điểm yếu để bắt chẹt cậu đấy. Tôi không cam lòng, có thể ở lại lâu thêm một chút không?]

Hệ thống: "..."

Nó hít sâu một hơi: [Vĩnh biệt, chúc cô sinh con trai không có lỗ nhị!]

Tôi: [...]

Đã quen bị Hệ thống coi thương nên khi nó vừa đi như vậy, quả thật khiến tôi có chút không quen.

Buổi tối, khi Quý Tinh Duệ trở lại, chúng tôi ngồi xem bộ phim tình cảm đang hot gần đây.

Nhân vật nam chính do một ngôi sao rất nổi tiếng gần đây thủ vai, những cảnh hành động rất ấn tượng, cậu ấy trông rất đẹp trai khi cứu nguy cho nữ chính.

Quý Tinh Duệ cau mày một cái, bình luận: "Rất giống!"

Tôi cực kỳ bất mãn: "Cái này mà cũng giống sao? Vậy thế là tốt hay không tốt?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương tử của anh!"

A?

"Trong đêm mưa năm đó, người tới cứu tôi, gầy gò nhưng dũng cảm, là vương tử của anh!"

"Cô ấy so với người khác càng lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần!"

Tôi ngẩn người cười, kiêu ngạo ngẩng đầu lên phụ họa: "Nói đúng, cô ấy đúng là người lợi hại nhất!"

Trong đêm tối lạnh lẽo, trong cơn mưa đêm thê lương đó, tiểu vương tử như anh hùng đã cứu vớt công chúa nhỏ chịu đủ mọi hành hạ.

Giống như phần kết trong truyện cổ tích thiếu nhi, ở tương lai sau này, bọn họ sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, vui vẻ bên nhau.

- Toàn văn hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Chính

Số ký tự: 0