Tôi Bí Mật Kết Hôn Với Tổng Tài
Chương 6
2024-10-16 18:16:36
Kiều Miên Miên vẻ mặt lãnh đạm, nghe Kiều An Tâm nói ra những lời vô sỉ đó, ngược lại cô trở nên bình tĩnh: “Chuyện giữa tôi và Tô Trạch, không đến lượt kẻ thứ ba như cô xen vào.”
Vẻ mặt của Kiều An Tâm thoáng cứng lại, sắc mặt cũng đen lại.
Cô cắn chặt môi: “Vậy tức là cô sẽ không tự động đề nghị hủy bỏ hôn ước sao?”
Kiều Miên Miên cười lạnh: “Nếu cô đến đây chỉ để nói với tôi chuyện này, tôi không có hứng thú.”
Nói xong, cô quay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!”
Kiều An Tâm đứng bật dậy, nắm chặt tay cô: “Kiều Miên Miên, rốt cuộc cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời xa A Trạch? Một triệu không đủ, một triệu rưỡi thì sao? Cô đừng quá tham lam, giá tôi đưa đã đủ cao rồi...”
“Bốp!”
Kiều Miên Miên không thể nhịn được nữa.
Cô quay người lại, tát cô ta một cái.
Cái tát đó khiến trên gương mặt ngọt ngào đáng yêu của Kiều An Tâm hiện lên năm dấu ngón tay đỏ rực.
Cái tát ấy làm Kiều An Tâm sững sờ.
Cô ta ôm mặt, không thể tin nổi, sau khi hoàn hồn, giơ tay định đáp lại cái tát.
Bỗng nhiên ánh mắt cô ta lia thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa, sắc mặt chợt thay đổi, lập tức thu tay lại, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Kiều Miên Miên còn chưa kịp phản ứng thì thấy cô ta như thể bị kinh hoảng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng kêu lên: “Chị ơi, xin lỗi, em biết em sai rồi. Nhưng em thật sự không thể khống chế được tình cảm của mình, em thật sự yêu A Trạch. Chị ơi, xin chị tha thứ cho em, xin chị đừng làm hại con của em.”
Nhìn cô ta sắp ngã xuống đất.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng lao vào: “An Tâm!”
Bóng dáng áo trắng lướt qua trước mắt Kiều Miên Miên, như tia chớp lao đến bên Kiều An Tâm, ôm chặt lấy cô ta.
“An Tâm, em không sao chứ?”
Người lao vào là Tô Trạch.
Kiều An Tâm yếu ớt dựa vào anh ta, ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn đầy nước mắt, khẽ gọi một tiếng: “A Trạch.”
“Em sợ quá. Vừa nãy, suýt chút nữa con chúng ta...”
Cô ta vừa nói vừa run rẩy, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống gương mặt tái nhợt: “A Trạch, em biết em có lỗi với chị, em cũng không dám mong chị tha thứ. Chị có đánh em, mắng em thế nào cũng được, đó là em nợ chị. Nhưng con của chúng ta vô tội, sao chị ấy có thể...”
Kiều An Tâm vừa bị một cái tát, mặt vẫn còn sưng.
Dấu ngón tay trên mặt cô ta vẫn chưa mờ.
Đôi mắt ngấn lệ cũng đỏ hoe.
Trên gương mặt vẫn còn nét sợ hãi, như thể bị dọa cho sợ hãi thật sự, cơ thể yếu đuối run rẩy trong lòng anh ta.
Tô Trạch nhìn cô ta như vậy, càng thêm thương xót.
Anh ta nhìn Kiều Miên Miên, ánh mắt càng thêm âm u, trong mắt thậm chí còn chứa đầy thất vọng và ghê tởm: “Kiều Miên Miên, đứa bé trong bụng An Tâm mới hơn một tháng, bây giờ là giai đoạn không ổn định nhất. Cô có biết vừa rồi nếu cô ấy thật sự ngã xuống, sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi cứ nghĩ cô luôn hiền lành dịu dàng, sao bây giờ lại trở nên độc ác như vậy?”
“Tôi độc ác?”
Kiều Miên Miên khẽ chao đảo, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Anh ta mặc một bộ đồ trắng, dung mạo tuấn tú, khí chất ôn nhuận, như một công tử quý tộc bước ra từ gia đình danh giá thời xưa.
Khuôn mặt này, cô đã yêu rất nhiều năm.
Nhưng lúc này, khi nhìn vào khuôn mặt ấy, cô lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô mới là vị hôn thê của anh ta.
Họ đã quen nhau trọn mười năm!
Vậy mà anh ta lại chọn tin tưởng Kiều An Tâm ngay từ giây phút đầu tiên.
Mười năm tình cảm, niềm tin của anh ta đối với cô chỉ có vậy thôi sao?
Trong mắt Tô Trạch, Kiều Miên Miên cô hóa ra là một người phụ nữ độc ác!
Nhìn anh ta hết lòng bảo vệ Kiều An Tâm trong vòng tay, mà khi đối diện với cô, ánh mắt lại tràn đầy chỉ trích và u ám, lòng cô lạnh dần theo từng khoảnh khắc, trong mắt ngập tràn chế giễu và thất vọng: “Tô Trạch, anh có phải đã quên mình là vị hôn phu của ai? Cũng quên người phụ nữ trong vòng tay mình là ai rồi sao?”
Tô Trạch sững sờ vài giây.
Anh đối diện với ánh mắt chế giễu và bi thương của Kiều Miên Miên, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một chút áy náy, nhưng anh vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng: “Xin lỗi, Miên Miên. An Tâm mang thai con của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Vẻ mặt của Kiều An Tâm thoáng cứng lại, sắc mặt cũng đen lại.
Cô cắn chặt môi: “Vậy tức là cô sẽ không tự động đề nghị hủy bỏ hôn ước sao?”
Kiều Miên Miên cười lạnh: “Nếu cô đến đây chỉ để nói với tôi chuyện này, tôi không có hứng thú.”
Nói xong, cô quay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!”
Kiều An Tâm đứng bật dậy, nắm chặt tay cô: “Kiều Miên Miên, rốt cuộc cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời xa A Trạch? Một triệu không đủ, một triệu rưỡi thì sao? Cô đừng quá tham lam, giá tôi đưa đã đủ cao rồi...”
“Bốp!”
Kiều Miên Miên không thể nhịn được nữa.
Cô quay người lại, tát cô ta một cái.
Cái tát đó khiến trên gương mặt ngọt ngào đáng yêu của Kiều An Tâm hiện lên năm dấu ngón tay đỏ rực.
Cái tát ấy làm Kiều An Tâm sững sờ.
Cô ta ôm mặt, không thể tin nổi, sau khi hoàn hồn, giơ tay định đáp lại cái tát.
Bỗng nhiên ánh mắt cô ta lia thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa, sắc mặt chợt thay đổi, lập tức thu tay lại, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Miên Miên còn chưa kịp phản ứng thì thấy cô ta như thể bị kinh hoảng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng kêu lên: “Chị ơi, xin lỗi, em biết em sai rồi. Nhưng em thật sự không thể khống chế được tình cảm của mình, em thật sự yêu A Trạch. Chị ơi, xin chị tha thứ cho em, xin chị đừng làm hại con của em.”
Nhìn cô ta sắp ngã xuống đất.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng lao vào: “An Tâm!”
Bóng dáng áo trắng lướt qua trước mắt Kiều Miên Miên, như tia chớp lao đến bên Kiều An Tâm, ôm chặt lấy cô ta.
“An Tâm, em không sao chứ?”
Người lao vào là Tô Trạch.
Kiều An Tâm yếu ớt dựa vào anh ta, ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn đầy nước mắt, khẽ gọi một tiếng: “A Trạch.”
“Em sợ quá. Vừa nãy, suýt chút nữa con chúng ta...”
Cô ta vừa nói vừa run rẩy, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống gương mặt tái nhợt: “A Trạch, em biết em có lỗi với chị, em cũng không dám mong chị tha thứ. Chị có đánh em, mắng em thế nào cũng được, đó là em nợ chị. Nhưng con của chúng ta vô tội, sao chị ấy có thể...”
Kiều An Tâm vừa bị một cái tát, mặt vẫn còn sưng.
Dấu ngón tay trên mặt cô ta vẫn chưa mờ.
Đôi mắt ngấn lệ cũng đỏ hoe.
Trên gương mặt vẫn còn nét sợ hãi, như thể bị dọa cho sợ hãi thật sự, cơ thể yếu đuối run rẩy trong lòng anh ta.
Tô Trạch nhìn cô ta như vậy, càng thêm thương xót.
Anh ta nhìn Kiều Miên Miên, ánh mắt càng thêm âm u, trong mắt thậm chí còn chứa đầy thất vọng và ghê tởm: “Kiều Miên Miên, đứa bé trong bụng An Tâm mới hơn một tháng, bây giờ là giai đoạn không ổn định nhất. Cô có biết vừa rồi nếu cô ấy thật sự ngã xuống, sẽ xảy ra chuyện gì không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi cứ nghĩ cô luôn hiền lành dịu dàng, sao bây giờ lại trở nên độc ác như vậy?”
“Tôi độc ác?”
Kiều Miên Miên khẽ chao đảo, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Anh ta mặc một bộ đồ trắng, dung mạo tuấn tú, khí chất ôn nhuận, như một công tử quý tộc bước ra từ gia đình danh giá thời xưa.
Khuôn mặt này, cô đã yêu rất nhiều năm.
Nhưng lúc này, khi nhìn vào khuôn mặt ấy, cô lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô mới là vị hôn thê của anh ta.
Họ đã quen nhau trọn mười năm!
Vậy mà anh ta lại chọn tin tưởng Kiều An Tâm ngay từ giây phút đầu tiên.
Mười năm tình cảm, niềm tin của anh ta đối với cô chỉ có vậy thôi sao?
Trong mắt Tô Trạch, Kiều Miên Miên cô hóa ra là một người phụ nữ độc ác!
Nhìn anh ta hết lòng bảo vệ Kiều An Tâm trong vòng tay, mà khi đối diện với cô, ánh mắt lại tràn đầy chỉ trích và u ám, lòng cô lạnh dần theo từng khoảnh khắc, trong mắt ngập tràn chế giễu và thất vọng: “Tô Trạch, anh có phải đã quên mình là vị hôn phu của ai? Cũng quên người phụ nữ trong vòng tay mình là ai rồi sao?”
Tô Trạch sững sờ vài giây.
Anh đối diện với ánh mắt chế giễu và bi thương của Kiều Miên Miên, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một chút áy náy, nhưng anh vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng: “Xin lỗi, Miên Miên. An Tâm mang thai con của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro