Tôi Bị Vướng Vào Cuộc Triệu Hồi Anh Hùng, Nhưng Dị Giới Vẫn Bình Yên

Bước Lên Nấc Thang Thành Riajuu

Tlucc

2024-07-13 21:33:50

Tôi nên mô tả cảnh tượng đang diễn ra trước mắt tôi như thế nào đây...... Không, tôi không nghĩ mình có thể mô tả nó nếu tôi thậm chí không thể nhìn thấy một thứ gì......

[Hiiihhh!? Kyaaaaahhhh!?]

Vài phút sau khi Ein-san và Thời Không Thần bắt đầu cuộc chiến, cả hai người họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, và toàn bộ Thần Điện rung chuyển với những âm thanh bùng nổ thỉnh thoảng vang lên.

Sóng xung kích xung quanh chúng tôi lẽ ra phải rất lớn, nhưng có vẻ như chúng không va vào tường và sàn của sảnh tiếp tân, bao gồm cả Lilia-san và tôi, nên nên tôi đoán họ chỉ giữ nó ở mức độ vừa phải thôi.

Ấn tượng của tôi là nó giống như việc thỉnh thoảng có những trận động đất xảy ra. Chúng tôi đến đây lần nữa để làm gì?

[Này, sao anh có thể bình tĩnh thế được, Kaito-san!!]

[Không...... Chỉ là tôi đã quen với những điều mà tôi không hiểu nổi lại xảy ra bất ngờ nên...]

[Đừng có trông như triết gia thế nhé! Hiiiihhh!?]

Cùng với vẻ mặt tái nhợt, vẻ ngoài của Lilia-san, người thỉnh thoảng lại la hét, run rẩy liên tục như một con vật nhỏ trông thật đáng yêu. Khoảng cách rất lớn giữa sự điềm tĩnh thường ngày của cô và vẻ ngoài khi cô trải qua tình huống bất thường này...... Aaa, không, chỉ là tôi cảm thấy như dạo này tôi cũng có những khoảnh khắc mất bình tĩnh như vậy.

Không, nhưng ở một khía cạnh nào đó, đây có lẽ là một phản ứng bình thường với những gì chúng tôi đang thấy. Trên thực tế, người kỳ lạ nhất có thể là tôi, người đã quen với những tình huống bất thường như thế này...... Mặc dù hầu hết trong số đó, kể cả lần này, 90% là lỗi của Kuro......

[Làm sao chuyện này lại xảy ra?]

[Người hỏi điều đó đáng lẽ phải là tôi chứ! Hiiihhh!? Ka-Kaito-san, làm ơn làm gì đi!]

Nắm lấy quần áo của tôi bằng đôi bàn tay run rẩy của mình, Lilia-san trông như thể đang dựa vào tôi khi mắt cô hướng về phía tôi.

Rõ ràng, Lilia-san có vẻ đang trong trạng thái khá hoảng loạn, vì cô rất muốn tôi giúp cô nhưng——làm ơn đừng yêu cầu tôi điều không thể!

Trong trận chiến có vẻ như là trận chiến quyết định giữa những con quái vật này, một người bình thường có thể làm gì... Không, đúng hơn, tôi, một người đàn ông trưởng thành hơi yếu hơn bình thường, có thể làm gì?

[Không, đúng như dự đoán, tình huống này hơi bất khả thi đối với tôi...... Hay chúng ta đợi cho đến khi cơn bão đi qua......]

[T-Tuy nhiên...... Nếu là Kaito-san, tôi nghĩ anh có thể ngăn chặn họ......]

[..........]

Kỳ lạ, có gì đó kỳ lạ. Có vẻ như Lilia-san nghiêm túc nghĩ rằng nếu là tôi, tôi có thể ngăn chặn hai người đó. Trong suy nghĩ của cô, đánh giá của Lilia-san về tôi cao đến mức nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có một mỹ nhân nhờ bạn giúp đỡ với đôi mắt run rẩy trong nước mắt là một tình huống rất thú vị đối với một người đàn ông khỏe mạnh. Nếu tôi đáp ứng yêu cầu của cô và cho cô thấy khía cạnh ngầu lòi của mình, Điểm tình cảm của cô dành cho tôi có thể tăng lên một bậc.

Tuy nhiên, độ khó cần thiết cho Điểm tình cảm đó vượt quá mức ma quỷ và đối với tôi là không thể. Giống như cô đang yêu cầu tôi xông vào một nơi mà Last Boss và Boss Ẩn đang chiến đấu trong khi tôi vẫn ở Lv 1 và vẫn đang mặc trang bị tân thủ. Nếu đây là game như vậy thì tôi sẽ đập tan cái màn hình của mình hết mức có thể ngay bây giờ.

Tuy nhiên, thật không may, đây là hiện thực và những điều không thể là không thể——Không, chờ đã.

Tôi không thể can thiệp vào cuộc chiến của họ, cũng không thể dùng vũ lực để ngăn chặn cả hai bên, và lời nói của tôi có lẽ sẽ không đến được tai họ...... Nhưng nếu tôi chỉ muốn ngăn chặn cuộc chiến của họ, tôi có thể làm được điều gì đó về nó.

Với động thái này...... Khả năng thành công của việc này có thể không cao đến thế, nhưng không có nguy cơ thất bại.

Thành thật mà nói, tôi muốn đợi cơn bão lặng lẽ qua đi, nhưng vấn đề nghiêm trọng trước mắt là Lilia-san, người có sức mạnh mà cô sử dụng khi bám vào tôi một lúc giờ ngày càng mạnh hơn...... Và những chỗ phình ra mà đàn ông không có điều đó chắc chắn đã áp vào cánh tay tôi.

Mặc dù thay vì lý trí sắp gãy vì những trái cây mềm mại này bám vào người, tôi sợ rằng sức mạnh tàn bạo của Lilia-san đang hoảng loạn sẽ xé nát cánh tay tôi trước khi điều đó xảy ra.

Tôi thực sự không biết cô đang nắm giữ sức mạnh như vậy ở đâu trong đôi tay mảnh khảnh đó, nhưng tôi cảm thấy như cánh tay của mình đang bắt đầu phát ra những tiếng kêu khó chịu và thời gian của nó sắp hết.

Với quyết tâm bảo vệ cánh tay của mình khỏi bị gãy như một thanh socola bất cứ lúc nào, tôi nhắm mắt lại và bắt đầu nhào nặn ma lực.

Ma thuật mà tôi sắp sử dụng không phải là thứ mà tôi, một tân binh, có thể sử dụng ngay từ đầu. Nhưng may mắn thay, là Dị Giới Nhân, tôi có năng khiếu đặc biệt với loại ma thuật này.

Thấu Cảm Thuật...... Điều mà Kuro phát hiện ra là nó có khả năng cảm nhận ma lực tuyệt vời, và nó có khả năng phát hiện những cảm xúc mờ nhạt chứa trong ma lực mà bình thường không thể phát hiện được...... Nhưng khả năng của nó không chỉ có vậy, vì nó có thể cũng làm điều ngược lại.

Đặt cảm xúc của mình vào ma lực, tôi sẽ buộc những người xung quanh nhận thức được những cảm xúc này. Đó là một trong những cách Kuro dạy tôi sử dụng Thấu Cảm Thuật. Nó giống như việc buộc họ phải kết nối bằng thần giao cách cảm, và mặc dù nó vẫn không thể truyền tải những thông tin phức tạp, Kuro nói rằng nếu tôi có thể sử dụng nó tốt, tôi thậm chí có thể giao tiếp với những người không có khả năng nói.

[ [ [!? ] ] ]

Và trong tình huống này...... Nó cũng có tác dụng với những người máu dồn lên đầu, nơi mà lời nói không thể chạm tới họ.

Sau vài giây, ma lực chứa đầy cảm xúc bảo họ ngừng chiến đấu được giải phóng khỏi cơ thể tôi, và ngay sau đó, Ein-san và Thời Không Thần, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy cả hai người họ đang nắm chặt tay nhau.

[Đó là...... Kaito-sama?]

[......Hooohhh...... Anh giải phóng ma lực trong khi truyền nó vào cảm xúc của mình hả? Thật là một ma thuật thú vị......]

Ein-san và Thời Không Thần gần như đồng thời quay sang tôi và lẩm bẩm, nhưng cả hai đều không hạ nắm đấm xuống.

[Xin lỗi, Kaito-sama. Tôi khá xấu hổ vì đã để cảm xúc lấn át mình.]

[......Tôi gần như quên mất mục đích đến đây của mình. Anh đã nói tên mình là Miyama phải không? Tôi xin lỗi, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[Aaa, không.]

Ein-san cúi đầu trước và quay lại sau lưng tôi, theo sau là Thời Không Thần, người đưa ra lời xin lỗi trong khi chỉnh lại tư thế.

Có vẻ như nó đã hoạt động thành công. Nếu hành động này không khiến họ dừng lại, tôi nghĩ rằng điều đó sẽ không còn quan trọng nữa, nhưng tôi đã bảo vệ được cánh tay của mình.

Tôi đã bảo vệ nó...... phải không? Cánh tay của tôi hơi tê và tôi hầu như không còn cảm giác được gì ở cánh tay đó nữa, nhưng sẽ ổn thôi, phải không?

[Lilia-san, bằng cách nào đó tôi đã làm được.]

[Ka-Kaito-san? Vừa rồi là cái gì vậy...... Thật khó để diễn tả, nhưng tôi nên nói thế nào nhỉ... Giống như tôi đột nhiên cảm nhận được cảm xúc của Kaito-san......]

[Ờmmm, có vẻ như đó là loại ma thuật đó. Đó là một ma thuật Kuro đã dạy tôi, giúp tôi có thể truyền cảm xúc của mình đến những người xung quanh.....]

Lilia-san đang ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, nên tôi đáp lại cô trong khi cảm thấy một cảm giác lo lắng mới vì khoảng cách giữa chúng tôi.

Có vẻ như Lilia-san hiểu khi tôi nói rằng Kuro đã dạy tôi về điều đó, cô gật đầu nhiều lần như thể rất ấn tượng.

[U-Ummm, vậy, Lilia-san...... Ờmmm, cánh tay của tôi......]

[......Hở? Hả!? T-Tôi xin lỗi!?]

Khi Lilia-san cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh một chút, tôi kể cho cô nghe về nhiều chuyện...... chủ yếu là về cánh tay của tôi, vốn đã gần đến giới hạn về mặt sức chịu đựng. Sau đó cô buông cánh tay tôi ra với khuôn mặt đỏ bừng và cúi đầu.

Tôi đã nghĩ đến điều này nhiều lần trước đây nhưng Lilia-san rất đẹp. Tôi không biết tính cách của cô có bẩm sinh cao quý hay không, nhưng tôi có thể cảm nhận được phẩm giá của một quý tộc từ cô. Dù nói vậy nhưng tôi cũng có thể cảm thấy sự thân thiện phù hợp với một phụ nữ ở độ tuổi đó. Bộ ngực của cô có kích thước cân đối, không quá to cũng không quá nhỏ, có thể miêu tả cô là người có vẻ đẹp đáng yêu và xinh đẹp của một nàng Công chúa.

Tôi hẳn phải rất may mắn khi được khoác tay một mỹ nhân như vậy, dù chỉ là trùng hợp mà người đi cùng cô chỉ là trùng hợp, nhưng dù sao thì sau khi dị giới, cuối cùng tôi cũng đã lập được kỳ tích về việc khoác tay một mỹ nhân mà chỉ Riajuu mới được phép làm.

Tôi chắc chắn rằng những người đàn ông trên Trái Đất sẽ vô cùng ghen tị nếu họ nhìn thấy tôi bây giờ.

Không, nghiêm túc mà nói...... Tôi đã không biết rằng khi choàng tay nhau, máu sẽ chảy ra từ tay bạn và một số dấu vết còn sót lại sẽ để lại vết hằng...... Tôi thậm chí không thể cảm nhận được cánh tay của mình, nhưng nó vẫn còn dính chặt á? Tôi hiểu rồi, tôi đã từng nghe nói rằng tình yêu là một cuộc chiến, và yêu là một hành động liều mạng vì nó.

Tất cả các Riajuu đều đã trải qua thử thách như vậy và giành được quyền được hạnh phúc...... Họ thực sự tuyệt vời nhỉ, những Riajuu đó. Cánh tay của họ chắc hẳn được làm bằng hợp kim titan hoặc thứ gì đó tương tự.

Thưa cha mẹ thân yêu——Bằng cách sử dụng ma thuật, bằng cách nào đó con đã ngăn chặn được cuộc chiến của họ. Và con không biết liệu đây có phải là phần thưởng cho thành tích đó hay không nhưng——có lẽ con đã bước lên nấc thang để trở thành Riajuu.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Bị Vướng Vào Cuộc Triệu Hồi Anh Hùng, Nhưng Dị Giới Vẫn Bình Yên

Số ký tự: 0