Chương 30 - Cô Có Thể Làm Một Cách Bí Mật, Phải Không? (1)
Chia Tay Chỉ Vì...
Miên Hoa Thảng
2024-08-10 22:06:04
Chàng trai vẫn chưa nguôi giận dù bạn gái đã giải vây, ngược lại bởi vì nụ cười trầm mặc của Cẩm Ninh mà càng ức chế.
Nụ cười của Cẩm Ninh, ở trong mắt chàng trai lại giống như khiêu khích châm chọc, như muốn nói: "Trả không nổi thì biến."
Cái này khiến hắn rất không vui.
Hắn đẩy tay bạn gái ra, quét mã QR thanh toán rồi nói với cô ấy: "Không phải em muốn ăn sao, 20 tệ này anh trả được."
Nụ cười của Cẩm Ninh chùng xuống. Lời lẽ sao lại chói tai như vậy, cứ như cô bắt hắn mua vậy?
Chàng trai trực tiếp lấy cây xúc xích nướng nhét vào tay bạn gái: “Ăn nhanh đi.”
Cô gái nhìn cây xúc xích nướng được nhét vào tay mình, bỗng nhiên lại không thèm ăn nữa.
Vì phép lịch sự, Cẩm Ninh vẫn nói với bọn họ một câu: "Cảm ơn sự ủng hộ của quý khách, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Chàng trai cười lạnh: "Sẽ không có lần sau. Đây là lần duy nhất tôi bị lừa."
Nói xong, kéo bạn gái nhanh chóng rời đi.
Mới đi được hai bước, chàng trai thấy bạn gái vẫn ngơ ngác nhìn cây xúc xích nướng, thấy cô ấy có vẻ không muốn ăn, cơn tức giận chợt ùa về.
Hắn lạnh lùng nói: “Sao em không ăn đi, mới vừa rồi còn đòi mà, em mau nếm thử xem cái 20 tệ và cái 3 tệ có gì khác nhau không, ngửi thấy toàn dầu mỡ, ăn nhiều không sợ sinh bệnh à. Chỉ vì có quá nhiều người như em mới khiến bọn gian thương đó kiêu ngạo đấy. Còn muốn anh lần sau ghé thăm, coi tiền của lão tử đây là rác chắc.”
Lời cằn nhằn của chàng trai khiến cô gái ý thức được vì sao mình đột nhiên lại mất hứng ăn.
Hai người đã ở bên nhau được một năm, lúc bắt đầu thì ngọt như mía lùi, đến bây giờ thì càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, không phải là cô không cảm nhận được.
Nhưng cô cảm thấy chỉ cần không phải là sai lầm thì mình có thể chịu đựng được một số tính khí nhỏ nhặt của hắn. Là người ai chả có khuyết điểm, không cần phải làm quan trọng hóa mọi vấn đề. Nhưng hiện tại, cô không muốn nhịn nữa.
Cây xúc xích nướng 20 tệ quả thực có hơi đắt, nhưng cũng không đến mức phải nói mấy lời lẽ ác ý.
Người ta không có ép mua, không mua thì rời đi là được. Nhưng hắn lại nhất quyết mua, mua xong lại châm chọc mỉa mai, nói vài câu khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, còn không biết xấu hổ hỏi cô ấy sao không ăn.
Làm ơn đi, dù đồ ăn có ngon đến đâu thì vẫn phải có tâm trạng vui vẻ mới ăn được có đúng không?
Oa tức quá mà, còn muốn cô đội ơn đội nghĩa tán thưởng hắn sao, thật xin lỗi, làm không được!
Nụ cười của Cẩm Ninh, ở trong mắt chàng trai lại giống như khiêu khích châm chọc, như muốn nói: "Trả không nổi thì biến."
Cái này khiến hắn rất không vui.
Hắn đẩy tay bạn gái ra, quét mã QR thanh toán rồi nói với cô ấy: "Không phải em muốn ăn sao, 20 tệ này anh trả được."
Nụ cười của Cẩm Ninh chùng xuống. Lời lẽ sao lại chói tai như vậy, cứ như cô bắt hắn mua vậy?
Chàng trai trực tiếp lấy cây xúc xích nướng nhét vào tay bạn gái: “Ăn nhanh đi.”
Cô gái nhìn cây xúc xích nướng được nhét vào tay mình, bỗng nhiên lại không thèm ăn nữa.
Vì phép lịch sự, Cẩm Ninh vẫn nói với bọn họ một câu: "Cảm ơn sự ủng hộ của quý khách, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Chàng trai cười lạnh: "Sẽ không có lần sau. Đây là lần duy nhất tôi bị lừa."
Nói xong, kéo bạn gái nhanh chóng rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới đi được hai bước, chàng trai thấy bạn gái vẫn ngơ ngác nhìn cây xúc xích nướng, thấy cô ấy có vẻ không muốn ăn, cơn tức giận chợt ùa về.
Hắn lạnh lùng nói: “Sao em không ăn đi, mới vừa rồi còn đòi mà, em mau nếm thử xem cái 20 tệ và cái 3 tệ có gì khác nhau không, ngửi thấy toàn dầu mỡ, ăn nhiều không sợ sinh bệnh à. Chỉ vì có quá nhiều người như em mới khiến bọn gian thương đó kiêu ngạo đấy. Còn muốn anh lần sau ghé thăm, coi tiền của lão tử đây là rác chắc.”
Lời cằn nhằn của chàng trai khiến cô gái ý thức được vì sao mình đột nhiên lại mất hứng ăn.
Hai người đã ở bên nhau được một năm, lúc bắt đầu thì ngọt như mía lùi, đến bây giờ thì càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, không phải là cô không cảm nhận được.
Nhưng cô cảm thấy chỉ cần không phải là sai lầm thì mình có thể chịu đựng được một số tính khí nhỏ nhặt của hắn. Là người ai chả có khuyết điểm, không cần phải làm quan trọng hóa mọi vấn đề. Nhưng hiện tại, cô không muốn nhịn nữa.
Cây xúc xích nướng 20 tệ quả thực có hơi đắt, nhưng cũng không đến mức phải nói mấy lời lẽ ác ý.
Người ta không có ép mua, không mua thì rời đi là được. Nhưng hắn lại nhất quyết mua, mua xong lại châm chọc mỉa mai, nói vài câu khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, còn không biết xấu hổ hỏi cô ấy sao không ăn.
Làm ơn đi, dù đồ ăn có ngon đến đâu thì vẫn phải có tâm trạng vui vẻ mới ăn được có đúng không?
Oa tức quá mà, còn muốn cô đội ơn đội nghĩa tán thưởng hắn sao, thật xin lỗi, làm không được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro