Chương 30 - Cô Có Thể Làm Một Cách Bí Mật, Phải Không? (1)
Cô Có Thể Làm M...
Miên Hoa Thảng
2024-08-10 22:06:04
Đôi vợ chồng già đi dọc theo con phố, nhìn thấy hầu hết các quầy hàng đều giống nhau, nhiều lắm chính là động tác nấu nướng của chủ quán, càng thu hút ánh mắt người ta hơn, đồ ăn tạm được, nhưng điều kiện vệ sinh cũng không đồng đều.
Dần dần, cả hai đều mất đi cảm giác mới lạ, hơn nữa, vì ngửi quá nhiều hương vị hỗn tạp của các loại đồ ăn, nên ông lão đã mất đi cảm giác thèm ăn khi mới bước chân vào nơi này.
Bà cụ nhìn thấy ông lão càng ngày càng nhíu mày, hứng thú trong mắt càng mờ nhạt, cười nói: “Nhìn xem, tôi vừa mới nói gì, có phải không tốt như ông tưởng tượng phải không, đồ ăn xác thật phong phú, mới lạ nhưng không phải là loại mà dạ dày của chúng ta có thể chịu nổi, đều quá cay nóng và nhiều dầu mỡ, đừng chạy theo xu hướng nữa, về thôi.”
Ông lão nhìn quanh, nhìn về phía cuối phố còn chưa đi qua, đáp: “Đến cũng đến rồi, đi dạo hết phố cũng không muộn, lỡ như có một hai quầy hàng phù hợp thì sao."
Ông lão biết rất rõ, lần này trở về, đại khái sẽ không bao giờ đến nữa, nếu ông không ăn được gì, thì lại luôn cảm thấy rất uổng phí chuyến đi này.
Rất muốn ăn nhưng lại không thèm ăn. Mùi thơm của đồ ăn lúc đầu rất thơm, nhưng sau khi ngửi quá nhiều lại cảm thấy nôn nao, có phần không vừa ý.
Thấy ông lão không muốn bỏ cuộc, bà cụ rút ra kinh nghiệm mà nói: “Chúng ta sắp đi đến cuối phố rồi, còn ăn gì nữa? Nói chung, những quán đông người đều sẽ có hương vị không tồi, nơi này không có quán nào có người xếp hàng, thoạt nhìn có vẻ không ngon, không cần phải đi thêm nữa, về đi.”
Ông lão vươn cổ nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy chút hồng giữa các loại màu sắc sặc sỡ, tựa nghe con mèo nằm sảng khoái ở cuối ngõ, còn có hương thơm thoang thoảng trên chóp mũi.
Trước đó đã ngửi đủ loại mùi thượng vàng hạ cám, mà sao vừa ngửi thấy hương thơm này trong không khí, lại thực dễ dàng đoán được nguyên liệu nấu ăn là gì.
"Bà nó ơi, bà có ngửi thấy mùi thơm của thịt không? Rất trong lành và sảng khoái."
Đôi mắt ông lão sáng lên, mở miệng nhắc người bạn già.
Bà cụ vô thức hít một hơi thật sâu, quả thực ngửi thấy mùi thịt thơm thoang thoảng, rất giống mùi bánh nhân thịt chiên ở nhà, không, so với nhà làm còn thơm hơn nhiều.
“Là bánh xèo sao?” Bà cụ đoán.
"Đi đi đi, qua xem thử đi, có lẽ ở gần đây thôi."
Ông lão nhiệt tình kéo tay bà cụ, bước nhanh hơn: “Có quá nhiều mùi vị tạp nham ở đây, nhưng mùi vị này lại rất thơm.”
"Xem cái bộ dạng tham ăn của ông đi, quầy hàng ở ngay đây, cũng không chạy mất, gấp cái gì?" Bà cụ cười trêu ghẹo ông.
Ông lão vui tươi hớn hở, ông đương nhiên nóng vội rồi, chuẩn bị tay trắng trở về, kết quả lại liễu ám hoa minh, là kinh hỉ, đương nhiên phải nắm chặt!
*Liễu ám hoa minh: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đôi vợ chồng già đi theo mùi hương, rất nhanh đã nhìn thấy cái xe bán đồ ăn của Cẩm Ninh.
“Ồ, xe bán đồ ăn màu hồng phấn, rất độc đáo đấy."
Dần dần, cả hai đều mất đi cảm giác mới lạ, hơn nữa, vì ngửi quá nhiều hương vị hỗn tạp của các loại đồ ăn, nên ông lão đã mất đi cảm giác thèm ăn khi mới bước chân vào nơi này.
Bà cụ nhìn thấy ông lão càng ngày càng nhíu mày, hứng thú trong mắt càng mờ nhạt, cười nói: “Nhìn xem, tôi vừa mới nói gì, có phải không tốt như ông tưởng tượng phải không, đồ ăn xác thật phong phú, mới lạ nhưng không phải là loại mà dạ dày của chúng ta có thể chịu nổi, đều quá cay nóng và nhiều dầu mỡ, đừng chạy theo xu hướng nữa, về thôi.”
Ông lão nhìn quanh, nhìn về phía cuối phố còn chưa đi qua, đáp: “Đến cũng đến rồi, đi dạo hết phố cũng không muộn, lỡ như có một hai quầy hàng phù hợp thì sao."
Ông lão biết rất rõ, lần này trở về, đại khái sẽ không bao giờ đến nữa, nếu ông không ăn được gì, thì lại luôn cảm thấy rất uổng phí chuyến đi này.
Rất muốn ăn nhưng lại không thèm ăn. Mùi thơm của đồ ăn lúc đầu rất thơm, nhưng sau khi ngửi quá nhiều lại cảm thấy nôn nao, có phần không vừa ý.
Thấy ông lão không muốn bỏ cuộc, bà cụ rút ra kinh nghiệm mà nói: “Chúng ta sắp đi đến cuối phố rồi, còn ăn gì nữa? Nói chung, những quán đông người đều sẽ có hương vị không tồi, nơi này không có quán nào có người xếp hàng, thoạt nhìn có vẻ không ngon, không cần phải đi thêm nữa, về đi.”
Ông lão vươn cổ nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy chút hồng giữa các loại màu sắc sặc sỡ, tựa nghe con mèo nằm sảng khoái ở cuối ngõ, còn có hương thơm thoang thoảng trên chóp mũi.
Trước đó đã ngửi đủ loại mùi thượng vàng hạ cám, mà sao vừa ngửi thấy hương thơm này trong không khí, lại thực dễ dàng đoán được nguyên liệu nấu ăn là gì.
"Bà nó ơi, bà có ngửi thấy mùi thơm của thịt không? Rất trong lành và sảng khoái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt ông lão sáng lên, mở miệng nhắc người bạn già.
Bà cụ vô thức hít một hơi thật sâu, quả thực ngửi thấy mùi thịt thơm thoang thoảng, rất giống mùi bánh nhân thịt chiên ở nhà, không, so với nhà làm còn thơm hơn nhiều.
“Là bánh xèo sao?” Bà cụ đoán.
"Đi đi đi, qua xem thử đi, có lẽ ở gần đây thôi."
Ông lão nhiệt tình kéo tay bà cụ, bước nhanh hơn: “Có quá nhiều mùi vị tạp nham ở đây, nhưng mùi vị này lại rất thơm.”
"Xem cái bộ dạng tham ăn của ông đi, quầy hàng ở ngay đây, cũng không chạy mất, gấp cái gì?" Bà cụ cười trêu ghẹo ông.
Ông lão vui tươi hớn hở, ông đương nhiên nóng vội rồi, chuẩn bị tay trắng trở về, kết quả lại liễu ám hoa minh, là kinh hỉ, đương nhiên phải nắm chặt!
*Liễu ám hoa minh: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đôi vợ chồng già đi theo mùi hương, rất nhanh đã nhìn thấy cái xe bán đồ ăn của Cẩm Ninh.
“Ồ, xe bán đồ ăn màu hồng phấn, rất độc đáo đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro