Chương 30 - Cô Có Thể Làm Một Cách Bí Mật, Phải Không? (1)
Chậc Chậc Chậc,...
Miên Hoa Thảng
2024-08-10 22:06:04
Cô cũng không vội. Theo mô tả của hệ thống, xúc xích nướng sẽ luôn giữ được hương vị tốt nhất, dù nướng bao lâu cũng không thay đổi hương vị, cũng không ảnh hưởng đến hình thức bên ngoài.
Nói như vậy, cô luôn có thể dựa vào mùi thơm để thu hút khách hàng, không cần phải lo lãng phí nguyên liệu.
Thời gian rất nhanh đã đến 9h30, một nhóm nam văn phòng bước ra khỏi tòa nhà văn phòng gần phố ăn vặt nhất.
Bọn họ mặc áo sơ mi kẻ caro có màu sắc khác nhau, vừa đi vừa tháo thẻ nhân viên trên cổ ra, mặt mày ai cũng mệt mỏi.
“Tối nay ăn gì?” Có người hỏi.
"Đã chín giờ rưỡi rồi, ăn bừa một bữa rồi về tắm rửa ngủ nghỉ thôi."
“Vậy thì đến phố ăn vặt phía trước đi, mình tăng ca đêm đến mất cả vị giác, cần chút vị nặng đô để kích thích khẩu vị.”
"Món ăn thiên cay nhất định phải là Malatang (lẩu cay) rồi. Trong đêm xuân lúc ấm lúc lạnh này, đồ ăn hôi hổi là thích hợp nhất.”
"Nếu ăn Malatang, thì mỗi người cũng ăn một cây xúc xích nướng nữa, đi đi đi."
Một nhóm người đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, bước nhanh qua đường về phía đích đến.
Năm phút sau, cả nhóm đến phố ăn vặt, ngựa quen đường cũ đi bộ đến các quầy hàng mà họ hay lui tới. Sau khi gọi món, họ tìm một chiếc bàn để ngồi xuống.
Người đàn ông muốn ăn xúc xích nướng hỏi mấy người đồng nghiệp đi cùng: “Các cậu đều muốn ăn xúc xích nướng phải không?”
Mọi người đồng thanh nói: "Muốn muốn muốn."
"Được rồi, để mình đi mua cho các cậu. Các cậu cứ ăn lẩu cay trước đi, tớ nghĩ sẽ phải đợi xúc xích nướng một lúc ấy.”
"Tìm quán không đông người cũng được. Dù sao thì vị cũng giống nhau."
“Cũng đúng, vậy mình đi đây.”
Anh ấy đi thẳng đến các quầy xúc xích, ngạc nhiên khi thấy ở quầy hàng nào cũng đều có người xếp hàng, không có quán nào không đông.
Đang định trở về ăn xong rồi đi mua sau, thì bỗng ngửi mùi thịt thơm quyện lẫn chút mùi than nướng trên chóp mũi, làm nhân tâm anh ấy ngứa ngáy.
Mũi anh ấy ngửi ngửi, vô thức tìm kiếm về hướng có mùi hương.
Đi được vài bước, nhìn thấy một mảnh màu hồng phấn nhỏ giữa dãy quầy hàng đầy màu sắc và ánh đèn điện chói lòa, ma xui quỷ khiến anh ấy bước nhanh qua chỗ đó.
Khoảnh khắc đứng trước xe bán đồ ăn, mùi thơm đọng lại trên chóp mũi lập tức tràn vào tràn ngập sức mạnh.
Đối với người không thịt không vui mà nói, loại hương thơm này có thể gọi là sức hấp dẫn trí mạng, chỉ một chút thôi cũng khiến người ta phải bám dính.
Mắt người đàn ông dán chặt vào cây xúc xích nướng cho đến khi nó chín vàng giòn.
Tiếng mỡ xèo xèo nhỏ giọt vào đống lửa than hồng lập tức đánh thức con sâu háu ăn trong bụng, cảm giác đói chợt dâng trào khắp người, nước bọt trong miệng không ngừng trào ra như lũ vỡ bờ.
Anh ấy không khỏi nuốt nước miếng, dứt khoát order: “Chủ quán, cho năm cây xúc xích nướng, bốn cây gói lại, một cây ăn ngay tại chỗ.”
Cẩm Ninh đôn đả báo giá: "20 tệ một cây xúc xích nướng, năm cây là 100 tệ."
Nói như vậy, cô luôn có thể dựa vào mùi thơm để thu hút khách hàng, không cần phải lo lãng phí nguyên liệu.
Thời gian rất nhanh đã đến 9h30, một nhóm nam văn phòng bước ra khỏi tòa nhà văn phòng gần phố ăn vặt nhất.
Bọn họ mặc áo sơ mi kẻ caro có màu sắc khác nhau, vừa đi vừa tháo thẻ nhân viên trên cổ ra, mặt mày ai cũng mệt mỏi.
“Tối nay ăn gì?” Có người hỏi.
"Đã chín giờ rưỡi rồi, ăn bừa một bữa rồi về tắm rửa ngủ nghỉ thôi."
“Vậy thì đến phố ăn vặt phía trước đi, mình tăng ca đêm đến mất cả vị giác, cần chút vị nặng đô để kích thích khẩu vị.”
"Món ăn thiên cay nhất định phải là Malatang (lẩu cay) rồi. Trong đêm xuân lúc ấm lúc lạnh này, đồ ăn hôi hổi là thích hợp nhất.”
"Nếu ăn Malatang, thì mỗi người cũng ăn một cây xúc xích nướng nữa, đi đi đi."
Một nhóm người đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, bước nhanh qua đường về phía đích đến.
Năm phút sau, cả nhóm đến phố ăn vặt, ngựa quen đường cũ đi bộ đến các quầy hàng mà họ hay lui tới. Sau khi gọi món, họ tìm một chiếc bàn để ngồi xuống.
Người đàn ông muốn ăn xúc xích nướng hỏi mấy người đồng nghiệp đi cùng: “Các cậu đều muốn ăn xúc xích nướng phải không?”
Mọi người đồng thanh nói: "Muốn muốn muốn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, để mình đi mua cho các cậu. Các cậu cứ ăn lẩu cay trước đi, tớ nghĩ sẽ phải đợi xúc xích nướng một lúc ấy.”
"Tìm quán không đông người cũng được. Dù sao thì vị cũng giống nhau."
“Cũng đúng, vậy mình đi đây.”
Anh ấy đi thẳng đến các quầy xúc xích, ngạc nhiên khi thấy ở quầy hàng nào cũng đều có người xếp hàng, không có quán nào không đông.
Đang định trở về ăn xong rồi đi mua sau, thì bỗng ngửi mùi thịt thơm quyện lẫn chút mùi than nướng trên chóp mũi, làm nhân tâm anh ấy ngứa ngáy.
Mũi anh ấy ngửi ngửi, vô thức tìm kiếm về hướng có mùi hương.
Đi được vài bước, nhìn thấy một mảnh màu hồng phấn nhỏ giữa dãy quầy hàng đầy màu sắc và ánh đèn điện chói lòa, ma xui quỷ khiến anh ấy bước nhanh qua chỗ đó.
Khoảnh khắc đứng trước xe bán đồ ăn, mùi thơm đọng lại trên chóp mũi lập tức tràn vào tràn ngập sức mạnh.
Đối với người không thịt không vui mà nói, loại hương thơm này có thể gọi là sức hấp dẫn trí mạng, chỉ một chút thôi cũng khiến người ta phải bám dính.
Mắt người đàn ông dán chặt vào cây xúc xích nướng cho đến khi nó chín vàng giòn.
Tiếng mỡ xèo xèo nhỏ giọt vào đống lửa than hồng lập tức đánh thức con sâu háu ăn trong bụng, cảm giác đói chợt dâng trào khắp người, nước bọt trong miệng không ngừng trào ra như lũ vỡ bờ.
Anh ấy không khỏi nuốt nước miếng, dứt khoát order: “Chủ quán, cho năm cây xúc xích nướng, bốn cây gói lại, một cây ăn ngay tại chỗ.”
Cẩm Ninh đôn đả báo giá: "20 tệ một cây xúc xích nướng, năm cây là 100 tệ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro