Tôi Có Một Hòn Đảo Mang Theo Bên Mình [ Thiên Tai Mạt Thế ]
Cảnh Trong Mơ (...
2024-10-20 15:32:36
Tuyết rơi suốt đến tối, Lương Khang Thời bắt đầu lo lắng.
Ngôi nhà cũ của gia đình ở trong làng, mấy năm nay chuyển vào thành phố, nhà cũ không ai ở. Nhà cửa nếu không có người ở thì rất dễ xuống cấp, nếu bão tuyết làm sập nhà thì thật là rắc rối.
Thông thường, bão tuyết không đáng ngại lắm. Tuyết dày nhưng nhẹ và xốp, mái nhà có độ dốc nên gió thổi là tuyết sẽ rơi xuống thôi. Nhưng lần này tuyết rơi vào tháng Mười, nhiệt độ chưa đủ lạnh, tuyết rơi xuống đất rồi tan thành nước, sau đó gặp lạnh đột ngột liền đóng băng. Tuyết dính chặt vào mái nhà, thêm vào đó là không có gió thổi, khiến Lương Khang Thời trằn trọc cả đêm.
Sáng sớm, sau khi gọi vài cuộc điện thoại và ăn sáng xong, ông quyết định về làng để kiểm tra tình hình.
Khi vào đến làng Lương, chưa kịp về đến nhà, Lương Hàm Nguyệt đã thấy mấy nhà khác đã dựng thang lên mái.
Người ta đứng trên thang, cầm gậy tre để gạt tuyết.
Không phải vì nhà cửa không chắc chắn mà sợ bão tuyết. Mà là dự báo thời tiết cho biết vài ngày tới có thể sẽ có thêm bão tuyết. Một trận thì không sao, nhưng thêm vài trận nữa thì chẳng có mái nhà nào chịu nổi. Dù có tin tưởng vào độ bền của nhà mình, nhưng khi ra khỏi nhà có thể bị đống tuyết trượt từ mái nhà xuống đè trúng, cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.
Tuyết trên đường có người dọn, nhưng trước cổng và trong sân nhà cô vẫn còn nguyên một "vùng đất trắng xóa", tuyết dày và trắng đến mức chói mắt. Chỉ cần bước chân vào là tuyết ngập đến tận bắp chân. Những cây táo và cây lê trong sân đã biến thành những cây băng tuyết. Đẹp thì có đẹp, chỉ là nhìn kỹ thì sẽ thấy vài cành đã bị tuyết đè gãy. Mái nhà cũng như bị nâng lên thêm một tấc vì lớp tuyết dày đè nặng.
Hai cha con lội từ cổng sân vào đến phòng chứa dụng cụ, giày đã bị tuyết lấp đầy, khiến tất của họ vừa ướt vừa lạnh. Dù trên xe có mang theo ủng cao su nhưng cũng vô ích, vì tuyết đọng còn cao hơn cả ủng. Ủng cao su lại rộng, mang vào chẳng khác nào hứng tuyết vào trong giày.
Ngôi nhà cũ của gia đình ở trong làng, mấy năm nay chuyển vào thành phố, nhà cũ không ai ở. Nhà cửa nếu không có người ở thì rất dễ xuống cấp, nếu bão tuyết làm sập nhà thì thật là rắc rối.
Thông thường, bão tuyết không đáng ngại lắm. Tuyết dày nhưng nhẹ và xốp, mái nhà có độ dốc nên gió thổi là tuyết sẽ rơi xuống thôi. Nhưng lần này tuyết rơi vào tháng Mười, nhiệt độ chưa đủ lạnh, tuyết rơi xuống đất rồi tan thành nước, sau đó gặp lạnh đột ngột liền đóng băng. Tuyết dính chặt vào mái nhà, thêm vào đó là không có gió thổi, khiến Lương Khang Thời trằn trọc cả đêm.
Sáng sớm, sau khi gọi vài cuộc điện thoại và ăn sáng xong, ông quyết định về làng để kiểm tra tình hình.
Khi vào đến làng Lương, chưa kịp về đến nhà, Lương Hàm Nguyệt đã thấy mấy nhà khác đã dựng thang lên mái.
Người ta đứng trên thang, cầm gậy tre để gạt tuyết.
Không phải vì nhà cửa không chắc chắn mà sợ bão tuyết. Mà là dự báo thời tiết cho biết vài ngày tới có thể sẽ có thêm bão tuyết. Một trận thì không sao, nhưng thêm vài trận nữa thì chẳng có mái nhà nào chịu nổi. Dù có tin tưởng vào độ bền của nhà mình, nhưng khi ra khỏi nhà có thể bị đống tuyết trượt từ mái nhà xuống đè trúng, cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.
Tuyết trên đường có người dọn, nhưng trước cổng và trong sân nhà cô vẫn còn nguyên một "vùng đất trắng xóa", tuyết dày và trắng đến mức chói mắt. Chỉ cần bước chân vào là tuyết ngập đến tận bắp chân. Những cây táo và cây lê trong sân đã biến thành những cây băng tuyết. Đẹp thì có đẹp, chỉ là nhìn kỹ thì sẽ thấy vài cành đã bị tuyết đè gãy. Mái nhà cũng như bị nâng lên thêm một tấc vì lớp tuyết dày đè nặng.
Hai cha con lội từ cổng sân vào đến phòng chứa dụng cụ, giày đã bị tuyết lấp đầy, khiến tất của họ vừa ướt vừa lạnh. Dù trên xe có mang theo ủng cao su nhưng cũng vô ích, vì tuyết đọng còn cao hơn cả ủng. Ủng cao su lại rộng, mang vào chẳng khác nào hứng tuyết vào trong giày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro