Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 32
2024-08-19 13:59:03
Nhìn thấy con ma nơ canh này, Tô Dung bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, xoay người lập tức bỏ chạy. Vương Kiến Quốc theo sát sau đó, hành lang hẹp khiến anh ấy không có cách nào lướt qua cô gái đang chạy phía trước.
Anh ấy chỉ cảm thấy có một hơi thở ấm áp kì lạ phía sau, giống như có thứ gì đó đang theo sát phía sau anh ấy. Vương Kiến Quốc bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ đã làm sai rồi, vốn dĩ không nên xoay người chạy trốn. Anh ấy muốn dừng chân nhắm mắt lại theo quy tắc, lại định quay đầu nhìn con ma nơ canh phía sau như thế nào.
Nhạy bén nhận ra tiếng bước chân của Vương Kiến Quốc bắt đầu trở nên chậm chạp, trong lòng Tô Dung căng thẳng, cũng không quay đầu lại lên tiếng hỏi: “Anh Vương anh không sao chứ?”
Tâm trí của Vương Kiến Quốc bị tiếng gọi này kéo về, anh ấy vội vàng nhanh chóng đuổi kịp Tô Dung: “Anh không có việc gì, mau chạy đi.”
Hai người một đường chạy như điên, cuối cùng cũng chạy ra khỏi khu quần áo. Tô Dung thở hổn hển, cười khổ một tiếng: "Lượng vận động ngày hôm nay còn nhiều hơn lượng vận động cả mùa hè của em đấy.”
“Vậy có lẽ em phải rèn luyện nhiều hơn.” Vương Kiến Quốc nói, anh ấy cũng không quá mệt mỏi, nhìn cái cửa lớn kho hàng đang đóng chặt trước mặt: “Kho hàng ở ngay chỗ này.”
Tô Dung thong thả lấy bộ quần áo nhân viên ra, đưa nó cho Vương Kiến Quốc. Cô cau mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhân viên đó, cắn chặt khớp hàm, như đang trải qua sự đấu tranh tâm lý rất mãnh liệt: “Anh…”
Vương Kiến Quốc duỗi tay muốn nhận lấy quần áo của nhân viên, đồng thời quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy?”
Ngay khi tay anh ấy sắp chạm vào bộ quần áo, Tô Dung “Vèo” một cái vươn tay thu hồi bộ quần áo nhân viên về, thở phào nhẹ nhõm: “Có một chuyện có khả năng em cần nói rõ ràng với anh trước”
“Cái gì?”
“… Mặc bộ quần áo nhân viên này vào, có khả năng sẽ không có cách nào để rời đi”
—
Vương Kiến Quốc ngây ngẩn cả người: “Vì sao?”
Mắt thấy liễu ám hoa minh*, thế nhưng kết quả cuối cùng lại rơi vào một cái bẫy khác. Tô Dung nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng: “Phương pháp lúc trước chúng ta đã thảo luận để tìm đường ra, tiền đề là chúng ta đều là khách hàng. Nhưng nếu mặc bộ quần áo nhân viên này vào, chúng ta sẽ lập tức mất đi thân phận khách hàng. Đến lúc đó thật sự còn có thể dùng cách tương tự để rời đi sao?”
*Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đây chính vấn đề lúc cô cầm quần áo đồng phục, trong chớp mắt nghĩ ra. Không thể trách cô buồn lo vô cớ, thật sự quy tắc quái đàm này có quá nhiều hố.
Đặc biệt là khi Tô Dung nghĩ đến câu nói trên tờ giấy mà bọn họ tìm ra —— “Nên có một người phải hy sinh.”
Là tình huống như thế nào, sẽ khiến một người trong đội ngũ phải hy sinh? Chỉ có thể là tình huống như thế này.
Nghe được câu trả lời của Tô Dung, Vương Kiến Quốc mới ý thức được vấn đề này. Thật sự, trong quy tắc quái đàm, thân phận của bản thân vô cùng quan trọng. Nếu mặc quần áo của nhân viên vào, có thể thật sự sẽ biến thành nhân viên.
Khách hàng có thể thông qua cách trả tiền rồi rời khỏi siêu thị, nhưng còn nhân viên tại đây? Cũng không thể đi tìm “Nó” để từ chức được?
Anh ấy chỉ cảm thấy có một hơi thở ấm áp kì lạ phía sau, giống như có thứ gì đó đang theo sát phía sau anh ấy. Vương Kiến Quốc bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ đã làm sai rồi, vốn dĩ không nên xoay người chạy trốn. Anh ấy muốn dừng chân nhắm mắt lại theo quy tắc, lại định quay đầu nhìn con ma nơ canh phía sau như thế nào.
Nhạy bén nhận ra tiếng bước chân của Vương Kiến Quốc bắt đầu trở nên chậm chạp, trong lòng Tô Dung căng thẳng, cũng không quay đầu lại lên tiếng hỏi: “Anh Vương anh không sao chứ?”
Tâm trí của Vương Kiến Quốc bị tiếng gọi này kéo về, anh ấy vội vàng nhanh chóng đuổi kịp Tô Dung: “Anh không có việc gì, mau chạy đi.”
Hai người một đường chạy như điên, cuối cùng cũng chạy ra khỏi khu quần áo. Tô Dung thở hổn hển, cười khổ một tiếng: "Lượng vận động ngày hôm nay còn nhiều hơn lượng vận động cả mùa hè của em đấy.”
“Vậy có lẽ em phải rèn luyện nhiều hơn.” Vương Kiến Quốc nói, anh ấy cũng không quá mệt mỏi, nhìn cái cửa lớn kho hàng đang đóng chặt trước mặt: “Kho hàng ở ngay chỗ này.”
Tô Dung thong thả lấy bộ quần áo nhân viên ra, đưa nó cho Vương Kiến Quốc. Cô cau mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhân viên đó, cắn chặt khớp hàm, như đang trải qua sự đấu tranh tâm lý rất mãnh liệt: “Anh…”
Vương Kiến Quốc duỗi tay muốn nhận lấy quần áo của nhân viên, đồng thời quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy?”
Ngay khi tay anh ấy sắp chạm vào bộ quần áo, Tô Dung “Vèo” một cái vươn tay thu hồi bộ quần áo nhân viên về, thở phào nhẹ nhõm: “Có một chuyện có khả năng em cần nói rõ ràng với anh trước”
“Cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“… Mặc bộ quần áo nhân viên này vào, có khả năng sẽ không có cách nào để rời đi”
—
Vương Kiến Quốc ngây ngẩn cả người: “Vì sao?”
Mắt thấy liễu ám hoa minh*, thế nhưng kết quả cuối cùng lại rơi vào một cái bẫy khác. Tô Dung nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng: “Phương pháp lúc trước chúng ta đã thảo luận để tìm đường ra, tiền đề là chúng ta đều là khách hàng. Nhưng nếu mặc bộ quần áo nhân viên này vào, chúng ta sẽ lập tức mất đi thân phận khách hàng. Đến lúc đó thật sự còn có thể dùng cách tương tự để rời đi sao?”
*Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đây chính vấn đề lúc cô cầm quần áo đồng phục, trong chớp mắt nghĩ ra. Không thể trách cô buồn lo vô cớ, thật sự quy tắc quái đàm này có quá nhiều hố.
Đặc biệt là khi Tô Dung nghĩ đến câu nói trên tờ giấy mà bọn họ tìm ra —— “Nên có một người phải hy sinh.”
Là tình huống như thế nào, sẽ khiến một người trong đội ngũ phải hy sinh? Chỉ có thể là tình huống như thế này.
Nghe được câu trả lời của Tô Dung, Vương Kiến Quốc mới ý thức được vấn đề này. Thật sự, trong quy tắc quái đàm, thân phận của bản thân vô cùng quan trọng. Nếu mặc quần áo của nhân viên vào, có thể thật sự sẽ biến thành nhân viên.
Khách hàng có thể thông qua cách trả tiền rồi rời khỏi siêu thị, nhưng còn nhân viên tại đây? Cũng không thể đi tìm “Nó” để từ chức được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro