Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 6
2024-08-19 13:59:03
Ngay lúc cô mới vừa xuyên qua, bên tai Tô Dung vang lên một giọng nói cứng ngắc kỳ quái: "Công cụ nhắc nhở ô nhiễm đã trói buộc."
Nhưng cũng chỉ nói một câu như vậy mà thôi, chờ sau đó mặc kệ cô hỏi như thế nào cũng không có tiếng động gì. Khi đó Tô Dung cho rằng mình mới vừa tỉnh lại, không bao lâu cũng quên chuyện này đi.
Lúc mới vừa nhìn thấy bộ phận chữ quy tắc biến thành màu đỏ, đột nhiên cô lại nhớ đến một lần.
Chẳng lẽ tiếng nhắc nhở kia là thật
[Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] có thể nhắc nhở cô biết quy tắc bị ô nhiễm?
Tô Dung không dám tin nhìn tờ giấy quy tắc "đỏ một mảnh" kia, không nhịn được đến hỏi bà bác ở bên cạnh: "Chữ trên giấy này..."
Cô cố ý nói không rõ ràng, không muốn trực tiếp bại lộ năng lực của mình. Mặc kệ rốt cuộc cái này là thứ gì, tạm thời cũng phải giấu mới được.
Chữ màu đen biến thành màu đỏ là một chuyện thần kỳ, nếu như bà bác này cũng nhìn thấy, vậy nhất định sẽ nói theo lời của cô.
Nhưng hiển nhiên bà bác không quan tâm hiểu ý của Tô Dung, còn tưởng rằng cô là muốn nói quy tắc này rất khó hiểu: "Cô gái nhỏ, cháu cũng xem không hiểu quy tắc này đúng không? Cái gì mà túi đựng hàng nứt miệng ra, quần áo có hai tay áo, lúc bình thường nào có những cái này?"
“Nhưng nơi này vốn dĩ cũng không phải là nơi bình thường mà?”
Tô Dung còn đang suy nghĩ đột nhiên mình lấy được bàn tay vàng, theo bản năng trả lời.
Lần này bà bác không không nói nữa, bà ta lại nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, không có tâm trạng tán gẫu với cô.
Tô Dung nhíu mày, bởi vì cô lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Nếu như thật ra bây giờ cô đã bị "nó" ô nhiễm, những thứ thấy này đều là giả thì sao?
Ô nhiễm của "nó" cũng có trình độ, ô nhiễm mức độ nhẹ sẽ xuất hiện một ít ảo giác, bị thay đổi một ít cảm giác, chỉ cần kịp thời phát hiện, cắt đứt ngã vào cạm bẫy liên hoàn tiếp theo, thì sẽ có cơ hội tìm được cách giải quyết ở bên trong quái đàm.
Lúc độ ô nhiễm đạt mức trung mình thì sẽ không có quá nhiều lý trí, nhận biết vấn đề xảy ra, những gì nghe thấy đều bị "nó" ảnh hưởng, chỉ có thể dựa vào các đồng đội hỗ trợ lôi kéo đi ra khỏi quái đàm, sau đó tiếp nhận điều trị.
Còn về mức độ ô nhiễm nặng, khi đó đã hoàn toàn bị đầu độc, trở thành tay sai của "nó", trở thành chất dinh dưỡng của "nó".
Lấy tình huống của cô, có thể là bị ô nhiễm ở mức độ nhẹ.
Nhưng quái đàm mới vừa bắt đầu, sao cô đã bị ô nhiễm chứ? Nếu như không có xúc phạm quy tắc, theo lý thuyết "nó" không có cách nào ô nhiễm cô.
Hay là nói cái này thật sự là bàn tay vàng của cô?
Càng nghĩ càng nhức đầu, tạm thời Tô Dung không thèm suy nghĩ vấn đề này nữa, cũng quyết định coi thường những chữ đỏ kia, Là thật hay giả thì chờ cô nghiệm chứng đã, không cần phải tùy tiện tin tưởng, cũng không cần phải phủ nhận hết.
Cho mọi người đủ thời gian suy nghĩ rồi. Cuối cùng Vương Kiến Quốc mở miệng nói: "Trên tường nơi này có một cái đồng hồ, mới vừa rồi tôi vẫn luôn nhìn nó, trước mắt hoạt động của nó không có vấn đề gì, quy tắc quái đàm này cũng không có thay đổi thời gian. Chỉ là cũng không thể xem thường, bởi vì sau này chưa chắc sẽ cứ như vậy."
Nhưng cũng chỉ nói một câu như vậy mà thôi, chờ sau đó mặc kệ cô hỏi như thế nào cũng không có tiếng động gì. Khi đó Tô Dung cho rằng mình mới vừa tỉnh lại, không bao lâu cũng quên chuyện này đi.
Lúc mới vừa nhìn thấy bộ phận chữ quy tắc biến thành màu đỏ, đột nhiên cô lại nhớ đến một lần.
Chẳng lẽ tiếng nhắc nhở kia là thật
[Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] có thể nhắc nhở cô biết quy tắc bị ô nhiễm?
Tô Dung không dám tin nhìn tờ giấy quy tắc "đỏ một mảnh" kia, không nhịn được đến hỏi bà bác ở bên cạnh: "Chữ trên giấy này..."
Cô cố ý nói không rõ ràng, không muốn trực tiếp bại lộ năng lực của mình. Mặc kệ rốt cuộc cái này là thứ gì, tạm thời cũng phải giấu mới được.
Chữ màu đen biến thành màu đỏ là một chuyện thần kỳ, nếu như bà bác này cũng nhìn thấy, vậy nhất định sẽ nói theo lời của cô.
Nhưng hiển nhiên bà bác không quan tâm hiểu ý của Tô Dung, còn tưởng rằng cô là muốn nói quy tắc này rất khó hiểu: "Cô gái nhỏ, cháu cũng xem không hiểu quy tắc này đúng không? Cái gì mà túi đựng hàng nứt miệng ra, quần áo có hai tay áo, lúc bình thường nào có những cái này?"
“Nhưng nơi này vốn dĩ cũng không phải là nơi bình thường mà?”
Tô Dung còn đang suy nghĩ đột nhiên mình lấy được bàn tay vàng, theo bản năng trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này bà bác không không nói nữa, bà ta lại nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, không có tâm trạng tán gẫu với cô.
Tô Dung nhíu mày, bởi vì cô lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Nếu như thật ra bây giờ cô đã bị "nó" ô nhiễm, những thứ thấy này đều là giả thì sao?
Ô nhiễm của "nó" cũng có trình độ, ô nhiễm mức độ nhẹ sẽ xuất hiện một ít ảo giác, bị thay đổi một ít cảm giác, chỉ cần kịp thời phát hiện, cắt đứt ngã vào cạm bẫy liên hoàn tiếp theo, thì sẽ có cơ hội tìm được cách giải quyết ở bên trong quái đàm.
Lúc độ ô nhiễm đạt mức trung mình thì sẽ không có quá nhiều lý trí, nhận biết vấn đề xảy ra, những gì nghe thấy đều bị "nó" ảnh hưởng, chỉ có thể dựa vào các đồng đội hỗ trợ lôi kéo đi ra khỏi quái đàm, sau đó tiếp nhận điều trị.
Còn về mức độ ô nhiễm nặng, khi đó đã hoàn toàn bị đầu độc, trở thành tay sai của "nó", trở thành chất dinh dưỡng của "nó".
Lấy tình huống của cô, có thể là bị ô nhiễm ở mức độ nhẹ.
Nhưng quái đàm mới vừa bắt đầu, sao cô đã bị ô nhiễm chứ? Nếu như không có xúc phạm quy tắc, theo lý thuyết "nó" không có cách nào ô nhiễm cô.
Hay là nói cái này thật sự là bàn tay vàng của cô?
Càng nghĩ càng nhức đầu, tạm thời Tô Dung không thèm suy nghĩ vấn đề này nữa, cũng quyết định coi thường những chữ đỏ kia, Là thật hay giả thì chờ cô nghiệm chứng đã, không cần phải tùy tiện tin tưởng, cũng không cần phải phủ nhận hết.
Cho mọi người đủ thời gian suy nghĩ rồi. Cuối cùng Vương Kiến Quốc mở miệng nói: "Trên tường nơi này có một cái đồng hồ, mới vừa rồi tôi vẫn luôn nhìn nó, trước mắt hoạt động của nó không có vấn đề gì, quy tắc quái đàm này cũng không có thay đổi thời gian. Chỉ là cũng không thể xem thường, bởi vì sau này chưa chắc sẽ cứ như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro