Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm

Chương 30

Toàn Châm Giáo Chủ

2024-12-03 04:30:02

“Á đù!”

“Đây là bài Poker bằng giấy à? Sao uy lực của nó mạnh như đạn vậy?”

“Đây là con ngươi à? Thật sự là thần bài hả? Lão tam cậu tìm cường nhân này đâu ra vậy?”

Hứa Triều Dương, Chu Kiệt mấy người bọn họ ồn ào hô “Á đù, má ơi, mẹ kiếp.”

Phùng Hải ngồi bên cạnh thì hai mắt sáng rực hỏi: “Lão tam, đây là vậy? Cậu có quen không?”

“Ba tớ đó.” Lâm Ngữ cười nói.

“Ba cậu hả?” Mấy người Hứa Triều Dương nghe vậy thì trợn tròn mắt, giọng nói cũng to hơn.

Phùng Hải nghe vậy thì mắt càng sáng hơn: “Ba cậu có tuyệt chiêu thế này, vậy cậu thì sao? Đại ca, cậu có thu đồ đệ không?”

Phùng Hải trầm mê với kỹ thuật “phi bài” này, thời gian trước anh ấy chơi thần bài Twisted Fate trong LOL, vì luyện tập kỹ năng phi bài mà đã tốn không biết bao nhiêu bộ bài poker, cả ngày nhắm vào cửa phòng ký túc xá ném bài, nói không chừng dưới chân giường ký túc xá hay dưới đáy tủ đều có một đống lớn lá bài poker.

Chẳng qua đây là hứng thú nhất thời mà thôi, luyện tập một khoảng thời gian thì chẳng được ích gì, bây giờ lại thấy tuyệt kỹ phi bài của Lâm Tiến gây ra lực khá mạnh, hiển nhiên sẽ khơi dậy sự hứng thú của anh ấy.

“Không thu đồ đệ.” Lâm Ngữ không giúp được gì chỉ cười khổ nói: “Ba tớ mỗi ngày đều phi bài chơi cho vui thôi, rèn luyện lâu ngày thì thành như thế, nói chung là dựa vào thiên phú và sự đam mê, ngay cả tớ cũng chẳng học được, sao mà dạy cậu được.”

“Hả?” Phùng Hải nghe vậy thì lộ vẻ thất vọng, nhưng không hỏi gì thêm nữa. Bản thân anh ấy cũng từng luyện tập, cũng coi không ít các video của các đại thần, tất nhiên cũng biết tuyệt kỹ phi bài này không có nhiều kỹ xảo để truyền thụ, chuyện này đều dựa vào cảm giác của bản thân, không khác lắm so với sự kích thích khi chơi bắn súng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa nãy chỉ là hứng thú nhất thời, nếu không thì trước kia cũng không bỏ dở chuyện luyện tập như vậy. Hứng thú nhất thời không đại diện cho sự đam mê lâu dài, rất nhiều người cũng có tật xấu này.

Sau đó Phùng Hải không nhắc lại chuyện này nữa, như vậy thì Lâm Ngữ càng mừng, sau đó nói chuyện phiếm với mọi người.

“Này.. Này!”

“Có trộm!

“Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!”

Khi mọi người đang trò chuyện sau khi đưa mấy cô bé kia về thì có ra quán net chơi không, nhưng mà đột nhiên có tiếng hét truyền đến.

“Chuyện gì vậy?’

Toàn là phụ nữ, giọng rất bén nhọn, những tiếng hét chói tai truyền đến chỗ đám say khướt Hứa Triều Dương, sau đó bọn họ cũng đứng lên. Tiếng hét là sự rối loạn truyền từ hướng mấy người Lưu Hân.

“Đi đến đó nhìn xem.” Mặt Hứa Triều Dương biến sắc, vội vã chạy đến chỗ đó.

Người lo lắng nhất lúc này, ngoại trừ Hứa Triều Dương ra thì không còn ai khác, những người khác chỉ dính dáng chút xíu thôi, hôm nay mới gặp, nhưng anh ấy và Lưu Hân thế nào thì kẻ ngốc cũng nhận ra được.

Vợ tương lai ơi, em không xảy ra chuyện được.

Hứa Triều Dương vội vàng cùng bọn họ chạy đến chỗ nội y nữ, kết quả vừa đến thì anh ấy muốn nứt mắt ra luôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cút đi! Cút đi! Chỉ thấy một người đàn ông trung niên lưng hơi gù đeo cái balo của nữ chạy trốn bán sống bán chết, ông ta giận dữ một cách kỳ lạ, người đứng cạnh chưa kịp tránh thì bị người đàn ông quơ tay đẩy ra xa hoặc nắm lấy ném ra xa, mọi người hoảng sợ chạy trốn ra bốn phía.

Mấy người Lưu Hân lúc đầu chia thành 2 nhóm để chọn nội y, kết quả bị nhóm người chạy trốn làm phân tán, Lưu Hân mà Vương Miêu đang cầm nội y trên tay, đứng ngơ ngác sợ hãi, đứng đúng ngay đường đi của người đàn ông trung niên lưng gù.

Ầm! Người đàn ông trung niên vừa ôm balo vừa chạy trốn, thấy có người trước mặt, tay trái đưa sang trái đụng ngã 3,4 cái giá treo đồ.

“Người dị năng?” Lâm Ngữ và Hứa Triều Dương vừa tới đúng lúc, anh thấy cảnh tượng này thì mặt trắng bệch.

Chỉ quơ nhẹ tay mà có thể đánh mọi người bay ra xa, đây tất nhiên là chuyện người thường chẳng thể làm được.

Với lại trải qua chuyện anh và ba anh đã “thức tỉnh” dị năng, anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện dị năng và linh khí khôi phục có thật hay không.

Anh chẳng kịp nghĩ gì, cơ thể anh cứng đờ, nhanh chóng lấy balo đeo trên lưng xuống, vội vàng đeo găng tay khí nén vào.

Nhưng khiến anh không thể ngờ là mắt Hứa Triều Dương lúc này đỏ ngầu.

“Lưu Hân!” Hứa Triều Dương hô to, đầu nóng lên chạy vọt đến chỗ Lưu Hân, đụng người đàn ông trung niên gầy còm kia.

“Lão Hứa!” Lâm Ngữ và Chu Kiệt lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch muốn gọi Hứa Triều Dương lại nhưng không được.

Nơi này nhỏ như vậy, người đàn ông trung niên đang chạy đến đây, Hứa Triều Dương cũng chạy sang đó, chỉ một chút thôi là chạm mặt nhau, chớp mắt đã đến gần.

Chính diện đối mặt với tên trộm hung tàn này, máu nóng trong đầu Hứa Triều Dương đột nhiên biến mất, anh ấy nhớ lại cảnh tượng người ngã ngựa đổ, sau lưng mồ hôi thấm ướt áo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm

Số ký tự: 0