Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm

Chương 37

Toàn Châm Giáo Chủ

2024-12-03 04:30:02

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Lâm Ngữ đang chuẩn bị xem hòm thư cá nhân, chọn vài cái để xem thì cửa ký túc xá bị gõ.

Anh nhìn đồng hồ trên điện thoại, 8 giờ đúng, người gõ của hình như đã đứng chờ ở cửa, đợi đúng giờ rồi gõ.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Ngữ, tim anh đập nhanh hơn.

Nổi tiếng đối với anh là chuyện tốt, nhưng mà được mọi người chú ý như vậy có khả năng sẽ bại lộ chuyện anh có dị năng.

“Chẳng lẽ đến dò xét?” Lâm Ngữ rón rén đi đến cửa phòng, nhìn từ mắt mèo ra ngoài, lập tức thả lỏng, anh cười tự giễu.

Gõ cửa chỉ là bạn học ở phòng kế bên mà thôi.

“Xem ra là đến hỏi chuyện mà thôi, dù sao găng tay là sản phẩm công nghệ, chẳng liên quan gì đến dị năng, ai lại đến thăm dò mình làm gì.” Lâm Ngữ cười lắc đầu, rồi mở cửa phòng ra.

“Á đù, lão Lân, quá trâu bò!”

Mắt tên nhóc đầu như ổ gà, mắt đỏ ngầu, viền mắt thâm quầng nhìn Lâm Ngữ, đây chính là câu hỏi anh đã thấy rất nhiều trong tin nhắn WeChat.

“Lão Lâm, cậu lên hot search rồi đấy cậu có biết không?”

“Lão Lân, Găng Tay HexTech đâu? Găng tay đâu? Cho tớ xem với.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn người hào hứng đi vào, vừa nói tin tức trên mạng vừa hỏi chuyện găng tay, hiển nhiên mục đích chính là xem găng tay, bọn họ chờ cả đêm rồi.

Lâm Ngữ thấy bọn họ hào hứng như vậy nên không từ chối, Găng Tay Khí Nén này có gì đâu, cho mọi người xem chẳng sao cả, dứt khoát đưa ra để bọn họ tự tranh nhau xem.

“Ai vậy? Mới sáng sớm, ồn ào quá đi mất!”

Mấy người Hứa Triều Dương bị sự ồn ào đánh thức, tức giận rời giường, nhưng sau khi thấy găng tay thì kích động gia nhập đại quân tranh đoạt.

Cũng may sự hào hứng của mọi người đến nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì Lâm Ngữ đã bịa lý do để bọn họ không đấm loạn xạ, sau khi mọi người chơi đùa 30 phút thì hết cảm giác mới lạ, bọn họ quay về phòng ngủ bù.

“Má nó chứ, quay cả đoạn video dài thế này mà không quay được khí thế anh dũng của tớ? Mấy người này chẳng có mắt gì cả?” Sau khi càu nhàu thì Hứa Triều Dương ngay lập tức nhìn video lên hot search, xem xong thì sắc mặt xanh mét.

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì không ai quay cậu, nếu không sẽ có một đám người đến đây cướp “Bí tịch võ công”.

Lâm Ngữ cười, vừa nói vừa nhấn mạnh mấy chữ “Bí tịch võ công”.

“Cũng đúng.”

Nghe câu nói của Lâm Ngữ thì tâm trạng của Hứa Triều Dương tốt hơn, anh ấy lẩm bẩm gì đó rồi nói: “Đúng rồi, không phải cậu than thở rằng không nhận được quảng cáo đúng không? Bây giờ nhìn hòm thư cá nhân đi, bây giờ chắc chắn có người liên hệ cậu rồi đấy.”

“10 năm học tập gian khổ không người hỏi, một đêm thành danh cả thiên hạ biết.”

Lâm Ngữ nghe vậy thì cười, sau đó mở hòm thư cá nhân ra, đợi một lát thì hiện lên vô số tin nhắn.

Đa số hỏi chuyện Găng Tay Khí Nén, có nhiều người hỏi anh có bán hay không, có người thúc giục anh mau chóng đăng video bản thăng cấp đi, có ⅓ tin nhắn là mời hợp tác quảng cáo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có các loại đồ ăn vặt, vật dụng hàng ngày, app trên điện thoại, thậm chí có sản phẩm điện tử, ô tô, cái gì cũng có, còn có một vài sản phẩm dở hơi, quả thật khiến Lâm Ngữ mở rộng tầm mắt.

Ví dụ như thương hiệu son môi và quán lẩu hợp tác ra son môi lẩu, kem đánh răng, công ty kẹo hợp tác với quán trà sữa, quán kem, nói chung một vài sản phẩm giữa hai thương hiệu nhìn rất kỳ quái, người thấy thì dở khóc dở cười.

“Ha ha, băng vệ sinh lạc Thiên Y, cậu làm đại diện được đấy.” Hứa Triều Dương nhìn sang, lúc đầu thì chế nhạo sao đó không cười được nữa.

“Á đù, ô tô XX mời cậu quay quảng cáo?”

“Tham quan nhà máy ở Thái Lan? Được đi du lịch miễn phí còn được tiền nữa, má ơi, đãi ngộ tốt thế?”

Lâm Ngữ đọc từng tin nhắn một, mắt Hứa Triều Dương muốn lồi ra luôn, vừa ao ước vừa ghen tị.

Điều khiến anh ấy đau cả trứng còn ở phía sau, Lâm Ngữ xem hết một lần, đồng thời nhất trí đáp lại “Cảm ơn. Dạo này tôi khá bận, tạm thời chưa có thời gian rảnh.”

“Má ơi, lão tam, cậu làm gì vậy, ra giá đến 120.000 tệ, sao cậu cũng từ chối? Còn được đi du lịch miễn phí nữa, cậu bị ấm đầu à?”

Nhìn hành động của Lâm Ngữ, Hứa Triều Dương vừa tức giận vừa đau lòng, những nhãn hàng bị từ chối hợp tác, có vài nhãn hàng đãi ngộ rất tốt.

“Không, tớ rất tỉnh táo.”

Lâm Ngữ lắc đầu: “Lúc này lại xuất ngoại, đi du lịch? Cậu nghĩ mạng cậu quá dài hả? Dạo này thật sự tớ không rảnh, có rất nhiều chuyện phải làm.”

Có lẽ anh có rất nhiều thói hư tật xấu, nhưng anh có một ưu điểm, đó chính là lý trí cao hơn cảm tính.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm

Số ký tự: 0