Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Anh đang theo đ...

Phong Tuyết Thiêm Tửu

2024-11-21 23:41:05

Xe chạy đến trước cửa nhà bà Khâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn dương cầm.

Thịnh Dư Hàng cũng không để ý lắm, đợi bọn nhỏ xuống xe trước, đỗ xe xong mới vào cửa.

An Tử Nguyệt chạy nhanh nhất với một bó hoa lớn, Thịnh Giáng Hà chậm rãi theo sau, thì thầm gì đó với Trình Tư Gia, vẻ mặt người sau có chút ưu sầu, vừa nghe vừa gật đầu.

Cửa vừa mở ra, ba người liền chạy thẳng đến phòng bà Khâu.

Bảo mẫu nghe thấy âm thanh từ trong phòng bếp đi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng của ba đứa nhỏ, đã quen nên chỉ bất đắc dĩ cười cười, tăng âm lượng nhắc nhở.

"Các con chậm một chút, trong phòng có khách."

Đáng tiếc người nghe được câu này chỉ có Thịnh Dư Hàng vừa mới vào cửa.

Bảo mẫu có chút ngượng ngùng cười cười với anh: "Làm phền cậu rồi, thầy Tiêu đang ở chỗ lão phu nhân.”

Thịnh Dư Hàng cười nhã nhặn gật đầu.

Phòng của bà Khâu cách phòng khách và cửa chính không xa, ý định ban đầu là muốn có thể nhìn thấy con trai và cháu gái khi vừa về nhà, bây giờ thì đỡ phải di chuyển, đi lại cũng rất thuận tiện.

Đi được mấy bước, bên ngoài phòng nghe được tiếng đàn càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên là phát ra từ chỗ này.

Ba đứa trẻ dừng lại ở cửa, đứa này đến đứa kia ghé sát vào khe cửa nhìn vào trong phòng, trên mặt đứa nào cũng lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn thán phục.

Thịnh Dư Hàng mơ hồ ý thức được cái gì đó.

Khi anh bước đến cửa, nốt nhạc cuối cùng vừa vặn kết thúc, không biết là do hoảng sợ hay đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên thay đổi biến tấu, phát ra một âm sai có chút bén nhọn.

Thịnh Dư Hàng đưa tay gõ cửa một cái.

Cánh cửa vốn không đóng chặt bị mấy đứa nhỏ kinh hãi đẩy ra, Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người trong phòng.

Tiêu Sở Dịch ngồi bên cạnh đàn dương cầm, đang quay đầu nói chuyện với bà Khâu, lúc này có lẽ là bị động tĩnh ngoài cửa làm cho giật mình, ánh mắt liền nhìn qua.

Tay cậu còn đặt ở trên phím đàn.

Ánh mắt Thịnh Dư Hàng dời xuống, rơi xuống gương mặt có chút kinh ngạc xen lẫn bối rối của cậu, sau đó là đôi bàn tay thon dài, đầu ngón tay trắng nõn làm nổi bật các phím đàn đen trắng, phản chiếu ánh sáng, đẹp đến mức giống như đang tỏa sáng.

Mà trên gương mặt kia, giữa hai hàng lông mày, có niềm vui và sự tập trung chưa hề phai nhạt, ánh mắt nhìn qua giống như là nhìn toàn bộ thế giới.

Thịnh Dư Hàng đột nhiên cảm thấy có chút khát, anh buộc mình phải dời tầm mắt.

Chân trời bên ngoài đã bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại một chút mây mờ, đèn trong nhà đã được bật lên, vì để chăm sóc bà Khâu, ngay cả đèn cũng là loại màu ấm, có loại ảo giác nắng ấm trên người.

Thịnh Dư Hàng biết những ảo giác đó đến từ đâu.

"Vất vả cháu rồi, Tiểu Thịnh." Giọng nói của bà Khâu kéo lại sự chú ý của Thịnh Dư Hàng.

"Tiện đường mà thôi." Thịnh Dư Hàng dịu giọng đáp, "Lát nữa cũng đến giờ cơm tối rồi, dì Khâu, dì đứng lên được không?"

"Ở nhà mình thì vẫn có thể di chuyển được một chút." Bà Khâu cười cười, vẫy vẫy tay với An Tử Nguyệt, rút một cây hoa từ bó hoa kia, xoa xoa đầu cháu gái, "Cám ơn Tiểu Nguyệt, bà rất thích.”

Bà Khâu đối với tình huống thân thể của mình biết rất rõ, nên cũng không nhận hết, nhưng vui mừng lại là thật, một câu nói này cùng với một tiếng cười cũng khiến An Tử Nguyệt giương cao khóe miệng, thoạt nhìn so với khi thi được điểm cao còn vui vẻ hơn.

Hai đứa nhỏ bên kia còn đang nhỏ giọng trao đổi cái gì đó, tầm mắt không ngừng liếc về phía Tiêu Sở Dịch.

Thịnh Dư Hàng ngây người, mơ hồ nghe thấy vài câu, giống như "tiết mục", "tiệc tùng", đại khái có thể đoán được là có ý gì.

Tuy nhiên, anh cũng không quá để ý đến kế hoạch nhỏ mà bọn trẻ âm thầm bày ra, lại giương mắt nhìn Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch đang tựa vào cửa sổ ngẩn người, cậu cùng với bà Khâu tán gẫu không ít, hiện giờ An Tử Nguyệt trở về, cậu cũng lui sang một bên lưu lại không gian riêng cho bọn họ.

Nhưng những lời kia của bà Khâu vẫn như tiếng vọng trong sơn cốc, không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, hồi lâu vẫn chưa chịu tiêu tan.

Bà Khâu chưa bao giờ hỏi thẳng chuyện riêng tư của cậu, chủ yếu đều là muốn tâm sự và cổ vũ cậu.

Có lẽ bởi vì ánh mắt hoà ái của bà, nên ngay cả Tiêu Sở Dịch vốn không quen phàn nàn với người khác cũng thả lỏng thần kinh căng thẳng.

Cậu không phải là không ý thức được nguyên nhân sâu xa hơn - bởi vì cậu đã quá mệt mỏi.

Con người luôn quen ỷ lại vào trưởng bối, từ nhỏ đến trung niên đều sẽ hỏi ý kiến ​​của trưởng bối về những vấn đề lớn, một là vì họ đã lớn tuổi cần được tôn kính, hai là họ đã trải qua nhiều chuyện, thực sự có nhiều kinh nghiệm có thể lĩnh giáo.

Tiêu Sở Dịch khi đối mặt với bà Khâu đại khái cả hai đều có, nhưng biểu hiện cũng không rõ ràng như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù nội tâm thành thục ổn trọng, Tiêu Sở Dịch vẫn là một người trẻ tuổi —— kiếp trước cũng nằm trong phạm vi này, tuổi trẻ mang ý nghĩa mê mang.

Biểu hiện lạnh nhạt của cậu xuất phát từ sự khắc chế bản năng bên trong, điều này cũng không có nghĩa là cậu thật sự hoàn mỹ vô khuyết, kiềm chế bản năng cùng dục vọng đều là chuyện vất vả và thống khổ, không liên quan gì đến ý nguyện của bản thân.

Tiêu Sở Dịch từ kiếp trước đến kiếp này đều đã quen suy nghĩ quá nhiều, đòi hỏi quá ít, đối với người xung quanh đều vô cùng quan tâm, nhưng lại quá mức hà khắc với chính mình.

Nhưng cậu cũng sẽ mệt.

Cuộc sống nửa năm này của cậu đầy thăng trầm, từ sinh ly tử biệt đến thân phận, thế giới thay đổi không báo trước chút nào.

Cậu cho rằng mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả, nhưng trên thực tế tất cả bất an, hoang mang, bàng hoàng đều ẩn giấu trong bóng tối mà cậu không hề hay biết.

Nhưng những cảm xúc tiêu cực đó vẫn tồn tại, sau khi tồn đọng tầng tầng lớp lớp, cuối cùng chúng cũng bùng phát trong giấc mơ về sự thật đó.

Từ trên không trung rơi xuống đáy cốc cũng chỉ trong chớp mắt, cậu cuối cùng cũng đã giẫm lên mặt đất rắn chắc, lúc ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời.

Chẳng qua cũng chỉ là lại bắt đầu lại từ đầu mà thôi.

Tiêu Sở Dịch nhanh chóng xây dựng tâm lý cho mình, không cho phép mình chìm sâu vào trong vũng bùn tiêu cực.

Đúng lúc này, khi cậu quay đầu nhìn thấy bà Khâu, cảm giác như nhìn thấy chính mình một thời —— chính mình đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

Có lẽ là bởi vì lớn tuổi hơn mấy vòng, nhìn mọi chuyện đủ thông suốt, phương thức đối phó của bà Khâu so với cậu tốt hơn nhiều, Tiêu Sở Dịch liền nhịn không được chú ý đến bà nhiều hơn, nghe theo đề nghị của bà.

Bà Khâu dường như hiểu được nỗi lòng của Tiêu Sở Dịch, liền kể cho cậu nghe những chuyện thú vị về Lâm Triết và An Tử Nguyệt khi còn nhỏ, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài phần cảm khái và khuyên nhủ.

"Tùy hứng của người trẻ tuổi mới là vốn liếng, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó cho tốt, nhìn trước ngó sau sợ tay sợ chân mới là chuyện mà người già như chúng tôi lo lắng."

"Thỉnh thoảng tùy hứng một chút, cũng không trách cậu, người thích cậu tự nhiên sẽ bao dung tất cả mọi thứ của cậu —— nói đi cũng phải nói lại, người quá đáng tin cậy mới có thể làm cho người ta lo lắng."

Tiêu Sở Dịch cuối cùng cũng nghe vào.

Nhưng mà có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.

Tâm trạng Tiêu Sở Dịch bây giờ đã bình tĩnh hơn không ít, người trong phòng đều đứng ở đây, mặc dù không phải tất cả đều đang nhìn cậu, nhưng so với lần đầu tiên đến đây thì tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Tâm tình thư giãn, suy nghĩ cũng từ trong những câu nói danh ngôn rập khuôn kia thoát ly ra, dần dần chuyển sang một hướng kỳ lạ hơn.

Giống như một tờ giấy trắng, luôn phải bôi màu lên trên.

Xây dựng liên kết mạnh mẽ với mọi người là bước đầu tiên để cắm rễ, mà khi nói đến việc kết nối giữa người với người...

Có lẽ cậu cũng có thể nói chuyện yêu đương?

Tiêu Sở Dịch chậm rãi phát tán suy nghĩ, xuất thần nhìn chằm chằm mép cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bệ cửa sổ.

Thẳng đến khi ánh sáng trước mắt ảm đạm đi vài phần, Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu, đối mặt với Thịnh Dư Hàng.

"Đau thắt lưng không?" Thịnh Dư Hàng nhẹ giọng hỏi.

"Không dùng sức thì không đau." Tiêu Sở Dịch chậm rãi đáp, đổi tư thế chống đỡ thân thể, đem bên không bị thương dựa vào bên cửa sổ.

Nhưng bên cạnh lại duỗi ra một bàn tay ngăn eo cậu lại.

Tiêu Sở Dịch liền trực tiếp đụng vào cổ tay người bên cạnh, cậu ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía người bên cạnh: "Thịnh tổng?”

“Bác sĩ nói tốt nhất không nên để vết thương tựa vào vật cứng.” Thịnh Dư Hàng đàng hoàng chững chạc đáp: “Cũng không được chịu lạnh, không tốt cho vết thương.”

Tiêu Sở Dịch nhướng mày: "Nhưng bên này em không bị thương."

Thịnh Dư Hàng mặt không đổi sắc: "Đề phòng vạn nhất."

Tiêu Sở Dịch nheo mắt lại: "Em làm sao lại cảm thấy anh..."

Nhìn như muốn ôm mình, nhưng tình huống này không hẳn là không có khả năng trùng hợp.

Tiêu Sở Dịch trong lòng vi diệu, nhưng vẫn tạm thời nuốt lời nói trở về.

Thịnh Dư Hàng ra vẻ không hiểu hỏi lại: "Cảm thấy cái gì? Tôi làm cho em không vui à?"

"Không có." Tiêu Sở Dịch thả lỏng cơ thể, liếc nhìn những người khác trong phòng rồi rụt người lại, lười biếng trêu chọc, "Làm khó Thịnh tổng mỗi ngày trăm công ngàn việc, còn nhớ đến bệnh của chúng em, ân huệ lớn như thế, thật sự là suốt đời khó quên."

Cậu cố ý kéo dài giọng điệu, âm cuối chồng lên nhau có vẻ có chút lười biếng trầm thấp, ai cũng có thể nghe ra ý tứ đùa giỡn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thịnh Dư Hàng khẽ cười đáp: "Là bổn phận."

Tiêu Sở Dịch lại ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn về phía Thịnh Dư Hàng, mở to mắt nhìn, sau đó chớp chớp.

Hôm nay Thịnh tổng đùa giỡn...?

Đợi đến khi ăn cơm tối xong chuẩn bị trở về, Tiêu Sở Dịch cuối cùng cũng xác nhận được căn nguyên khiến Thịnh Dư Hàng hôm nay không bình thường.

Trước và sau bữa tối, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, chính là lúc ra ngoài chào từ biệt, Thịnh Dư Hàng đi trước giữ khung cửa, ngăn thắt lưng suýt chút nữa bị đụng của Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch trực tiếp đụng vào trong ngực Thịnh Dư Hàng.

Đầu đông gió lạnh, thân nhiệt người phía sau cực kỳ rõ ràng, Tiêu Sở Dịch suýt nữa chìm trong đó, nhưng rất nhanh lại bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo đầu óc.

Cậu vốn định coi đây là một chuyện ngoài ý muốn mà tránh ra, thì vai lại bị đè lại khó có thể tránh thoát.

Thịnh Dư Hàng chào hỏi chủ nhà xong, quay đầu hạ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận vết thương."

Tiêu Sở Dịch: "..." Đạo lý này em đều hiểu, nhưng anh có thể buông tay ra trước rồi nói chuyện được không.

Thịnh Dư Hàng giống như là nhìn thấu tiếng lòng của Tiêu Sở Dịch, cười híp mắt bác bỏ: "Không thể."

“Đèn đường bên ngoài hỏng rồi, trời tối mà động vào vết thương sẽ không tốt, tôi sẽ đau lòng.”

Lời đùa giỡn vốn nên nhờn từ trong miệng Thịnh Dư Hàng phun ra, cũng chỉ còn lại dịu dàng và lo lắng, có lẽ đây chính là ưu thế của ngoại hình đẹp mắt đi.

Hoặc có lẽ...

Chỉ vì đủ chân thành.

Lực tay của anh dịu dàng mà không ngả ngớn, cố ý tránh đi vị trí có thể đụng phải vết thương, lại không làm cho cậu cảm thấy khó chịu.

Tiêu Sở Dịch chớp chớp mắt, trong lòng thầm đếm.

Đêm nay là lần thứ chín.

Thịnh Dư Hàng lẽ ra không phải là người hay bộc lộ cảm xúc và đặt bên miệng những lời quan tâm như vậy.

Giải thích duy nhất chính là anh đang muốn thể hiện điều gì đó, hoặc là muốn truyền đạt thông tin gì đó.

Tiêu Sở Dịch cảm thấy hẳn là cậu đã biết "thông tin" này là gì rồi.

Đợi đến khi họ bước vào bãi đậu xe và dừng lại bên cạnh chiếc xe.

Tiêu Sở Dịch vốn định mở cửa xe ghế sau, lại bị Thịnh Dư Hàng ngăn lại, ý bảo cậu lên ghế phụ.

Thịnh Giáng Hà đi theo phía sau vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng của đôi mắt cá chết hồi lâu, giờ phút này phản ứng rất nhanh, động tác nhanh chóng bò lên ghế sau, dùng hành động thực tế biểu đạt thái độ của mình.

Tiêu Sở Dịch sửng sốt, vẻ mặt phức tạp khó tả của Thịnh Giáng Hà lúc cuối thật sự khiến cậu ấn tượng sâu sắc.

Giống như là trong chờ mong lại hàm chứa khinh bỉ, trong chúc phúc lại mang theo nội tâm mệt mỏi.

Nhưng đáng tiếc, Tiêu Sở Dịch không phải loại người sẽ xấu hổ bởi vì có trẻ con ở đây.

Ngoại trừ đối với loại "người tốt" như Thịnh Dư Hàng, hoặc là trưởng bối chững chạc hòa ái như bà Khâu, bình thường, cậu đều sẽ không bị bối rối bởi vấn đề da mặt.

Huống chi, cậu đại khái đã đoán được ý tứ của Thịnh Dư Hàng.

Cho nên Tiêu Sở Dịch mặt không đổi sắc, sau khi sững sờ xong liền bình tĩnh mở cửa xe phụ.

Sau đó, cậu thấy một đoá hoa trên ghế.

Một đóa hoa hồng đỏ.

Đầu ngón tay Tiêu Sở Dịch đặt trên cửa xe run rẩy, cậu lại chớp mắt.

Một bàn tay lướt qua tầm nhìn của cậu, nhặt bông hoa trên ghế lên, rồi đưa đến trước mặt cậu.

"Cho em." Thịnh Dư Hàng nói.

Đầu ngón tay Tiêu Sở Dịch hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía người đang nhìn mình cười.

"Thịnh tổng..." Tiêu Sở Dịch dừng một chút, hơi nghiêng đầu hỏi, "Em có thể cho rằng, anh đây là đang chuẩn bị theo đuổi em không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Số ký tự: 0