Ánh Rạng Đông C...
Đạo Thảo Dã Phong
2024-08-15 04:13:26
Con tang thi to lớn như xe thiết giáp không sợ đạn, lực phòng ngự biến thái, nhưng nó vẫn là sinh vật, nếu là sinh vật, vậy thì tuyệt không khả năng không sợ lửa.
Khi Quan Vân Vũ đổ hết bình xăng, Lăng Tu buông hai tay ra, sử xuất tất cả khí lực bình sinh chạy tới cửa thông đạo.
phát giác Lăng Tu chạy ra, con tang thi to lớn rống một tiếng liền muốn dđổi theo, thế nhưng, thí cây thép để cho nó cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nó không có đuổi bắt Lăng Tu, mà là xoay người, đi rút cây thép ra.
Trong quá trình rút ra có máu đen tuôn ra, hơn nữa vì nó đâm vào bụng nên khi rút ra cây thép đã cắt qua ruột của nó, con tang thi to lớn đau đến kêu rên thất thanh.
Lăng Tu rất hư nhược, chạy được một đoạn liền té ngã xuống đất.
"Lăng Tu huynh đệ!"
Quan Vân Vũ vội vàng chạy tới, nâng hắn chạy vào thông đạo phòng cháy chữa cháy.
"Loảng xoảng"
Lúc này, con tang thi to lớn đã rút được cây thép ném xuống đất, tìm tòi một vòng, cuối cùng khóa được hai người Lăng Tu cùng Quan Vân Vũ.
Rống!
Rống một tiếng rung trời, con tang thi to lớn lao tới với toàn bộ sức mạnh, mặt đất bị nó đạp ra từng cái hố, siêu thị như muốn sụp xuống.
Lăng Tu và Quan Vân Vũ chạy trốn thục mạng, cảm thấy cửa thông đạo phòng cháy chữa cháy lại xa xôi như vậy, cảm giác giống như trong mộng muốn chạy trốn thật nhanh mà không được, làm người ta sốt ruột, lo nghĩ, sau lưng là con tang thi to lớn, càng làm người ta cảm thấy bàng hoàng, kinh khủng.
Sau khi kéo Lang Tu vào thông đạo, Quan Vân Vũ lấy ra một con cái bật lửa.
"Quái vật đáng chết, xuống Địa ngục đi!"
Bật lửa, ném cái bật lửa ra ngoài, sau đó chạy rất nhanh vào thông đạo phòng cháy chữa cháy, rồi đóng cửa lại.
Cái bật lửa tạo ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, cuối cùng rơi vào đám xăng trên mặt đất, "Hô" một tiếng siêu thị hóa thành một cái biển lửa trong nháy mắt, lửa cháy hừng hực bừng bừng bắt đầu thôn phệ tất cả.
Con tang thi to lớn bị lửa bao phủ, tiếng kêu rên thê lương vang vọng toàn bộ siêu thị. Ở dưới liệt hỏa thiêu cháy, da thịt của nó tựa như kim loại vậy bắt đầu bị hòa tan.
...
Ra khỏi thông đạo phòng cháy chữa cháy đã có một chiếc xe đợi ở đó.
Chờ Quan Vân Vũ, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt lên xe, Quan Hiểu Đồng liền khởi động ô tô. Nàng cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức, ra sức đạp chân ga.
Chiếc xe gầm hét lên, trực tiếp chạy ra ngoài Quảng Lăng.
Tiếng ô tô oanh minh hấp dẫn sự chú ý của tang thi bình thường ở phụ cận, không bao lâu, sau xe là một đoàn tang thi. Phía trước, còn có đông đảo tang thi đánh tới hướng ô tô.
"Oành" "Oành" ...
Tốc độ chiếc xe cực nhanh, tang thi nhào lên đều bị đánh bay, lưu lại ở mặt ngoài xe là từng bãi máu đen sẫm.
Một con tang thi đang du đãng ở trên đường phố chưa phản ứng kịp, bị chiếc xe lao nhanh qua, nó trực tiếp tứ phân ngũ liệt, đầu cùng nội tạng bay khắp nơi.
thật vất vả mới thoát khỏi thi đàn, chạy ra khỏi Quảng Lăng.
Vừa lúc bầu trời trở nên quang đãng hơn, thái dương lại tái hiện nhân gian, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, chậm rãi xua tan sương trắng quanh Quảng Lăng.
Mà đối với bốn người Lăng Tu mà nói, ánh mặt trời này không thể nghi ngờ là ánh rạng đông, ánh sang của sinh mạng!
"Lăng Tu huynh đệ, ngươi thế nào?" Quan Vân Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu vẻ mặt ân cần hỏi han.
Lăng Tu ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: "Ta không sao!"
Nói xong, ngược lại nhìn về phía Đường Tiểu Mạt.
Đường Tiểu Mạt lẳng lặng dựa vào hắn, da dẻ trắng nõn lộ ra màu phấn hồng, đôi môi mềm mại thật mỏng ướt át, nàng hiện tại tựa như một mỹ nhân đang ngủ.
nghĩ đến vừa rồi Đường Tiểu Mạt vì mình mà cầm cây thép chiến đầu với con tang thi to lớn, trong lòng Lăng Tu có một dòng nước ấm chảy qua. Đưa tay để ở trước lỗ mũi nàng, phát hiện hơi thở nàng đều đều, trên người dường như cũng không có thụ thương, hẳn là không có gì đáng ngại, qua không được bao lâu sẽ tỉnh lại.
Quan Hiểu Đồng lái xe đến chỗ cách Quảng Lăng chừng ba mươi km mới dừng lại, đạp phanh lại thì, nàng cuối cùng không nhịn được đau mà ngâm khẽ một tiếng.
"Hiểu Đồng..."
"Ta không sao, ca."
Quan Vân Vũ ân cần thăm hỏi, Quan Hiểu Đồng lập tức khẽ mỉm cười, tỏ vẻ bản thân không có việc gì.
Thân thể Lăng Tu đã khôi phục một chút đẩy cửa xe ra đi xuống, nhìn quanh bốn phía một cái, lại nhìn Đường Tiểu Mạt, có chút thở dài bất đắc dĩ một tiếng, thầm nghĩ: Xem ra hôm nay phải ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm rồi.
trấn Hiểu Đồng và Đường Tiểu Mạt ở lại trong xe, Lăng Tu và Quan Vân Vũ dùng đao phát quang khu một vực nhỏ để làm chỗ nghỉ ngơi.
Khi đống lửa vừa được đốt lên, Đường Tiểu Mạt rốt cục tỉnh lại.
Để cho Lăng Tu dở khóc dở cười là, Đường Tiểu Mạt tựa như mới vừa tỉnh ngủ duỗi người ngồi dậy, sau đó nhìn sắc trời, không khỏi kinh ngạc thất sắc nói: "Di, sao ban ngày mà không có ánh sang mặt trời?"
Cuối cùng thấy Lăng Tu, Quan Vân Vũ, Quan Hiểu Đồng nhìn nàng thì, nàng mới phản ứng được, tìm chung quanh coi vũ khí của mình đâu.
"Cung nỏ của ta, cung nỏ của ta đâu nè?"
"Ở chỗ này!"
Lăng Tu tức giận ném cho nàng.
Cung nỏ rơi vào trong tay, Đường Tiểu Mạt mới thở ra một hơi thở rồi bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Lăng Tu, có chút khó có thể tin nói: "Lăng lạnh lùng, chúng ta... Chúng ta còn sống?"
"Nói nhảm!"
Lăng Tu nhàn nhạt liếc nàng, tiếp tục cho them củi vào đống lửa.
"Con quái vật kia đâu rồi?"
Đường Tiểu Mạt vẫn cảm thấy như nằm mơ vậy, "Chúng ta trốn ra như thế nào?"
Quan Vân Vũ khẽ nở nụ cười, nói: "Con tang thi to lớn hiện tại cũng đã biến thành một tro rồi." Khi ánh mắt Đường Tiểu Mạt đang nghi hoặc thì, hắn liền đem sự tình nói lại một lần.
Quan Hiểu Đồng và Đường Tiểu Mạt đều nghe được tấm tắc lấy làm kỳ, mà Đường Tiểu Mạt nghe xong, liền lập tức nhìn về phía Lăng Tu, phát sinh một tiếng thét kinh hãi: "Oa, Lăng lạnh lùng, ngươi lại bạo cúc hoa của đại quái vật, thật là lợi hại!"
bạo bạo bạo... Bạo cúc? !
Nghe nói thế, Quan Hiểu Đồng đỏ bừng, hiển nhiên rất là kiêng kỵ đối với "Bạo cúc hoa", Quan Vân Vũ thì cười gượng, mà Lăng Tu cảm giác ngũ tạng lục phủ quay cuồng lần thứ hai, thiếu chút nữa nhịn không được lại phun ra một ngụm máu.
"Đông"
Gõ đầu Đường Tiểu Mạt một cái, mặt mày xanh lét trừng nàng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi lại nói lung tung rồi ah?"
"Nào có, người ta nói là sự thực mà!" Đường Tiểu Mạt ủy khuất bĩu môi nói.
Khi Quan Vân Vũ đổ hết bình xăng, Lăng Tu buông hai tay ra, sử xuất tất cả khí lực bình sinh chạy tới cửa thông đạo.
phát giác Lăng Tu chạy ra, con tang thi to lớn rống một tiếng liền muốn dđổi theo, thế nhưng, thí cây thép để cho nó cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nó không có đuổi bắt Lăng Tu, mà là xoay người, đi rút cây thép ra.
Trong quá trình rút ra có máu đen tuôn ra, hơn nữa vì nó đâm vào bụng nên khi rút ra cây thép đã cắt qua ruột của nó, con tang thi to lớn đau đến kêu rên thất thanh.
Lăng Tu rất hư nhược, chạy được một đoạn liền té ngã xuống đất.
"Lăng Tu huynh đệ!"
Quan Vân Vũ vội vàng chạy tới, nâng hắn chạy vào thông đạo phòng cháy chữa cháy.
"Loảng xoảng"
Lúc này, con tang thi to lớn đã rút được cây thép ném xuống đất, tìm tòi một vòng, cuối cùng khóa được hai người Lăng Tu cùng Quan Vân Vũ.
Rống!
Rống một tiếng rung trời, con tang thi to lớn lao tới với toàn bộ sức mạnh, mặt đất bị nó đạp ra từng cái hố, siêu thị như muốn sụp xuống.
Lăng Tu và Quan Vân Vũ chạy trốn thục mạng, cảm thấy cửa thông đạo phòng cháy chữa cháy lại xa xôi như vậy, cảm giác giống như trong mộng muốn chạy trốn thật nhanh mà không được, làm người ta sốt ruột, lo nghĩ, sau lưng là con tang thi to lớn, càng làm người ta cảm thấy bàng hoàng, kinh khủng.
Sau khi kéo Lang Tu vào thông đạo, Quan Vân Vũ lấy ra một con cái bật lửa.
"Quái vật đáng chết, xuống Địa ngục đi!"
Bật lửa, ném cái bật lửa ra ngoài, sau đó chạy rất nhanh vào thông đạo phòng cháy chữa cháy, rồi đóng cửa lại.
Cái bật lửa tạo ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, cuối cùng rơi vào đám xăng trên mặt đất, "Hô" một tiếng siêu thị hóa thành một cái biển lửa trong nháy mắt, lửa cháy hừng hực bừng bừng bắt đầu thôn phệ tất cả.
Con tang thi to lớn bị lửa bao phủ, tiếng kêu rên thê lương vang vọng toàn bộ siêu thị. Ở dưới liệt hỏa thiêu cháy, da thịt của nó tựa như kim loại vậy bắt đầu bị hòa tan.
...
Ra khỏi thông đạo phòng cháy chữa cháy đã có một chiếc xe đợi ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Quan Vân Vũ, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt lên xe, Quan Hiểu Đồng liền khởi động ô tô. Nàng cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức, ra sức đạp chân ga.
Chiếc xe gầm hét lên, trực tiếp chạy ra ngoài Quảng Lăng.
Tiếng ô tô oanh minh hấp dẫn sự chú ý của tang thi bình thường ở phụ cận, không bao lâu, sau xe là một đoàn tang thi. Phía trước, còn có đông đảo tang thi đánh tới hướng ô tô.
"Oành" "Oành" ...
Tốc độ chiếc xe cực nhanh, tang thi nhào lên đều bị đánh bay, lưu lại ở mặt ngoài xe là từng bãi máu đen sẫm.
Một con tang thi đang du đãng ở trên đường phố chưa phản ứng kịp, bị chiếc xe lao nhanh qua, nó trực tiếp tứ phân ngũ liệt, đầu cùng nội tạng bay khắp nơi.
thật vất vả mới thoát khỏi thi đàn, chạy ra khỏi Quảng Lăng.
Vừa lúc bầu trời trở nên quang đãng hơn, thái dương lại tái hiện nhân gian, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, chậm rãi xua tan sương trắng quanh Quảng Lăng.
Mà đối với bốn người Lăng Tu mà nói, ánh mặt trời này không thể nghi ngờ là ánh rạng đông, ánh sang của sinh mạng!
"Lăng Tu huynh đệ, ngươi thế nào?" Quan Vân Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu vẻ mặt ân cần hỏi han.
Lăng Tu ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: "Ta không sao!"
Nói xong, ngược lại nhìn về phía Đường Tiểu Mạt.
Đường Tiểu Mạt lẳng lặng dựa vào hắn, da dẻ trắng nõn lộ ra màu phấn hồng, đôi môi mềm mại thật mỏng ướt át, nàng hiện tại tựa như một mỹ nhân đang ngủ.
nghĩ đến vừa rồi Đường Tiểu Mạt vì mình mà cầm cây thép chiến đầu với con tang thi to lớn, trong lòng Lăng Tu có một dòng nước ấm chảy qua. Đưa tay để ở trước lỗ mũi nàng, phát hiện hơi thở nàng đều đều, trên người dường như cũng không có thụ thương, hẳn là không có gì đáng ngại, qua không được bao lâu sẽ tỉnh lại.
Quan Hiểu Đồng lái xe đến chỗ cách Quảng Lăng chừng ba mươi km mới dừng lại, đạp phanh lại thì, nàng cuối cùng không nhịn được đau mà ngâm khẽ một tiếng.
"Hiểu Đồng..."
"Ta không sao, ca."
Quan Vân Vũ ân cần thăm hỏi, Quan Hiểu Đồng lập tức khẽ mỉm cười, tỏ vẻ bản thân không có việc gì.
Thân thể Lăng Tu đã khôi phục một chút đẩy cửa xe ra đi xuống, nhìn quanh bốn phía một cái, lại nhìn Đường Tiểu Mạt, có chút thở dài bất đắc dĩ một tiếng, thầm nghĩ: Xem ra hôm nay phải ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
trấn Hiểu Đồng và Đường Tiểu Mạt ở lại trong xe, Lăng Tu và Quan Vân Vũ dùng đao phát quang khu một vực nhỏ để làm chỗ nghỉ ngơi.
Khi đống lửa vừa được đốt lên, Đường Tiểu Mạt rốt cục tỉnh lại.
Để cho Lăng Tu dở khóc dở cười là, Đường Tiểu Mạt tựa như mới vừa tỉnh ngủ duỗi người ngồi dậy, sau đó nhìn sắc trời, không khỏi kinh ngạc thất sắc nói: "Di, sao ban ngày mà không có ánh sang mặt trời?"
Cuối cùng thấy Lăng Tu, Quan Vân Vũ, Quan Hiểu Đồng nhìn nàng thì, nàng mới phản ứng được, tìm chung quanh coi vũ khí của mình đâu.
"Cung nỏ của ta, cung nỏ của ta đâu nè?"
"Ở chỗ này!"
Lăng Tu tức giận ném cho nàng.
Cung nỏ rơi vào trong tay, Đường Tiểu Mạt mới thở ra một hơi thở rồi bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Lăng Tu, có chút khó có thể tin nói: "Lăng lạnh lùng, chúng ta... Chúng ta còn sống?"
"Nói nhảm!"
Lăng Tu nhàn nhạt liếc nàng, tiếp tục cho them củi vào đống lửa.
"Con quái vật kia đâu rồi?"
Đường Tiểu Mạt vẫn cảm thấy như nằm mơ vậy, "Chúng ta trốn ra như thế nào?"
Quan Vân Vũ khẽ nở nụ cười, nói: "Con tang thi to lớn hiện tại cũng đã biến thành một tro rồi." Khi ánh mắt Đường Tiểu Mạt đang nghi hoặc thì, hắn liền đem sự tình nói lại một lần.
Quan Hiểu Đồng và Đường Tiểu Mạt đều nghe được tấm tắc lấy làm kỳ, mà Đường Tiểu Mạt nghe xong, liền lập tức nhìn về phía Lăng Tu, phát sinh một tiếng thét kinh hãi: "Oa, Lăng lạnh lùng, ngươi lại bạo cúc hoa của đại quái vật, thật là lợi hại!"
bạo bạo bạo... Bạo cúc? !
Nghe nói thế, Quan Hiểu Đồng đỏ bừng, hiển nhiên rất là kiêng kỵ đối với "Bạo cúc hoa", Quan Vân Vũ thì cười gượng, mà Lăng Tu cảm giác ngũ tạng lục phủ quay cuồng lần thứ hai, thiếu chút nữa nhịn không được lại phun ra một ngụm máu.
"Đông"
Gõ đầu Đường Tiểu Mạt một cái, mặt mày xanh lét trừng nàng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi lại nói lung tung rồi ah?"
"Nào có, người ta nói là sự thực mà!" Đường Tiểu Mạt ủy khuất bĩu môi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro