Buông nàng ra
Đạo Thảo Dã Phong
2024-08-15 04:13:26
Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
"Nga, DCM!"
Đột nhiên, Trịnh Hà kinh hoảng quát to một tiếng, đánh tay lái một cách đột ngột, chân cũng đạp mạnh vào phanh, chiếc xe đang chạy rất êm đột nhiên lắc lư một cách kịch liệt. Đường Tiểu Mạt cũng lập tức giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra trong nháy mắt, liền thấy Trịnh Đông đang lao về phía mình, mang theo một mùi mồ hôi thúi nồng nặc xông vào mũi tới, nàng sợ đến kêu lên thất thanh.
Khi nàng cho rằng Trịnh Đông sẽ) nhào lên trên người mình thì, một cánh tay đã chặn ngang ỡ giữa, ngăn Trịnh Đông ở khoảng cách ba mươi cm c. Đường Tiểu Mạt quay đầu nhìn về phía chủ nhân cánh tay, nàng liền kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Mà ở lúc này, chiếc xe rốt cục đã ngừng lại ở ven đường, tất cả chấn động đều biến mất trong nháy mắt. Trịnh Đông nhìn Lăng Tu một chút, lui về vị trí của mình rồi tạ lỗi nói: "Không có ý tứ không có ý tứ, ta không phải cố ý." Sau đó nghiêng đầu qua oán giận Trịnh Hà, "Lão đại, ngươi lái xe kiểu gì vậy? Nếu không phải là vị tiểu huynh đệ này ngăn lại, thì thiếu chút nữa ta đã đè lên người tiểu mỹ nữ này rồi."
Lão tam Trịnh Tiền cũng "Aba Aba..." Hướng Trịnh Hà biểu đạt sự bất mãn, lúc chiếc xe đánh tay lái và dừng ngay, hại hắn đập cả mặt lên cửa kiếng xe.
Trịnh Hà cũng nổi nóng, chỉ vào đường cái quát sau xe: "Các ngươi cho là ta muốn a, trên đường có một cổ thi thể, ta không đánh tay lái, xe sẽ đụng phải nó, chưa biết chừng bây giờ còn lật xe rồi đó."
Nghe lời ấy, Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt, Trịnh Đông cùng với Trịnh Tiền đều thông qua cửa sổ phía sau xe nhìn xung quanh, phát hiện cách hơn năm mươi mét quả thực có một cỗ thi thể, nếu vừa rồi mà chiếc xe đụng chúng nó, thật có khả năng bị lật xe.
"Ta nói này lão đại, ngươi không thể làm chậm một chút sao? Còn có, trên mặt đất có thi thể ngươi lẽ nào đến gần mới phát hiện sao?" Lão nhị Trịnh Đông vẫn thể hiện sự tức giận.
"Mẹ, đến đến đến, ngươi chê ta không biết lái xe, vậy ngươi lái đi." Trịnh Hà lúc này cứng rắn muốn kéo Trịnh Đông vị trí đến tài xế.
Trịnh Đông kinh sợ, cười hắc hắc nói: "Ta... Ta đây không phải là không biết lái sao?"
"Không biết thì có thể học a, lão tử ở bên cạnh dạy ngươi, nhanh, đừng có mà lề mề, nếu là lão nhị, vậy thì phải cứng rắn như lão nhị chứ." Trịnh Hà không buông tha.
"Lão đại ta sai rồi, ta nhận sai, ta nhận sai còn không được sao?" Trịnh Đông nói.
"Không phải vừa rồi ngươi nói hay lắm sao, vậy thì chính bản thân ngồi trên đó lái thử một chút, không thử làm sao biết không được."
"Đừng? Lão đại, ta không dám nữa."
...
Lão Đại và lão nhị lảm nhảm tranh cãi, Trịnh Tiền thì ở bên "Aba Aba..." Hưng phấn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đường Tiểu Mạt liền choáng váng, nàng vốn cho là Trịnh Hà là một người thành thật thật thà, nhưng bây giờ nghe được hắn và Trịnh Đông nói chuyện vô cùng thô tục hơn nữa còn lớn tiếng như vậy, nàng liền sinh ra kiêng kỵ đối với Trịnh Hà, không dám nói thêm nữa.
Lăng Tu vẫn lẳng lặng nhìn, Thời mạt thế sẽ có một áp lực làm cho con người trở nên không bình thường, mà ba huynh đệ trước mắt này, hành vi cử chỉ lại đặc biệt quái dị. Nguyên bản Trịnh Đông một mực nhận sai đột nhiên chuyển chủ đề, đề cao giọng lạnh lùng nói: "Lão đại, ngươi đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi, ngươi còn nhớ rõ mẹ chúng ta chết như thế nào không?"
Được lời ấy, Trịnh Hà hai mắt trợn tròn, thoáng cái ngơ ngẩn.
"Nàng là bị ngươi giết chết, nàng là bị ngươi cắt yết hầu lấy máu đến chết!" Trịnh Đông đột nhiên bi phẫn hét lớn, trừng lớn hai mắt nói.
"Im miệng!"
Lúc này, Trịnh Hà phục hồi lại tinh thần, khóe mắt như sắp nứt ra, tựa như bị ác quỷ phụ thân hét lớn một tiếng.
"Ba "
Một cái tát hung hăng quất vào mặt Trịnh Đông.
Trịnh Đông ngã xuống, phương hướng là Đường Tiểu Mạt, nhưng vẫn bị Lăng Tu dùng cánh tay chặn lại, má trái hắn sưng lên với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được, khóe miệng tràn ra một vết máu, cái tát vừa rồi, hiển nhiên là Trịnh Hà đã dùng hết toàn lực.
"Lão nhị, ngươi con mẹ nó muốn làm gì? Đúng, ngươi nói không sai, mẫu thân là bị ta giết chết, nhưng ngươi và lão tam có ngăn cản sao? Các ngươi không có, các ngươi lựa chọn trầm mặc, như vậy không phải là các ngươi cũng có ý nghĩ giống ta sao?. Thế nào, hiện tại ngược lại cảm thấy lương tâm cắn rứt, vậy thời điểm ngươi ăn thịt mẫu thân sao không cảm thấy táng tận lương tâm, a?"
Hai mắt đầy tơ máu, Trịnh Hà hiện tại giống như là dã thú, khí tức cực kỳ rợn người.
"Aba Aba..."
Trịnh Tiền vẫn như trước cợt nhả vỗ tay kêu, dáng dấp như là kẻ ngu si.
Trịnh Đông "Phi" một tiếng nhổ một phát xuống mặt đất, cũng không ngồi lại vị trí, trực tiếp ngồi trên sàn ô tô cười lớn như phát điên vậy, âm dương quái khí trả lời Trịnh Hà: "Khi đó không phải là vì quá đói sao, dù sao cũng đã bị ngươi giết, không ăn chẳng phải là sẽ uổng phí sao?"
Trịnh Hà cười lạnh lùng, nhưng không nói lời nào.
Đường Tiểu Mạt lúc này đã đứng ngồi không yên, sắc mặt trở nên ảm đạm, thân thể ở không nhịn được mà run lên, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ba trung niên lại làm thịt me của mình!
Này... Đây là người sao? Cho dù là cầm thú cũng không ăn thịt đồng loại.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Lẽ nào tai nạn đến, mọi người liền điên rồi sao?
Đường Tiểu Mạt nơm nớp lo sợ, rất hối hận khi đi nhờ chiếc xe này, nàng quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, ý thức được Lăng Tu nói không sai, chính bản thân luôn nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp, ba người này căn bản không phải là người, thậm chí ngay cả cầm thú cũng không phải bằng, bọn họ không khác quái vật ăn thịt người là mấy.
Nhưng vào lúc này, Lăng Tu đẩy cánh cửa xe ra, Đường Tiểu Mạt còn không có phản ứng kịp đã bị hắn lôi đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi, nhất thời cảm giác được thật thoải mái, giống như vừa rời khỏi vực sâu. Nhìn Lăng Tu, nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tu rất đẹp trai, ấm áp tựa như ánh mặt trời vậy, vừa giống như một ngọn núi hung vĩ, khiến người ta có cảm giác rất an toàn.
Chỉ là, nàng còn chưa hưởng thụ tốt cái cảm giác này thì, một bàn tay thô ráp, lạnh lẽo vươn tới, nắm thật chặt cổ tay của nàng, quay đầu nhìn lại, liền đón nhận được gương mặt của Trịnh Đông, gương mặt thật là âm tà, lộ ra hai hàng hàm răng giống như tang thi vậy.
Đường Tiểu Mạt hoảng sợ muốn rút tay ra, nhưng phát hiện Trịnh Đông người mặc dù gầy, thế nhưng lực lượng cũng rất lớn, nàng không rút ra được, hơn nữa cổ tay còn bị Trịnh Đông nắm chuyền tới cảm giác đau đớn.
"Tiểu mỹ nữ, ngươi muốn đi đâu nha? Không đi chung xe cùng chúng ta sao?" Trịnh Đông dùng một loại giọng nói âm lãnh hỏi nàng.
Đường Tiểu Mạt quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, hoàn toàn coi Lăng Tu là không khi.
Lăng Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Đông, mặt không thay đổi nói: "Buông nàng ra!"
Dịch giả: Quyen.lv
"Nga, DCM!"
Đột nhiên, Trịnh Hà kinh hoảng quát to một tiếng, đánh tay lái một cách đột ngột, chân cũng đạp mạnh vào phanh, chiếc xe đang chạy rất êm đột nhiên lắc lư một cách kịch liệt. Đường Tiểu Mạt cũng lập tức giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra trong nháy mắt, liền thấy Trịnh Đông đang lao về phía mình, mang theo một mùi mồ hôi thúi nồng nặc xông vào mũi tới, nàng sợ đến kêu lên thất thanh.
Khi nàng cho rằng Trịnh Đông sẽ) nhào lên trên người mình thì, một cánh tay đã chặn ngang ỡ giữa, ngăn Trịnh Đông ở khoảng cách ba mươi cm c. Đường Tiểu Mạt quay đầu nhìn về phía chủ nhân cánh tay, nàng liền kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Mà ở lúc này, chiếc xe rốt cục đã ngừng lại ở ven đường, tất cả chấn động đều biến mất trong nháy mắt. Trịnh Đông nhìn Lăng Tu một chút, lui về vị trí của mình rồi tạ lỗi nói: "Không có ý tứ không có ý tứ, ta không phải cố ý." Sau đó nghiêng đầu qua oán giận Trịnh Hà, "Lão đại, ngươi lái xe kiểu gì vậy? Nếu không phải là vị tiểu huynh đệ này ngăn lại, thì thiếu chút nữa ta đã đè lên người tiểu mỹ nữ này rồi."
Lão tam Trịnh Tiền cũng "Aba Aba..." Hướng Trịnh Hà biểu đạt sự bất mãn, lúc chiếc xe đánh tay lái và dừng ngay, hại hắn đập cả mặt lên cửa kiếng xe.
Trịnh Hà cũng nổi nóng, chỉ vào đường cái quát sau xe: "Các ngươi cho là ta muốn a, trên đường có một cổ thi thể, ta không đánh tay lái, xe sẽ đụng phải nó, chưa biết chừng bây giờ còn lật xe rồi đó."
Nghe lời ấy, Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt, Trịnh Đông cùng với Trịnh Tiền đều thông qua cửa sổ phía sau xe nhìn xung quanh, phát hiện cách hơn năm mươi mét quả thực có một cỗ thi thể, nếu vừa rồi mà chiếc xe đụng chúng nó, thật có khả năng bị lật xe.
"Ta nói này lão đại, ngươi không thể làm chậm một chút sao? Còn có, trên mặt đất có thi thể ngươi lẽ nào đến gần mới phát hiện sao?" Lão nhị Trịnh Đông vẫn thể hiện sự tức giận.
"Mẹ, đến đến đến, ngươi chê ta không biết lái xe, vậy ngươi lái đi." Trịnh Hà lúc này cứng rắn muốn kéo Trịnh Đông vị trí đến tài xế.
Trịnh Đông kinh sợ, cười hắc hắc nói: "Ta... Ta đây không phải là không biết lái sao?"
"Không biết thì có thể học a, lão tử ở bên cạnh dạy ngươi, nhanh, đừng có mà lề mề, nếu là lão nhị, vậy thì phải cứng rắn như lão nhị chứ." Trịnh Hà không buông tha.
"Lão đại ta sai rồi, ta nhận sai, ta nhận sai còn không được sao?" Trịnh Đông nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải vừa rồi ngươi nói hay lắm sao, vậy thì chính bản thân ngồi trên đó lái thử một chút, không thử làm sao biết không được."
"Đừng? Lão đại, ta không dám nữa."
...
Lão Đại và lão nhị lảm nhảm tranh cãi, Trịnh Tiền thì ở bên "Aba Aba..." Hưng phấn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đường Tiểu Mạt liền choáng váng, nàng vốn cho là Trịnh Hà là một người thành thật thật thà, nhưng bây giờ nghe được hắn và Trịnh Đông nói chuyện vô cùng thô tục hơn nữa còn lớn tiếng như vậy, nàng liền sinh ra kiêng kỵ đối với Trịnh Hà, không dám nói thêm nữa.
Lăng Tu vẫn lẳng lặng nhìn, Thời mạt thế sẽ có một áp lực làm cho con người trở nên không bình thường, mà ba huynh đệ trước mắt này, hành vi cử chỉ lại đặc biệt quái dị. Nguyên bản Trịnh Đông một mực nhận sai đột nhiên chuyển chủ đề, đề cao giọng lạnh lùng nói: "Lão đại, ngươi đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi, ngươi còn nhớ rõ mẹ chúng ta chết như thế nào không?"
Được lời ấy, Trịnh Hà hai mắt trợn tròn, thoáng cái ngơ ngẩn.
"Nàng là bị ngươi giết chết, nàng là bị ngươi cắt yết hầu lấy máu đến chết!" Trịnh Đông đột nhiên bi phẫn hét lớn, trừng lớn hai mắt nói.
"Im miệng!"
Lúc này, Trịnh Hà phục hồi lại tinh thần, khóe mắt như sắp nứt ra, tựa như bị ác quỷ phụ thân hét lớn một tiếng.
"Ba "
Một cái tát hung hăng quất vào mặt Trịnh Đông.
Trịnh Đông ngã xuống, phương hướng là Đường Tiểu Mạt, nhưng vẫn bị Lăng Tu dùng cánh tay chặn lại, má trái hắn sưng lên với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được, khóe miệng tràn ra một vết máu, cái tát vừa rồi, hiển nhiên là Trịnh Hà đã dùng hết toàn lực.
"Lão nhị, ngươi con mẹ nó muốn làm gì? Đúng, ngươi nói không sai, mẫu thân là bị ta giết chết, nhưng ngươi và lão tam có ngăn cản sao? Các ngươi không có, các ngươi lựa chọn trầm mặc, như vậy không phải là các ngươi cũng có ý nghĩ giống ta sao?. Thế nào, hiện tại ngược lại cảm thấy lương tâm cắn rứt, vậy thời điểm ngươi ăn thịt mẫu thân sao không cảm thấy táng tận lương tâm, a?"
Hai mắt đầy tơ máu, Trịnh Hà hiện tại giống như là dã thú, khí tức cực kỳ rợn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Aba Aba..."
Trịnh Tiền vẫn như trước cợt nhả vỗ tay kêu, dáng dấp như là kẻ ngu si.
Trịnh Đông "Phi" một tiếng nhổ một phát xuống mặt đất, cũng không ngồi lại vị trí, trực tiếp ngồi trên sàn ô tô cười lớn như phát điên vậy, âm dương quái khí trả lời Trịnh Hà: "Khi đó không phải là vì quá đói sao, dù sao cũng đã bị ngươi giết, không ăn chẳng phải là sẽ uổng phí sao?"
Trịnh Hà cười lạnh lùng, nhưng không nói lời nào.
Đường Tiểu Mạt lúc này đã đứng ngồi không yên, sắc mặt trở nên ảm đạm, thân thể ở không nhịn được mà run lên, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ba trung niên lại làm thịt me của mình!
Này... Đây là người sao? Cho dù là cầm thú cũng không ăn thịt đồng loại.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Lẽ nào tai nạn đến, mọi người liền điên rồi sao?
Đường Tiểu Mạt nơm nớp lo sợ, rất hối hận khi đi nhờ chiếc xe này, nàng quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, ý thức được Lăng Tu nói không sai, chính bản thân luôn nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp, ba người này căn bản không phải là người, thậm chí ngay cả cầm thú cũng không phải bằng, bọn họ không khác quái vật ăn thịt người là mấy.
Nhưng vào lúc này, Lăng Tu đẩy cánh cửa xe ra, Đường Tiểu Mạt còn không có phản ứng kịp đã bị hắn lôi đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi, nhất thời cảm giác được thật thoải mái, giống như vừa rời khỏi vực sâu. Nhìn Lăng Tu, nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tu rất đẹp trai, ấm áp tựa như ánh mặt trời vậy, vừa giống như một ngọn núi hung vĩ, khiến người ta có cảm giác rất an toàn.
Chỉ là, nàng còn chưa hưởng thụ tốt cái cảm giác này thì, một bàn tay thô ráp, lạnh lẽo vươn tới, nắm thật chặt cổ tay của nàng, quay đầu nhìn lại, liền đón nhận được gương mặt của Trịnh Đông, gương mặt thật là âm tà, lộ ra hai hàng hàm răng giống như tang thi vậy.
Đường Tiểu Mạt hoảng sợ muốn rút tay ra, nhưng phát hiện Trịnh Đông người mặc dù gầy, thế nhưng lực lượng cũng rất lớn, nàng không rút ra được, hơn nữa cổ tay còn bị Trịnh Đông nắm chuyền tới cảm giác đau đớn.
"Tiểu mỹ nữ, ngươi muốn đi đâu nha? Không đi chung xe cùng chúng ta sao?" Trịnh Đông dùng một loại giọng nói âm lãnh hỏi nàng.
Đường Tiểu Mạt quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, hoàn toàn coi Lăng Tu là không khi.
Lăng Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Đông, mặt không thay đổi nói: "Buông nàng ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro