Hô Hấp Nhân Tạo
Đạo Thảo Dã Phong
2024-08-15 04:13:26
Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt sửng sốt sau một lát liền hô to tên Lăng Tu rồi chạy tới, cây cầu kia cao tới bảy tám thước, nước sông lại đục ngầu, hơn nữa còn là té xuống cùng với xe máy, vạn nhất bị xe máy đè ở dưới đáy sông, Lăng Tu chỉ một con đường chết a.
"Lão Lăng!"
"Lăng lạnh lùng!"
Âm thanh hai người hô hoán tràn đầy lo lắng, bọn họ hận không thể lập tức liền chạy vào giữa sông, vớt Lăng Tu lên.
Làm bọn hắn không nghĩ tới chính là, Lăng Tu từ giữa sông bơi vào, ở chỗ nước cạn đứng lên lung lay lắc lư đi mấy bước, sau đó liền ngã xuống nước.
Trương Nhất nhanh chóng chạy tới kéo hắn vào bờ, kêu lên vài tiếng mà không có phản ứng gì.
Đường Tiểu Mạt thì rối như tơ, là thanh trừ nước trong miệng cho Lăng Tu, sau khi cởi nút cổ áo ra, hai tay áp ở ngực Lăng Tu. trong miệng Lăng Tu phun ra rất nhiều nước sông đục ngầu, thế nhưng nhưng không có tỉnh lại.
"Làm sao bây giờ? Có cần hô hấp nhân tạo hay không?" Trương Nhất khẩn trương dò hỏi.
Khóe mắt Đường Tiểu Mạt nước mắt lưng tròng, nhưng thần tình lại dị thường tỉnh táo, nghe Trương Nhất nói sau đó nàng không chút do dự cúi người xuống nắm mũi Lăng Tu, sau đó miệng đối miệng, hà hơi thổi ngạt cho Lăng Tu.
Một lần, hai lần, ba lần...
Lăng Tu vẫn không có thanh tỉnh.
Đường Tiểu Mạt càng ngày càng lo lắng, lại một lần nữa không khống chế được tâm tình của mình mà khóc lên.
"Lăng lạnh lùng, ngươi mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại a, ô ô ô..."
Mặc dù đang đỗng khóc, thế nhưng vẫn như cũ không buông tha, nghiêm túc nhấn ngực Lăng Tu, sau đó lại một lần cúi người hô hấp nhân tạo cho Lăng Tu.
Bên cạnh Trương Nhất cũng khó chịu, không ngừng hướng Lăng Tu rống to hơn: "Lão Lăng, DCM ngươi đừng ngủ biết không? đầu Lão tử bị cái thằng nhãi đạp vài cái lão tử còn không nằm xuống, mụ nội nó ngươi cũng chớ chết a, là một nam nhân liền nhanh chóng tỉnh lại, bằng không ngươi chính là không con đàn bà, không có jj!"
Nước mũi bọt phun như mưa.
Lăng Tu cảm giác mình ở trong một không gian đen kịt, trong mơ mơ màng màng nghe được tiếng nói ầm ĩ, mí mắt cũng rất trầm trọng, không mở ra được đến, tỉ mỉ vừa nghe, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, nói: Trương Nhất Chết tiệt, nói chuyện có thể cẩn trọng một chút hay không, ta không phải là nam nhân thì là cái gì!
Lúc này, lại cảm thấy ngực bị người nhấn ép phát đau, còn có một trận trận khí tức Lan Hương đưa vào trong miệng, tựa như một cổ nhiệt lưu chảy khắp toàn thân, để cho tứ chi hắn đang vô lực bắt đầu sống lại, từ từ có kình lực.
Tình huống gì? !
Tâm thần Lăng Tu rung mạnh, bởi vì mỗi khi có một hơi thở hơi thổi vào trong miệng, môi bị một mảnh mềm mại ngăn chặn.
Không phải là Trương Nhất đang dùng Miệng Lạp xưởng hô hấp cho hắn chứ?
Lăng Tu hoảng sợ thầm nghĩ, cả người nổi lên một tầng da gà, như chạm điện mở mắt ra, trong sát na mở ra, liền thấy một mảng trắng toát, da thịt vô cùng mịn màng khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hoa lê trong mưa, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, không phải là Đường Tiểu Mạt thì là ai.
Trời, tại sao là Đường Tiểu Mạt?
Lăng Tu thoáng cái đỏ lên mặt, khi Đường Tiểu Mạt thổi một hơi thở, hắn lập tức lại nhắm mắt lại làm bộ không có thức tỉnh, hắn không phải là muốn chiếm tiện nghi của Đường Tiểu Mạt, mà là xấu hổ không biết nên xử lý như thế nào.
Làm sao bây giờ?
Trước đây không cẩn thận hôn một cái cùng thôi đi, bây giờ lại quang minh chính đại thân thiết như thế, sau này Đường Tiểu Mạt chẳng phải là ỷ lại vào mình nhiều hơn sao?
Lăng Tu cảm thấy chuyện càng lúc càng lớn, hắn hiện tại rất muốn hung hăng đạp Trương Nhất một cái, thầm nghĩ: Ta đã hôn mê, Trương Nhất ngươi cũng không biết hô hấp nhân tạo cho ta sao? Mà để cho Đường Tiểu Mạt làm là sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Đường Tiểu Mạt lại một lần nữa cúi người xuống, chuẩn bị hô hấp cho hắn.
Lăng Tu giật mình một cái, lập tức lấy tay chưởng chặn miệng mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tiểu Mạt dính vào cánh tay Lăng Tu, định nhãn vừa nhìn, Lăng Tu đã tỉnh lại, đang nhìn mình. Đường Tiểu Mạt dùng sức trừng mắt, lại giơ tay lên lau nước mắt, nhìn kỹ lại, cuối cùng xác định Lăng Tu tỉnh lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, vẫn không nhúc nhích.
"Khụ khụ..."
Lăng Tu ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói, "Đường Tiểu Mạt ngươi xem cái gì? Bảo trì cái tư thế này ngươi không thấy không thoải mái sao? Mau đứng lên mau đứng lên!" Trong giọng nói cố ý lộ ra một không nhịn được nói.
Nhưng mà, Đường Tiểu Mạt lại trực tiếp nhào tới trên người hắn gào thét gào thét khóc lớn lên.
Phát hiện Lăng Tu tỉnh lại Trương Nhất cũng kích động đến nhảy về phía trước, vốn định nhiệt tình ôm Lăng Tu một cái, nhưng thấy Đường Tiểu Mạt nằm ở trên người Lăng Tu sau đó liền thôi, sau đó xoa xoa khóe, cười nói: "Ca biết mà, Lão Lăng ngươi mạng lớn phúc lớn, không chết được!"
Lăng Tu im lặng liếc Trương Nhất, đang chuẩn bị đẩy Đường Tiểu Mạt ra, lại cảm thụ được thân thể Đường Tiểu Mạt đang nhẹ nhàng rung động, tựa như một con mèo nhỏ bị kinh sợ núp ở trong lòng chủ nhân, còn đang chưa tỉnh hồn mà run run.
Thần tình sửng sốt, ngược lại thay đổi thành vỗ nhẹ, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Đường Tiểu Mạt.
Qua nửa giờ, tâm tình Đường Tiểu Mạt mới ổn định lại.
Quần áo Lăng Tu ướt đẫm, liền cởi đồ của tên tóc nhiều màu ra thay.
Mặc lên người, vóc người Lăng Tu càng được hiển lộ ra rõ hơn. Khuôn mặt tuấn tú. Đầy vẻ lãnh khốc, tà mị, rồi lại lộ ra một khí trất trầm ổn cùng bình tĩnh ung dung.
"So~cool!" Trương Nhất gặm một cái đùi gà, hướng Lăng Tu giơ ngón tay cái lên nói.
Đường Tiểu Mạt thì bay tới, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Lăng Tu, nói: "Lăng lạnh lùng, ngươi quá đẹp trai!"
Mặt Lăng Tu không chút thay đổi, nhẹ nhàng đẩy Đường Tiểu Mạt ra, giữ một khoảng cách, sau đó thấp giọng khiển trách: "Đừng dựa vào gần như vậy, sẽ làm cho biểu ca ngươi hiểu lầm là không tốt."
"Ai nha, hiểu lầm liền hiểu lầm nha, hì hì..."
Đường Tiểu Mạt một chút cũng không cho là như vậy, lần thứ hai lôi kéo cánh tay Lăng Tu, nàng hiện tại rất muốn hướng với toàn thế giới tuyên bố Lăng Tu là của nàng.
Nhìn Đường Tiểu Mạt sung sướng như vậy, Lăng Tu thực sự rất khó tưởng tượng đến nửa giờ trước nàng còn khóc như mưa đó.
Trương Nhất cũng đi lên, vỗ vỗ vai Lăng Tu, ha ha cười nói: "Lão Lăng, đại nạn không chết tất có phúc, sau này có phúc nên chia cho ca một chút."
Chợt lại vạn phần kinh ngạc nói, "Được rồi Lão Lăng, thân thể của ngươi có đúng làm bằng sắt hay không, bị xe máy đánh bay hơn mười thước là không có một chút tổn thương nào, còn có, trên người cũng không thấy chảy máu, đúng là kỳ tích a!"
Lăng Tu lúng túng cười cười, hắn thật đúng là không biết nên giải thích thế nào, vết trầy trên người đã tốt không sai biệt lắm, vết thương sau ót cũng chậm chậm khép lại.
Hiện tại ngoại trừ cảm giác toàn thân hơi có chút đau nhức, đầu còn mơ hồ hơi đau một chút, thì lại không có gì cả.
Điều này hiển nhiên là còn chưa lành hết, bất quá Lăng Tu cũng không quá cấp bách, một ngày sau đó hẳn liền khỏi hết thôi mà.
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt sửng sốt sau một lát liền hô to tên Lăng Tu rồi chạy tới, cây cầu kia cao tới bảy tám thước, nước sông lại đục ngầu, hơn nữa còn là té xuống cùng với xe máy, vạn nhất bị xe máy đè ở dưới đáy sông, Lăng Tu chỉ một con đường chết a.
"Lão Lăng!"
"Lăng lạnh lùng!"
Âm thanh hai người hô hoán tràn đầy lo lắng, bọn họ hận không thể lập tức liền chạy vào giữa sông, vớt Lăng Tu lên.
Làm bọn hắn không nghĩ tới chính là, Lăng Tu từ giữa sông bơi vào, ở chỗ nước cạn đứng lên lung lay lắc lư đi mấy bước, sau đó liền ngã xuống nước.
Trương Nhất nhanh chóng chạy tới kéo hắn vào bờ, kêu lên vài tiếng mà không có phản ứng gì.
Đường Tiểu Mạt thì rối như tơ, là thanh trừ nước trong miệng cho Lăng Tu, sau khi cởi nút cổ áo ra, hai tay áp ở ngực Lăng Tu. trong miệng Lăng Tu phun ra rất nhiều nước sông đục ngầu, thế nhưng nhưng không có tỉnh lại.
"Làm sao bây giờ? Có cần hô hấp nhân tạo hay không?" Trương Nhất khẩn trương dò hỏi.
Khóe mắt Đường Tiểu Mạt nước mắt lưng tròng, nhưng thần tình lại dị thường tỉnh táo, nghe Trương Nhất nói sau đó nàng không chút do dự cúi người xuống nắm mũi Lăng Tu, sau đó miệng đối miệng, hà hơi thổi ngạt cho Lăng Tu.
Một lần, hai lần, ba lần...
Lăng Tu vẫn không có thanh tỉnh.
Đường Tiểu Mạt càng ngày càng lo lắng, lại một lần nữa không khống chế được tâm tình của mình mà khóc lên.
"Lăng lạnh lùng, ngươi mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại a, ô ô ô..."
Mặc dù đang đỗng khóc, thế nhưng vẫn như cũ không buông tha, nghiêm túc nhấn ngực Lăng Tu, sau đó lại một lần cúi người hô hấp nhân tạo cho Lăng Tu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh Trương Nhất cũng khó chịu, không ngừng hướng Lăng Tu rống to hơn: "Lão Lăng, DCM ngươi đừng ngủ biết không? đầu Lão tử bị cái thằng nhãi đạp vài cái lão tử còn không nằm xuống, mụ nội nó ngươi cũng chớ chết a, là một nam nhân liền nhanh chóng tỉnh lại, bằng không ngươi chính là không con đàn bà, không có jj!"
Nước mũi bọt phun như mưa.
Lăng Tu cảm giác mình ở trong một không gian đen kịt, trong mơ mơ màng màng nghe được tiếng nói ầm ĩ, mí mắt cũng rất trầm trọng, không mở ra được đến, tỉ mỉ vừa nghe, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, nói: Trương Nhất Chết tiệt, nói chuyện có thể cẩn trọng một chút hay không, ta không phải là nam nhân thì là cái gì!
Lúc này, lại cảm thấy ngực bị người nhấn ép phát đau, còn có một trận trận khí tức Lan Hương đưa vào trong miệng, tựa như một cổ nhiệt lưu chảy khắp toàn thân, để cho tứ chi hắn đang vô lực bắt đầu sống lại, từ từ có kình lực.
Tình huống gì? !
Tâm thần Lăng Tu rung mạnh, bởi vì mỗi khi có một hơi thở hơi thổi vào trong miệng, môi bị một mảnh mềm mại ngăn chặn.
Không phải là Trương Nhất đang dùng Miệng Lạp xưởng hô hấp cho hắn chứ?
Lăng Tu hoảng sợ thầm nghĩ, cả người nổi lên một tầng da gà, như chạm điện mở mắt ra, trong sát na mở ra, liền thấy một mảng trắng toát, da thịt vô cùng mịn màng khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hoa lê trong mưa, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, không phải là Đường Tiểu Mạt thì là ai.
Trời, tại sao là Đường Tiểu Mạt?
Lăng Tu thoáng cái đỏ lên mặt, khi Đường Tiểu Mạt thổi một hơi thở, hắn lập tức lại nhắm mắt lại làm bộ không có thức tỉnh, hắn không phải là muốn chiếm tiện nghi của Đường Tiểu Mạt, mà là xấu hổ không biết nên xử lý như thế nào.
Làm sao bây giờ?
Trước đây không cẩn thận hôn một cái cùng thôi đi, bây giờ lại quang minh chính đại thân thiết như thế, sau này Đường Tiểu Mạt chẳng phải là ỷ lại vào mình nhiều hơn sao?
Lăng Tu cảm thấy chuyện càng lúc càng lớn, hắn hiện tại rất muốn hung hăng đạp Trương Nhất một cái, thầm nghĩ: Ta đã hôn mê, Trương Nhất ngươi cũng không biết hô hấp nhân tạo cho ta sao? Mà để cho Đường Tiểu Mạt làm là sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Đường Tiểu Mạt lại một lần nữa cúi người xuống, chuẩn bị hô hấp cho hắn.
Lăng Tu giật mình một cái, lập tức lấy tay chưởng chặn miệng mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tiểu Mạt dính vào cánh tay Lăng Tu, định nhãn vừa nhìn, Lăng Tu đã tỉnh lại, đang nhìn mình. Đường Tiểu Mạt dùng sức trừng mắt, lại giơ tay lên lau nước mắt, nhìn kỹ lại, cuối cùng xác định Lăng Tu tỉnh lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, vẫn không nhúc nhích.
"Khụ khụ..."
Lăng Tu ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói, "Đường Tiểu Mạt ngươi xem cái gì? Bảo trì cái tư thế này ngươi không thấy không thoải mái sao? Mau đứng lên mau đứng lên!" Trong giọng nói cố ý lộ ra một không nhịn được nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, Đường Tiểu Mạt lại trực tiếp nhào tới trên người hắn gào thét gào thét khóc lớn lên.
Phát hiện Lăng Tu tỉnh lại Trương Nhất cũng kích động đến nhảy về phía trước, vốn định nhiệt tình ôm Lăng Tu một cái, nhưng thấy Đường Tiểu Mạt nằm ở trên người Lăng Tu sau đó liền thôi, sau đó xoa xoa khóe, cười nói: "Ca biết mà, Lão Lăng ngươi mạng lớn phúc lớn, không chết được!"
Lăng Tu im lặng liếc Trương Nhất, đang chuẩn bị đẩy Đường Tiểu Mạt ra, lại cảm thụ được thân thể Đường Tiểu Mạt đang nhẹ nhàng rung động, tựa như một con mèo nhỏ bị kinh sợ núp ở trong lòng chủ nhân, còn đang chưa tỉnh hồn mà run run.
Thần tình sửng sốt, ngược lại thay đổi thành vỗ nhẹ, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Đường Tiểu Mạt.
Qua nửa giờ, tâm tình Đường Tiểu Mạt mới ổn định lại.
Quần áo Lăng Tu ướt đẫm, liền cởi đồ của tên tóc nhiều màu ra thay.
Mặc lên người, vóc người Lăng Tu càng được hiển lộ ra rõ hơn. Khuôn mặt tuấn tú. Đầy vẻ lãnh khốc, tà mị, rồi lại lộ ra một khí trất trầm ổn cùng bình tĩnh ung dung.
"So~cool!" Trương Nhất gặm một cái đùi gà, hướng Lăng Tu giơ ngón tay cái lên nói.
Đường Tiểu Mạt thì bay tới, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Lăng Tu, nói: "Lăng lạnh lùng, ngươi quá đẹp trai!"
Mặt Lăng Tu không chút thay đổi, nhẹ nhàng đẩy Đường Tiểu Mạt ra, giữ một khoảng cách, sau đó thấp giọng khiển trách: "Đừng dựa vào gần như vậy, sẽ làm cho biểu ca ngươi hiểu lầm là không tốt."
"Ai nha, hiểu lầm liền hiểu lầm nha, hì hì..."
Đường Tiểu Mạt một chút cũng không cho là như vậy, lần thứ hai lôi kéo cánh tay Lăng Tu, nàng hiện tại rất muốn hướng với toàn thế giới tuyên bố Lăng Tu là của nàng.
Nhìn Đường Tiểu Mạt sung sướng như vậy, Lăng Tu thực sự rất khó tưởng tượng đến nửa giờ trước nàng còn khóc như mưa đó.
Trương Nhất cũng đi lên, vỗ vỗ vai Lăng Tu, ha ha cười nói: "Lão Lăng, đại nạn không chết tất có phúc, sau này có phúc nên chia cho ca một chút."
Chợt lại vạn phần kinh ngạc nói, "Được rồi Lão Lăng, thân thể của ngươi có đúng làm bằng sắt hay không, bị xe máy đánh bay hơn mười thước là không có một chút tổn thương nào, còn có, trên người cũng không thấy chảy máu, đúng là kỳ tích a!"
Lăng Tu lúng túng cười cười, hắn thật đúng là không biết nên giải thích thế nào, vết trầy trên người đã tốt không sai biệt lắm, vết thương sau ót cũng chậm chậm khép lại.
Hiện tại ngoại trừ cảm giác toàn thân hơi có chút đau nhức, đầu còn mơ hồ hơi đau một chút, thì lại không có gì cả.
Điều này hiển nhiên là còn chưa lành hết, bất quá Lăng Tu cũng không quá cấp bách, một ngày sau đó hẳn liền khỏi hết thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro