Phải Đi
Đạo Thảo Dã Phong
2024-08-15 04:13:26
Màu da thi thể Trần Hưng Văn đang thay đổi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, máu tanh hôi màu đen sẫm chẩy từ miệng mũi và lỗ tai, tiếp theo, thân thể hắn bắt đầu run kịch liệt, mặt ngoài huyết quản đang rung động.
Ngoài Lăng Tu, mọi người ở đây thấy được đều không dám thở mạnh một cái, cố đè nén nỗi sợ hãi.
Đặc biệt Triệu Cường, sắc mặt trắng bệch, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Trần Hưng Văn, mồ hôi như hạt đậu không ngừng lăn xuống, cả người run rẩy cái liên tục.
"Tê..."
Đột nhiên, thi thể Trần Hưng Văn dừng run, trong cổ họng phát sinh một tiếng khàn khan rồi ngồi dậy.
Mọi người không khỏi cả kinh giật mình một cái.
Trần Hưng Văn Thay đổi thành Tang Thi mở to đôi mắt ánh mắt, cau mày nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh một vòng. Khi một mùi máu tươi bay vào trong mũi, nó rất nhanh liền cúi đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt đặt ở trên người Triệu Cường.
Ánh mắt kia giống như là một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi.
"Không, không, không, cứu... cứu mạng... cứu mạng..."
Triệu Cường sợ đến mất cả hồn vía, giùng giằng muốn rời khỏi Trần Hưng Văn.
Nhưng lúc này, vẻ mặt thành Tang Thi do Trần Hưng Văn biến thành đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ hẳn lên, sau đó mở miệng ra gào thét cắn cổ của hắn.
"A ~ "
Máu tươi bắn toé, Triệu Cường kêu thảm thiết vang vọng cả nhà xưởng. Một phát cắn, Trần Hưng Văn trực tiếp cắn ra một khối thịt lớn.
Tiếp theo, tang thi Trần Hưng Văn lại theo bản năng thúc giục lấy tay cùng hàm răng xé cái bụng hắn, móc nội tạng cùng ruột ra, nhét vào trong miệng nuốt chửng, thanh âm này, làm cho lòng người kinh thị quên thở.
Những thủ hạ của Triệu Cường, sợ đến hai chân như nhũn ra, co quắp ngồi trên mặt đất.
Quan Hiểu Đồng quay lưng lại nằm ở trong lòng Quan Vân Vũ không giám nhìn, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống, người thân chết đi hơn nữa còn biến thành quái vật ăn thịt người, cái loại bi thống này là khắc cốt ghi tâm.
Đường Tiểu Mạt cũng trốn sau lưng Lăng Tu không có nhìn cảnh máu tanh như thế.
*
Xử lý tốt thi thể Trần Hưng Văn và Triệu Cường, lại để cho thủ hạ Triệu Cường dẫn đường, hốt một phát trọn cả ổ, lại ở nhà xưởng nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt liền khởi hành .
Trần Hưng Văn chết đối với Quan Vân Vũ và Quan Hiểu Đồng là đả kích rất lớn, bọn họ cũng quyết định rời khỏi nơi này, đi vào trong núi, rời xa nhân loại.
"Lăng Tu huynh đệ, Tiểu Mạt cô nương, không bằng các ngươi cùng chúng ta đi vào trong núi, rời xa những tang thi đáng sợ này đi. Đến lúc đó hai nam nhân chúng ta xuất lực khí, muội muội ta Hiểu Đồng và Tiểu Mạt cô nương ở một bên hiệp trợ, khai khẩn đất hoang, trồng lương thực cùng rau dưa, cuộc sống như vậy thật là tốt a."
Quan Vân Vũ tràn ngập mong đợi đề nghị, nếu mà Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt có thể gia nhập bọn họ, vậy thật chính là một chuyện phi thường hoàn mỹ.
Đầu tiên, muội muội hắn Hiểu Đồng liền có thể lựa chọn Lăng Tu làm nam nhân của mình, mặc dù bây giờ nói cái này là phi thường không thích hợp, nhưng đây cũng là điều mà Hưng Văn khi chết đã nói;
Thứ yếu là khi có người mạnh mẽ như Lăng Tu đồng hành, dọc theo con đường này cũng có thể chiếu ứng tốt;
Cuối cùng, hắn vẫn còn có chút tư tâm, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tiểu Mạt, hắn liền có cảm giác không nói ra được với Đường Tiểu Mạt, nếu sau này có thể sinh hoạt cùng nhau, ngẫm lại cũng rất hạnh phúc.
Lăng Tu sửng sốt, hắn thật không ngờ Quan Vân Vũ và mình có ý nghĩ rất giống nhau. Trở về cuộc sống Điền Viên, khi ở thời thế như thế này mà nói quả thực là điều mà người ta vô cùng hướng tới.
"Không được a, ta phải đi Thạch Thành, Lăng lạnh lùng hắn phải đi Huyễn Thành, cho nên chúng ta không thể đi với các ngươi được." Đường Tiểu Mạt lắc đầu nói.
"Tiểu Mạt cô nương phải đi Thạch Thành?" Quan Vân Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đường Tiểu Mạt không có chút tâm cơ nào, hào phóng nói: "Đúng vậy, ta phải đi Thạch Thành tìm phụ mẫu ta."
"Nga, thì ra là như vậy." trong lòng Quan Vân Vũ lúc này cô đơn không nói ra được.
Điều chỉnh tâm tư một cái, lúc này bỗng nhiên ý thức được Đường Tiểu Mạt nói Huyễn Thành này.
Nhìn về phía Lăng Tu: "Lăng Tu huynh đệ, vừa rồi Tiểu Mạt cô nương nói Huyễn Thành sẽ không phải là chỉ Huyễn Thành cách Kinh Thành không xa sao??"
Lăng Tu gật đầu, biểu thị khẳng định.
Đạt được xác nhận, Quan Vân Vũ nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt: "Huyễn Thành cách hai nghìn km đó!"
Kỳ thực còn có nửa câu sau nói hắn không nói ra: Tuy rằng ta thừa nhận huynh đệ có thân thủ không tệ, nhưng đi lại ở Thời mạt thế thì không khác gì đi trong Địa Ngục vậy, thân thể phàm thai, làm sao có thể đi tới đó a!
Quá điên cuồng, quá không thực tế a!
Lăng Tu cười cười, thản nhiên nói: "Ta có lý do không thể không đi."
"Lý do? Lý do gì a, Lăng lạnh lùng, hình như cho tới bây giờ ta không có nghe ngươi nói." Đường Tiểu Mạt nhất thời tới rồi cực mạnh lòng hiếu kỳ.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì."
Lăng Tu tức giận trả lời nàng một câu, sau đó xoay người h đi ra ngoài.
"Ai nha, ngươi nói cho ta biết đi mà, ta bảo đảm không nói cho người khác, Lăng lạnh lùng, lăng dễ nhìn, Lăng công tử, ta thực sự rất tò mò." Đường Tiểu Mạt không cam lòng, lôi kéo cánh tay của hắn không ngừng năn nỉ.
Lăng Tu nghiêm mặt: "Ngươi có thể buông ra cánh tay của ta không?"
"Không! Ngươi không nói cho ta ta không thả, cũng không, hừ!"
Đường Tiểu Mạt nổi lên tâm tư đùa giỡn, nói xong trực tiếp là ôm chặt lấy cánh tay Lăng Tu.
Nhìn hai người bọn họ thân mật khăng khít như vậy, Quan Vân Vũ ước ao một trận, tự giễu cười cười: "Tiểu Mạt cô nương và Lăng Tu huynh đệ quá xứng đôi, ta sinh ra vọng tưởng đối với Tiểu Mạt cô nương, ha hả a... Thật sự là không nên."
*
Hai huynh muội Quan Vân Vũ đi tới thành Y Nhiên trước phải đi qua Quảng Lăng mới được, nơi đó có thể trực tiếp đi thông tới thành Y Nhiên. Cho nên, vẫn đi cùng đám người Lăng Tu một đoạn.
Thịt lợn rừng quay cùng thực phẩm khác cũng đã không còn, Lăng Tu quyết định đi vào một cái siêu thị tiến hành bổ sung.
Quan Vân Vũ là người Quảng Lăng, tương đối quen thuộc đối với hoàn cảnh trong này, liền do hắn chỉ đường, tìm một siêu thị.
So sánh với Thành Hải Dương, Quảng Lăng chỉ to hơn chứ không nhỏ.
Tất cả kiến trúc lớn nhỏ so le không đồng đều, đều bị một tầng nồng sương mù bao phủ, từ xa nhìn lại, Quảng Lăng giống như là một tòa thành thị trong mộng, khiến người ta có cảm giác mông lung cùng hư vô phiêu miểu.
Tang thi có tập tính, chúng nó tương đối chán ghét ánh sáng, ban ngày đại đa số đều giấu kín ở trong góc âm u, cho nên, mặc dù trước đây Quảng Lăng có hơn mười triệu người, thế nhưng trên đường vẫn rất ít nhìn thấy tang thi.
Nhưng nếu mà bị tang thi truy kích, rất nhanh sẽ có đông đảo tang thi xuất hiện gia nhập đội ngũ truy kích, có từ torng xe bò ra ngoài, có từ trong cửa hàng chạy đến, có từ dưới tán cây bên đường xông ra…, nói chung, bất luận cái địa phương nào, cũng có thể có thể có tang thi.
Ngoài Lăng Tu, mọi người ở đây thấy được đều không dám thở mạnh một cái, cố đè nén nỗi sợ hãi.
Đặc biệt Triệu Cường, sắc mặt trắng bệch, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Trần Hưng Văn, mồ hôi như hạt đậu không ngừng lăn xuống, cả người run rẩy cái liên tục.
"Tê..."
Đột nhiên, thi thể Trần Hưng Văn dừng run, trong cổ họng phát sinh một tiếng khàn khan rồi ngồi dậy.
Mọi người không khỏi cả kinh giật mình một cái.
Trần Hưng Văn Thay đổi thành Tang Thi mở to đôi mắt ánh mắt, cau mày nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh một vòng. Khi một mùi máu tươi bay vào trong mũi, nó rất nhanh liền cúi đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt đặt ở trên người Triệu Cường.
Ánh mắt kia giống như là một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi.
"Không, không, không, cứu... cứu mạng... cứu mạng..."
Triệu Cường sợ đến mất cả hồn vía, giùng giằng muốn rời khỏi Trần Hưng Văn.
Nhưng lúc này, vẻ mặt thành Tang Thi do Trần Hưng Văn biến thành đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ hẳn lên, sau đó mở miệng ra gào thét cắn cổ của hắn.
"A ~ "
Máu tươi bắn toé, Triệu Cường kêu thảm thiết vang vọng cả nhà xưởng. Một phát cắn, Trần Hưng Văn trực tiếp cắn ra một khối thịt lớn.
Tiếp theo, tang thi Trần Hưng Văn lại theo bản năng thúc giục lấy tay cùng hàm răng xé cái bụng hắn, móc nội tạng cùng ruột ra, nhét vào trong miệng nuốt chửng, thanh âm này, làm cho lòng người kinh thị quên thở.
Những thủ hạ của Triệu Cường, sợ đến hai chân như nhũn ra, co quắp ngồi trên mặt đất.
Quan Hiểu Đồng quay lưng lại nằm ở trong lòng Quan Vân Vũ không giám nhìn, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống, người thân chết đi hơn nữa còn biến thành quái vật ăn thịt người, cái loại bi thống này là khắc cốt ghi tâm.
Đường Tiểu Mạt cũng trốn sau lưng Lăng Tu không có nhìn cảnh máu tanh như thế.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xử lý tốt thi thể Trần Hưng Văn và Triệu Cường, lại để cho thủ hạ Triệu Cường dẫn đường, hốt một phát trọn cả ổ, lại ở nhà xưởng nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt liền khởi hành .
Trần Hưng Văn chết đối với Quan Vân Vũ và Quan Hiểu Đồng là đả kích rất lớn, bọn họ cũng quyết định rời khỏi nơi này, đi vào trong núi, rời xa nhân loại.
"Lăng Tu huynh đệ, Tiểu Mạt cô nương, không bằng các ngươi cùng chúng ta đi vào trong núi, rời xa những tang thi đáng sợ này đi. Đến lúc đó hai nam nhân chúng ta xuất lực khí, muội muội ta Hiểu Đồng và Tiểu Mạt cô nương ở một bên hiệp trợ, khai khẩn đất hoang, trồng lương thực cùng rau dưa, cuộc sống như vậy thật là tốt a."
Quan Vân Vũ tràn ngập mong đợi đề nghị, nếu mà Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt có thể gia nhập bọn họ, vậy thật chính là một chuyện phi thường hoàn mỹ.
Đầu tiên, muội muội hắn Hiểu Đồng liền có thể lựa chọn Lăng Tu làm nam nhân của mình, mặc dù bây giờ nói cái này là phi thường không thích hợp, nhưng đây cũng là điều mà Hưng Văn khi chết đã nói;
Thứ yếu là khi có người mạnh mẽ như Lăng Tu đồng hành, dọc theo con đường này cũng có thể chiếu ứng tốt;
Cuối cùng, hắn vẫn còn có chút tư tâm, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tiểu Mạt, hắn liền có cảm giác không nói ra được với Đường Tiểu Mạt, nếu sau này có thể sinh hoạt cùng nhau, ngẫm lại cũng rất hạnh phúc.
Lăng Tu sửng sốt, hắn thật không ngờ Quan Vân Vũ và mình có ý nghĩ rất giống nhau. Trở về cuộc sống Điền Viên, khi ở thời thế như thế này mà nói quả thực là điều mà người ta vô cùng hướng tới.
"Không được a, ta phải đi Thạch Thành, Lăng lạnh lùng hắn phải đi Huyễn Thành, cho nên chúng ta không thể đi với các ngươi được." Đường Tiểu Mạt lắc đầu nói.
"Tiểu Mạt cô nương phải đi Thạch Thành?" Quan Vân Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đường Tiểu Mạt không có chút tâm cơ nào, hào phóng nói: "Đúng vậy, ta phải đi Thạch Thành tìm phụ mẫu ta."
"Nga, thì ra là như vậy." trong lòng Quan Vân Vũ lúc này cô đơn không nói ra được.
Điều chỉnh tâm tư một cái, lúc này bỗng nhiên ý thức được Đường Tiểu Mạt nói Huyễn Thành này.
Nhìn về phía Lăng Tu: "Lăng Tu huynh đệ, vừa rồi Tiểu Mạt cô nương nói Huyễn Thành sẽ không phải là chỉ Huyễn Thành cách Kinh Thành không xa sao??"
Lăng Tu gật đầu, biểu thị khẳng định.
Đạt được xác nhận, Quan Vân Vũ nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt: "Huyễn Thành cách hai nghìn km đó!"
Kỳ thực còn có nửa câu sau nói hắn không nói ra: Tuy rằng ta thừa nhận huynh đệ có thân thủ không tệ, nhưng đi lại ở Thời mạt thế thì không khác gì đi trong Địa Ngục vậy, thân thể phàm thai, làm sao có thể đi tới đó a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá điên cuồng, quá không thực tế a!
Lăng Tu cười cười, thản nhiên nói: "Ta có lý do không thể không đi."
"Lý do? Lý do gì a, Lăng lạnh lùng, hình như cho tới bây giờ ta không có nghe ngươi nói." Đường Tiểu Mạt nhất thời tới rồi cực mạnh lòng hiếu kỳ.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì."
Lăng Tu tức giận trả lời nàng một câu, sau đó xoay người h đi ra ngoài.
"Ai nha, ngươi nói cho ta biết đi mà, ta bảo đảm không nói cho người khác, Lăng lạnh lùng, lăng dễ nhìn, Lăng công tử, ta thực sự rất tò mò." Đường Tiểu Mạt không cam lòng, lôi kéo cánh tay của hắn không ngừng năn nỉ.
Lăng Tu nghiêm mặt: "Ngươi có thể buông ra cánh tay của ta không?"
"Không! Ngươi không nói cho ta ta không thả, cũng không, hừ!"
Đường Tiểu Mạt nổi lên tâm tư đùa giỡn, nói xong trực tiếp là ôm chặt lấy cánh tay Lăng Tu.
Nhìn hai người bọn họ thân mật khăng khít như vậy, Quan Vân Vũ ước ao một trận, tự giễu cười cười: "Tiểu Mạt cô nương và Lăng Tu huynh đệ quá xứng đôi, ta sinh ra vọng tưởng đối với Tiểu Mạt cô nương, ha hả a... Thật sự là không nên."
*
Hai huynh muội Quan Vân Vũ đi tới thành Y Nhiên trước phải đi qua Quảng Lăng mới được, nơi đó có thể trực tiếp đi thông tới thành Y Nhiên. Cho nên, vẫn đi cùng đám người Lăng Tu một đoạn.
Thịt lợn rừng quay cùng thực phẩm khác cũng đã không còn, Lăng Tu quyết định đi vào một cái siêu thị tiến hành bổ sung.
Quan Vân Vũ là người Quảng Lăng, tương đối quen thuộc đối với hoàn cảnh trong này, liền do hắn chỉ đường, tìm một siêu thị.
So sánh với Thành Hải Dương, Quảng Lăng chỉ to hơn chứ không nhỏ.
Tất cả kiến trúc lớn nhỏ so le không đồng đều, đều bị một tầng nồng sương mù bao phủ, từ xa nhìn lại, Quảng Lăng giống như là một tòa thành thị trong mộng, khiến người ta có cảm giác mông lung cùng hư vô phiêu miểu.
Tang thi có tập tính, chúng nó tương đối chán ghét ánh sáng, ban ngày đại đa số đều giấu kín ở trong góc âm u, cho nên, mặc dù trước đây Quảng Lăng có hơn mười triệu người, thế nhưng trên đường vẫn rất ít nhìn thấy tang thi.
Nhưng nếu mà bị tang thi truy kích, rất nhanh sẽ có đông đảo tang thi xuất hiện gia nhập đội ngũ truy kích, có từ torng xe bò ra ngoài, có từ trong cửa hàng chạy đến, có từ dưới tán cây bên đường xông ra…, nói chung, bất luận cái địa phương nào, cũng có thể có thể có tang thi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro