Đại lão là mỹ n...
Nu Vuong Quyen Ty
2024-10-29 22:25:07
“Cùng tiến lên!”
Một tên đầu đinh nói:
“Chúng ta nhiều người như vậy còn không đánh chết được tên này hay sao? Dám đến địa bàn Hồng Kinh Hội chúng ta gây sự, ngày hôm nay phải giáo huấn cho hắn thật tốt!”
“Bành”
Đầu đinh vừa mới nói xong, thì nhìn thấy Lục Mao tràn đầy hoảng sợ đang bay về phía gã.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn tên đầu đinh chưa kịp phản ứng.
Hai người ầm ầm va vào nhau, một dòng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi của hai người, họ đều văng ra xa.
“Còn không đỡ nổi một chiêu.”
Diệp Lăng khinh thường nói.
Nghe được lời này của hắn, Trần Nghiên không khỏi ngây người.
Đến lúc nào rồi, hắn còn có tâm tình vui đùa?
“Đi theo phía sau tôi.”
Diệp Lăng quay đầu mỉm cười với Trần Nghiên, nói.
Sau đó hắn trực tiếp vọt tới phía trước.
Trần Nghiên sửng sốt.
Ánh mắt của Diệp Lăng khi nhìn nàng, làm cho Trần Nghiên có cảm giác vô cùng an toàn.
Thật giống như, chỉ cần trốn phía sau Diệp Lăng, coi như là đối diện mấy chục người, mấy trăm người, vẫn như cũ, không có sợ hãi chút nào.
Trần Nghiên vừa mới tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội mà nói, loại nam nhân này, quả thật vô cùng có sức hút.
"Rầm"
Âm thanh vang lên, cắt đứt dòng suy của Trần Nghiên, nàng lập tức ngẩng đầu lên, thì thấy Diệp Lăng một cước đá bay một tên.
Trần Nghiên cảm thấy mình thật sự là đang nằm mơ!
Chẳng qua là chuyện xảy ra tận trước mắt, không thể nào là giả được.
Mọi người bên trong sàn nhảy đều tản ra ngoài, bởi vì cứ mỗi mấy giây, sẽ có một người kêu thảm thiết bay ra ngoài.
Giống như là trên tivi vậy, thật không thể nào mà tin được. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Bọn họ đều cảm thấy, Diệp Lăng không phải là người, mà là một dã thú!
Khó có thể tưởng tượng, thân thể gầy yếu như thế kia, lại ẩn chứa lực lượng cường đại như vậy.
Ngắn ngủi không đến mười phút, trên sàn nhảy đều ngổn ngang, chất đầy những tên thanh niên tóc vàng, đỏ, xanh các kiểu, không ngừng kêu thảm thiết.
Diệp Lăng vỗ tay, hướng Trần Nghiên cười:
“Giải quyết xong!”
Hắn vốn rất tuấn tú, lại thêm tư thế đánh nhau vô cùng oai phong, khiến cho Trần Nghiên không khỏi ngây người.
“Nếu như có được một người bạn trai như vây, sau này mình cũng không cần sợ gì nữa.”
Trần Nghiên thầm nghĩ.
Sau khi nàng kịp phản ứng, khuôn mặt bỗng đỏ lên, vội vàng lắc đầu.
“Phi phi phi, mình đang suy nghĩ cái gì đây! Cùng người này gặp mặt cũng mới có hai lần mà thôi, sao mình lại thích anh ta được chứ?”
Trần Nghiên len lén nhìn Diệp Lăng một chút, không biết vì sao, tâm lý lại vô cùng nhốn nháo.
Trong chớp mắt trong đầu Trần Nghiên bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Diệp Lăng ở giường bệnh lúc trước, thậm chí đang nghĩ, khí lực của hắn cường đại như vậy, không biết thời điểm làm loại chuyện đó có thể lợi hại như vậy không?
Trần Nghiên cũng không biết, tại sao mình lại suy nghĩ chuyện xấu hổ như vậy chứ.
Chẳng qua là do tác dụng của thuốc mà lúc trước Lục Mao cho nàng uống, làm cho tinh thần của Trần Nghiên bị Dục hỏa ảnh hưởng.
Nhưng tạm thời Trần Nghiên không bị dục hỏa thiêu hủy mất lý trí.
“Đi thôi.”
Diệp Lăng kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Trần Nghiên, cảm nhận được phía trên truyền đến cảm xúc thật mềm mại, không khỏi nhẹ nhàng bóp một cái.
Trần Nghiên lập tức cảm nhận được, khuôn mặt đỏ lên, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Chẳng qua Diệp Lăng vừa mới cứu nàng, hơn nữa không biết vì sao, Trần Nghiên cũng không có ý muốn né tránh.
“Đứng lại!”
Thời điểm Diệp Lăng đang dự định rời đi, trên cầu thang, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói khẽ.
Lúc này, cái kia tiếng nhạc điếc tai nhức óc cũng còn nữa.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên lầu một đám người đi xuống.
Cầm đầu, là một gã nam thanh niên, cùng với cô gái tuyệt mỹ.
Cô gái này thoạt nhìn 27, 28 tuổi mà thôi, da thịt trắng như tuyết, giống như là muốn chảy ra nước, mái tóc rối tung xõa ở phía sau, giống như là thác nước.
Nàng mặc một thân áo da màu đen bó sát người, hạ thân cũng là một cái quần da màu xanh đen, vóc dáng cao 1 mét 7, những đường cong hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra.
Một đôi chân thon thả, mang một đôi giày da, mỗi bước chân đều mang theo âm thanh lộc cộc.
“Đẹp quá...”
Rất nhiều người thời điểm khi chứng kiến cô gái này, đều lộ ra vẻ kinh diễm.
Ở phía sau nữ tử, ước chừng có hơn hai đại hán to cao đi theo.
Những đại hán này vóc người khôi ngô, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trong tay đều cầm lấy một cây đao sáng loáng, toàn thân trên dưới đều mang cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Thằng ngu cũng có thể nhìn ra, những đại hán này, cùng Lục Mao, Hoàng Mao, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Cô gái tuyệt mỹ đi trước, lại khiến cho người khác có loại cảm giác thống lĩnh, vô cùng mạnh mẽ.
“... Hội trưởng.”
Lục Mao không biết từ nơi nào bò dậy, sau khi chứng kiến nữ tử, lập tức lộ ra hoảng sợ.
Hắn thật sự là quá mất mặt rồi, gần 40 chục người, lại bị một mình Diệp Lăng đánh ngã.
Hơn nữa, còn làm cho nhiều đồ vật nơi đây bị hư hại, mà dựa theo tình hình hiện tại, Lục Mao cảm thấy, mình thật sự sẽ gặp rắc rối to.
“Ngày hôm nay, quán đóng cửa, tiễn khách.”
Nữ tử không có một tia biểu tình, nói:
Trong sàn nhảy, khi mọi người chứng kiến thanh đao bóng loáng kia, lập tức biết đêm nay sẽ không yên ổn a.
Đương nhiên, những người này không nói hai lời, đều chạy ra khỏi sàn nhảy.
Diệp Lăng cũng muốn mang theo Trần Nghiên đi, nhưng đột nhiên nữ tử kia nói:
“Bọn họ có thể đi, riêng cậu không thể đi.”
“Vì sao?”
Diệp Lăng cau mi, nữ nhân này cũng quá bá đạo đi?
“Tôi nói không cho phép, thì cậu không được đi.”
Nữ tử nói.
Diệp Lăng bỗng nở một nụ cười:
“Được, tôi không đi.”
Trần Nghiên khẩn trương bắt cánh tay của Diệp Lăng.
Tuy Diệp Lăng vừa mới giải quyết xong những người kia, nhưng bây giờ bọn họ có đao a!
Hơn nữa nhìn bộ dáng những đại hán này, tùy tiện xuất hiện ra một cái, cũng có khả năng phế đi 10 tên Hoàng Mao.
“Không cần sợ hãi.”
Diệp Lăng bẹo má Trần Nghiên một cái, cười nói:
“Có tôi ở đây, sẽ không ai tổn thương đến cô được.”
“Ừ!”
Trần Nghiên gật gật cái đầu nhỏ.
“Đóng cửa.”
Nữ tử nói với một tên đại hán bên cạnh:
“Ngày hôm nay không buôn bán, xử lý chính sự.”
Đại hán kia lập tức chạy tới, đóng cửa lớn lại.
“Cậu tên là gì?”
Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Lăng, có chút hăng hái nhìn hắn.
Diệp Lăng cũng không có trả lời, mà là hít một hơi thật sâu, lộ ra dáng vẻ say mê.
“Thơm quá a... Nhưng tôi không thích mùi thơm của nước hoa, tôi thích mùi thơm của cơ thể hơn.”
“Vậy sao?”
Khóe miệng tữ tử khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười giống như là mùa xuân đua nở, vô cùng kinh tâm động phách.
Một tên đầu đinh nói:
“Chúng ta nhiều người như vậy còn không đánh chết được tên này hay sao? Dám đến địa bàn Hồng Kinh Hội chúng ta gây sự, ngày hôm nay phải giáo huấn cho hắn thật tốt!”
“Bành”
Đầu đinh vừa mới nói xong, thì nhìn thấy Lục Mao tràn đầy hoảng sợ đang bay về phía gã.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn tên đầu đinh chưa kịp phản ứng.
Hai người ầm ầm va vào nhau, một dòng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi của hai người, họ đều văng ra xa.
“Còn không đỡ nổi một chiêu.”
Diệp Lăng khinh thường nói.
Nghe được lời này của hắn, Trần Nghiên không khỏi ngây người.
Đến lúc nào rồi, hắn còn có tâm tình vui đùa?
“Đi theo phía sau tôi.”
Diệp Lăng quay đầu mỉm cười với Trần Nghiên, nói.
Sau đó hắn trực tiếp vọt tới phía trước.
Trần Nghiên sửng sốt.
Ánh mắt của Diệp Lăng khi nhìn nàng, làm cho Trần Nghiên có cảm giác vô cùng an toàn.
Thật giống như, chỉ cần trốn phía sau Diệp Lăng, coi như là đối diện mấy chục người, mấy trăm người, vẫn như cũ, không có sợ hãi chút nào.
Trần Nghiên vừa mới tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội mà nói, loại nam nhân này, quả thật vô cùng có sức hút.
"Rầm"
Âm thanh vang lên, cắt đứt dòng suy của Trần Nghiên, nàng lập tức ngẩng đầu lên, thì thấy Diệp Lăng một cước đá bay một tên.
Trần Nghiên cảm thấy mình thật sự là đang nằm mơ!
Chẳng qua là chuyện xảy ra tận trước mắt, không thể nào là giả được.
Mọi người bên trong sàn nhảy đều tản ra ngoài, bởi vì cứ mỗi mấy giây, sẽ có một người kêu thảm thiết bay ra ngoài.
Giống như là trên tivi vậy, thật không thể nào mà tin được. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Bọn họ đều cảm thấy, Diệp Lăng không phải là người, mà là một dã thú!
Khó có thể tưởng tượng, thân thể gầy yếu như thế kia, lại ẩn chứa lực lượng cường đại như vậy.
Ngắn ngủi không đến mười phút, trên sàn nhảy đều ngổn ngang, chất đầy những tên thanh niên tóc vàng, đỏ, xanh các kiểu, không ngừng kêu thảm thiết.
Diệp Lăng vỗ tay, hướng Trần Nghiên cười:
“Giải quyết xong!”
Hắn vốn rất tuấn tú, lại thêm tư thế đánh nhau vô cùng oai phong, khiến cho Trần Nghiên không khỏi ngây người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu như có được một người bạn trai như vây, sau này mình cũng không cần sợ gì nữa.”
Trần Nghiên thầm nghĩ.
Sau khi nàng kịp phản ứng, khuôn mặt bỗng đỏ lên, vội vàng lắc đầu.
“Phi phi phi, mình đang suy nghĩ cái gì đây! Cùng người này gặp mặt cũng mới có hai lần mà thôi, sao mình lại thích anh ta được chứ?”
Trần Nghiên len lén nhìn Diệp Lăng một chút, không biết vì sao, tâm lý lại vô cùng nhốn nháo.
Trong chớp mắt trong đầu Trần Nghiên bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Diệp Lăng ở giường bệnh lúc trước, thậm chí đang nghĩ, khí lực của hắn cường đại như vậy, không biết thời điểm làm loại chuyện đó có thể lợi hại như vậy không?
Trần Nghiên cũng không biết, tại sao mình lại suy nghĩ chuyện xấu hổ như vậy chứ.
Chẳng qua là do tác dụng của thuốc mà lúc trước Lục Mao cho nàng uống, làm cho tinh thần của Trần Nghiên bị Dục hỏa ảnh hưởng.
Nhưng tạm thời Trần Nghiên không bị dục hỏa thiêu hủy mất lý trí.
“Đi thôi.”
Diệp Lăng kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Trần Nghiên, cảm nhận được phía trên truyền đến cảm xúc thật mềm mại, không khỏi nhẹ nhàng bóp một cái.
Trần Nghiên lập tức cảm nhận được, khuôn mặt đỏ lên, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Chẳng qua Diệp Lăng vừa mới cứu nàng, hơn nữa không biết vì sao, Trần Nghiên cũng không có ý muốn né tránh.
“Đứng lại!”
Thời điểm Diệp Lăng đang dự định rời đi, trên cầu thang, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói khẽ.
Lúc này, cái kia tiếng nhạc điếc tai nhức óc cũng còn nữa.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên lầu một đám người đi xuống.
Cầm đầu, là một gã nam thanh niên, cùng với cô gái tuyệt mỹ.
Cô gái này thoạt nhìn 27, 28 tuổi mà thôi, da thịt trắng như tuyết, giống như là muốn chảy ra nước, mái tóc rối tung xõa ở phía sau, giống như là thác nước.
Nàng mặc một thân áo da màu đen bó sát người, hạ thân cũng là một cái quần da màu xanh đen, vóc dáng cao 1 mét 7, những đường cong hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra.
Một đôi chân thon thả, mang một đôi giày da, mỗi bước chân đều mang theo âm thanh lộc cộc.
“Đẹp quá...”
Rất nhiều người thời điểm khi chứng kiến cô gái này, đều lộ ra vẻ kinh diễm.
Ở phía sau nữ tử, ước chừng có hơn hai đại hán to cao đi theo.
Những đại hán này vóc người khôi ngô, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trong tay đều cầm lấy một cây đao sáng loáng, toàn thân trên dưới đều mang cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Thằng ngu cũng có thể nhìn ra, những đại hán này, cùng Lục Mao, Hoàng Mao, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Cô gái tuyệt mỹ đi trước, lại khiến cho người khác có loại cảm giác thống lĩnh, vô cùng mạnh mẽ.
“... Hội trưởng.”
Lục Mao không biết từ nơi nào bò dậy, sau khi chứng kiến nữ tử, lập tức lộ ra hoảng sợ.
Hắn thật sự là quá mất mặt rồi, gần 40 chục người, lại bị một mình Diệp Lăng đánh ngã.
Hơn nữa, còn làm cho nhiều đồ vật nơi đây bị hư hại, mà dựa theo tình hình hiện tại, Lục Mao cảm thấy, mình thật sự sẽ gặp rắc rối to.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày hôm nay, quán đóng cửa, tiễn khách.”
Nữ tử không có một tia biểu tình, nói:
Trong sàn nhảy, khi mọi người chứng kiến thanh đao bóng loáng kia, lập tức biết đêm nay sẽ không yên ổn a.
Đương nhiên, những người này không nói hai lời, đều chạy ra khỏi sàn nhảy.
Diệp Lăng cũng muốn mang theo Trần Nghiên đi, nhưng đột nhiên nữ tử kia nói:
“Bọn họ có thể đi, riêng cậu không thể đi.”
“Vì sao?”
Diệp Lăng cau mi, nữ nhân này cũng quá bá đạo đi?
“Tôi nói không cho phép, thì cậu không được đi.”
Nữ tử nói.
Diệp Lăng bỗng nở một nụ cười:
“Được, tôi không đi.”
Trần Nghiên khẩn trương bắt cánh tay của Diệp Lăng.
Tuy Diệp Lăng vừa mới giải quyết xong những người kia, nhưng bây giờ bọn họ có đao a!
Hơn nữa nhìn bộ dáng những đại hán này, tùy tiện xuất hiện ra một cái, cũng có khả năng phế đi 10 tên Hoàng Mao.
“Không cần sợ hãi.”
Diệp Lăng bẹo má Trần Nghiên một cái, cười nói:
“Có tôi ở đây, sẽ không ai tổn thương đến cô được.”
“Ừ!”
Trần Nghiên gật gật cái đầu nhỏ.
“Đóng cửa.”
Nữ tử nói với một tên đại hán bên cạnh:
“Ngày hôm nay không buôn bán, xử lý chính sự.”
Đại hán kia lập tức chạy tới, đóng cửa lớn lại.
“Cậu tên là gì?”
Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Lăng, có chút hăng hái nhìn hắn.
Diệp Lăng cũng không có trả lời, mà là hít một hơi thật sâu, lộ ra dáng vẻ say mê.
“Thơm quá a... Nhưng tôi không thích mùi thơm của nước hoa, tôi thích mùi thơm của cơ thể hơn.”
“Vậy sao?”
Khóe miệng tữ tử khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười giống như là mùa xuân đua nở, vô cùng kinh tâm động phách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro