Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
"Kha Ngu, tôi phải tới Mỹ học lên cao."
"Con trai thì sao?"
"Tôi đã bỏ ra sáu năm rồi, bây giờ là lúc anh nên bỏ ra." Dương Y bình tĩnh nói, giọng điệu cực kỳ công thức hoá: "Anh cho tôi ba năm đi. Ba năm nữa một là tôi về, hai là tôi đón anh và con trai đến Mỹ."
Kha Ngu tức đến mức bật cười. Anh cũng biết, bàn về ích kỷ tư lợi thì chẳng ai hơn được Dương Y cả.
"Ba năm mà thôi, so với số thời gian mà tôi đã bỏ ra thì còn thiếu ba năm nữa."
"Cô muốn tôi nuôi con một mình đấy à? Để con phải lớn lên trong một gia đình đơn thân không có mẹ ư?"
"Tôi còn sống, sao có thể gọi là không có mẹ được? Kha Ngu, anh biết nói chuyện thì nói, không biết thì câm miệng đi."
"Dương Y, tôi biết mấy năm nay cô không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng đâu phải chẳng ngó ngàng gì tới cô và con đâu? Ít nhất cô cũng không hề sinh con một mình. Nhưng mẹ kiếp, cô mà đi thì há chẳng phải tôi là con gà trống nuôi con hay sao?" Khu Ngu càng nói càng kích động, cuối cùng khoé miệng anh còn giật giật: "Mẹ nó, Dương Y, cô thật độc ác."
"Kha Ngu, để tôi ác lần này đi..." Khí thế của Dương Y yếu bớt: "Anh biết không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn ở trong phòng thí nghiệm." Dương Y nghẹn ngào: "Có lẽ chúng ta sai thật rồi, không nên giữ lại đứa bé này... Xin lỗi, Kha Ngu, để tôi đi Mỹ đi, tôi sợ tôi mà không đi nữa thì sẽ điên mất..."
Dương Y nói rất chân thành, nói xong còn không kìm được nước mắt rơi lã chã.
Kha Ngu không nói gì. Mặc dù Dương Y nói thật nhưng anh nghe lại rất mỉa mai, cứ như tại anh nên cô ấy mới ở nhà vậy, tại anh nên cô ấy ở nhà sinh con, ngay cả có con cũng là tại anh. Luvevaland chấm co. Nhưng chẳng phải tất cả những chuyện này đều là quyết định sau khi bọn họ bàn bạc sao? Tại sao bây giờ cô ấy lại nói như muốn anh phải cho cô ấy một lời giải thích vậy?
Kha Ngu không chịu nổi nữa. Anh bị sặc một ngụm nước lớn, sau đó lại cảm nhận được một lực kéo nhu nhược nhưng vẫn có lực từ cánh tay một người phụ nữ. Hình như người đó còn đang nói chuyện với anh.
Kha Ngu ngồi dậy từ trong bồn tắm, đôi mắt đỏ quạch vì bị nước nóng kích thích.
Các hoạt động trong khuôn viên trường tiểu học Thực Nghiệm thành phố Dư luôn rất phong phú. Vào tháng tư hằng năm, trường thường tổ chức cho học sinh đi du xuân kết hợp học tập, tháng mười thì dạo chơi mùa thu, ngoài ra còn có các hoạt động nghệ thuật nữa, các tác phẩm ưu tú sẽ được gửi đi tham gia cấp khu vực và thành phố.
Có điều hai năm nay vì dịch bệnh nên mọi hoạt động đều tạm ngừng.
Từ khi Nam Nhược nhậm chức đến nay cũng chỉ mới dẫn học sinh đi tham gia dạo chơi mùa thu đúng một lần, hoạt động nghệ thuật thì chưa lần nào luôn.
Năm nay tình hình dịch bệnh đã ổn định nên trường tiểu học Thực Nghiệm lại tổ chức hoạt động diễn kịch chủ đề chống dịch trong thành phố, phạm vi chỉ quay quẩn trong trường mà thôi. Các lớp sẽ lần lượt lên diễn một số tiết mục có liên quan đến chống dịch.
[Nhật ký chống dịch của Gấu Nhỏ] do Nam Nhược biên soạn và học sinh lớp cô diễn được chọn.
Hồi học đại học cô nảy sinh hứng thú với kịch nói nên đã tham gia câu lạc bộ kịch nói của trường, từng viết mấy mẩu kịch ngắn và lên sân khấu biểu diễn theo tập thể rồi. Luvevaland chấm co. Trong đó cô thích diễn [Nhà búp bê] nhất, trong đó cô đóng vai nữ chính Nora, một cô gái tự huyễn hoặc ra cho mình một cuộc hôn nhân giả tưởng ngọt ngào. Lúc ấy vở kịch đó đã tác động sâu sắc đến Nam Nhược, cô nghĩ rằng nếu hôn nhân là thứ khiến phụ nữ phải làm việc nhà và suốt ngày ngửa mặt trông lên người đàn ông của mình thì cô thà không kết hôn còn hơn.
"Con trai thì sao?"
"Tôi đã bỏ ra sáu năm rồi, bây giờ là lúc anh nên bỏ ra." Dương Y bình tĩnh nói, giọng điệu cực kỳ công thức hoá: "Anh cho tôi ba năm đi. Ba năm nữa một là tôi về, hai là tôi đón anh và con trai đến Mỹ."
Kha Ngu tức đến mức bật cười. Anh cũng biết, bàn về ích kỷ tư lợi thì chẳng ai hơn được Dương Y cả.
"Ba năm mà thôi, so với số thời gian mà tôi đã bỏ ra thì còn thiếu ba năm nữa."
"Cô muốn tôi nuôi con một mình đấy à? Để con phải lớn lên trong một gia đình đơn thân không có mẹ ư?"
"Tôi còn sống, sao có thể gọi là không có mẹ được? Kha Ngu, anh biết nói chuyện thì nói, không biết thì câm miệng đi."
"Dương Y, tôi biết mấy năm nay cô không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng đâu phải chẳng ngó ngàng gì tới cô và con đâu? Ít nhất cô cũng không hề sinh con một mình. Nhưng mẹ kiếp, cô mà đi thì há chẳng phải tôi là con gà trống nuôi con hay sao?" Khu Ngu càng nói càng kích động, cuối cùng khoé miệng anh còn giật giật: "Mẹ nó, Dương Y, cô thật độc ác."
"Kha Ngu, để tôi ác lần này đi..." Khí thế của Dương Y yếu bớt: "Anh biết không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn ở trong phòng thí nghiệm." Dương Y nghẹn ngào: "Có lẽ chúng ta sai thật rồi, không nên giữ lại đứa bé này... Xin lỗi, Kha Ngu, để tôi đi Mỹ đi, tôi sợ tôi mà không đi nữa thì sẽ điên mất..."
Dương Y nói rất chân thành, nói xong còn không kìm được nước mắt rơi lã chã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kha Ngu không nói gì. Mặc dù Dương Y nói thật nhưng anh nghe lại rất mỉa mai, cứ như tại anh nên cô ấy mới ở nhà vậy, tại anh nên cô ấy ở nhà sinh con, ngay cả có con cũng là tại anh. Luvevaland chấm co. Nhưng chẳng phải tất cả những chuyện này đều là quyết định sau khi bọn họ bàn bạc sao? Tại sao bây giờ cô ấy lại nói như muốn anh phải cho cô ấy một lời giải thích vậy?
Kha Ngu không chịu nổi nữa. Anh bị sặc một ngụm nước lớn, sau đó lại cảm nhận được một lực kéo nhu nhược nhưng vẫn có lực từ cánh tay một người phụ nữ. Hình như người đó còn đang nói chuyện với anh.
Kha Ngu ngồi dậy từ trong bồn tắm, đôi mắt đỏ quạch vì bị nước nóng kích thích.
Các hoạt động trong khuôn viên trường tiểu học Thực Nghiệm thành phố Dư luôn rất phong phú. Vào tháng tư hằng năm, trường thường tổ chức cho học sinh đi du xuân kết hợp học tập, tháng mười thì dạo chơi mùa thu, ngoài ra còn có các hoạt động nghệ thuật nữa, các tác phẩm ưu tú sẽ được gửi đi tham gia cấp khu vực và thành phố.
Có điều hai năm nay vì dịch bệnh nên mọi hoạt động đều tạm ngừng.
Từ khi Nam Nhược nhậm chức đến nay cũng chỉ mới dẫn học sinh đi tham gia dạo chơi mùa thu đúng một lần, hoạt động nghệ thuật thì chưa lần nào luôn.
Năm nay tình hình dịch bệnh đã ổn định nên trường tiểu học Thực Nghiệm lại tổ chức hoạt động diễn kịch chủ đề chống dịch trong thành phố, phạm vi chỉ quay quẩn trong trường mà thôi. Các lớp sẽ lần lượt lên diễn một số tiết mục có liên quan đến chống dịch.
[Nhật ký chống dịch của Gấu Nhỏ] do Nam Nhược biên soạn và học sinh lớp cô diễn được chọn.
Hồi học đại học cô nảy sinh hứng thú với kịch nói nên đã tham gia câu lạc bộ kịch nói của trường, từng viết mấy mẩu kịch ngắn và lên sân khấu biểu diễn theo tập thể rồi. Luvevaland chấm co. Trong đó cô thích diễn [Nhà búp bê] nhất, trong đó cô đóng vai nữ chính Nora, một cô gái tự huyễn hoặc ra cho mình một cuộc hôn nhân giả tưởng ngọt ngào. Lúc ấy vở kịch đó đã tác động sâu sắc đến Nam Nhược, cô nghĩ rằng nếu hôn nhân là thứ khiến phụ nữ phải làm việc nhà và suốt ngày ngửa mặt trông lên người đàn ông của mình thì cô thà không kết hôn còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro