Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-29 15:58:21
Nam Nhược không để ý lắm vì cô đang nghiêm túc đọc sách.
Người đàn ông đang đi tính tiền sách kia chính là Kha Ngu.
“Thành phố chúng ta đã ban hành thông báo phòng chống dịch bệnh mới nhất: Chúng tôi sẽ tiếp tục thực hiện khoanh vùng chính xác khu vực dịch, nhanh chóng phong tỏa cũng như đưa ra các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát. Các quận, huyện và địa phương không được phép tùy ý mở rộng khu vực phong tỏa hoặc kéo dài thời gian phong tỏa theo ý muốn..."
Thông báo về phòng chống dịch bệnh mới nhất do lãnh đạo thành phố Dư đưa ra nghe có vẻ rất nhân tính hoá. Trong đó nhấn mạnh rằng không được ngăn chặn việc vận chuyển hàng hoá khách khứa; không được dán giấy niêm phong, phong tỏa và cách ly tràn lan; học sinh tiểu học còn bé không được cách ly một mình, phải có người lớn bên cạnh và cách ly tại nhà; đối với những trường hợp thật sự cần áp dụng các biện pháp cách ly và kiểm soát thì không được đóng hết cửa nẻo, đảm bảo cung cấp kịp thời các vật dụng cần thiết hàng ngày cho người dân.
Đây là thông báo phòng dịch mới nhất do lãnh đạo thành phố Dư đưa ra ba ngày trước khi Nam Nhược dẫn học sinh tới trung tâm nghệ thuật để diễn kịch.
Người dân thành phố Dư sống trong "dịch bệnh" nên cơ bản thì ai cũng để ý đến các quy định của chính phủ. Có thông báo mới đồng nghĩa với việc tình hình dịch bệnh ở một số địa phương đang diễn biến phức tạp. Luvevaland chấm co. Còn về phần đó là đâu thì không ai quan tâm, chỉ cần không gần mình là được rồi. Có lẽ mọi người không chỉ sợ cái thứ gọi là vi rút kia mà còn sợ việc bị phong toả, cách ly, còn cả cảm giác xa lạ khi cấp mã đỏ nữa... Đây giống như một cuộc chiến phe phái lớn vậy.
Nam Nhược hơi lo lắng. Cô thật sự không muốn mất đi cơ hội tham gia diễn kịch lần này. Thế nên cô đã hỏi dò khối trưởng và chủ nhiệm giáo vụ, thám thính được rằng trường còn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào yêu cầu dừng tổ chức hoạt động. Bấy giờ Nam Nhược mới thoáng bình tĩnh lại.
Một ngày, hai ngày, Nam Nhược đếm từng ngày một, để ý đến thông báo của lãnh đạo thành phố mọi lúc mọi nơi, rất sợ họ bất thình lình ra một cái công văn khẩn cấp yêu cầu phong tỏa.
Cuối cùng cũng chỉ còn một ngày nữa là hoạt động sẽ diễn ra. Nam Nhược hơi căng thẳng nên mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cô mở mắt và lại thấy biển màu xanh lam.
Cô bơi trong nước, nước biển phía trước mờ mịt u tối, xanh đến nỗi không thấy được gì khác ngoài màu xanh, không thấy rõ phía trước cũng chẳng thấy được dưới chân, còn có mấy hòn đá kỳ lạ thoáng hiện ra nữa. Tất cả những thứ này đều khiến Nam Nhược cảm thấy nghẹt thở. Cô thò đầu ra khỏi mặt nước để hô hấp, không cho bản thân cúi xuống nhìn dưới nước nữa. Luvevaland chấm co. Có điều nước biển cứ như sinh trưởng trước mặt cô vậy, vừa lam vừa lục, tạo nên vẻ yên tĩnh kỳ dị. Nam Nhược rất sợ hãi. Cô muốn bơi nhanh lên nhưng lại càng bơi càng chậm, cơ thể càng ngày càng kiệt sức. Nước biển màu xanh cứ như mở ra một vòng xoáy hút cô vào đó chỉ trong chớp mắt. Cô cảm thấy mình sắp chết mình mất thôi.
Đột nhiên Nam Nhược cảm nhận được có một bàn tay ôm lấy mình từ phía sau, sau đó lôi cô ra khỏi biển. Cô muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại chẳng thấy gì, chỉ biết cơ bắp trên cánh tay và bả vai người này rất mạnh mẽ, lồng ngực vừa dày vừa rộng, còn có cả vạt áo màu trắng bồng bềnh trong nước biển của người đó nữa.
Người đàn ông đang đi tính tiền sách kia chính là Kha Ngu.
“Thành phố chúng ta đã ban hành thông báo phòng chống dịch bệnh mới nhất: Chúng tôi sẽ tiếp tục thực hiện khoanh vùng chính xác khu vực dịch, nhanh chóng phong tỏa cũng như đưa ra các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát. Các quận, huyện và địa phương không được phép tùy ý mở rộng khu vực phong tỏa hoặc kéo dài thời gian phong tỏa theo ý muốn..."
Thông báo về phòng chống dịch bệnh mới nhất do lãnh đạo thành phố Dư đưa ra nghe có vẻ rất nhân tính hoá. Trong đó nhấn mạnh rằng không được ngăn chặn việc vận chuyển hàng hoá khách khứa; không được dán giấy niêm phong, phong tỏa và cách ly tràn lan; học sinh tiểu học còn bé không được cách ly một mình, phải có người lớn bên cạnh và cách ly tại nhà; đối với những trường hợp thật sự cần áp dụng các biện pháp cách ly và kiểm soát thì không được đóng hết cửa nẻo, đảm bảo cung cấp kịp thời các vật dụng cần thiết hàng ngày cho người dân.
Đây là thông báo phòng dịch mới nhất do lãnh đạo thành phố Dư đưa ra ba ngày trước khi Nam Nhược dẫn học sinh tới trung tâm nghệ thuật để diễn kịch.
Người dân thành phố Dư sống trong "dịch bệnh" nên cơ bản thì ai cũng để ý đến các quy định của chính phủ. Có thông báo mới đồng nghĩa với việc tình hình dịch bệnh ở một số địa phương đang diễn biến phức tạp. Luvevaland chấm co. Còn về phần đó là đâu thì không ai quan tâm, chỉ cần không gần mình là được rồi. Có lẽ mọi người không chỉ sợ cái thứ gọi là vi rút kia mà còn sợ việc bị phong toả, cách ly, còn cả cảm giác xa lạ khi cấp mã đỏ nữa... Đây giống như một cuộc chiến phe phái lớn vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Nhược hơi lo lắng. Cô thật sự không muốn mất đi cơ hội tham gia diễn kịch lần này. Thế nên cô đã hỏi dò khối trưởng và chủ nhiệm giáo vụ, thám thính được rằng trường còn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào yêu cầu dừng tổ chức hoạt động. Bấy giờ Nam Nhược mới thoáng bình tĩnh lại.
Một ngày, hai ngày, Nam Nhược đếm từng ngày một, để ý đến thông báo của lãnh đạo thành phố mọi lúc mọi nơi, rất sợ họ bất thình lình ra một cái công văn khẩn cấp yêu cầu phong tỏa.
Cuối cùng cũng chỉ còn một ngày nữa là hoạt động sẽ diễn ra. Nam Nhược hơi căng thẳng nên mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cô mở mắt và lại thấy biển màu xanh lam.
Cô bơi trong nước, nước biển phía trước mờ mịt u tối, xanh đến nỗi không thấy được gì khác ngoài màu xanh, không thấy rõ phía trước cũng chẳng thấy được dưới chân, còn có mấy hòn đá kỳ lạ thoáng hiện ra nữa. Tất cả những thứ này đều khiến Nam Nhược cảm thấy nghẹt thở. Cô thò đầu ra khỏi mặt nước để hô hấp, không cho bản thân cúi xuống nhìn dưới nước nữa. Luvevaland chấm co. Có điều nước biển cứ như sinh trưởng trước mặt cô vậy, vừa lam vừa lục, tạo nên vẻ yên tĩnh kỳ dị. Nam Nhược rất sợ hãi. Cô muốn bơi nhanh lên nhưng lại càng bơi càng chậm, cơ thể càng ngày càng kiệt sức. Nước biển màu xanh cứ như mở ra một vòng xoáy hút cô vào đó chỉ trong chớp mắt. Cô cảm thấy mình sắp chết mình mất thôi.
Đột nhiên Nam Nhược cảm nhận được có một bàn tay ôm lấy mình từ phía sau, sau đó lôi cô ra khỏi biển. Cô muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại chẳng thấy gì, chỉ biết cơ bắp trên cánh tay và bả vai người này rất mạnh mẽ, lồng ngực vừa dày vừa rộng, còn có cả vạt áo màu trắng bồng bềnh trong nước biển của người đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro