Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo

Tôi Đã Mê Đắm C...

2024-11-21 16:26:42

"Không có gì đâu. Ba của Tư Viễn à, anh không cần cảm ơn tôi đâu. Thật ra, cũng không nói dối anh làm gì, ban đầu tôi cũng không định chọn Tư Viễn đóng kịch, sau này thấy Tư Viễn đã nghiêm túc làm tròn vai diễn của mình một cách xuất sắc trên sân khấu, tôi vô cùng vui mừng vì đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Như anh vừa nói đấy, nếu tôi không chọn Tư Viễn thì có lẽ thằng bé đã mất đi một cơ hội tốt để nâng cao động lực học tập." Nam Nhược mỉm cười giải thích: "Trời xui đất khiến tôi chọn vậy, thế nên lời cảm ơn của anh nặng với tôi quá."

Trời xui đất khiến, Kha Ngu thầm lặp lại câu này của cô. Nhưng chẳng phải cuộc sống là những cơ hội và sự trùng hợp sao? Nếu chúng ta đánh mất những cơ hội này, đánh mất những sự tình cờ này thì cuộc đời sẽ mất đi bao nhiêu cơ hội và sự thay đổi. Khi có cơ hội thì sẽ có sự thay đổi. Đúng, thay đổi, giống như trường hợp của Kha Tư Viễn vậy. Kha Ngu đã chọn nắm bắt cơ hội tình cờ này thì sẽ đón nhận sự thay đổi tình cờ do cơ hội ấy mang lại.

"Cậu Kha, tối nay cậu có ăn ở nhà không? Tôi có cần làm thêm hai món nữa không?" Dì giúp việc hỏi.

"Sắp sáu giờ rồi. Xin lỗi cô Nam, làm trễ nải thời gian của cô lâu quá."

"Không có gì đâu, đây là công việc của tôi mà. Hôm nay cũng rất cảm ơn anh, chuyến thăm nhà này vô cùng suôn sẻ, tôi sẽ xem xét lại trường hợp của em Kha Tư Viễn một lần nữa." Nam Nhược đứng dậy, chào tạm biệt: "Làm phiền anh rồi, tôi xin phép đi trước."

"Cô Nam khoan đi đã, đến giờ ăn mà không mời cô ăn thì không phải phép cho lắm." Kha Ngu gọi Nam Nhược lại: "Chị Trương, chị nấu cơm cho Tư Viễn ăn nhé."

Nói xong câu ấy, Kha Ngu không chờ Nam Nhược phản đối đã đi về phía thềm cửa.

"Cô Nam về rồi ạ? Sau này cô có thường xuyên đến nhà em, chơi với em không ạ?" Nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài này, Kha Tư Viễn chạy ra.

"Phải xem biểu hiện của em nữa nha!" Nam Nhược mỉm cười, xoa đầu Kha Tư Viễn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tư Viễn, con ở nhà ăn cơm ngoan nhé, ăn xong có thể xuống nhà chơi một lát nhưng phải đeo khẩu trang đàng hoàng, ba xuống tiễn cô Nam về."

Kha Ngu và Nam Nhược lần lượt đi ra khỏi nhà. "Tạm biệt cô Nam! Tạm biệt ba!" Giọng Kha Tư Viễn gọi với theo sau lưng họ.

Kha Ngu dẫn Nam Nhược qua vài con phố, đến một quán ăn Nhật Bản.

Nam Nhược nhận ra anh thường giữ một khoảng cách thoải mái và an toàn với cô: Rộng khoảng hai quả đấm.

Không những thế, anh còn đút bàn tay gần Nam Nhược nhất vào túi quần.

Những cử chỉ thoạt trông chẳng có ý nghĩa gì này lại khiến Nam Nhược cảm thấy rất thoải mái, không hề bức rức như khi đi với Khương Kỳ. Có lẽ chính vì giữa cô với anh và giữa cô với Khương Kỳ là hai mối quan hệ khác nhau: Người thì là đối tượng xem mắt của cô, người thì là phụ huynh của học sinh cô.

Đây là quán ăn Nhật Bản nấp trong một con hẻm lâu đời của thành phố Dư. Cánh cửa màu gỗ thô treo bảng hiệu "Musashi Hương Vị Nhật Chính Gốc" màu trắng trông chẳng hề nổi bật chút nào, đến nỗi Nam Nhược đã từng đi ngang qua nơi này vài lần nhưng đều chưa bao giờ chú ý đến quán ăn. Mặt tiền của quán ăn thì nhỏ bé tí, như thể sợ bị người khác để ý.

Vào trong quán ăn sẽ thấy phong cách Nhật Bản điển hình với những bộ bàn ghế màu gỗ thô và bức tường màu trắng. Một người mặc trang phục đầu bếp trắng tinh đang đứng trước quầy bar gỗ thô dài ngoằn. Anh ấy đang đứng sửa sang nguyên liệu nấu ăn ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo

Số ký tự: 0