Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
Nam Nhược cầm tay anh lại. Sau đó, cô nhận ra đây là một bàn tay khô ráo, ấm áp, khớp xương rõ ràng. Chắc hẳn anh rất gầy.
Kha Ngu không tiễn cô, hai người kẻ thì đi về bên trái, người thì đi về bên phải. Lúc xoay người, điện thoại của Nam Nhược kêu "ting ting", "ting ting", "ting ting" hết lần này đến lần khác. Cô mở ra xem, tiếng thông báo của cả nhóm công việc ở WeChat lẫn nhóm giáo viên ở QQ reo lên cùng một lúc.
"Đã có công văn khẩn từ Uỷ ban giáo dục. Từ ngày mai trở đi, trường chúng ta dừng học offline, bắt đầu ở nhà học online một tuần, kính mong các thầy cô chuẩn bị sẵn sàng. Giờ làm việc sẽ được sắp xếp theo việc học online, kính mong các thầy cô thông báo cho phụ huynh sớm!"
Cuối cùng vẫn phải ngừng đi học.
Nam Nhược nghĩ đến ba của Kha Tư Viễn đang đi đằng sau, sẵn tiện cô thông báo trực tiếp với anh luôn.
"Ba của..." Giờ phút này, Nam Nhược suy nghĩ một hồi mới nói: "Đợi đã, anh Kha!" Nam Nhược sửa lại.
Kha Ngu dừng bước. Anh Kha, một giọng nữ dịu dàng đang gọi anh. Anh hơi thất thần, ai gọi mình vậy? Ngoảnh đầu lại, anh thấy cô giáo kia.
Kha Ngu khẽ nhoẻn môi cười, đây là lần đầu tiên có giáo viên của Kha Tư Viễn gọi anh là anh Kha mà không phải ba Tư Viễn nữa.
"Từ ngày mai ngừng đến trường đi học, bắt đầu ở nhà học online một tuần nhé."
Nghe xong, nụ cười tủm tỉm trên khóe môi Kha Ngu thoắt cái biến thành cười khổ...
Anh nâng ly liên tục, mặc dù nước uống là trà nhưng người ngoài nhìn là biết anh cực kỳ am hiểu cách ứng xử trên bàn rượu. Từ cách dẫn dắt đề tài cuộc trò chuyện, cách nhún nhường cho đến thời điểm mời rượu, tất cả đều được anh nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi bữa ăn diễn ra được một lúc, Nam Nhược nhận ra cảnh tượng ngượng nghịu mà mình lo lắng chỉ là tưởng tượng, thực chất bữa ăn này còn đem lại cho cô cảm giác dễ chịu hơn cả lúc cô đi ăn với Khương Kỳ nữa. Việc của cô chỉ là ăn và thỉnh thoảng trả lời câu nói của anh là xong, không hơn.
"Ba của Tư Viễn khách sáo quá." Nam Nhược cũng không biết mình nên nói gì, giơ cốc trà lên uống một ngụm theo.
"Cô Nam, liệu cô có ngại khi tôi hỏi một câu riêng tư không?"
"À? Tôi không ngại đâu." Nam Nhược quên khuấy người đàn ông này sẽ thường hỏi những câu làm mình bất ngờ.
"Nhìn cô trẻ lắm, có lẽ cô vẫn chưa kết hôn nhỉ?"
"Chưa." Nam Nhược thầm than vãn, bạn trai cô còn chưa có thì lấy đâu ra kết hôn chứ?
"Ai đã kết hôn, có con thường bị gọi là mẹ ai, ba ai, nhưng tôi không thích cách xưng hô này." Kha Ngu bình tĩnh giãi bày.
"Sao? Vậy tôi nên gọi anh là gì?"
"Không không, đừng hiểu lầm." Kha Ngu bình tĩnh giải thích: "Chẳng qua tôi cảm thấy, khi một người bị gọi theo tên của một người khác thì người đó đã chẳng còn nữa. Ai có con cũng vậy, bản thân họ cũng tan biến, mọi người sẽ chỉ nhớ người đó là ba hoặc mẹ của đứa trẻ này, quên đi việc người đó vốn là một cá thể độc lập."
Nam Nhược chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Do tính chất nghề nghiệp nên mỗi ngày cô đều gọi ba bé nào, mẹ bé nào. Cô hoàn toàn không thể nhớ nổi tên của ba mẹ học sinh.
"Nhưng không phải giáo viên nên gọi phụ huynh học sinh như vậy sao?"
"Đúng vậy, cô Nam nói không sai." Kha Ngu lại nâng cốc, uống một ngụm: "Sai là sai ở tôi. Vào lần đầu tiên tôi được gọi là ba của Kha Tư Viễn, tôi đã sững sờ thật lâu, tự hỏi mình là Kha Ngu mà, tại sao lại bị gọi bằng một cái tên khác? Sau đó, tôi đã hiểu rằng khi một người trở thành bậc cha mẹ, bản thân người đó sẽ biến mất trong từng tiếng ba gì đó, mẹ gì đó."
Kha Ngu không tiễn cô, hai người kẻ thì đi về bên trái, người thì đi về bên phải. Lúc xoay người, điện thoại của Nam Nhược kêu "ting ting", "ting ting", "ting ting" hết lần này đến lần khác. Cô mở ra xem, tiếng thông báo của cả nhóm công việc ở WeChat lẫn nhóm giáo viên ở QQ reo lên cùng một lúc.
"Đã có công văn khẩn từ Uỷ ban giáo dục. Từ ngày mai trở đi, trường chúng ta dừng học offline, bắt đầu ở nhà học online một tuần, kính mong các thầy cô chuẩn bị sẵn sàng. Giờ làm việc sẽ được sắp xếp theo việc học online, kính mong các thầy cô thông báo cho phụ huynh sớm!"
Cuối cùng vẫn phải ngừng đi học.
Nam Nhược nghĩ đến ba của Kha Tư Viễn đang đi đằng sau, sẵn tiện cô thông báo trực tiếp với anh luôn.
"Ba của..." Giờ phút này, Nam Nhược suy nghĩ một hồi mới nói: "Đợi đã, anh Kha!" Nam Nhược sửa lại.
Kha Ngu dừng bước. Anh Kha, một giọng nữ dịu dàng đang gọi anh. Anh hơi thất thần, ai gọi mình vậy? Ngoảnh đầu lại, anh thấy cô giáo kia.
Kha Ngu khẽ nhoẻn môi cười, đây là lần đầu tiên có giáo viên của Kha Tư Viễn gọi anh là anh Kha mà không phải ba Tư Viễn nữa.
"Từ ngày mai ngừng đến trường đi học, bắt đầu ở nhà học online một tuần nhé."
Nghe xong, nụ cười tủm tỉm trên khóe môi Kha Ngu thoắt cái biến thành cười khổ...
Anh nâng ly liên tục, mặc dù nước uống là trà nhưng người ngoài nhìn là biết anh cực kỳ am hiểu cách ứng xử trên bàn rượu. Từ cách dẫn dắt đề tài cuộc trò chuyện, cách nhún nhường cho đến thời điểm mời rượu, tất cả đều được anh nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi bữa ăn diễn ra được một lúc, Nam Nhược nhận ra cảnh tượng ngượng nghịu mà mình lo lắng chỉ là tưởng tượng, thực chất bữa ăn này còn đem lại cho cô cảm giác dễ chịu hơn cả lúc cô đi ăn với Khương Kỳ nữa. Việc của cô chỉ là ăn và thỉnh thoảng trả lời câu nói của anh là xong, không hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba của Tư Viễn khách sáo quá." Nam Nhược cũng không biết mình nên nói gì, giơ cốc trà lên uống một ngụm theo.
"Cô Nam, liệu cô có ngại khi tôi hỏi một câu riêng tư không?"
"À? Tôi không ngại đâu." Nam Nhược quên khuấy người đàn ông này sẽ thường hỏi những câu làm mình bất ngờ.
"Nhìn cô trẻ lắm, có lẽ cô vẫn chưa kết hôn nhỉ?"
"Chưa." Nam Nhược thầm than vãn, bạn trai cô còn chưa có thì lấy đâu ra kết hôn chứ?
"Ai đã kết hôn, có con thường bị gọi là mẹ ai, ba ai, nhưng tôi không thích cách xưng hô này." Kha Ngu bình tĩnh giãi bày.
"Sao? Vậy tôi nên gọi anh là gì?"
"Không không, đừng hiểu lầm." Kha Ngu bình tĩnh giải thích: "Chẳng qua tôi cảm thấy, khi một người bị gọi theo tên của một người khác thì người đó đã chẳng còn nữa. Ai có con cũng vậy, bản thân họ cũng tan biến, mọi người sẽ chỉ nhớ người đó là ba hoặc mẹ của đứa trẻ này, quên đi việc người đó vốn là một cá thể độc lập."
Nam Nhược chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Do tính chất nghề nghiệp nên mỗi ngày cô đều gọi ba bé nào, mẹ bé nào. Cô hoàn toàn không thể nhớ nổi tên của ba mẹ học sinh.
"Nhưng không phải giáo viên nên gọi phụ huynh học sinh như vậy sao?"
"Đúng vậy, cô Nam nói không sai." Kha Ngu lại nâng cốc, uống một ngụm: "Sai là sai ở tôi. Vào lần đầu tiên tôi được gọi là ba của Kha Tư Viễn, tôi đã sững sờ thật lâu, tự hỏi mình là Kha Ngu mà, tại sao lại bị gọi bằng một cái tên khác? Sau đó, tôi đã hiểu rằng khi một người trở thành bậc cha mẹ, bản thân người đó sẽ biến mất trong từng tiếng ba gì đó, mẹ gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro