Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
"Nhất định tôi sẽ dốc hết sức." Kha Ngu cũng nhìn cô, cười nói: "Chỉ sợ năng lực của tôi có hạn, những việc tôi có thể giúp được cô Nam kém xa những gì cô Nam đã làm cho tôi."
"Đâu ra? Tôi vẫn luôn cho rằng anh Kha là người rất tự tin, sao bây giờ lại khiêm tốn như vậy!"
"Trong mắt cô Nam tôi tự tin lắm sao?"
"Đương nhiên rồi. Lần đầu gặp anh, ở trên cầu thang anh đã nói với tôi là có quan tâm học sinh cũng phải chú ý chừng mực, không được vượt quá giới hạn, trời ạ, đúng là tự tin quá mức. Còn cả lần ở trong tiệm cà phê, anh nói không phải vấn đề nào biết rồi cũng có thể giải quyết được, rõ ràng là tôi đứng anh ngồi nhưng tôi lại cảm thấy mình quá yếu thế khi đứng trước mặt anh. Đúng rồi, quan trọng nhất là lần ở trung tâm nghệ thuật, tôi nhìn thấy anh đứng trước xe, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, không phải tự tin thì là gì?" Nam Nhược nói một tràng, bất giác kể lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi bọn họ gặp nhau.
Hóa ra cô cũng còn nhớ, trong đầu Kha Ngu nghĩ.
Thì ra mình nhớ rõ như vậy, trong đầu Nam Nhược thầm nghĩ.
"Không phải, tôi..." Lúng túng... Nam Nhược hận không thể cắn đứt lưỡi mình, sao lại nhiều lời như vậy chứ: "Ý tôi không phải như vậy, chỉ là..."
"Tôi hiểu mà, cô Nam không cần giải thích." Kha Ngu cười vui vẻ, dường như đã lâu lắm rồi anh không cười vui vẻ như vậy. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt đang lúng túng, xấu hổ, cố gắng chữa lời, cảm thấy cô vừa hài hước vừa đáng yêu.
"Tôi biết cô Nam đang khen tôi."
"Đúng vậy, tôi đang khen..." Không đúng, lời này vừa nói ra, Nam Nhược lập tức cảm thấy mình bị hố, rõ ràng là người đàn ông này đang nói ngược lại.
Tiếng cười của Kha Ngu vang lên trong khuôn viên tòa nhà số một 1 thành phố Dư.
"Cô Nam, đã lâu rồi tôi không được cười như vậy, cảm ơn cô, cô lại giúp tôi một việc nữa rồi."
"Anh... Tôi..." Nam Nhược muốn nói rõ ràng là anh gài tôi nhưng lời nói lại kẹt lại bên miệng.
Giờ phút này, bọn họ giống như những người bạn tốt không có gì giấu giếm nhau.
Bạn bè? Nam Nhược nghĩ, có lẽ cô và Kha Ngu có thể làm bạn bè.
"Tôi nghĩ ra rồi! Nếu là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau có phải không thể coi là ân tình không?"
"Ý của cô Nam là..."
"Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè."
"Xin chào, tôi là Kha Ngu." Kha Ngu đưa tay ra.
"Xin chào, tôi là Nam Nhược." Nam Nhược nắm tay anh.
Bàn tay của Kha Ngu rất lớn, lòng bàn tay khô ráo cũng rất ấm; bàn tay của Nam Nhược rất nhỏ, rất mềm mại cũng rất nhẹ nhàng.
Bọn họ nhìn nhau cười như những người bạn vừa quen biết.
"Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau"
"Một lời đã định." Kha Ngu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi: "Cô Nam Nhược, bây giờ cô có thể để tôi giúp cô được không?"
"Hả?"
"Hôm nay tôi uống rượu không thể lái xe đưa cô về, để tôi gọi xe đưa cô về nhà nhé." Nói xong, Kha Ngu gọi một chiếc xe.
"Được." Nam Nhược mỉm cười đồng ý, cũng không từ chối. Cô rất hiếm khi đáp lại lòng tốt của người khác giới, có lẽ Kha Ngu là người đầu tiên. Có điều cô cũng chưa từng kết bạn với bất kỳ phụ huynh học sinh nào, Kha Ngu cũng là người đầu tiên.
Bọn họ đi đến cổng khu dân cư, một lúc sau, một chiếc Audi A6 màu đen đi tới, Kha Ngu mở cửa sau, Nam Nhược lên xe.
"Đâu ra? Tôi vẫn luôn cho rằng anh Kha là người rất tự tin, sao bây giờ lại khiêm tốn như vậy!"
"Trong mắt cô Nam tôi tự tin lắm sao?"
"Đương nhiên rồi. Lần đầu gặp anh, ở trên cầu thang anh đã nói với tôi là có quan tâm học sinh cũng phải chú ý chừng mực, không được vượt quá giới hạn, trời ạ, đúng là tự tin quá mức. Còn cả lần ở trong tiệm cà phê, anh nói không phải vấn đề nào biết rồi cũng có thể giải quyết được, rõ ràng là tôi đứng anh ngồi nhưng tôi lại cảm thấy mình quá yếu thế khi đứng trước mặt anh. Đúng rồi, quan trọng nhất là lần ở trung tâm nghệ thuật, tôi nhìn thấy anh đứng trước xe, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, không phải tự tin thì là gì?" Nam Nhược nói một tràng, bất giác kể lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi bọn họ gặp nhau.
Hóa ra cô cũng còn nhớ, trong đầu Kha Ngu nghĩ.
Thì ra mình nhớ rõ như vậy, trong đầu Nam Nhược thầm nghĩ.
"Không phải, tôi..." Lúng túng... Nam Nhược hận không thể cắn đứt lưỡi mình, sao lại nhiều lời như vậy chứ: "Ý tôi không phải như vậy, chỉ là..."
"Tôi hiểu mà, cô Nam không cần giải thích." Kha Ngu cười vui vẻ, dường như đã lâu lắm rồi anh không cười vui vẻ như vậy. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt đang lúng túng, xấu hổ, cố gắng chữa lời, cảm thấy cô vừa hài hước vừa đáng yêu.
"Tôi biết cô Nam đang khen tôi."
"Đúng vậy, tôi đang khen..." Không đúng, lời này vừa nói ra, Nam Nhược lập tức cảm thấy mình bị hố, rõ ràng là người đàn ông này đang nói ngược lại.
Tiếng cười của Kha Ngu vang lên trong khuôn viên tòa nhà số một 1 thành phố Dư.
"Cô Nam, đã lâu rồi tôi không được cười như vậy, cảm ơn cô, cô lại giúp tôi một việc nữa rồi."
"Anh... Tôi..." Nam Nhược muốn nói rõ ràng là anh gài tôi nhưng lời nói lại kẹt lại bên miệng.
Giờ phút này, bọn họ giống như những người bạn tốt không có gì giấu giếm nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn bè? Nam Nhược nghĩ, có lẽ cô và Kha Ngu có thể làm bạn bè.
"Tôi nghĩ ra rồi! Nếu là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau có phải không thể coi là ân tình không?"
"Ý của cô Nam là..."
"Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè."
"Xin chào, tôi là Kha Ngu." Kha Ngu đưa tay ra.
"Xin chào, tôi là Nam Nhược." Nam Nhược nắm tay anh.
Bàn tay của Kha Ngu rất lớn, lòng bàn tay khô ráo cũng rất ấm; bàn tay của Nam Nhược rất nhỏ, rất mềm mại cũng rất nhẹ nhàng.
Bọn họ nhìn nhau cười như những người bạn vừa quen biết.
"Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau"
"Một lời đã định." Kha Ngu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi: "Cô Nam Nhược, bây giờ cô có thể để tôi giúp cô được không?"
"Hả?"
"Hôm nay tôi uống rượu không thể lái xe đưa cô về, để tôi gọi xe đưa cô về nhà nhé." Nói xong, Kha Ngu gọi một chiếc xe.
"Được." Nam Nhược mỉm cười đồng ý, cũng không từ chối. Cô rất hiếm khi đáp lại lòng tốt của người khác giới, có lẽ Kha Ngu là người đầu tiên. Có điều cô cũng chưa từng kết bạn với bất kỳ phụ huynh học sinh nào, Kha Ngu cũng là người đầu tiên.
Bọn họ đi đến cổng khu dân cư, một lúc sau, một chiếc Audi A6 màu đen đi tới, Kha Ngu mở cửa sau, Nam Nhược lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro