Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 10
2024-09-28 17:23:39
“Cô thấy thằng con trai mà cậu hai dẫn về từ bên ngoài không? Nhìn đẹp trai gớm nhỉ. Đang yên đang lành mà sao cậu hai lại muốn chạy trốn thế? Trong nhà lùm xùm cả lên, đến cả ông cụ già cũng không thấy bóng dáng đâu.”
“Thấy rồi, nghe nói mẹ nó là...”
Hai người giúp việc chẳng biết đã nói tới đâu mà bỗng nhiên cười khúc khích.
Tiếng cười xì xầm ấy khiến Giang Vọng nhớ tới mấy con chuột dưới cống ngầm ở khu phía Tây, chúng vừa rỉ tai thì thầm vừa quan sát xung quanh, vừa nghe thấy tiếng động thì đều im lặng cúi mình xuống không dám phát ra chút tiếng động nào.
Giang Vọng đứng trên đầu cầu thang, mặt không biến sắc nghe bọn người làm bên dưới xì xầm bàn tán mãi đến khi tiếng bước chân bình bịch truyền tới.
Cậu cúi mắt, không đổi sắc quay đầu nhìn lại: “Thưa cô.”
Ba đứa nhỏ của nhà họ Giang chia nhau lấy ba chữ trong đông tây nam bắc.
Giang Tây Âm là con đầu, tuổi gần tới đầu bốn, năm trước vừa ly hôn dẫn theo một cặp song sinh về nhà tổ. Cô ta là con đầu lòng của nhà họ Giang, từ nhỏ đã được cưng chiều, tính cách tuệch toạc.
Giang Tây Âm mặc áo ngủ, vóc dáng gầy còm, xương gò má nhô cao, hốc mắt trũng xuống, không trang điểm nhìn rất nhạt nhẽo.
Lúc này, cô ta liếc mắt nhìn Giang Vọng, làm như không nghe thấy tiếng thưa cô mà lướt thẳng qua người cậu rồi đi xuống dưới lầu.
Lòng Giang Vọng phẳng lặng như nước, trước đến nay cậu chưa từng mong đợi điều gì, chỉ là muốn gặp Giang Bắc Tâm mà thôi.
Cậu lẽo đẽo theo sau, lặng yên không tiếng động.
Đến khi Giang Vọng xuống lầu, trong phòng ăn đã bắt đầu dùng bữa.
Bà cụ mặc chiếc áo ấm thời đường lả lướt ngồi trên ghế, Giang Tây Âm và cặp sinh đôi trai gái của cô ta chia ra ngồi hai bên sườn, đang chọc cụ bà rất vui vẻ.
Người giúp việc thấy Giang Vọng không lên tiếng gọi thêm bát đũa.
Giang Vọng đảo mắt qua bọn họ, con ngươi đen láy trầm tĩnh, nhưng trên mặt tỏ ra rất ngoan ngoãn: “Thưa bà nội, cô, anh họ, chị họ.”
Bà cụ “ừ” một tiếng rồi bảo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Những người còn lại không lên tiếng trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn Giang Vọng rồi thôi.
Bà cụ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giang Vọng, lòng đầy xoắn xít.
Bà ta quả thật không thích mẹ của Giang Vọng nên cũng chẳng thích nổi Giang Vọng, khổ nỗi Giang Bắc Tâm khám ra bệnh vô sinh làm năm ngoái bà ta suýt thì đi luôn, giờ đây có Giang Vọng nên cũng coi như được an ủi.
Giang Vọng ngồi xuống bên bàn ăn, im lặng dùng bữa.
Chiếc đũa bên cạnh anh rất ít dùng, chỉ dùng thìa, vùi đầu vào ăn cháo hoa trong bát mình, cái tay kia nhìn nhỏ tí xíu.
Bà cũ chợt nhìn sang hai đứa cháu nhỏ ngồi bên cạnh mình theo bản năng, cả hai tròn như cục bông, người làm thì đứng bên cạnh cẩn thận gắp rau cho chúng, nuông chiều quá trời.
Bà ấy thôi không nhìn nữa, ngoảnh sang Giang Tây Âm: “Con tính thế nào? Cứ ở nhà vậy sao?”
Giang Tây Âm nhíu mày nói: “Mẹ, sáng sớm nói chuyện này làm gì?”
Bà cụ húp một ngụm cháo nóng, giọng thản nhiên nói: “Hai đứa con của con sắp khai giảng rồi, giờ vẫn chưa tìm được em trai con nên mẹ rất phiền lòng. Con chớ đứng trước mặt mẹ làm mẹ gai mắt, gầy đắc như cây trúc, mỗi lần gặp là mỗi lần mẹ đau mắt.”
Giang Tây Âm đặt đũa xuống, sắc mặt tối sầm: “Mẹ, mẹ biết cái gì chứ, cái này gọi là khí chất.”
Bà cụ cười khẩy.
Hai người qua lại vài lời rồi bàn cơm yên tĩnh lại.
Giang Tây Âm không thèm ăn uống nữa, mất hứng khoanh tay lại, nhìn mấy người giúp việc đang đứng ngoài cửa dòm vào, giọng lạnh xuống: “Nhìn cái gì hả? Đồ vô lễ.”
Người giúp việc vội cúi đầu xin lỗi: “Cậu ba có dặn, thứ bảy, thứ bảy đưa cậu chủ nhỏ về nhà.”
Nghe vậy, Giang Tây Âm nhíu mày giễu cợt: “Cậu chủ nhỏ hả?”
Người hầu càng cúi thấp đầu hơn.
Giang Nam Úy đã nói với bà cụ về việc này, bảo rằng trong nhà Giang Vọng còn một cô em gái nữa. Bà cụ nghe xong cũng không nói gì, chẳng thèm đếm xỉa tới Giang Tây Âm, Giang Tây Âm không muốn tự chuốc lấy nhục bèn đứng dậy đi luôn.
Suốt quá trình ấy Giang Vọng không ngẩng đầu lên lấy một lần, mãi đến khi ăn cháo xong rồi mới nói: “Bà nội, cháu về thăm em gái.”
Bà cụ gật đầu, hai đứa nhỏ đối diện liếc nhìn nhau không phản đối gì.
Giang Vọng không để tâm tới suy nghĩ của bọn họ, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh mà thôi.
Bảy ngày nay cậu không gặp Lục Lê, cô nhóc cũng không gọi điện thoại tới.
Đồ lừa đảo, Giang Vọng thầm nghĩ thế.
Đến khi Giang Vọng trở lại khu phía Tây, ánh mắt người qua đường nhìn cậu đều đã khác xưa.
Không ai ngờ rằng Giang Vọng lại là con nhà giàu, thế nên thoắt cái đổi vận như này đã khiến không ít người phải hãi hùng. Mấy đứa nhóc khi xưa bắt nạt Giang Vọng chỉ dám đứng sau lưng người lớn trộm nhìn cậu, có lẽ đã bị người nhà dạy dỗ rồi.
Giang Vọng lướt qua bọn họ, đi thẳng tới tòa nhà 32, khi lên lầu thuận tay lấy sữa.
Lúc này vẫn còn sớm nên Giang Vọng mở cửa rất khẽ.
Ghế dựa vốn để chắn cửa và bình sữa bị xê dịch qua một bên, Lục Lê biết cuối tuần nay cậu về nhà nên mới cố ý dời chúng đi.
Cậu đưa tay đóng cửa lại, nhìn gian phòng khách chật hẹp nhưng sạch sẽ, dây thần kinh đang căng như dây đàn dần thả lỏng.
Căn phòng cũ rích đơn sơ trước mắt cậu và nhà họ Giang cổ kính tráng lệ cách biệt như trời với đất.
Nhưng đây mới là nhà của cậu.
Trong nhà còn có người đang đợi mình.
Giang Vọng không vội vào phòng, cậu vẫn vào phòng bếp như khi xưa.
Trong tủ lạnh cũ kỹ nho nhỏ chất đầy rau quả trái cây còn tươi, bình sữa trong suốt được sắp xếp chỉnh tề một chỗ.
Giang Vọng đảo mắt nhìn qua, chốc lát đã nhận ra ngay cái nào là do Lục Lê mua cái nào do Triệu Mộc mua.
Cậu cởi quần áo xong mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Lục Lê.
Một lát sau, nước trong nồi dần sôi, tiếng ùng ục ùng ục sôi trào.
Lục Lê bị tiếng đập cửa đánh thức, mơ màng mở mắt.
Cơ thể trẻ nhỏ làm lệch giờ giấc sinh hoạt của cô, một hồi lâu sau cô mới tỉnh táo lại, xốc chăn lên bò xuống giường rồi chạy tới cửa: “Giang Vọng!”
Cửa còn chưa mở, Giang Vọng đã nghe được tiếng gào to của cô nhóc kia.
Cậu đành nói: “Vội cái gì hả? Chậm...” Chút.
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi họng, một cô nhóc đã bổ nhào vào lòng Giang Vọng.
Cậu đưa tay ôm Lục Lê ấm áp vào lòng, suýt nữa đứng không vững: “Lục Lê, chín giờ rồi đó, cậu là con heo nhỏ hả?”
Lục Lê dụi dụi vào con trai mình, lại ngước mắt lên nhìn kỹ cậu, rồi bắt đầu líu ríu làm phiền cậu: “Cậu ở nhà khỏe không Giang Vọng? Có gặp ba không? Bọn họ có tốt với cậu không?”
Giang Vọng buông cô ra, chọc trán cô rồi bảo: “Đi thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm.”
Lục Lê tóm vạt áo cậu không chịu buông: “Cậu trả lời tôi trước đi.”
Giang Vọng đành đáp rằng: “Tốt lắm, còn chưa gặp ba.”
Lục Lê lại đuổi theo cậu truy hỏi rất nhiều vấn đề rồi mới chịu đi thay quần áo, rửa mặt xong rồi ngồi an vị trên ghế nhỏ đợi Giang Vọng.
Cô nâng má, nhỏ giọng nói: “Giang Vọng, bây giờ tôi biết nấu mì, nấu cháo, xào rau và nhiều món khác lắm, tất cả đều do anh Mộc Tử dạy tôi đó. Anh ấy thường đến đây thăm tôi, bà cụ tầng dưới cũng hay cho tôi quà vặt lắm, tôi sống rất ổn, cậu ở nhà đừng lo lắng cho tôi.”
Giang Vọng đưa lưng về phía cô, giọng điệu trước sau như một: “Sau này phải dậy sớm ăn sáng, tôi sẽ gọi điện thoại đánh thức cậu.”
Nhắc đến điện thoại, Lục Lê không khỏi chột dạ.
Cô nháy mắt vài lần, hiếu kỳ hỏi: “Giang Vọng, trong phòng cậu có điện thoại không?”
Giang Vọng đáp có, rồi bảo: “Chú út tôi tìm người cài đặt cho tôi, đường dây không chung với những chiếc điện thoại bàn khác trong biệt thự, nếu cậu muốn gọi cho tôi thì cứ gọi thẳng tới thôi. Lục Lê, chú tôi có đưa số điện thoại cho cậu không?”
Lục Lê hắng giọng trả lời: “Cho rồi, tôi cũng lưu rồi!”
Giang Vọng hạ hỏa, xoay người lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt cô, đôi mắt cậu sâu thẳm: “Sao lại không gọi điện cho tôi?”
Lục Lê thầm nghĩ cái tên này thật bá đạo.
Cô giải thích: “Cậu vừa mới về nhà, tôi sợ gọi điện thoại tìm cậu sẽ quấy rầy người nhà của cậu. Tôi không mong bọn họ có ấn tượng xấu với cậu.”
Giang Vọng bình tĩnh nói: “Lục Lê, cậu có biết mẹ tôi làm nghề gì không?”
Nghe vậy, Lục Lê sợ run.
Thật ra, trước khi cô xuyên vào trò chơi thì không biết, bối cảnh trò chơi đặt ra đã cố tình làm điểm này mơ hồ, trong lúc vô tình cô nghe lén hàng xóm nói chuyện mới biết được.
Cô mím môi, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi.”
Giang Vọng múc cháo gạo kê đưa cho cô, nói: “Cho dù tôi làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi chuyện này. Lục Lê à, sự yêu thích của bọn họ không có ý nghĩa gì với tôi cả.”
Lục Lê buồn bực nói: “Nhưng mà tôi muốn có người thích cậu, muốn bọn họ đều đối tốt với cậu.”
Giang Vọng ngồi xuống đối diện với Lục Lên, liếc nhìn cô bảo: “Ăn sáng đi.”
Lục Lê đành phải ngậm ngùi ăn sáng, ăn được nửa bát cháo gạo kê thì Giang Vọng đưa trứng gà qua. Cô cầm trứng gà, nhìn chằm chằm vào Giang Vọng trong chốc lát rồi chợt nói: “Giang Vọng, anh Mộc Tử bảo cậu sắp vào tiểu học.”
Giang Vọng đáp: “Ừ, cậu và tôi học chung.”
Lục Lê ngơ ngác: “Hả?”
Đây là lần đầu cô nghe chuyện này.
Giang Vọng đưa tay lau lòng đỏ trứng dính bên môi cô, ánh mắt hơi lóe sáng: “Tôi nhờ chú út rồi, cuối tuần này cậu và tôi sẽ tham gia kỳ thi nhập học. Lục Lê, cậu sẽ thi tốt nhỉ?”
Lục Lê nhăn nhó, đáp lời: “... Tôi sẽ cố gắng.”
Giang Vọng thấy cô đồng ý thì thở phào, nói thêm: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậu hát nhạc thiếu nhi.”
Nghe thế, Lục Lê trố mắt nhìn: “Hát nhạc thiếu nhi gì?”
Giang Vọng liếc mắt nhìn cô rồi bảo: “Chọn cho cậu bài đơn giản thôi, sợ cậu không nhớ được.”
Ánh mắt cậu nhìn cô như nhìn một đứa ngốc.
Lục Lê: “...”
Vậy mà cô còn sắp hát nhạc thiếu nhi nữa.
...
Trời chiều mùa đông êm dịu, Lục Lê buồn ngủ nằm dài trên sô pha.
Nó khác xa với cuối tuần trong tưởng tượng của Lục Lê.
Giang Vọng không chỉ dạy cô hát hai bài nhạc thiếu nhi mà còn dạy cô ghép vần thành từ có nghĩa. Với Lục Lê mà nói, khó nhất là giả vờ không hiểu, cô phải diễn sao mà vất vả làm sao.
May mắn thay, trời đông tối rất nhanh, cuối cùng thì Giang Vọng cũng tha cho cô.
Mùi khói dầu xen lẫn vào chút ấm áp cuối ngày.
Lục Lê mở mắt ra, trong tầm mắt mơ màng, bóng dáng Giang Vọng mờ ảo, ánh nắng vàng ấm áp mờ nhạt bao phủ khắp người cậu.
Cứ như là cậu chưa từng rời đi.
Giây lát sau, bóng người kia từ từ đến gần, giọng cậu thiếu niên quanh quẩn bên tai cô: “Lục Lê, dậy ăn cơm thôi.”
Lục Lê dụi mắt, nhỏ giọng bảo: “Được.”
Sau bữa cơm tối, như những đêm khác, hai người họ ngồi song song trên ghế đẩu.
Lục Lê cầm bút màu của Giang Vọng tô tô vẽ vẽ bức tranh trên giấy, Giang Vọng đọc sách, trên tay cầm một quyển từ điển.
Thời gian cứ như dòng sông băng đầu xuân đang dần tan, từng giây từng phút dần trôi qua.
Nháy mắt đã tới giờ đi ngủ.
Trong phòng tắm nho nhỏ đầy hơi nước bốc lên.
Lục Lê bò lên giường, ôm thỏ ngồi dưới đuôi giường, nhìn Giang Vọng bước ra khỏi phòng tắm rồi đi kiểm tra cửa sổ. Ba bình rỗng mới tinh được cậu đặt trên ghế là hôm nay cậu uống, ngày mai còn ba bình nữa.
Tắt đèn, Giang Vọng xoay người đi tới phòng nghỉ.
Lục Lê lăn lông lốc vào chăn, không quên tóm gấu bông vào cùng.
Giang Vọng nhìn cửa ra vào, liếc mắt nhìn cô nhóc trên giường rồi bảo: “Lục Lê, tôi tắt đèn đây.”
Một cục tròn vo trên giường động đậy, cô khe khẽ đáp lại: “Ừ.”
Trước mắt tối sầm, Lục Lê nghe tiếng Giang Vọng xốc chăn lên, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cậu. Cô không còn mất ngủ như mấy đêm trước, cơn buồn ngủ ập tới, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay khi Lục Lê sắp ngủ, Giang Vọng bỗng lên tiếng...
“Lục Lê.”
“Hả?”
Giọng điệu của Giang Vọng rất nghiêm túc, như đang nói chuyện lớn gì đó: “Hát lại bài nhạc thiếu nhi buổi chiều tôi dạy cậu đi.”
Lục Lê: “...”
Cô bị câu này làm tỉnh ngủ đôi chút: “Phải hát thật à?”
Giang Vọng xoay người mặt đối mặt với cô, đáp: “Phải.”
Lục Lê nhắm mắt lại, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: “Em đi trên đường, nhặt được đồng tiền...”
Một lát sau, trong phòng dần yên tĩnh lại, Lục Lê ngủ say.
Giang Vọng trợn tròn mắt, nghĩ thầm rằng mai phải kiểm tra lại lần nữa mới được.
“Thấy rồi, nghe nói mẹ nó là...”
Hai người giúp việc chẳng biết đã nói tới đâu mà bỗng nhiên cười khúc khích.
Tiếng cười xì xầm ấy khiến Giang Vọng nhớ tới mấy con chuột dưới cống ngầm ở khu phía Tây, chúng vừa rỉ tai thì thầm vừa quan sát xung quanh, vừa nghe thấy tiếng động thì đều im lặng cúi mình xuống không dám phát ra chút tiếng động nào.
Giang Vọng đứng trên đầu cầu thang, mặt không biến sắc nghe bọn người làm bên dưới xì xầm bàn tán mãi đến khi tiếng bước chân bình bịch truyền tới.
Cậu cúi mắt, không đổi sắc quay đầu nhìn lại: “Thưa cô.”
Ba đứa nhỏ của nhà họ Giang chia nhau lấy ba chữ trong đông tây nam bắc.
Giang Tây Âm là con đầu, tuổi gần tới đầu bốn, năm trước vừa ly hôn dẫn theo một cặp song sinh về nhà tổ. Cô ta là con đầu lòng của nhà họ Giang, từ nhỏ đã được cưng chiều, tính cách tuệch toạc.
Giang Tây Âm mặc áo ngủ, vóc dáng gầy còm, xương gò má nhô cao, hốc mắt trũng xuống, không trang điểm nhìn rất nhạt nhẽo.
Lúc này, cô ta liếc mắt nhìn Giang Vọng, làm như không nghe thấy tiếng thưa cô mà lướt thẳng qua người cậu rồi đi xuống dưới lầu.
Lòng Giang Vọng phẳng lặng như nước, trước đến nay cậu chưa từng mong đợi điều gì, chỉ là muốn gặp Giang Bắc Tâm mà thôi.
Cậu lẽo đẽo theo sau, lặng yên không tiếng động.
Đến khi Giang Vọng xuống lầu, trong phòng ăn đã bắt đầu dùng bữa.
Bà cụ mặc chiếc áo ấm thời đường lả lướt ngồi trên ghế, Giang Tây Âm và cặp sinh đôi trai gái của cô ta chia ra ngồi hai bên sườn, đang chọc cụ bà rất vui vẻ.
Người giúp việc thấy Giang Vọng không lên tiếng gọi thêm bát đũa.
Giang Vọng đảo mắt qua bọn họ, con ngươi đen láy trầm tĩnh, nhưng trên mặt tỏ ra rất ngoan ngoãn: “Thưa bà nội, cô, anh họ, chị họ.”
Bà cụ “ừ” một tiếng rồi bảo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Những người còn lại không lên tiếng trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn Giang Vọng rồi thôi.
Bà cụ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giang Vọng, lòng đầy xoắn xít.
Bà ta quả thật không thích mẹ của Giang Vọng nên cũng chẳng thích nổi Giang Vọng, khổ nỗi Giang Bắc Tâm khám ra bệnh vô sinh làm năm ngoái bà ta suýt thì đi luôn, giờ đây có Giang Vọng nên cũng coi như được an ủi.
Giang Vọng ngồi xuống bên bàn ăn, im lặng dùng bữa.
Chiếc đũa bên cạnh anh rất ít dùng, chỉ dùng thìa, vùi đầu vào ăn cháo hoa trong bát mình, cái tay kia nhìn nhỏ tí xíu.
Bà cũ chợt nhìn sang hai đứa cháu nhỏ ngồi bên cạnh mình theo bản năng, cả hai tròn như cục bông, người làm thì đứng bên cạnh cẩn thận gắp rau cho chúng, nuông chiều quá trời.
Bà ấy thôi không nhìn nữa, ngoảnh sang Giang Tây Âm: “Con tính thế nào? Cứ ở nhà vậy sao?”
Giang Tây Âm nhíu mày nói: “Mẹ, sáng sớm nói chuyện này làm gì?”
Bà cụ húp một ngụm cháo nóng, giọng thản nhiên nói: “Hai đứa con của con sắp khai giảng rồi, giờ vẫn chưa tìm được em trai con nên mẹ rất phiền lòng. Con chớ đứng trước mặt mẹ làm mẹ gai mắt, gầy đắc như cây trúc, mỗi lần gặp là mỗi lần mẹ đau mắt.”
Giang Tây Âm đặt đũa xuống, sắc mặt tối sầm: “Mẹ, mẹ biết cái gì chứ, cái này gọi là khí chất.”
Bà cụ cười khẩy.
Hai người qua lại vài lời rồi bàn cơm yên tĩnh lại.
Giang Tây Âm không thèm ăn uống nữa, mất hứng khoanh tay lại, nhìn mấy người giúp việc đang đứng ngoài cửa dòm vào, giọng lạnh xuống: “Nhìn cái gì hả? Đồ vô lễ.”
Người giúp việc vội cúi đầu xin lỗi: “Cậu ba có dặn, thứ bảy, thứ bảy đưa cậu chủ nhỏ về nhà.”
Nghe vậy, Giang Tây Âm nhíu mày giễu cợt: “Cậu chủ nhỏ hả?”
Người hầu càng cúi thấp đầu hơn.
Giang Nam Úy đã nói với bà cụ về việc này, bảo rằng trong nhà Giang Vọng còn một cô em gái nữa. Bà cụ nghe xong cũng không nói gì, chẳng thèm đếm xỉa tới Giang Tây Âm, Giang Tây Âm không muốn tự chuốc lấy nhục bèn đứng dậy đi luôn.
Suốt quá trình ấy Giang Vọng không ngẩng đầu lên lấy một lần, mãi đến khi ăn cháo xong rồi mới nói: “Bà nội, cháu về thăm em gái.”
Bà cụ gật đầu, hai đứa nhỏ đối diện liếc nhìn nhau không phản đối gì.
Giang Vọng không để tâm tới suy nghĩ của bọn họ, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh mà thôi.
Bảy ngày nay cậu không gặp Lục Lê, cô nhóc cũng không gọi điện thoại tới.
Đồ lừa đảo, Giang Vọng thầm nghĩ thế.
Đến khi Giang Vọng trở lại khu phía Tây, ánh mắt người qua đường nhìn cậu đều đã khác xưa.
Không ai ngờ rằng Giang Vọng lại là con nhà giàu, thế nên thoắt cái đổi vận như này đã khiến không ít người phải hãi hùng. Mấy đứa nhóc khi xưa bắt nạt Giang Vọng chỉ dám đứng sau lưng người lớn trộm nhìn cậu, có lẽ đã bị người nhà dạy dỗ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vọng lướt qua bọn họ, đi thẳng tới tòa nhà 32, khi lên lầu thuận tay lấy sữa.
Lúc này vẫn còn sớm nên Giang Vọng mở cửa rất khẽ.
Ghế dựa vốn để chắn cửa và bình sữa bị xê dịch qua một bên, Lục Lê biết cuối tuần nay cậu về nhà nên mới cố ý dời chúng đi.
Cậu đưa tay đóng cửa lại, nhìn gian phòng khách chật hẹp nhưng sạch sẽ, dây thần kinh đang căng như dây đàn dần thả lỏng.
Căn phòng cũ rích đơn sơ trước mắt cậu và nhà họ Giang cổ kính tráng lệ cách biệt như trời với đất.
Nhưng đây mới là nhà của cậu.
Trong nhà còn có người đang đợi mình.
Giang Vọng không vội vào phòng, cậu vẫn vào phòng bếp như khi xưa.
Trong tủ lạnh cũ kỹ nho nhỏ chất đầy rau quả trái cây còn tươi, bình sữa trong suốt được sắp xếp chỉnh tề một chỗ.
Giang Vọng đảo mắt nhìn qua, chốc lát đã nhận ra ngay cái nào là do Lục Lê mua cái nào do Triệu Mộc mua.
Cậu cởi quần áo xong mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Lục Lê.
Một lát sau, nước trong nồi dần sôi, tiếng ùng ục ùng ục sôi trào.
Lục Lê bị tiếng đập cửa đánh thức, mơ màng mở mắt.
Cơ thể trẻ nhỏ làm lệch giờ giấc sinh hoạt của cô, một hồi lâu sau cô mới tỉnh táo lại, xốc chăn lên bò xuống giường rồi chạy tới cửa: “Giang Vọng!”
Cửa còn chưa mở, Giang Vọng đã nghe được tiếng gào to của cô nhóc kia.
Cậu đành nói: “Vội cái gì hả? Chậm...” Chút.
Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi họng, một cô nhóc đã bổ nhào vào lòng Giang Vọng.
Cậu đưa tay ôm Lục Lê ấm áp vào lòng, suýt nữa đứng không vững: “Lục Lê, chín giờ rồi đó, cậu là con heo nhỏ hả?”
Lục Lê dụi dụi vào con trai mình, lại ngước mắt lên nhìn kỹ cậu, rồi bắt đầu líu ríu làm phiền cậu: “Cậu ở nhà khỏe không Giang Vọng? Có gặp ba không? Bọn họ có tốt với cậu không?”
Giang Vọng buông cô ra, chọc trán cô rồi bảo: “Đi thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm.”
Lục Lê tóm vạt áo cậu không chịu buông: “Cậu trả lời tôi trước đi.”
Giang Vọng đành đáp rằng: “Tốt lắm, còn chưa gặp ba.”
Lục Lê lại đuổi theo cậu truy hỏi rất nhiều vấn đề rồi mới chịu đi thay quần áo, rửa mặt xong rồi ngồi an vị trên ghế nhỏ đợi Giang Vọng.
Cô nâng má, nhỏ giọng nói: “Giang Vọng, bây giờ tôi biết nấu mì, nấu cháo, xào rau và nhiều món khác lắm, tất cả đều do anh Mộc Tử dạy tôi đó. Anh ấy thường đến đây thăm tôi, bà cụ tầng dưới cũng hay cho tôi quà vặt lắm, tôi sống rất ổn, cậu ở nhà đừng lo lắng cho tôi.”
Giang Vọng đưa lưng về phía cô, giọng điệu trước sau như một: “Sau này phải dậy sớm ăn sáng, tôi sẽ gọi điện thoại đánh thức cậu.”
Nhắc đến điện thoại, Lục Lê không khỏi chột dạ.
Cô nháy mắt vài lần, hiếu kỳ hỏi: “Giang Vọng, trong phòng cậu có điện thoại không?”
Giang Vọng đáp có, rồi bảo: “Chú út tôi tìm người cài đặt cho tôi, đường dây không chung với những chiếc điện thoại bàn khác trong biệt thự, nếu cậu muốn gọi cho tôi thì cứ gọi thẳng tới thôi. Lục Lê, chú tôi có đưa số điện thoại cho cậu không?”
Lục Lê hắng giọng trả lời: “Cho rồi, tôi cũng lưu rồi!”
Giang Vọng hạ hỏa, xoay người lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt cô, đôi mắt cậu sâu thẳm: “Sao lại không gọi điện cho tôi?”
Lục Lê thầm nghĩ cái tên này thật bá đạo.
Cô giải thích: “Cậu vừa mới về nhà, tôi sợ gọi điện thoại tìm cậu sẽ quấy rầy người nhà của cậu. Tôi không mong bọn họ có ấn tượng xấu với cậu.”
Giang Vọng bình tĩnh nói: “Lục Lê, cậu có biết mẹ tôi làm nghề gì không?”
Nghe vậy, Lục Lê sợ run.
Thật ra, trước khi cô xuyên vào trò chơi thì không biết, bối cảnh trò chơi đặt ra đã cố tình làm điểm này mơ hồ, trong lúc vô tình cô nghe lén hàng xóm nói chuyện mới biết được.
Cô mím môi, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi.”
Giang Vọng múc cháo gạo kê đưa cho cô, nói: “Cho dù tôi làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi chuyện này. Lục Lê à, sự yêu thích của bọn họ không có ý nghĩa gì với tôi cả.”
Lục Lê buồn bực nói: “Nhưng mà tôi muốn có người thích cậu, muốn bọn họ đều đối tốt với cậu.”
Giang Vọng ngồi xuống đối diện với Lục Lên, liếc nhìn cô bảo: “Ăn sáng đi.”
Lục Lê đành phải ngậm ngùi ăn sáng, ăn được nửa bát cháo gạo kê thì Giang Vọng đưa trứng gà qua. Cô cầm trứng gà, nhìn chằm chằm vào Giang Vọng trong chốc lát rồi chợt nói: “Giang Vọng, anh Mộc Tử bảo cậu sắp vào tiểu học.”
Giang Vọng đáp: “Ừ, cậu và tôi học chung.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lê ngơ ngác: “Hả?”
Đây là lần đầu cô nghe chuyện này.
Giang Vọng đưa tay lau lòng đỏ trứng dính bên môi cô, ánh mắt hơi lóe sáng: “Tôi nhờ chú út rồi, cuối tuần này cậu và tôi sẽ tham gia kỳ thi nhập học. Lục Lê, cậu sẽ thi tốt nhỉ?”
Lục Lê nhăn nhó, đáp lời: “... Tôi sẽ cố gắng.”
Giang Vọng thấy cô đồng ý thì thở phào, nói thêm: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậu hát nhạc thiếu nhi.”
Nghe thế, Lục Lê trố mắt nhìn: “Hát nhạc thiếu nhi gì?”
Giang Vọng liếc mắt nhìn cô rồi bảo: “Chọn cho cậu bài đơn giản thôi, sợ cậu không nhớ được.”
Ánh mắt cậu nhìn cô như nhìn một đứa ngốc.
Lục Lê: “...”
Vậy mà cô còn sắp hát nhạc thiếu nhi nữa.
...
Trời chiều mùa đông êm dịu, Lục Lê buồn ngủ nằm dài trên sô pha.
Nó khác xa với cuối tuần trong tưởng tượng của Lục Lê.
Giang Vọng không chỉ dạy cô hát hai bài nhạc thiếu nhi mà còn dạy cô ghép vần thành từ có nghĩa. Với Lục Lê mà nói, khó nhất là giả vờ không hiểu, cô phải diễn sao mà vất vả làm sao.
May mắn thay, trời đông tối rất nhanh, cuối cùng thì Giang Vọng cũng tha cho cô.
Mùi khói dầu xen lẫn vào chút ấm áp cuối ngày.
Lục Lê mở mắt ra, trong tầm mắt mơ màng, bóng dáng Giang Vọng mờ ảo, ánh nắng vàng ấm áp mờ nhạt bao phủ khắp người cậu.
Cứ như là cậu chưa từng rời đi.
Giây lát sau, bóng người kia từ từ đến gần, giọng cậu thiếu niên quanh quẩn bên tai cô: “Lục Lê, dậy ăn cơm thôi.”
Lục Lê dụi mắt, nhỏ giọng bảo: “Được.”
Sau bữa cơm tối, như những đêm khác, hai người họ ngồi song song trên ghế đẩu.
Lục Lê cầm bút màu của Giang Vọng tô tô vẽ vẽ bức tranh trên giấy, Giang Vọng đọc sách, trên tay cầm một quyển từ điển.
Thời gian cứ như dòng sông băng đầu xuân đang dần tan, từng giây từng phút dần trôi qua.
Nháy mắt đã tới giờ đi ngủ.
Trong phòng tắm nho nhỏ đầy hơi nước bốc lên.
Lục Lê bò lên giường, ôm thỏ ngồi dưới đuôi giường, nhìn Giang Vọng bước ra khỏi phòng tắm rồi đi kiểm tra cửa sổ. Ba bình rỗng mới tinh được cậu đặt trên ghế là hôm nay cậu uống, ngày mai còn ba bình nữa.
Tắt đèn, Giang Vọng xoay người đi tới phòng nghỉ.
Lục Lê lăn lông lốc vào chăn, không quên tóm gấu bông vào cùng.
Giang Vọng nhìn cửa ra vào, liếc mắt nhìn cô nhóc trên giường rồi bảo: “Lục Lê, tôi tắt đèn đây.”
Một cục tròn vo trên giường động đậy, cô khe khẽ đáp lại: “Ừ.”
Trước mắt tối sầm, Lục Lê nghe tiếng Giang Vọng xốc chăn lên, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cậu. Cô không còn mất ngủ như mấy đêm trước, cơn buồn ngủ ập tới, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay khi Lục Lê sắp ngủ, Giang Vọng bỗng lên tiếng...
“Lục Lê.”
“Hả?”
Giọng điệu của Giang Vọng rất nghiêm túc, như đang nói chuyện lớn gì đó: “Hát lại bài nhạc thiếu nhi buổi chiều tôi dạy cậu đi.”
Lục Lê: “...”
Cô bị câu này làm tỉnh ngủ đôi chút: “Phải hát thật à?”
Giang Vọng xoay người mặt đối mặt với cô, đáp: “Phải.”
Lục Lê nhắm mắt lại, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: “Em đi trên đường, nhặt được đồng tiền...”
Một lát sau, trong phòng dần yên tĩnh lại, Lục Lê ngủ say.
Giang Vọng trợn tròn mắt, nghĩ thầm rằng mai phải kiểm tra lại lần nữa mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro