Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 15
2024-09-28 17:23:39
Giang Bắc Tâm không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình.
Anh ấy lặng người nhìn chằm chằm vào cậu bé đang co ro trong góc tủ, tay chân như bị trói buộc bởi những sợi dây vô hình, không thể phản ứng lại ngay.
Giang Vọng co ro trong góc, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, hai tay bịt tai, vết thương sưng đỏ rất chói mắt.
Giang Bắc Tâm gắng bình tâm, khựng lại một lát mới đưa tay bế Giang Vọng lên.
Cơ thể nhỏ nhắn nên chẳng nặng chút nào, bế lên vô cùng dễ dàng.
Anh ấy trầm giọng nói: “Thằng nhóc này chẳng có tí thịt nào.”
Đây có thực sự là con trai của anh ấy không?
Giang Bắc Tâm nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trong lòng mình. Tuy giống anh ấy như đúc, nhưng tính cách dễ bị bắt nạt lại không giống anh ấy chút nào.
Giang Bắc Tâm không chu đáo như Giang Nam Úy, trước đây cũng chưa từng chăm sóc ai. Anh ấy kéo chăn ra rồi đặt Giang Vọng vào trong. Nhìn thấy hàng lông mi còn đang run rẩy của cậu nhóc, anh ấy biết con trai vẫn chưa ngủ nên khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Sợ sấm sét à?”
Giang Vọng nhắm mắt lại không nói gì, đôi tay nhỏ bé vô thức siết chặt chăn.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Giang Bắc Tâm thành thật nhận lỗi: “Xin lỗi, ba không nên chạy trốn.”
Nghe vậy, Giang Vọng đang giả vờ sợ hãi bỗng sửng sốt.
Cậu do dự mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông bên giường.
Lúc này trong phòng chỉ có Giang Bắc Tâm và Giang Vọng. Hai người dùng ánh mắt giống hệt nhau nhìn đối phương, hồi lâu không nói gì.
Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như biết đêm nay không bình thường, sau một hồi cuồng phong cũng đã dịu đi.
Giang Vọng nhìn chằm chằm Giang Bắc Tâm trước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao phải chạy trốn?”
“Hầy, chuyện này, chuyện này biết nói sao đây…” Giang Bắc Tâm gãi đầu, hoàn toàn không coi Giang Vọng là trẻ con: “Ba chưa từng làm ba. Cũng không phải, chỉ là ba chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một đứa con. Lúc ba nghe tin này, ba còn sốc hơn hồi nghe tin mình không thể có con. Không thể sinh con nghĩa là sau này không có đứa con nào khác, chỉ có mỗi mình con thôi.”
Giang Bắc Tâm lắp bắp giải thích, cố gắng hết sức để Giang Vọng hiểu ý mình.
Giang Vọng mím môi đáp: “Ba sợ bị nhốt ở nhà họ Giang nên mới chạy trốn.”
Dường như không ngờ rằng Giang Vọng lại nói như vậy, Giang Bắc Tâm có chút nghi hoặc nhìn đứa trẻ trước mặt. Một lúc lâu sau, anh ấy mới bần thần nói: “Đúng vậy, ba sợ bị nhốt ở đây. Ai ai cũng nghĩ rằng nhà họ Giang gấm vóc lụa là, nhưng những thứ này thực sự chẳng có nghĩa lý gì cả…”
Lời nói của ông cụ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai: “Giang Bắc Tâm, không có nhà họ Giang, không có cái họ này, mày nghĩ mày là cái thá gì? Có ai thèm quan tâm đến mày? Làm nghệ thuật, mày về hiểu nghệ thuật không? Bọn chúng đến vì cái gì, mày không biết à?”
Dù sao cũng là con trai mình, ông cụ cũng không có nói ra những lời khó nghe quá mức.
Nghĩ tới đây, Giang Bắc mới hoàn hồn lại, nghiêm túc nói với Giang Vọng: “Giang Vọng, con có thích nhà họ Giang không?”
Giang Vọng rũ mắt xuống, trong lòng thầm suy ngẫm về ý đồ của Giang Bắc Tâm.
Chỉ trong một đêm, Giang Vọng đã nhận ra người đàn ông này không giống người bình thường. Rõ ràng đã ngoài ba mươi nhưng vẫn sống như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Mà người này lại chính là ba của cậu.
Trong phút chốc, Giang Vọng lập tức đưa ra quyết định. Cậu nói: “Không thích.”
Nghe vậy, Giang Bắc Tâm lại cười toe toét: “Ba cũng không thích. Giang Vọng, con có muốn đi cùng ba không? Nếu con muốn đi theo ba, chà, ba nhất định sẽ không để con chết đói.”
Giang Vọng im lặng một lát: “Không muốn.”
Giang Bắc Tâm thu lại nụ cười trên môi, hỏi: “Con muốn ở lại nhà họ Giang?”
Ánh mắt Giang Vọng dừng lại trên khuôn mặt chân thành của người đàn ông, thành thật nói: “Không muốn, con muốn ở cùng em gái.”
Nhắc đến Lục Lê, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vọng cuối cùng cũng có tí cảm xúc.
Giang Bắc nhìn đứa trẻ, thầm nghĩ thằng nhóc này có trách nhiệm hơn ba nó nhiều. Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là em mà sau này mẹ con sinh à?”
Giang Vọng lắc đầu: “Không phải, là em gái của con.”
Cậu không muốn giải thích quá nhiều về mối quan hệ của mình với Lục Lê.
Giang Bắc Tâm cũng không hỏi nữa. Anh ấy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Được, chuyện này giao cho ba.”
Lúc này trời đã rất khuya, lẽ ra Giang Bắc Tâm nên rời đi rồi. Nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng Giang Vọng rúc vào trong tủ, anh ấy lại cảm thấy khó chịu. Thế là anh ấy lại ngồi xuống, vừa gượng gạo vừa xa cách nói: “Ba ở đây với con, đừng sợ.”
Giang Vọng im lặng một lát. Câu “ba ở đây con không ngủ được” treo trước cửa miệng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nuốt ngược xuống.
Cậu gật đầu rồi chui vào chăn.
Giang Bắc Tâm không nhịn được lại mỉm cười, trong lồng ngực dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, rất nóng. Không giống như dung nham nóng chảy, mà giống như hơi ấm cuối cùng của hoàng hôn còn sót lại, chỉ cần bước thêm một bước nữa, sẽ tiến vào màn đêm.
Anh ấy thích nhất là đêm tối.
Con trai của anh ấy ngoan hơn mấy đứa trẻ nhà họ Giang nhiều.
Giang Bắc Tâm nghĩ.
.
“Giang Vọng, cậu rất thích ba mình đúng không.” Lục Lê cười híp mắt, trong miệng vẫn ngậm miếng kem lạnh buốt: “Hai tháng qua, cậu nhắc đến ba nhiều nhất luôn. Chú ấy làm nghề gì thế?”
Giang Vọng liếc cô một cái: “Đây là que cuối cùng trong tuần này đấy. Ông ấy là họa sĩ.”
Kể từ ngày hạ chí, Lục Lê thường xuyên chạy ra ngoài mua kem, tham ăn vô cùng. Hai ngày đầu Giang Vọng còn nhẫn nhịn, nhưng hôm qua cậu không nhịn nổi nữa, thương lượng với cô mỗi tuần chỉ được ăn hai que kem.
Lục Lê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đang nói chuyện về ba cậu, nhắc đến tôi làm gì?”
Giang Vọng đưa tay nhẹ nhàng lau vết kem trên má cô, nói: “Tối nay ông ấy sẽ đón chúng mình đi ăn tối.”
“Đi đâu ăn thế?” Lúc đầu Lục Lê không có phản ứng gì, sau khi cắn một miếng nữa cô mới nhận ra, mở to mắt. “Đi cùng ba cậu à? Tôi cũng cần đi à?”
Giang Vọng nhìn cô đang che má, thở dài: “Sắp thay răng rồi, cậu ăn từ từ thôi.”
Cậu nắm tay cô đi về phía bên kia cổng trường: “Ừm, cậu cũng đi.”
Lục Lê chớp mắt, nghiêng người nhìn vào khuôn mặt của Giang Vọng, rõ ràng là cậu đang vui mừng. Cô lẩm bẩm: “Quý chú út mà không thừa nhận, quý ba mình cũng không thừa nhận. Giang Vọng, cậu không nói thì làm sao họ biết được.”
Giang Vọng không hề phản ứng lại, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn.
Người đàn ông chán nản tựa người vào xe, trên tay cầm chiếc bật lửa.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính râm đảo quanh nhìn đám trẻ con bước ra từ cổng trường. Đứa nào đứa nấy đều giống như những cây nấm lùn, cười lên là chẳng thấy răng đâu.
Giang Vọng và Lục Lê nổi bật trong số đó. Cậu bé khôi ngô tuấn tú dắt tay cô bé xinh đẹp như búp bê, nhìn sao mà vui cả mắt.
Giang Bắc Tâm không nhịn được bèn lấy điện thoại ra chụp ảnh hai đứa nhỏ.
Anh ấy hài lòng thu tay lại. Đúng là con trai mình, đẹp trai từ bé. Em gái bên cạnh cũng xinh đẹp, thảo nào con trai mình không chịu buông tay, nhìn cô nhóc như thể đang giữ của.
Đợi Giang Vọng và Lục Lê tới gần, Giang Bắc Tâm liền tháo kính râm xuống, vẫy tay với Giang Vọng: “Con trai! Em gái!”
Lục Lê nghe thấy tiếng gọi thì nhìn sang.
Bím tóc theo chuyển động của cô quệt qua một bên cổ của Giang Vọng. Mái tóc cô mềm mại nên không hề đau chút nào, mà ngược lại có cảm giác như bị đuôi mèo quệt qua.
Giang Vọng còn đang nghĩ đến chuyện bím tóc đã nghe thấy cô nhóc bên cạnh ríu rít nói: “Giang Vọng, ba cậu đẹp trai thật đấy! Hai người giống nhau quá đi. Cơ mà, chú ấy thích cười, còn cậu lại không thích cười.”
Giang Vọng trông thấy hai mắt Lục Lê sáng rực, nghiêm túc nói: “Tôi với ông ấy không giống nhau.”
Lục Lê mím môi cười: “Tôi biết rồi, cậu với chú ấy không giống nhau.”
Thằng nhóc này, mới tí tuổi mà tâm tư cũng ghê gớm đấy.
Nói xong, Lục Lê quay đầu lại, vẻ mặt tò mò.
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Mãi đến khi Giang Bắc Tâm cười hỏi: “Cháu gái, chú tên là Giang Bắc Tâm, là ba của Giang Vọng. Chú có thể bế cháu được không?”
Giang Vọng đưa tay đẩy mặt Giang Bắc Tâm ra, lạnh lùng nói: “Em ấy tên là Lục Lê.”
Giang Bắc Tâm cũng không để ý tới Giang Vọng, anh ấy chỉ nhìn Lục Lê: “Lê Lê, chú bế cháu lên xe có được không?”
Lục Lê lén nhìn Giang Vọng một cái rồi đáp lại: “Vâng ạ!”
Khi Giang Bắc Tâm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt cong cong đáng yêu của Lục Lê, anh ấy lập tức hiểu tại sao Giang Vọng lại không chịu đi theo mình. Nếu là anh ấy, anh ấy cũng sẽ không thể bỏ cô bé búp bê này lại một mình mà chạy trốn.
Giang Vọng trơ mắt nhìn Giang Bắc Tâm bế Lục Lê lên.
Giang Bắc Tâm bế cô lên chơi trò bay cao, khiến cô nhóc ngốc nghếch cười không ngừng. Cậu cúi đầu nhìn tay chân mình, thầm nghĩ nếu mình lớn nhanh hơn thì đã có thể bế Lục Lê rồi.
…
Bữa tối được ăn tại nhà hàng dành cho ba mẹ và con cái, khắp nơi đều là tiếng trẻ con cười đùa.
Giang Bắc Tâm vểnh tai lên nghe lén hai đứa nhỏ này nói thầm với nhau…
“Lục Lê, cậu vốn không kén ăn mà.”
“Tôi không muốn ăn cà chua.”
“Không phải ở nhà từng ăn rồi à?”
“Không giống món cậu làm.”
“… Biết rồi.”
Lục Lê cúi đầu dùng dĩa rất thành thạo.
Nghe lời Giang Vọng nói, cô lại nhớ đến Tống Minh Nguyệt không hề biết cô là người kén ăn. Trước giờ cô luôn ngoan ngoãn ăn đồ ăn ở nhà vì mẹ cô đã vất vả nấu nướng.
Bây giờ ở đây, cô cũng giống như Tống Minh Nguyệt, không muốn sống như ngày trước nữa.
Giang Vọng quay đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Lục Lê, cậu dừng lại rồi nói: “Không muốn ăn thì không ăn, sau này cũng không cần ăn nữa.”
Lục Lê mím môi, khẽ đáp: “Đồ cậu nấu thì tôi sẽ ăn.”
Nghe vậy, Giang Vọng khẽ cau mày, không thảo luận vấn đề này với Lục Lê nữa.
Ăn được một nửa, Giang Vọng rời bàn đi vệ sinh. Trên bàn ăn chỉ còn lại Giang Bắc Tâm và Lục Lê.
Giang Bắc Tâm điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Lê Lê.”
Cô bé ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt to tròn như quả nho sáng long lanh, trong miệng vẫn đang ngậm sợi mì: “Dạ?”
Giang Bắc Tâm chưa bao giờ nghe thấy bản thân nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy: “Lê Lê, chú muốn thương lượng với cháu một chuyện, nhưng tạm thời chúng ta sẽ không nói cho anh trai biết, được không?”
Vẻ mặt Lục Lê hơi do dự, có vẻ như đang suy nghĩ về lời nói của anh ấy.
Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu: “Được.”
Giang Bắc Tâm cúi người, ghé lại gần Lục Lê rồi nói nhỏ: “Hai ngày nữa chúng mình sẽ đến nhà họ Giang rồi lén đưa anh trai ra ngoài, cháu thấy thế nào? Sau này, Lê Lê và anh trai sẽ sống cùng nhau.”
Lục Lê sửng sốt, mất một lúc lâu sau mới hỏi: “… Lén đưa anh trai ra ngoài á?”
Giang Bắc Tâm nháy mắt với cô: “Anh trai không thích ở nhà nên chúng mình sẽ trộm thằng bé đi. Hôm đó Lê Lê đến đón anh trai, anh trai chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Lê Lê có đồng ý không?”
Lục Lê hiển nhiên hiểu được ý đồ của Giang Bắc Tâm. Chú ấy muốn đưa Giang Vọng rời khỏi nhà họ Giang.
Cô vốn tưởng rằng trở về nhà họ Giang có thể không được coi là chuyện tốt, song cũng không đến nỗi tệ. Có điều mọi thứ không giống như cô nghĩ, Giang Vọng sống trong nhà họ Giang còn không được coi là con người. Cậu bị anh chị bắt nạt, bà nội và cô lại làm ngơ. Ngay cả Giang Bắc Tâm cũng không ở nhà.
Với lòng ích kỷ của mình, Lục Lê hy vọng Giang Vọng sẽ rời khỏi nhà họ Giang.
Lục Lê buông thìa xuống, nghiêm mặt nói: “Đồng ý.”
Giang Bắc Tâm không khỏi cười lớn: “Thế ngoắc tay nhé.”
Lục Lê duỗi ngón út ra: “Ngoắc tay!”
.
Chớp mắt đã tới tháng bảy, lúc mà các trường tiểu học và trung học nghỉ hè.
Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ hè của bọn trẻ, Giang Bắc Tâm đã gọi mọi người trong nhà dậy.
“Giang Bắc Tâm, mới sáng sớm em lại bày vẽ chuyện gì đây!” Giang Tây Âm tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nhìn xem bây giờ là mấy giờ, trời còn chưa sáng. Đến bao giờ em mới chịu yên phận?”
Bà cụ nhíu mày, bất lực nói: “Lại muốn làm gì nữa?”
Giang Bắc Tâm nhìn quanh phòng khách, chậm rãi nhìn kỹ từng người một trong căn nhà này.
Một lúc sau, anh ấy vẫy tay với cậu nhóc phía sau: “Giang Vọng, lại đây cạnh ba.”
Giang Vọng không biết Giang Bắc Tâm muốn làm gì, chỉ nghe lời lặng lẽ đi đến bên cạnh anh ấy.
Hai người một lớn một nhỏ giống hệt nhau đứng đối diện với người nhà họ Giang.
Giang Bắc Tâm nhếch khóe miệng lên nói: “Mẹ, con biết mẹ không thích Giang Vọng. Giang Thâm, Giang Thiển bắt nạt thằng bé, mẹ lại nhắm mắt làm ngơ. Con hiểu được, dù sao mẹ cũng có tình cảm với bọn chúng, còn với Giang Vọng thì không.”
Bà cụ cau mày: “Giang Bắc Tâm! Đang ở trước mặt bọn trẻ, mày nói lung tung gì thế!”
Giang Bắc Tâm cũng không để ý: “Mẹ không biết ở trường bọn chúng cũng bắt nạt Giang Vọng đúng không? Mẹ, mẹ rất coi trọng thể diện mà. Nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài thì mất mặt cỡ nào. Con không thể có con, may mắn trước đó còn có đứa con riêng. Kết quả vừa mang đứa con riêng về lại bị anh chị bắt nạt.”
“Câm mồm!” Bà cụ tức sôi máu, từng chuyện một đều như đâm vào tim bà ta: “Giang Bắc Tâm, những chuyện này đều là vì ai?!”
Giang Bắc Tâm đưa tay giữ Giang Vọng lại, hoàn toàn không bị bà cụ ảnh hưởng, cười nói: “Con biết, thế nên chẳng phải giờ con đến để giải quyết vấn đề đấy thôi? Mẹ, hôm nay con chỉ muốn nói với mẹ một câu, con sẽ đưa Giang Vọng đi. Nếu mẹ có việc gì chứ nhắm vào con, không cần làm thế với một đứa nhỏ. Từ nay về sau con không chạy trốn nữa, cũng không cần liên quan gì đến nhà họ Giang nữa.”
Nói đến đây, Giang Bắc Tâm dừng lại một chút, ghé sát lại gần Giang Vọng, nói nhỏ vào tai cậu: “Giang Vọng, lên tầng thu dọn đồ dùng cần thiết. Em gái đang ở bên ngoài đợi con đấy.”
Giang Vọng bị lời nói của anh ấy làm cho sửng sốt, đứng đơ người tại chỗ.
Giang Bắc Tâm vỗ vỗ vai cậu: “Đi đi.”
…
Ánh ban mai lờ mờ ló dạng.
Giang Vọng chạy ra khỏi sân.
Cơn gió sáng sớm se se lạnh. Mái tóc của cậu bé bay phất phơ tựa như cành lau sậy đung đưa bên bờ sông dưới ánh bình minh. Trên viền nhung vàng ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Cách một hàng lan can, Giang Vọng đang thở hổn hển thì dừng lại, chăm chú nhìn cô nhóc trước cổng.
Cô dường như nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Giang Vọng như thể nhìn thấy thước phim quay chậm.
Cô nhóc có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ mặc một bộ váy công chúa màu trắng tinh. Đôi mắt như trăng lưỡi liềm ngập tràn ánh nắng, bên trong còn ẩn chứa bóng hình cậu.
Cô đưa tay về phía cậu, mím môi cười: “Giang Vọng, tôi đưa cậu đi.”
Cậu không thể nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp hơn Lục Lê nữa.
Nghĩ như vậy, Giang Vọng liền duỗi tay ra. Bàn tay cậu từng nắm qua vô số lần ấy mềm mại như mây, quấn chặt lấy tay cậu.
Giang Vọng nhất thời thất thần, trong đầu óc hỗn loạn của cậu bỗng xuất hiện một ý nghĩ…
Cậu muốn ở bên Lục Lê mãi mãi.
Lục Lê cười híp mắt nói: “Giang Vọng, ba cậu mua cho chúng mình một khoảnh sân mới. Bên trong còn có cây cam, rất…”
Nụ cười trên mặt bỗng cứng lại. Lục Lê cùng Giang Vọng đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Cảnh vật xung quanh họ giống như một mô hình thu nhỏ trên TV, xoay chuyển biến hóa, khung cảnh dần dần bị méo mó.
Lục Lê và Giang Vọng chỉ có thể dùng sức ôm chặt nhau, cảm giác không trọng lượng truyền tới…
Không biết đã qua bao lâu.
Giang Vọng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu vô thức nhìn người trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Lục Lê, đây là ai?”
Lục Lê mở mắt ra, giống như đang chìm trong ảo giác.
Cô bé trước mặt đang xách một chiếc giỏ nhỏ, mặc chiếc váy hoa màu xanh lam đã bị bạc màu vì giặt giũ, ngoan ngoãn đi theo sau một người phụ nữ. Người phụ có gương mặt xinh đẹp kia dừng lại trước quầy hàng, khom người nhoẻn miệng hỏi: “Lê Lê, ăn cà chua được không?”
“Lục Lê” cười tươi đến mức chỉ nhìn thấy răng chứ không nhìn thấy mắt đâu, đáp giòn giã: “Được ạ!”
Giang Vọng im lặng một lát rồi hỏi lại lần nữa: “Lục Lê, đây là ai?”
Lục Lê mấp máy môi, lắp bắp mấy lần mới đáp lại: “… Là tôi.”
Anh ấy lặng người nhìn chằm chằm vào cậu bé đang co ro trong góc tủ, tay chân như bị trói buộc bởi những sợi dây vô hình, không thể phản ứng lại ngay.
Giang Vọng co ro trong góc, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, hai tay bịt tai, vết thương sưng đỏ rất chói mắt.
Giang Bắc Tâm gắng bình tâm, khựng lại một lát mới đưa tay bế Giang Vọng lên.
Cơ thể nhỏ nhắn nên chẳng nặng chút nào, bế lên vô cùng dễ dàng.
Anh ấy trầm giọng nói: “Thằng nhóc này chẳng có tí thịt nào.”
Đây có thực sự là con trai của anh ấy không?
Giang Bắc Tâm nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trong lòng mình. Tuy giống anh ấy như đúc, nhưng tính cách dễ bị bắt nạt lại không giống anh ấy chút nào.
Giang Bắc Tâm không chu đáo như Giang Nam Úy, trước đây cũng chưa từng chăm sóc ai. Anh ấy kéo chăn ra rồi đặt Giang Vọng vào trong. Nhìn thấy hàng lông mi còn đang run rẩy của cậu nhóc, anh ấy biết con trai vẫn chưa ngủ nên khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Sợ sấm sét à?”
Giang Vọng nhắm mắt lại không nói gì, đôi tay nhỏ bé vô thức siết chặt chăn.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Giang Bắc Tâm thành thật nhận lỗi: “Xin lỗi, ba không nên chạy trốn.”
Nghe vậy, Giang Vọng đang giả vờ sợ hãi bỗng sửng sốt.
Cậu do dự mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông bên giường.
Lúc này trong phòng chỉ có Giang Bắc Tâm và Giang Vọng. Hai người dùng ánh mắt giống hệt nhau nhìn đối phương, hồi lâu không nói gì.
Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như biết đêm nay không bình thường, sau một hồi cuồng phong cũng đã dịu đi.
Giang Vọng nhìn chằm chằm Giang Bắc Tâm trước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao phải chạy trốn?”
“Hầy, chuyện này, chuyện này biết nói sao đây…” Giang Bắc Tâm gãi đầu, hoàn toàn không coi Giang Vọng là trẻ con: “Ba chưa từng làm ba. Cũng không phải, chỉ là ba chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một đứa con. Lúc ba nghe tin này, ba còn sốc hơn hồi nghe tin mình không thể có con. Không thể sinh con nghĩa là sau này không có đứa con nào khác, chỉ có mỗi mình con thôi.”
Giang Bắc Tâm lắp bắp giải thích, cố gắng hết sức để Giang Vọng hiểu ý mình.
Giang Vọng mím môi đáp: “Ba sợ bị nhốt ở nhà họ Giang nên mới chạy trốn.”
Dường như không ngờ rằng Giang Vọng lại nói như vậy, Giang Bắc Tâm có chút nghi hoặc nhìn đứa trẻ trước mặt. Một lúc lâu sau, anh ấy mới bần thần nói: “Đúng vậy, ba sợ bị nhốt ở đây. Ai ai cũng nghĩ rằng nhà họ Giang gấm vóc lụa là, nhưng những thứ này thực sự chẳng có nghĩa lý gì cả…”
Lời nói của ông cụ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai: “Giang Bắc Tâm, không có nhà họ Giang, không có cái họ này, mày nghĩ mày là cái thá gì? Có ai thèm quan tâm đến mày? Làm nghệ thuật, mày về hiểu nghệ thuật không? Bọn chúng đến vì cái gì, mày không biết à?”
Dù sao cũng là con trai mình, ông cụ cũng không có nói ra những lời khó nghe quá mức.
Nghĩ tới đây, Giang Bắc mới hoàn hồn lại, nghiêm túc nói với Giang Vọng: “Giang Vọng, con có thích nhà họ Giang không?”
Giang Vọng rũ mắt xuống, trong lòng thầm suy ngẫm về ý đồ của Giang Bắc Tâm.
Chỉ trong một đêm, Giang Vọng đã nhận ra người đàn ông này không giống người bình thường. Rõ ràng đã ngoài ba mươi nhưng vẫn sống như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Mà người này lại chính là ba của cậu.
Trong phút chốc, Giang Vọng lập tức đưa ra quyết định. Cậu nói: “Không thích.”
Nghe vậy, Giang Bắc Tâm lại cười toe toét: “Ba cũng không thích. Giang Vọng, con có muốn đi cùng ba không? Nếu con muốn đi theo ba, chà, ba nhất định sẽ không để con chết đói.”
Giang Vọng im lặng một lát: “Không muốn.”
Giang Bắc Tâm thu lại nụ cười trên môi, hỏi: “Con muốn ở lại nhà họ Giang?”
Ánh mắt Giang Vọng dừng lại trên khuôn mặt chân thành của người đàn ông, thành thật nói: “Không muốn, con muốn ở cùng em gái.”
Nhắc đến Lục Lê, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vọng cuối cùng cũng có tí cảm xúc.
Giang Bắc nhìn đứa trẻ, thầm nghĩ thằng nhóc này có trách nhiệm hơn ba nó nhiều. Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là em mà sau này mẹ con sinh à?”
Giang Vọng lắc đầu: “Không phải, là em gái của con.”
Cậu không muốn giải thích quá nhiều về mối quan hệ của mình với Lục Lê.
Giang Bắc Tâm cũng không hỏi nữa. Anh ấy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Được, chuyện này giao cho ba.”
Lúc này trời đã rất khuya, lẽ ra Giang Bắc Tâm nên rời đi rồi. Nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng Giang Vọng rúc vào trong tủ, anh ấy lại cảm thấy khó chịu. Thế là anh ấy lại ngồi xuống, vừa gượng gạo vừa xa cách nói: “Ba ở đây với con, đừng sợ.”
Giang Vọng im lặng một lát. Câu “ba ở đây con không ngủ được” treo trước cửa miệng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nuốt ngược xuống.
Cậu gật đầu rồi chui vào chăn.
Giang Bắc Tâm không nhịn được lại mỉm cười, trong lồng ngực dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, rất nóng. Không giống như dung nham nóng chảy, mà giống như hơi ấm cuối cùng của hoàng hôn còn sót lại, chỉ cần bước thêm một bước nữa, sẽ tiến vào màn đêm.
Anh ấy thích nhất là đêm tối.
Con trai của anh ấy ngoan hơn mấy đứa trẻ nhà họ Giang nhiều.
Giang Bắc Tâm nghĩ.
.
“Giang Vọng, cậu rất thích ba mình đúng không.” Lục Lê cười híp mắt, trong miệng vẫn ngậm miếng kem lạnh buốt: “Hai tháng qua, cậu nhắc đến ba nhiều nhất luôn. Chú ấy làm nghề gì thế?”
Giang Vọng liếc cô một cái: “Đây là que cuối cùng trong tuần này đấy. Ông ấy là họa sĩ.”
Kể từ ngày hạ chí, Lục Lê thường xuyên chạy ra ngoài mua kem, tham ăn vô cùng. Hai ngày đầu Giang Vọng còn nhẫn nhịn, nhưng hôm qua cậu không nhịn nổi nữa, thương lượng với cô mỗi tuần chỉ được ăn hai que kem.
Lục Lê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đang nói chuyện về ba cậu, nhắc đến tôi làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vọng đưa tay nhẹ nhàng lau vết kem trên má cô, nói: “Tối nay ông ấy sẽ đón chúng mình đi ăn tối.”
“Đi đâu ăn thế?” Lúc đầu Lục Lê không có phản ứng gì, sau khi cắn một miếng nữa cô mới nhận ra, mở to mắt. “Đi cùng ba cậu à? Tôi cũng cần đi à?”
Giang Vọng nhìn cô đang che má, thở dài: “Sắp thay răng rồi, cậu ăn từ từ thôi.”
Cậu nắm tay cô đi về phía bên kia cổng trường: “Ừm, cậu cũng đi.”
Lục Lê chớp mắt, nghiêng người nhìn vào khuôn mặt của Giang Vọng, rõ ràng là cậu đang vui mừng. Cô lẩm bẩm: “Quý chú út mà không thừa nhận, quý ba mình cũng không thừa nhận. Giang Vọng, cậu không nói thì làm sao họ biết được.”
Giang Vọng không hề phản ứng lại, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn.
Người đàn ông chán nản tựa người vào xe, trên tay cầm chiếc bật lửa.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính râm đảo quanh nhìn đám trẻ con bước ra từ cổng trường. Đứa nào đứa nấy đều giống như những cây nấm lùn, cười lên là chẳng thấy răng đâu.
Giang Vọng và Lục Lê nổi bật trong số đó. Cậu bé khôi ngô tuấn tú dắt tay cô bé xinh đẹp như búp bê, nhìn sao mà vui cả mắt.
Giang Bắc Tâm không nhịn được bèn lấy điện thoại ra chụp ảnh hai đứa nhỏ.
Anh ấy hài lòng thu tay lại. Đúng là con trai mình, đẹp trai từ bé. Em gái bên cạnh cũng xinh đẹp, thảo nào con trai mình không chịu buông tay, nhìn cô nhóc như thể đang giữ của.
Đợi Giang Vọng và Lục Lê tới gần, Giang Bắc Tâm liền tháo kính râm xuống, vẫy tay với Giang Vọng: “Con trai! Em gái!”
Lục Lê nghe thấy tiếng gọi thì nhìn sang.
Bím tóc theo chuyển động của cô quệt qua một bên cổ của Giang Vọng. Mái tóc cô mềm mại nên không hề đau chút nào, mà ngược lại có cảm giác như bị đuôi mèo quệt qua.
Giang Vọng còn đang nghĩ đến chuyện bím tóc đã nghe thấy cô nhóc bên cạnh ríu rít nói: “Giang Vọng, ba cậu đẹp trai thật đấy! Hai người giống nhau quá đi. Cơ mà, chú ấy thích cười, còn cậu lại không thích cười.”
Giang Vọng trông thấy hai mắt Lục Lê sáng rực, nghiêm túc nói: “Tôi với ông ấy không giống nhau.”
Lục Lê mím môi cười: “Tôi biết rồi, cậu với chú ấy không giống nhau.”
Thằng nhóc này, mới tí tuổi mà tâm tư cũng ghê gớm đấy.
Nói xong, Lục Lê quay đầu lại, vẻ mặt tò mò.
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Mãi đến khi Giang Bắc Tâm cười hỏi: “Cháu gái, chú tên là Giang Bắc Tâm, là ba của Giang Vọng. Chú có thể bế cháu được không?”
Giang Vọng đưa tay đẩy mặt Giang Bắc Tâm ra, lạnh lùng nói: “Em ấy tên là Lục Lê.”
Giang Bắc Tâm cũng không để ý tới Giang Vọng, anh ấy chỉ nhìn Lục Lê: “Lê Lê, chú bế cháu lên xe có được không?”
Lục Lê lén nhìn Giang Vọng một cái rồi đáp lại: “Vâng ạ!”
Khi Giang Bắc Tâm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt cong cong đáng yêu của Lục Lê, anh ấy lập tức hiểu tại sao Giang Vọng lại không chịu đi theo mình. Nếu là anh ấy, anh ấy cũng sẽ không thể bỏ cô bé búp bê này lại một mình mà chạy trốn.
Giang Vọng trơ mắt nhìn Giang Bắc Tâm bế Lục Lê lên.
Giang Bắc Tâm bế cô lên chơi trò bay cao, khiến cô nhóc ngốc nghếch cười không ngừng. Cậu cúi đầu nhìn tay chân mình, thầm nghĩ nếu mình lớn nhanh hơn thì đã có thể bế Lục Lê rồi.
…
Bữa tối được ăn tại nhà hàng dành cho ba mẹ và con cái, khắp nơi đều là tiếng trẻ con cười đùa.
Giang Bắc Tâm vểnh tai lên nghe lén hai đứa nhỏ này nói thầm với nhau…
“Lục Lê, cậu vốn không kén ăn mà.”
“Tôi không muốn ăn cà chua.”
“Không phải ở nhà từng ăn rồi à?”
“Không giống món cậu làm.”
“… Biết rồi.”
Lục Lê cúi đầu dùng dĩa rất thành thạo.
Nghe lời Giang Vọng nói, cô lại nhớ đến Tống Minh Nguyệt không hề biết cô là người kén ăn. Trước giờ cô luôn ngoan ngoãn ăn đồ ăn ở nhà vì mẹ cô đã vất vả nấu nướng.
Bây giờ ở đây, cô cũng giống như Tống Minh Nguyệt, không muốn sống như ngày trước nữa.
Giang Vọng quay đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Lục Lê, cậu dừng lại rồi nói: “Không muốn ăn thì không ăn, sau này cũng không cần ăn nữa.”
Lục Lê mím môi, khẽ đáp: “Đồ cậu nấu thì tôi sẽ ăn.”
Nghe vậy, Giang Vọng khẽ cau mày, không thảo luận vấn đề này với Lục Lê nữa.
Ăn được một nửa, Giang Vọng rời bàn đi vệ sinh. Trên bàn ăn chỉ còn lại Giang Bắc Tâm và Lục Lê.
Giang Bắc Tâm điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Lê Lê.”
Cô bé ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt to tròn như quả nho sáng long lanh, trong miệng vẫn đang ngậm sợi mì: “Dạ?”
Giang Bắc Tâm chưa bao giờ nghe thấy bản thân nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy: “Lê Lê, chú muốn thương lượng với cháu một chuyện, nhưng tạm thời chúng ta sẽ không nói cho anh trai biết, được không?”
Vẻ mặt Lục Lê hơi do dự, có vẻ như đang suy nghĩ về lời nói của anh ấy.
Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu: “Được.”
Giang Bắc Tâm cúi người, ghé lại gần Lục Lê rồi nói nhỏ: “Hai ngày nữa chúng mình sẽ đến nhà họ Giang rồi lén đưa anh trai ra ngoài, cháu thấy thế nào? Sau này, Lê Lê và anh trai sẽ sống cùng nhau.”
Lục Lê sửng sốt, mất một lúc lâu sau mới hỏi: “… Lén đưa anh trai ra ngoài á?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Bắc Tâm nháy mắt với cô: “Anh trai không thích ở nhà nên chúng mình sẽ trộm thằng bé đi. Hôm đó Lê Lê đến đón anh trai, anh trai chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Lê Lê có đồng ý không?”
Lục Lê hiển nhiên hiểu được ý đồ của Giang Bắc Tâm. Chú ấy muốn đưa Giang Vọng rời khỏi nhà họ Giang.
Cô vốn tưởng rằng trở về nhà họ Giang có thể không được coi là chuyện tốt, song cũng không đến nỗi tệ. Có điều mọi thứ không giống như cô nghĩ, Giang Vọng sống trong nhà họ Giang còn không được coi là con người. Cậu bị anh chị bắt nạt, bà nội và cô lại làm ngơ. Ngay cả Giang Bắc Tâm cũng không ở nhà.
Với lòng ích kỷ của mình, Lục Lê hy vọng Giang Vọng sẽ rời khỏi nhà họ Giang.
Lục Lê buông thìa xuống, nghiêm mặt nói: “Đồng ý.”
Giang Bắc Tâm không khỏi cười lớn: “Thế ngoắc tay nhé.”
Lục Lê duỗi ngón út ra: “Ngoắc tay!”
.
Chớp mắt đã tới tháng bảy, lúc mà các trường tiểu học và trung học nghỉ hè.
Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ hè của bọn trẻ, Giang Bắc Tâm đã gọi mọi người trong nhà dậy.
“Giang Bắc Tâm, mới sáng sớm em lại bày vẽ chuyện gì đây!” Giang Tây Âm tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nhìn xem bây giờ là mấy giờ, trời còn chưa sáng. Đến bao giờ em mới chịu yên phận?”
Bà cụ nhíu mày, bất lực nói: “Lại muốn làm gì nữa?”
Giang Bắc Tâm nhìn quanh phòng khách, chậm rãi nhìn kỹ từng người một trong căn nhà này.
Một lúc sau, anh ấy vẫy tay với cậu nhóc phía sau: “Giang Vọng, lại đây cạnh ba.”
Giang Vọng không biết Giang Bắc Tâm muốn làm gì, chỉ nghe lời lặng lẽ đi đến bên cạnh anh ấy.
Hai người một lớn một nhỏ giống hệt nhau đứng đối diện với người nhà họ Giang.
Giang Bắc Tâm nhếch khóe miệng lên nói: “Mẹ, con biết mẹ không thích Giang Vọng. Giang Thâm, Giang Thiển bắt nạt thằng bé, mẹ lại nhắm mắt làm ngơ. Con hiểu được, dù sao mẹ cũng có tình cảm với bọn chúng, còn với Giang Vọng thì không.”
Bà cụ cau mày: “Giang Bắc Tâm! Đang ở trước mặt bọn trẻ, mày nói lung tung gì thế!”
Giang Bắc Tâm cũng không để ý: “Mẹ không biết ở trường bọn chúng cũng bắt nạt Giang Vọng đúng không? Mẹ, mẹ rất coi trọng thể diện mà. Nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài thì mất mặt cỡ nào. Con không thể có con, may mắn trước đó còn có đứa con riêng. Kết quả vừa mang đứa con riêng về lại bị anh chị bắt nạt.”
“Câm mồm!” Bà cụ tức sôi máu, từng chuyện một đều như đâm vào tim bà ta: “Giang Bắc Tâm, những chuyện này đều là vì ai?!”
Giang Bắc Tâm đưa tay giữ Giang Vọng lại, hoàn toàn không bị bà cụ ảnh hưởng, cười nói: “Con biết, thế nên chẳng phải giờ con đến để giải quyết vấn đề đấy thôi? Mẹ, hôm nay con chỉ muốn nói với mẹ một câu, con sẽ đưa Giang Vọng đi. Nếu mẹ có việc gì chứ nhắm vào con, không cần làm thế với một đứa nhỏ. Từ nay về sau con không chạy trốn nữa, cũng không cần liên quan gì đến nhà họ Giang nữa.”
Nói đến đây, Giang Bắc Tâm dừng lại một chút, ghé sát lại gần Giang Vọng, nói nhỏ vào tai cậu: “Giang Vọng, lên tầng thu dọn đồ dùng cần thiết. Em gái đang ở bên ngoài đợi con đấy.”
Giang Vọng bị lời nói của anh ấy làm cho sửng sốt, đứng đơ người tại chỗ.
Giang Bắc Tâm vỗ vỗ vai cậu: “Đi đi.”
…
Ánh ban mai lờ mờ ló dạng.
Giang Vọng chạy ra khỏi sân.
Cơn gió sáng sớm se se lạnh. Mái tóc của cậu bé bay phất phơ tựa như cành lau sậy đung đưa bên bờ sông dưới ánh bình minh. Trên viền nhung vàng ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Cách một hàng lan can, Giang Vọng đang thở hổn hển thì dừng lại, chăm chú nhìn cô nhóc trước cổng.
Cô dường như nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Giang Vọng như thể nhìn thấy thước phim quay chậm.
Cô nhóc có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ mặc một bộ váy công chúa màu trắng tinh. Đôi mắt như trăng lưỡi liềm ngập tràn ánh nắng, bên trong còn ẩn chứa bóng hình cậu.
Cô đưa tay về phía cậu, mím môi cười: “Giang Vọng, tôi đưa cậu đi.”
Cậu không thể nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp hơn Lục Lê nữa.
Nghĩ như vậy, Giang Vọng liền duỗi tay ra. Bàn tay cậu từng nắm qua vô số lần ấy mềm mại như mây, quấn chặt lấy tay cậu.
Giang Vọng nhất thời thất thần, trong đầu óc hỗn loạn của cậu bỗng xuất hiện một ý nghĩ…
Cậu muốn ở bên Lục Lê mãi mãi.
Lục Lê cười híp mắt nói: “Giang Vọng, ba cậu mua cho chúng mình một khoảnh sân mới. Bên trong còn có cây cam, rất…”
Nụ cười trên mặt bỗng cứng lại. Lục Lê cùng Giang Vọng đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Cảnh vật xung quanh họ giống như một mô hình thu nhỏ trên TV, xoay chuyển biến hóa, khung cảnh dần dần bị méo mó.
Lục Lê và Giang Vọng chỉ có thể dùng sức ôm chặt nhau, cảm giác không trọng lượng truyền tới…
Không biết đã qua bao lâu.
Giang Vọng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu vô thức nhìn người trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Lục Lê, đây là ai?”
Lục Lê mở mắt ra, giống như đang chìm trong ảo giác.
Cô bé trước mặt đang xách một chiếc giỏ nhỏ, mặc chiếc váy hoa màu xanh lam đã bị bạc màu vì giặt giũ, ngoan ngoãn đi theo sau một người phụ nữ. Người phụ có gương mặt xinh đẹp kia dừng lại trước quầy hàng, khom người nhoẻn miệng hỏi: “Lê Lê, ăn cà chua được không?”
“Lục Lê” cười tươi đến mức chỉ nhìn thấy răng chứ không nhìn thấy mắt đâu, đáp giòn giã: “Được ạ!”
Giang Vọng im lặng một lát rồi hỏi lại lần nữa: “Lục Lê, đây là ai?”
Lục Lê mấp máy môi, lắp bắp mấy lần mới đáp lại: “… Là tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro