Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 26
2024-09-28 17:23:39
Nghe vậy, Bùi Nhượng nhìn trời, thở dài nói: “Con nhóc kia bao nhiêu tuổi rồi chứ, sau này em cũng không thể trông chừng nó mãi được.”
Một lúc lâu sau cậu thiếu niên bên cạnh vẫn không lên tiếng, mãi cho tới khi bọn họ đi đến cạnh xe cậu mới thấp giọng nói: “Quan trọng nhất là em ấy luôn vui vẻ, vậy là được rồi.”
Bùi Nhượng cười hừ một tiếng: “Em nghĩ như thế được mãi thì tốt, chẳng may sau này…”
Nói được một nửa, Bùi Nhượng lại không nói nữa, giọng hơi cao lên: “Đi, về nhà thôi.”
Khi Giang Vọng về đến nhà, Lục Lê đang dựa vào bồn nước để múc nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc siết chặt, đôi môi đỏ mọng mím lại, cánh tay mảnh khảnh cứng đờ nhưng vẫn cẩn thận đặt con cá mới mua vào trong chậu.
Giang Vọng bước nhanh qua và nói: “Cậu thả ra đi, để tôi làm cho.”
Từ nhỏ Lục Lê đã sợ động vật còn sống, chỉ cần mềm và còn cử động được là cô sẽ sợ.
Ngần ấy năm trôi qua, cậu chưa từng để cô phải chạm tay vào những thứ này.
Toàn bộ sự chú ý của Lục Lê đều đặt ở trên con cá kia, thấy nó khẽ phe phẩy cái đuôi và bơi vào trong nước thì cô mới thở phào. Đôi mắt cô cong lên, sau đó quay đầu cười với cậu: “Cậu đi ăn cơm đi, không cần phải quan tâm tới tôi đâu. Tôi làm mì bò cho cậu đó, gia vị thì cậu tự thêm vào nhé.”
Đôi mắt cong như ánh trăng rằm giống như một dòng suối thơm mát trong lành.
Giang Vọng yên lặng nhìn gương mặt cô, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vươn tay ra.
Mắt thấy khi đầu ngón tay kia sắp chạm được vào khóe mắt cô, lại nhìn thấy biểu cảm hơi giật mình của cô, cậu liền vội vàng thay đổi động tác, giơ tay chạm vào tóc cô, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho cậu rồi.”
Lục Lê nghiêng mắt nhìn cậu: “Cậu mau đi ăn đi.”
Giang Vọng khom lưng, xách cái túi còn lại ở bên cạnh bồn nước và hỏi: “Vậy cậu ăn gì rồi?”
Nghe vậy, Lục Lê có hơi chột dạ, cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn cậu để trông mình có vẻ vừa chân thành lại vừa vô tội: “Lúc đi chợ mua thức ăn, tôi có mua bánh bao bên ven đường để ăn rồi.”
Giang Vọng thở dài: Cứ nói dối là sẽ như vậy, đúng là vẫn không thay đổi được.
Chắc chắn là lại ăn đồ chiên rán nhiều dầu mỡ rồi.
Cậu cũng giả bộ như không biết, xoay người đi vào trong: “Vào uống chút sữa đậu nành đi, anh Nhượng mua về đó.”
Lục Lê đi theo Giang Vọng vào trong bếp, miệng còn đang nói thầm: “Buổi chiều tôi và Tuế Tuế sẽ tới lễ hội âm nhạc, cậu nhớ phải ngủ trưa một lát đấy nhé. Không phải Diêu Lâm nói là muốn tìm cậu để ra ngoài chơi sao, các cậu có hẹn không...”
Sáng sớm ở trong sân nhỏ, cây ăn quả mọc xum xuê, giọt sương còn đang lay động như sắp rơi xuống khỏi tán lá.
Gió thu thổi qua khiến giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lê dài ra, vang đi rất rất xa.
...
Sau khi ăn cơm trưa xong, Sầm Tuế và Giang Nghiêu tới đây rất đúng giờ để đón Lục Lê.
Giang Vọng chưa kịp nói gì thì Lục Lê đã bị hai người lôi đi. Cậu nhìn chằm chằm mấy bóng lưng trong chốc lát, cúi đầu lấy điện thoại ra, muốn dặn dò gì đó nhưng cứ gõ rồi lại xoá, cuối cùng vẫn không gửi đi.
Hiếm khi Lục Lê mới vui vẻ được như thế, cứ để cho cô chơi thật đã vậy.
Bởi vì xe không thể đi vào trong ngõ nên đám người Lục Lê còn phải đi bộ cả một đoạn đường.
Dọc theo đường đi, Sầm Tuế và Giang Nghiêu nói chẳng được mấy câu mà đã nảy lửa tranh cãi ầm ĩ…
…
“Lê Lê sẽ ngồi xe của em.”
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi mới là anh họ của con bé.”
“Dựa vào việc cậu ấy là bạn tốt của em, anh thì biết cái gì chứ?”
“Có phải trên xe của em có người lạ không hả?”
“Đó là anh của em, không phải anh cũng dẫn Lâm Thanh Dụ theo sao?”
“Tôi đã giới thiệu cho Lê Lê biết từ lâu, hai người bọn họ cũng đã gặp nhau rồi.”
Hai người anh một câu tôi một câu, không ai chịu thua ai chút nào.
Lục Lê chỉ ở một bên yên tĩnh như gà, tình huống như vậy xảy ra khá thường xuyên.
Nhưng mỗi khi nó xuất hiện, bọn họ lại có một sự ăn ý nhất định, đó chính là sẽ không vứt vấn đề này cho Lục Lê, ép cô phải đưa ra lựa chọn.
Lúc này cũng sắp tới đường lớn rồi, hai người ném Lục Lê sang bên, vẫn đang ồn ào một cách nghiêm túc.
Lục Lê ngó trái ngó phải, quyết định ngoan ngoãn im miệng, không xen vào.
Ở vệ đường có hai chiếc xe được đỗ lại. Một chiếc xe việt dã, một chiếc xe thể thao.
Chiếc xe việt dã màu xanh thẫm đỗ chếch ở trước chiếc xe thể thao một cách rất ngông nghênh, nhưng cũng không thể ngăn được sự uy phong của chiếc xe thể thao, cực kỳ khiến người khác chú ý đến.
Lục Lê lặng lẽ giương mắt, cẩn thận quan sát hai chiếc xe.
Trong lòng cô đã âm thầm nghiêng về hướng chiếc xe việt dã kia, nhìn thế nào đi chăng nữa thì chiếc xe ấy trông vẫn ít bị chú ý hơn.
Từ mắt của cô thì không thể thấy rõ người trong xe, nhưng người trong xe lại có thể nhìn thấy cô rất rõ.
Lâm Thanh Dụ ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Lê, ánh mắt không kiêng nể gì.
Đêm đó cậu ấy đã bắt gặp ánh mắt của Lục Lê. Đôi mắt ấy giống như biển rộng, sạch sẽ, thuần túy, sâu trong nó như ẩn chứa rất nhiều sự đau khổ, nhưng khi nhìn về phía bọn họ, cơn sóng kia lại dịu dàng đến lạ.
Sự hứng thú đó cũng chỉ giằng co trong một cái chớp mắt.
Lâm Thanh Dụ dời mắt, thúc giục bạn mình bằng cách ấn còi.
Tiếng còi xe vang lên giữa con ngõ nhỏ yên ắng, khiến ba người đều nhìn lại theo phương hướng chiếc xe.
Sầm Tuế giãy giụa trong chốc lát, bực mình mà từ bỏ: “Được, lần này để Lê Lê đi cùng anh, lần sau tốt nhất anh nên tự giác một chút.”
Cô ấy nghĩ rằng đúng thật là Lục Lê chưa từng gặp anh mình bao giờ nên từ bỏ, chờ lần này làm quen là lần sau là có thể chơi cùng với nhau rồi.
Giang Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, đắc ý nói: “Đi thôi, Lê Lê, anh dẫn em đi chơi.”
Lục Lê thành thạo lấy kẹo mút từ trong túi ra để dỗ dành Sầm Tuế, là vị nho. Sầm Tuế lẩm bẩm nhận lấy, rồi lại trừng mắt nhìn Giang Nghiêu: “Nếu anh dám để lạc cậu ấy thì anh chết chắc đấy!”
Giang Nghiêu trợn trắng mắt, lôi kéo Lục Lê đi.
Sau khi lên xe, Giang Nghiêu đuổi Lâm Thanh Dụ lên ghế phụ lái.
Lễ hội âm nhạc cách chỗ của bọn họ khá xa. Giang Nghiêu lấy đồ ăn vặt mình đã chuẩn bị từ trước, xe chỉ vừa mới khởi động thôi mà cậu ấy đã không chờ nổi, vội vã xếp nó thành lâu đài nhỏ ở trước mặt Lục Lê.
“Lê Lê, em thích cái gì thì cứ ăn đi. Em muốn anh nói chuyện với em hay là muốn tự chơi?”
Trong mắt Giang Nghiêu loé lên sự chờ mong.
Lục Lê ngoan ngoãn nhấp môi trả lời: “Anh cứ chơi đi ạ.”
Giang Nghiêu cười toe toét: “Được. A Dụ, vào game thôi!”
Tuổi này là chính là tuổi ham chơi, Giang Nghiêu cũng thích náo nhiệt giống như những người bạn cùng tuổi, chỉ là lần này có em gái nên mới chịu đựng một chút.
Lâm Thanh Dụ ngồi trước liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.
Cô nhóc da trắng kia hơi cúi đầu, lặng lẽ lấy một cái kẹo mút khác từ trong túi ra rồi nhét vào đống đồ ăn vặt, sau đó lại giả bộ lấy kẹo từ trong đống đó ra.
Vỏ màu cam, vị quýt.
Lâm Thanh Dụ bỗng nhiên nhớ tới một khoảng thời gian, trong túi của Giang Nghiêu có kẹo mút vị quýt, người khác muốn xin cậu ấy cũng không cho. Lại còn coi cái kẹo đấy như của báu, nói là của em gái tặng.
Cậu ấy cười hừ một tiếng.
Cô nhóc này đã chuẩn bị sẵn cho cả hai rồi, ai thua thì sẽ dỗ người đó.
Giang Nghiêu thua, cô bé sẽ đưa kẹo vị quýt cho cậu ta; Sầm Tuế thua, cô bé sẽ đưa kẹo vị nho cho con bé.
Giang Nghiêu buồn bực, ngẩng đầu nhìn: “A Dụ, có vào game không đây?”
Lâm Thanh Dụ dứt ra khỏi suy nghĩ, uể oải đồng ý: “Đây.”
Âm thanh trò chơi vang lên suốt cả quãng đường, trên đường đi Giang Nghiêu cũng thỉnh thoảng để ý tới Lục Lê. Mãi đến khi sắp tới nơi, Giang Nghiêu mới buông điện thoại, tiến đến bên cạnh Lục Lê rồi nói: “Lê Lê, nếu mà ba anh...”
Lục Lê cười tủm tỉm trả lời: “Em sẽ nói với chú ấy là anh vẫn luôn chơi cùng với em.”
Giang Nghiêu cũng cười hì hì: “Ok, để anh trai dẫn em đi chơi.”
Xe việt dã gầm cao, Giang Nghiêu đỡ Lục Lê xuống xe rồi nói: “Nơi này đông người, em nhớ đi sát theo anh. Không được, A Dụ cậu cũng phải trông con bé giúp tôi. À, hay là mua một quả bóng bay nhé, buộc lên trên tay của em luôn, vậy thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy em rồi.”
Lục Lê hơi nhăn nhó, định bụng phản kháng: “... Em không muốn đâu.”
Giang Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý, thế là bèn đẩy cô qua cho Lâm Thanh Dụ rồi nhảy nhót đi mua bóng bay.
Giang Nghiêu đi rồi, Lục Lê và Lâm Thanh Dụ cứ đứng trơ ra như vậy.
Dù sao bọn họ cũng không thân, hơn nữa cũng không có nhu cầu cần nói chuyện gì với nhau.
Trái với Lâm Thanh Dụ không để ý chút nào, thật ra Lục Lê lại nghĩ tới cuộc đời của thiếu niên trước mắt, cô chỉ nhớ được rằng sau này Lâm Thanh Dụ sẽ trở thành giọng ca chính của một nhóm nhạc, thậm chí cô còn không biết tên nhóm nhạc ấy.
Anh ấy bắt đầu học và theo nghề thuật từ bao giờ vậy nhỉ?
Lục Lê nghĩ tới thất thần.
Lâm Thanh Dụ và Lục Lê cùng chờ ở lối vào, thỉnh thoảng cũng sẽ bị xô đẩy trong đám người.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trộn lẫn vào với nhau, càng ngày càng gần.
Lâm Thanh Dụ quét mắt nhìn Lục Lê, cô lùn hơn cậu ấy một cái đầu, lúc này lại đang cúi thấp đầu không biết suy nghĩ cái gì. Khi thấy đám người sắp chen qua, cậu ấy lên tiếng nhắc nhở: “Đứng sang bên cạnh chút đi.”
Lúc này Lục Lê mới bất giác ngẩng đầu.
Lục Lê thoáng hoàn hồn khi nghe Lâm Thanh Dụ nói thế, cô tránh khỏi đám người và lùi ra sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Một lúc lâu sau cậu thiếu niên bên cạnh vẫn không lên tiếng, mãi cho tới khi bọn họ đi đến cạnh xe cậu mới thấp giọng nói: “Quan trọng nhất là em ấy luôn vui vẻ, vậy là được rồi.”
Bùi Nhượng cười hừ một tiếng: “Em nghĩ như thế được mãi thì tốt, chẳng may sau này…”
Nói được một nửa, Bùi Nhượng lại không nói nữa, giọng hơi cao lên: “Đi, về nhà thôi.”
Khi Giang Vọng về đến nhà, Lục Lê đang dựa vào bồn nước để múc nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc siết chặt, đôi môi đỏ mọng mím lại, cánh tay mảnh khảnh cứng đờ nhưng vẫn cẩn thận đặt con cá mới mua vào trong chậu.
Giang Vọng bước nhanh qua và nói: “Cậu thả ra đi, để tôi làm cho.”
Từ nhỏ Lục Lê đã sợ động vật còn sống, chỉ cần mềm và còn cử động được là cô sẽ sợ.
Ngần ấy năm trôi qua, cậu chưa từng để cô phải chạm tay vào những thứ này.
Toàn bộ sự chú ý của Lục Lê đều đặt ở trên con cá kia, thấy nó khẽ phe phẩy cái đuôi và bơi vào trong nước thì cô mới thở phào. Đôi mắt cô cong lên, sau đó quay đầu cười với cậu: “Cậu đi ăn cơm đi, không cần phải quan tâm tới tôi đâu. Tôi làm mì bò cho cậu đó, gia vị thì cậu tự thêm vào nhé.”
Đôi mắt cong như ánh trăng rằm giống như một dòng suối thơm mát trong lành.
Giang Vọng yên lặng nhìn gương mặt cô, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vươn tay ra.
Mắt thấy khi đầu ngón tay kia sắp chạm được vào khóe mắt cô, lại nhìn thấy biểu cảm hơi giật mình của cô, cậu liền vội vàng thay đổi động tác, giơ tay chạm vào tóc cô, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho cậu rồi.”
Lục Lê nghiêng mắt nhìn cậu: “Cậu mau đi ăn đi.”
Giang Vọng khom lưng, xách cái túi còn lại ở bên cạnh bồn nước và hỏi: “Vậy cậu ăn gì rồi?”
Nghe vậy, Lục Lê có hơi chột dạ, cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn cậu để trông mình có vẻ vừa chân thành lại vừa vô tội: “Lúc đi chợ mua thức ăn, tôi có mua bánh bao bên ven đường để ăn rồi.”
Giang Vọng thở dài: Cứ nói dối là sẽ như vậy, đúng là vẫn không thay đổi được.
Chắc chắn là lại ăn đồ chiên rán nhiều dầu mỡ rồi.
Cậu cũng giả bộ như không biết, xoay người đi vào trong: “Vào uống chút sữa đậu nành đi, anh Nhượng mua về đó.”
Lục Lê đi theo Giang Vọng vào trong bếp, miệng còn đang nói thầm: “Buổi chiều tôi và Tuế Tuế sẽ tới lễ hội âm nhạc, cậu nhớ phải ngủ trưa một lát đấy nhé. Không phải Diêu Lâm nói là muốn tìm cậu để ra ngoài chơi sao, các cậu có hẹn không...”
Sáng sớm ở trong sân nhỏ, cây ăn quả mọc xum xuê, giọt sương còn đang lay động như sắp rơi xuống khỏi tán lá.
Gió thu thổi qua khiến giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lê dài ra, vang đi rất rất xa.
...
Sau khi ăn cơm trưa xong, Sầm Tuế và Giang Nghiêu tới đây rất đúng giờ để đón Lục Lê.
Giang Vọng chưa kịp nói gì thì Lục Lê đã bị hai người lôi đi. Cậu nhìn chằm chằm mấy bóng lưng trong chốc lát, cúi đầu lấy điện thoại ra, muốn dặn dò gì đó nhưng cứ gõ rồi lại xoá, cuối cùng vẫn không gửi đi.
Hiếm khi Lục Lê mới vui vẻ được như thế, cứ để cho cô chơi thật đã vậy.
Bởi vì xe không thể đi vào trong ngõ nên đám người Lục Lê còn phải đi bộ cả một đoạn đường.
Dọc theo đường đi, Sầm Tuế và Giang Nghiêu nói chẳng được mấy câu mà đã nảy lửa tranh cãi ầm ĩ…
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lê Lê sẽ ngồi xe của em.”
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi mới là anh họ của con bé.”
“Dựa vào việc cậu ấy là bạn tốt của em, anh thì biết cái gì chứ?”
“Có phải trên xe của em có người lạ không hả?”
“Đó là anh của em, không phải anh cũng dẫn Lâm Thanh Dụ theo sao?”
“Tôi đã giới thiệu cho Lê Lê biết từ lâu, hai người bọn họ cũng đã gặp nhau rồi.”
Hai người anh một câu tôi một câu, không ai chịu thua ai chút nào.
Lục Lê chỉ ở một bên yên tĩnh như gà, tình huống như vậy xảy ra khá thường xuyên.
Nhưng mỗi khi nó xuất hiện, bọn họ lại có một sự ăn ý nhất định, đó chính là sẽ không vứt vấn đề này cho Lục Lê, ép cô phải đưa ra lựa chọn.
Lúc này cũng sắp tới đường lớn rồi, hai người ném Lục Lê sang bên, vẫn đang ồn ào một cách nghiêm túc.
Lục Lê ngó trái ngó phải, quyết định ngoan ngoãn im miệng, không xen vào.
Ở vệ đường có hai chiếc xe được đỗ lại. Một chiếc xe việt dã, một chiếc xe thể thao.
Chiếc xe việt dã màu xanh thẫm đỗ chếch ở trước chiếc xe thể thao một cách rất ngông nghênh, nhưng cũng không thể ngăn được sự uy phong của chiếc xe thể thao, cực kỳ khiến người khác chú ý đến.
Lục Lê lặng lẽ giương mắt, cẩn thận quan sát hai chiếc xe.
Trong lòng cô đã âm thầm nghiêng về hướng chiếc xe việt dã kia, nhìn thế nào đi chăng nữa thì chiếc xe ấy trông vẫn ít bị chú ý hơn.
Từ mắt của cô thì không thể thấy rõ người trong xe, nhưng người trong xe lại có thể nhìn thấy cô rất rõ.
Lâm Thanh Dụ ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Lê, ánh mắt không kiêng nể gì.
Đêm đó cậu ấy đã bắt gặp ánh mắt của Lục Lê. Đôi mắt ấy giống như biển rộng, sạch sẽ, thuần túy, sâu trong nó như ẩn chứa rất nhiều sự đau khổ, nhưng khi nhìn về phía bọn họ, cơn sóng kia lại dịu dàng đến lạ.
Sự hứng thú đó cũng chỉ giằng co trong một cái chớp mắt.
Lâm Thanh Dụ dời mắt, thúc giục bạn mình bằng cách ấn còi.
Tiếng còi xe vang lên giữa con ngõ nhỏ yên ắng, khiến ba người đều nhìn lại theo phương hướng chiếc xe.
Sầm Tuế giãy giụa trong chốc lát, bực mình mà từ bỏ: “Được, lần này để Lê Lê đi cùng anh, lần sau tốt nhất anh nên tự giác một chút.”
Cô ấy nghĩ rằng đúng thật là Lục Lê chưa từng gặp anh mình bao giờ nên từ bỏ, chờ lần này làm quen là lần sau là có thể chơi cùng với nhau rồi.
Giang Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, đắc ý nói: “Đi thôi, Lê Lê, anh dẫn em đi chơi.”
Lục Lê thành thạo lấy kẹo mút từ trong túi ra để dỗ dành Sầm Tuế, là vị nho. Sầm Tuế lẩm bẩm nhận lấy, rồi lại trừng mắt nhìn Giang Nghiêu: “Nếu anh dám để lạc cậu ấy thì anh chết chắc đấy!”
Giang Nghiêu trợn trắng mắt, lôi kéo Lục Lê đi.
Sau khi lên xe, Giang Nghiêu đuổi Lâm Thanh Dụ lên ghế phụ lái.
Lễ hội âm nhạc cách chỗ của bọn họ khá xa. Giang Nghiêu lấy đồ ăn vặt mình đã chuẩn bị từ trước, xe chỉ vừa mới khởi động thôi mà cậu ấy đã không chờ nổi, vội vã xếp nó thành lâu đài nhỏ ở trước mặt Lục Lê.
“Lê Lê, em thích cái gì thì cứ ăn đi. Em muốn anh nói chuyện với em hay là muốn tự chơi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Giang Nghiêu loé lên sự chờ mong.
Lục Lê ngoan ngoãn nhấp môi trả lời: “Anh cứ chơi đi ạ.”
Giang Nghiêu cười toe toét: “Được. A Dụ, vào game thôi!”
Tuổi này là chính là tuổi ham chơi, Giang Nghiêu cũng thích náo nhiệt giống như những người bạn cùng tuổi, chỉ là lần này có em gái nên mới chịu đựng một chút.
Lâm Thanh Dụ ngồi trước liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.
Cô nhóc da trắng kia hơi cúi đầu, lặng lẽ lấy một cái kẹo mút khác từ trong túi ra rồi nhét vào đống đồ ăn vặt, sau đó lại giả bộ lấy kẹo từ trong đống đó ra.
Vỏ màu cam, vị quýt.
Lâm Thanh Dụ bỗng nhiên nhớ tới một khoảng thời gian, trong túi của Giang Nghiêu có kẹo mút vị quýt, người khác muốn xin cậu ấy cũng không cho. Lại còn coi cái kẹo đấy như của báu, nói là của em gái tặng.
Cậu ấy cười hừ một tiếng.
Cô nhóc này đã chuẩn bị sẵn cho cả hai rồi, ai thua thì sẽ dỗ người đó.
Giang Nghiêu thua, cô bé sẽ đưa kẹo vị quýt cho cậu ta; Sầm Tuế thua, cô bé sẽ đưa kẹo vị nho cho con bé.
Giang Nghiêu buồn bực, ngẩng đầu nhìn: “A Dụ, có vào game không đây?”
Lâm Thanh Dụ dứt ra khỏi suy nghĩ, uể oải đồng ý: “Đây.”
Âm thanh trò chơi vang lên suốt cả quãng đường, trên đường đi Giang Nghiêu cũng thỉnh thoảng để ý tới Lục Lê. Mãi đến khi sắp tới nơi, Giang Nghiêu mới buông điện thoại, tiến đến bên cạnh Lục Lê rồi nói: “Lê Lê, nếu mà ba anh...”
Lục Lê cười tủm tỉm trả lời: “Em sẽ nói với chú ấy là anh vẫn luôn chơi cùng với em.”
Giang Nghiêu cũng cười hì hì: “Ok, để anh trai dẫn em đi chơi.”
Xe việt dã gầm cao, Giang Nghiêu đỡ Lục Lê xuống xe rồi nói: “Nơi này đông người, em nhớ đi sát theo anh. Không được, A Dụ cậu cũng phải trông con bé giúp tôi. À, hay là mua một quả bóng bay nhé, buộc lên trên tay của em luôn, vậy thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy em rồi.”
Lục Lê hơi nhăn nhó, định bụng phản kháng: “... Em không muốn đâu.”
Giang Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý, thế là bèn đẩy cô qua cho Lâm Thanh Dụ rồi nhảy nhót đi mua bóng bay.
Giang Nghiêu đi rồi, Lục Lê và Lâm Thanh Dụ cứ đứng trơ ra như vậy.
Dù sao bọn họ cũng không thân, hơn nữa cũng không có nhu cầu cần nói chuyện gì với nhau.
Trái với Lâm Thanh Dụ không để ý chút nào, thật ra Lục Lê lại nghĩ tới cuộc đời của thiếu niên trước mắt, cô chỉ nhớ được rằng sau này Lâm Thanh Dụ sẽ trở thành giọng ca chính của một nhóm nhạc, thậm chí cô còn không biết tên nhóm nhạc ấy.
Anh ấy bắt đầu học và theo nghề thuật từ bao giờ vậy nhỉ?
Lục Lê nghĩ tới thất thần.
Lâm Thanh Dụ và Lục Lê cùng chờ ở lối vào, thỉnh thoảng cũng sẽ bị xô đẩy trong đám người.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trộn lẫn vào với nhau, càng ngày càng gần.
Lâm Thanh Dụ quét mắt nhìn Lục Lê, cô lùn hơn cậu ấy một cái đầu, lúc này lại đang cúi thấp đầu không biết suy nghĩ cái gì. Khi thấy đám người sắp chen qua, cậu ấy lên tiếng nhắc nhở: “Đứng sang bên cạnh chút đi.”
Lúc này Lục Lê mới bất giác ngẩng đầu.
Lục Lê thoáng hoàn hồn khi nghe Lâm Thanh Dụ nói thế, cô tránh khỏi đám người và lùi ra sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro