Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 30

2024-09-28 17:23:39

[Sầm Tuế: Vậy, kỳ nghỉ này cậu định trốn ở nhà à?]

[Lục Lê: Anh trai tớ vẫn còn giận, huhu.]

[Sầm Tuế: Chỉ có cậu mới đi dỗ dành cậu ta thôi, nếu là tớ thì tớ chẳng quan tâm đâu.]

[Lục Lê: Lúc đến hội thao tớ sẽ chơi với cậu nhé! Tuế Tuế yêu dấu.]

[Sầm Tuế: Cậu đi mà yêu thương Giang Vọng đi, đảm bảo cậu ta sẽ cho cậu ra ngoài chơi.]

Lục Lê đang lăn lộn trên giường thì bất ngờ cứng đờ lại.

Mặt cô bất giác đỏ ửng lên, đồng thời tai cô lại vang lên câu trả lời của Giang Vọng tối qua.

Đôi mắt đen láy của chàng thiếu niên như cơn gió trên mặt biển, không một tiếng động nhưng lại mang điệu bộ mạnh mẽ không thể cưỡng lại, dễ dàng thổi quét khắp mặt biển.

Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, nói rằng: Là vì thích.

Cậu thích cái gì? Sao lại thích chứ?

Suy nghĩ mãi, Lục Lê tự nhủ, chắc là Giang Vọng thích thơ cổ.

“Lục Lê, tỉnh táo lại đi!” Lục Lê tức giận vỗ vỗ mặt mình: “Con trai mày vẫn còn là trẻ con, đừng dùng tư tưởng của người trưởng thành để nghĩ về người khác! Không thể nghĩ đến nữa, quên đi, quên đi nhanh nào...”

Giang Vọng bưng ly trà sữa đường đỏ hoa quế lên lầu, vừa tới cửa, cậu đã nghe thấy cô nhóc đó đang lẩm bẩm một mình. Cậu đưa tay gõ gõ vào cánh cửa chưa đóng chặt, nói: “Lục Lê, anh vào nhé.”

“Lạch cạch…”

Lục Lê suýt chút nữa làm rơi điện thoại vào mặt, lúng ta lúng túng ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt có chút bối rối. Cô nhìn về phía Giang Vọng đang đứng ở cửa: “...Vào đi.”

Giang Vọng đứng trước cửa, bước chân hơi khựng lại, cậu liếc nhìn gương mặt đang đỏ rực của Lục Lê bèn hỏi: “Em lại nghĩ gì đấy?”

Lục Lê khẽ ho một tiếng, vuốt vuốt mái tóc, ậm ờ nói: “Không có gì, đang nói chuyện với Tuế Tuế.”

“Hôm nay anh làm gì vậy?” Lục Lê đổi chủ đề, thò đầu ra nhìn vào cái khay Giang Vọng đang bưng: “Là trà sữa à? Vị gì thế?”

Giang Vọng tiến lại bên cạnh giường, đặt trà sữa xuống, trả lời: “Bà cụ ở nhà số 31 vừa hái ít hoa quế gửi sang nên anh mang đi pha trà sữa, không ngọt lắm. Còn một túi nữa cho anh Nhượng, anh ấy không ở nhà, anh đang định đến đội tìm anh ấy.”

Lục Lê cầm cái chai hình vuông trong suốt kia lên, chăm chú nhìn vào bên trong… những bông hoa quế màu da cam trôi lững lờ bên trên lớp sữa trắng ngà, tựa như mật ong lắng vào trong dòng sông sữa, thật sự rất đẹp.

Cô lắc nhẹ chai, cắm ống hút thử một ngụm, hỏi: “Vội thế à?”

Giang Vọng im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Em có muốn đi không?”

Lục Lê đang từ tốn nếm thử hương vị trong miệng, nói thầm “Sao lại cảm thấy có vị đường đỏ nhỉ”, nghe Giang Vọng nói bất giác ngẩn người ra: “Em cũng đi hả? Có làm phiền họ không?”

Giang Vọng cầm chiếc khay trống lên, nói: “Không đâu. Em uống từ từ thôi, uống xong anh sẽ đưa em đi xem, anh đợi em ở dưới tầng.”

Thế là, mười phút sau.

Giang Vọng đẩy xe đạp ra khỏi cửa. Lục Lê lẽo đẽo theo sau.

Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói: “Anh à, tối nay có sao, trăng lại rất tròn, tầng mây trông như cái bánh ngàn lớp ấy nhỉ. Ôi, nói vậy làm em lại muốn ăn bánh trung thu quá.”

“Mai làm cho em.” Giang Vọng dựng vững xe đạp, bảo Lục Lê ngồi lên: “Ngồi chắc vào, không được chơi điện thoại.”

Lục Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Em không chơi.”

Trời thu đêm lạnh, Lục Lê mặc thêm một chiếc áo khoác, còn Giang Vọng vẫn chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

Sau khi ngồi lên xe, Lục Lê theo phản xạ muốn ôm Giang Vọng, nhưng vừa đưa tay ra cô lại nhớ tới mấy suy nghĩ lung tung lúc nãy của mình, thế là lại lặng lẽ rút tay lại.

Cô giả vờ nắm lấy yên xe, nói: “Em ngồi vững rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu thiếu niên phía trước dường như dừng lại một lúc rồi mới hỏi: “Ngồi vững chưa?”

Lục Lê gật đầu: “Rồi.”

Giang Vọng không di chuyển, lại hỏi lần nữa: “Ngồi vững thật chưa?”

Lục Lê vỗ nhẹ vào yên xe: “Thật mà!”

Người phía trước im lặng một lúc lâu mãi không nói gì.

Sau một khoảng im lặng, Giang Vọng nói: “Ôm anh.”

Lục Lê ấp úng nói: “... Làm gì thế?”

Giang Vọng nói với giọng bình thản: “Đi xe gió lớn, anh lạnh.”

Lục Lê nghĩ cũng đúng, cũng không thể để con trai của cô bị lạnh được.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay ra ôm lấy eo Giang Vọng, áp sát vào lưng cậu và còn theo thói quen cọ nhẹ: “Anh ơi, em ôm rồi, anh có lạnh không?”

Giang Vọng ngồi phía trước khẽ cong môi, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Tạm thời không lạnh, xuất phát thôi.”

Đội cứu hộ do Bùi Nhượng thành lập tên là “Nguyên Dã”, là một đội cứu hộ dân sự hoàn toàn phi lợi nhuận. Căn cứ huấn luyện cách trung tâm thành phố một đoạn, trước đây là một nhà máy bỏ hoang, nơi này khá rộng rãi, nhưng hơi hẻo lánh, khá khó tìm.

Càng đi về phía hẻo lánh, Lục Lê càng ôm chặt Giang Vọng hơn.

Cho đến khi nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng từ cổng căn cứ, Lục Lê mới thả lỏng được phần nào.

Lúc này Lục Lê mới dám thò đầu ra từ sau lưng Giang Vọng, nhìn ra ngoài: “Anh ơi, đèn ở đây sáng ghê.”

Giang Vọng "ừm" một tiếng, nói: “Có người sống trong căn cứ này, buổi tối vào thời gian rảnh thì họ tập luyện. Trong căn cứ, một phần là đồng đội trước đây của anh Nhượng, còn lại đều tình nguyện viên.”

Cậu ngừng lại một chút, nói thêm: “Anh cũng thường đến đây.”

Nghe vậy, Lục Lê ngẩn người một lúc: “Đến tìm chú Bùi à?”

Giang Vọng nhìn thẳng về phía trước, điềm tĩnh nói: “Đến tập luyện cùng họ.”

“Tập luyện cùng họ?” Lục Lê theo phản xạ siết chặt tay, rồi lại thả lỏng: “Không phải anh chỉ leo núi với chú Bùi thôi sao?”

Giang Vọng hiểu rằng, chuyện này không thể giấu mãi được.

Đêm đó, khi biết Lục Lê đang ở quán net, cảm xúc lúc đó đột nhiên khiến cậu nhận ra, có một số việc phải sớm nói rõ với cô. Nếu không, sau này khi cô giận dỗi, có lẽ cậu sẽ không thể dỗ dành nổi.

Điều cậu sợ nhất, chính là cô giận mà không thèm để ý đến cậu.

Tiếng phanh xe vang lên.

Giang Vọng dừng xe lại, nói: “Xuống xe trước đi, vào trong rồi anh sẽ nói với em.”

Lục Lê mím môi, lúc xuống xe cũng không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu ánh đèn sáng rực, ngoài cảm giác bực bội thì càng lo lắng và bất an hơn.

Giang Vọng khóa xe, xoa đầu cô: “Anh không định tham gia đội cứu hộ, chỉ là ... có việc khác muốn làm.”

Lục Lê vừa an tâm được một nửa lại căng thẳng trở lại, trừng mắt hỏi: “Làm gì cơ?”

“Vẫn chưa xác định được, chờ khi nào chắc chắn rồi anh sẽ nói với em.” Giang Vọng nhấn chuông cửa, nắm tay Lục Lê một cách tự nhiên: “Trong đó có đoạn đường tối, cẩn thận một chút. Không phải chuyện nguy hiểm gì đâu.”

Lục Lê ngập ngừng hỏi: “Thật sự không phải chuyện nguy hiểm chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bất chợt, Lục Lê nhớ đến kỳ nghỉ hè lúc đi đến đảo, gặp người đàn ông tóc vàng kia, thỉnh thoảng họ vẫn liên lạc qua email, Lục Lê thường nhận được những bức ảnh anh ấy gửi, hầu hết là biển xanh hoặc là hình ảnh cánh buồm giương lên.

Lục Lê rất thích những bức ảnh đó.

Nhưng điều làm Lục Lê nhớ nhất về Dorian là nút thắt dùng để thu buồm.

Lục Lê hỏi theo phản xạ: “Anh muốn ra biển à? Làm thủy thủ à? Hay là muốn làm thuyền trưởng?”

Giang Vọng nhíu mày, hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

Lục Lê thật thà kể về chuyện trên hòn đảo hôm đó: "Dorian nói với em, cái nút đó thường được sử dụng để thu gọn buồm, còn gọi là nút mắc cạn. Em đã thấy anh ấy đang tập thực hiện cái nút đó, anh muốn đi biển sao, Giang Vọng?"

"Nhưng... biển rộng lắm."

Giọng của cô trở nên trầm xuống.

Giang Vọng có thể sẽ không nói sự thật này, điều đó làm cô lo lắng.

Một tiếng "răng rắc" vang lên.

Cửa bên cạnh căn cứ huấn luyện mở ra.

Giang Vọng đi vào và chào hỏi với người bảo vệ cửa, sau khi đi được một đoạn xa mới nói: "Anh không đi ra biển. Cái nút đó chỉ là một trong những loại nút thắt của dây, còn nhiều loại nút thắt khác, từ từ sau này sẽ kể cho cậu nghe."

Cậu dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Em và cái anh Dorian đó thường xuyên liên lạc lắm à?"

Không đi ra biển.

Lục Lê đột nhiên ngước lên, nhìn vào Giang Vọng: "Thực sự không đi hả?"

Giang Vọng hướng mắt xuống, cam đoan nói: "Không đi."

Khuôn mặt của Lục Lê lúc này mới hiện lên nụ cười: "Không thường xuyên liên lạc, trên biển không phải chỗ nào cũng có tín hiệu. Anh ấy chỉ thường gửi ảnh cho em, nói rằng ở đó cá ngon, rượu ngon."

Giang Vọng "ừm" một tiếng, cũng không hỏi tiếp mà chỉ tiếp tục giải thích: "Khi em luyện đàn ở phòng piano, anh sẽ đến đây, thời gian ở đây không lâu. Thời gian ngắn trước đây... không ngủ được cũng vì vấn đề này. Mấy ngày này để anh Nhượng giúp anh điều chỉnh thời gian, không cần phải đến mỗi ngày."

Lục Lê im lặng một chút, mới hỏi: "Có phải là việc không thể tránh được không?"

Giang Vọng dừng bước, nhìn vào cô nhóc bên cạnh một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Tạm thời là vậy. Muốn vào xem thử không? Nếu không thì chúng ta chỉ cần chào anh Nhượng một tiếng rồi về."

"Đi xem thử đi." Lục Lê bồn chồn đáp, hỏi giọng ậm ừ: "Sẽ vất vả lắm phải không?"

Giang Vọng dịu giọng trả lời: "So với điều anh muốn, không khó khăn đâu."

Nghe như vậy, Lục Lê lại lẩm bẩm vài tiếng, vấn đề này tạm thời cho qua đi.

Cậu ấy muốn thì sẽ cố gắng.

Lục Lê không hề muốn làm trở ngại cho giấc mơ của một chàng trai.

Căn cứ huấn luyện rộng lớn, bằng phẳng, các góc khác nhau được bố trí theo các dự án huấn luyện khác nhau. Trên khoảng sân nhỏ vào buổi tối không có đèn, chỉ có ánh sáng từ các tòa nhà thấp và kí túc xá ở xa xa.

Giang Vọng chỉ vào một tòa nhà phía trước và nói: "Những lúc không về nhà thì anh Nhượng sẽ ở trong tòa nhà kia, ký túc xá ồn ào nên anh ấy thích ở một mình. Giờ này có lẽ họ đang chơi bóng rổ ở sân bóng, sân bóng rổ ở ngay sau ký túc xá."

Lục Lê kiễng chân, nhìn với vẻ thăm dò: "Chú Bùi mỗi tối đều ở đây lâu vậy rồi mới về nhà sao?"

Giang Vọng gật đầu: "Anh Nhượng không thích xã giao, ngoài thời gian ở căn cứ huấn luyện thì chỉ ở nhà. Ở nhà anh ấy cũng không làm gì khác, chỉ cầm gỗ lên để chạm khắc. Năm ngoái anh ấy tặng em con thỏ nhỏ, chính là do anh ấy tự khắc đấy."

"Em nhớ mà."

Lục Lê rất thích con thỏ bằng gỗ đó, đặt nó cạnh con thỏ mà Giang Vọng tặng cô trước đây.

Nhớ đến con thỏ, Lục Lê bất giác nói: "Anh ơi, sau này đừng mua đồ chơi cho em nữa, em lớn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0