Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 32
2024-09-28 17:23:39
Một cây củ cải.
Lục Lê chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng như đang muốn xác nhận lại: “Tối nay anh muốn ăn củ cải sao?”
Biểu cảm của cậu thiếu niên có hơi khác thường, thế nên cô đành ngừng lại lời muốn nói.
Sau đó, Lục Lê chần chừ hỏi: “Anh muốn ăn củ cải đỏ hay là củ cải trắng, hầm canh có được không, hầm cùng với thịt bò nạm nhé? À, hầm với đùi dê cũng được. Hôm nay anh muốn ăn gì em cũng sẽ nấu cho anh.”
Giang Vọng im lặng hồi lâu mới rụt tay lại, nói: “Cũng được, anh đi ăn mì đây.”
Lúc này, Lục Lê cười tít mắt: “Anh mau nếm thử đi.”
Giang Vọng đã dạy cô nấu rất nhiều món ăn cho gia đình, dù vậy thì cậu vẫn rất ít khi để cô xuống bếp nên thường ngày Lục Lê không có cơ hội trổ tài.
Gần đây, cô mới nảy sinh hứng thú với việc nấu bữa sáng.
Giang Vọng đang cầm đũa ăn mì, Lục Lê chống cằm nhìn, miệng lẩm bẩm: “Anh ăn từ từ thôi. Sân vận động xa nhà, chúng ta đi xe buýt qua đó, em còn mang theo một cái ba lô nhỏ nữa.”
Giang Vọng vẫn để cho cô tiếp tục nhìn.
Cậu vẫn như thường ngày, ăn với tốc độ không nhanh không chậm, nuốt xuống một miếng mới ngước mắt lên nhìn cô: “Soạn ba lô để làm gì?”
Lục Lê thản nhiên đáp: “Mang theo đồ ăn vặt đó, anh không tham gia thi đấu thì coi như là chúng ta đi dã ngoại đi. Em còn mang theo máy ảnh để chụp ảnh cho anh họ nữa.”
Giang Vọng gật đầu: “ Được rồi.”
“Chú có bảo rằng khi nào Đại hội Thể dục Thể thao kết thúc thì chú sẽ đến đón chúng ta đi ăn cơm.” Lục Lê hơi nghiêng đầu, nghiêm túc đếm đếm trên đầu ngón tay: “Buổi tối phải đợi ba sang đưa quà cho anh. Không biết năm nay ông ấy sẽ tặng quà gì nữa đây?”
Quà mà hằng năm Giang Bắc Tâm tặng, Lục Lê không lúc nào đoán ra được.
Không chỉ là thời điểm tặng quà, ngay cả cách thức hay hình dáng cụ thể của món quà ra sao cô đều không đoán ra. Có năm Giang Vọng nhận được quà vào lúc 23:59 phút, do một công nhân vệ sinh đem đến, là một bó lá hương xuân.
Giang Vọng thấy vậy cũng không nói gì, hôm sau đã dùng bó lá đó xào với trứng cho Lục Lê ăn.
Lục Lê cũng không dám hé lời, yên lặng ăn sạch đĩa đồ ăn đó.
Thành thật mà nói thì hương vị của món ăn cũng không tệ, cậu nhóc này dù là làm gì thì cũng đều làm rất tốt.
Lục Lê cứ lẩm bẩm như thế một lúc lâu, thỉnh thoảng Giang Vọng cũng sẽ đáp lại vài câu.
Giang Vọng ăn mì xong, hai người đi ra ngoài, đến sân vận động cũng chỉ mới tám giờ, còn hai mươi phút nữa mới đến thời điểm tập hợp.
Lục Lê đang trò chuyện với Giang Vọng, vừa nói được vài câu thì phía bên kia vang lên một tiếng gọi như tiếng còi xé tan sương sớm, truyền đến tai Lục Lê.
“Lê Lê! Lê Lê Lê Lê!”
Lục Lê vừa quay đầu lại, đối diện là nụ cười rạng rỡ của Giang Nghiêu.
Giang Nghiêu như một chú cún con chạy đến bên cạnh Lục Lê, Lâm Thanh Dụ lúc đầu đang đứng cạnh cậu ấy cũng lạnh lùng liếc qua phía bên này, xoay người đi, gương mặt như đang viết dòng chữ “cậu còn có thể dính người hơn nữa không”.
Lục Lê mỉm cười: “Anh họ.”
Giang Nghiêu thò đầu nhìn ra sau lưng cô: “Sao lại mang ba lô thế, đưa cho anh, anh mang giúp em.” Dứt câu liền trừng mắt với Giang Vọng, rõ ràng đang trách móc cậu: “Sao lại để Lê Lê tự mang ba lô thế hả?”
Lục Lê vội vàng nói: “Là do em tự muốn mang ạ.”
Giang Nghiêu hừ một tiếng, nói: “Không được, đưa đây để anh mang cho.”
“Anh họ, lát nữa anh còn phải tham gia thi đấu mà.” Lục Lê bất đắc dĩ phải đưa ba lô cho Giang Nghiêu: “Em có mang theo máy ảnh nữa ạ, lát nữa em sẽ quay chụp anh cả ngày luôn.”
“Thật sao?” Giang Nghiêu cười tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Lê Lê thật là tốt, anh nhất định sẽ chạy thật nhanh.”
Nói xong, Giang Nghiêu nhìn Giang Vọng nãy giờ vẫn luôn im lặng rồi nói: “Cậu trông chừng Lê Lê cho tốt, đừng có để cho Sầm Tuế gì đó kéo đi. Cô nhóc đó thật sự là gan lớn bằng trời…”
Lục Lê sửng sốt, hỏi: “Tuế Tuế làm sao thế ạ?”
Giang Nghiêu xua tay bảo không có gì, tiếp tục nói chuyện với Lục Lê thêm một lúc, mãi cho đến khi đến thời điểm tập hợp mới nhét ba lô của Lục Lê vào tay Giang Vọng, nhân tiện nói: “Sinh nhật vui vẻ nha, em trai. Quà thì tối nay anh sẽ đưa sau.”
Tiếng gọi “em trai” này cũng có thể được coi là chân thành.
Giang Vọng liếc nhìn cậu ấy một cái, lịch sự nói: “Thi đấu tốt nhé.”
Giang Nghiêu hừ hừ vài tiếng, xoay người chạy đi mất.
Giang Nghiêu vừa đi, Lục Lê liền quay sang bảo Giang Vọng đưa lại ba lô cho cô.
Cái ba lô nhỏ nhắn này là quà tặng nhập học của Giang Nam Uý, mang một màu tím nhàn nhạt.
Màu sắc này kết hợp cùng với vẻ ngoài tuấn tú, lạnh lùng của Giang Vọng lại không khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn nhau nhưng Lục Lê lại cảm thấy có hơi kỳ quặc.
Giang Vọng nhấc ba lô lên, đeo lên một bên vai.
Cậu đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đi tập hợp thôi, lát nữa sẽ đưa lại cho em.”
Lục Lê còn định giãy giụa không chịu nhưng nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Giang Vọng thì lập tức nghe theo cậu.
Hai người chậm rãi tiến về khu vực của trường trung học số một.
Hội thao lần này là ba trường kết hợp với nhau để tổ chức, vô cùng náo nhiệt, nhìn về phía nào cũng thấy đám đông nô nức chen chúc. Giang Vọng đi bên cạnh Lục Lê, thay cô chặn lại những ánh mắt dò xét.
Giang Vọng nghiêng đầu sang, lặng yên nhìn Lục Lê một chút.
Cô đang vô thức nắm lấy một góc áo của cậu, giống y đúc với khi hai người còn bé.
Cô nhóc này không có biểu cảm gì nhưng từng động tác nhỏ của cô đều thể hiện ra rằng cô thấy hồi hộp khi ở những nơi đông đúc thế này.
Giang Vọng dừng bước, lấy ra một chiếc mũ màu vàng từ trong ba lô của cô, thành thạo đội lên đầu cô. Giống hệt như cái cách Tống Minh Nguyệt đội mũ cho cô khi cô còn bé.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên tối tăm.
Lục Lê vẫn còn đang ngơ ngác, sau một lúc mới phát hiện ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mang theo mũ cho em từ khi nào vậy?”
Giang Vọng tự nhiên đáp: “Buổi sáng, từ khi vừa ra khỏi nhà.”
Lục Lê giơ tay, chỉnh mũ ngay ngắn lại, lẩm bẩm: “Sao lại là màu này vậy ạ?”
Màu sắc này giống hệt với cái mũ lúc cô còn bé.
Khi ấy, cô vô cùng thích cái mũ đó.
Hiếm khi Giang Vọng nở nụ cười, trong giọng nói cũng chứa đầy ý cười trong trẻo, khen cô giống như Tống Minh Nguyệt ngày trước: “Lê Lê lớn lên trông rất xinh đẹp.”
Lục Lê: “...”
Cô nhớ lại khi còn bé từng hỏi mẹ rằng mình có xinh đẹp không, giọng nói chứa đầy ý cười của người thiếu niên khiến mặt cô đỏ ửng cả lên.
May mà có mũ che lại, ai cũng không nhìn thấy được điều này.
Thật là mất mặt mà!
Lục Lê nghĩ thầm.
Thời điểm tập trung, người sáng giờ không thấy đâu là Sầm Tuế cuối cùng cũng xuất hiện, cô ấy nghêu ngao hát, khuôn mặt đầy vẻ hân hoan vui sướng sau khi thành công làm chuyện gì đó xấu xa.
Lục Lê đột nhiên nảy sinh một dự cảm không tốt, tiến lại gần, nghi ngờ hỏi: “Tuế Tuế, cậu vừa làm chuyện gì xấu có phải không?”
Sầm Tuế hất cằm, thản nhiên nói: “Đúng vậy!”
Lục Lê: “... Cậu đã làm gì thế?”
Sầm Tuế cười tít mắt: “Bí mật.”
Ở phía bên kia.
Giang Thiển nhíu mày liếc nhìn một vòng xung quanh, mấy người này đang nhìn gì trên người cô ta vậy chứ?
Trong đám đông, rất nhiều người đang lén nhìn Giang Thiển, nhìn một chút rồi cúi đầu xì xầm bàn tán gì đó với người bên cạnh, còn có người thậm chí không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thế nhưng những bạn học cùng lớp lại không có ai tới nhắc nhở Giang Thiển.
Cô ta tính tình nóng nảy, bọn họ không muốn gặp rắc rối nên không ai dám lại gần.
Giảng Thiển cắn cắn môi, trừng mắt nhìn những người xung quanh, sau đó hét lớn về phía một nam sinh: “Giang Thâm! Đến đây mau!”
Giang Thâm đang trò chuyện sôi nổi cùng với bạn học có hơi bực mình, vừa định quay đầu lại từ chối thì lập tức nhìn thấy biểu cảm của em gái mình, dường như là sắp bùng nổ đến nơi rồi.
Cậu ta vội vàng ngừng trò chuyện, chạy về hướng em gái: “Sao thế? Ai bắt nạt em à?”
Giang Thiển thì thầm: “Bọn họ đều đang nhìn em.”
Giang Thâm ngẩng đầu nhìn xung quanh, lập tức phản ứng lại rồi đi kiểm tra một vòng quanh những chỗ mà Giang Thiển không nhìn thấy được. Cậu ta vòng ra sau lưng Giang Thiển, trên áo đồng phục màu đỏ trắng của trường Sùng Anh, có ai đó đã dùng bút lông đỏ viết lên bốn chữ thật to: Ao cạn nhiều rùa.
“Chết tiệt. Cái quái gì thế này…”
Giang Thâm chửi tục một câu, ra hiệu cho Giang Thiển cởi áo khoác đồng phục ra.
Giang Thiển nhìn thấy bốn chữ được viết trên áo của cô ta, lập tức nổi điên: “Nhất định là Sầm Tuế! Vừa nãy em thay đồng phục trong phòng thay đồ, đã thấy cô ta ở đó. Em còn nói cô ta đang yên đang lành lại chạy đến khu vực của trường Sùng Anh để làm gì chứ?”
Trực giác của Giang Thiển mách bảo rằng trừ Sầm Tuế ra thì sẽ không ai dám làm chuyện này.
Giang Thâm cởi áo khoác đồng phục của mình khoác lên người Giang Thiển, mặt mày u ám nói: “Thiển, việc này em đừng lo. Để đó anh giải quyết.”
Nghi thức khai mạc kết thúc, Đại hội Thể dục Thể thao chính thức bắt đầu.
Sầm Tuế nắm tay Lục Lê đi về phía khán đài, Giang Vọng theo sau hai người, trên vai còn đang đeo một cái ba lô màu tím nhạt. Không ít người cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị, lén lút chụp ảnh lại.
Sầm Tuế ghé sát vào Lục Lê, thì thầm nói: “Lê Lê, có rất nhiều người đang nhìn cậu kìa.”
Lục Lê không có chút sợ hãi nào: “Tớ đội mũ rồi, không nhìn rõ được đâu.”
Sầm Tuế đang định nói gì đó thì trên khán đài, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Lục Lê!”
Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, cô bé kia đứng ở khu vực của lớp tám, mặc đồng phục cổ động viên vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn thấy Lục Lê, đôi mắt đã cong cong như hình trăng lưỡi liềm. Là Diệp Tình Tinh đã lâu không gặp.
Lục Lê quay đầu lại nhìn Giang Vọng, lại chạm phải ánh mắt đen láy của cậu.
Cô vội thu lại ánh mắt, có hơi chột dạ.
Sầm Tuế nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Lục Lê, biết rõ cô đang nghĩ gì trong đầu. Cô ấy bóp nhẹ tay Lục Lê, nói: “Cậu cứ để tớ, hôm nay lạ sinh nhật Giang Vọng, cậu cứ chơi cho vui đi.”
Nói xong, Sầm Tuế lười biếng vẫy tay về phía khán đài.
Sầm Tuế nhướng mày nói với Lục Lê: “Tớ đi qua lớp tám thám thính tình hình một chút, biết đâu có thể khám phá ra chuyện gì mới lạ.”
Lục Lê chỉ biết trơ mắt nhìn Sầm Tuế đi mất.
Cô khẽ ho vài tiếng, nhìn người thiếu niên đang đứng sau lưng, hỏi: “Anh trai, anh không đi chơi với nhóm Diêu Lâm hả? Em sẽ ngồi ở khu vực của lớp mình, không chạy lung tung đâu.”
Trên lối đi của khán đài đầy người qua kẻ lại, Giang Vọng đưa tay kéo cô lại gần hơn, trầm giọng nói: “Anh không đi đâu cả.”
Lục Lê: “...”
Cô bối rối: “Em đâu phải trẻ con đâu chứ.”
Đợi đến khi vài bạn học nghịch ngợm đi qua, Giang Vọng mới buông tay ra, nói: “Anh không tham gia thi đấu, bọn họ đều ở sân vận động, em nghĩ anh còn đi đâu được nữa?”
Lục Lê suy nghĩ một hồi, thấy Giang Vọng nói cũng có lý: “Được rồi, vậy chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đồ ăn vặt đi.”
Giang Vọng cũng không tranh luận với cô về việc đồ ăn vặt rốt cuộc là ai ăn, hai người đi đến khu vực của lớp một. Vị trí của lớp bảy ở ngay phía sau, Giang Vọng trực tiếp dẫn Lục Lê đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Chỗ này ít người, Giang Vọng ngồi ở đây cũng không có người nào dám lại gần.
Từ trên khán đài cao cao, chỉ cần hơi ngửa đầu là có thể thấy được bầu trời trong xanh.
Ngày thu, ánh nắng mặt trời dù ấm áp thế nào cũng không xua đi được những làn gió thu không mấy dịu dàng.
Mũ bị vén lên một góc, Lục Lê “a” lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bàn tay đưa qua. Cơ thể thiếu niên vẫn còn ngây ngô nhưng nhìn những ngón tay thon dài, có thể thấy được trong tương lai sẽ là một thanh niên cao ráo.
Giang Vọng lấy sợi dây buột ẩn dưới mũ ra, tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng di chuyển qua mặt cô, nói: “Đừng cử động.”
Sau nhiều ngày tự suy xét lại, sự không thoải mái trong lòng Lục Lê đã giảm đi rất nhiều. Nhìn Giang Vọng lúc này, cô lại nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn, hiền lành của con trai mình, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn anh trai.”
Giang Vọng cẩn thận thắt một chiếc nơ nhỏ ở bên phải cằm của cô, ngước mắt hỏi: “Có chật không?”
Lục Lê cảm nhận một chút nói: “Ổn rồi.”
Nghe vậy, Giang Vọng rút tay lại, ánh mắt dời đi, nhìn xuống sân vận động, dáng vẻ sẵn sàng nghiêm túc xem thi đấu.
Lục Lê nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh họ cũng không có người nào.
Rõ ràng nhưng nơi khác đều đông đúc ồn ào, đến chỗ hai người họ ngồi lại trống trải vắng người.
Lục Lê thấy rất bối rối, bình thường Giang Vọng chỉ là có hơi ít nói thôi mà, ở trường học cũng vô cùng biết điều, sao tất cả mọi người lại sợ cậu tới như vậy? Sự sợ hãi này lại hơi khác so với sợ Sầm Tuế?
Lục Lê không nhịn được, hỏi: “Anh trai, bình thường anh và bạn học không tán gẫu cùng nhau sao?”
Giang Vọng bình tĩnh trả lời: “Tuỳ hoàn cảnh, Diêu Lâm nhiều chuyện, cậu ta rất thích nói chuyện phiếm.”
À, điều này có nghĩa là cậu không thích mấy chuyện tán gẫu phù phiếm.
Lục Lê lại hỏi: “Anh cảm thấy thế nào khi ở bên cạnh bạn bè?”
Giọng điệu Giang Vọng không thay đổi chút nào: “Khá ổn.”
À, thì ra là giống với khi học tiểu học, cậu cũng không muốn chơi cùng bạn bè.
Lục Lê nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên hỏi: “Anh trai, anh có muốn nhảy lớp không?”
Giang Nam Uý từng đề cập đến chuyện này một lần lúc cậu học tiểu học, lúc đó đã hỏi cả hai người bọn họ. Lục Lê từ chối, Giang Vọng cũng vậy.
Nhưng lúc này, Lục Lê mới chợt nghĩ đến, có lẽ sau khi cô từ chối thì Giang Vọng mới từ chối theo.
Lục Lê chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng như đang muốn xác nhận lại: “Tối nay anh muốn ăn củ cải sao?”
Biểu cảm của cậu thiếu niên có hơi khác thường, thế nên cô đành ngừng lại lời muốn nói.
Sau đó, Lục Lê chần chừ hỏi: “Anh muốn ăn củ cải đỏ hay là củ cải trắng, hầm canh có được không, hầm cùng với thịt bò nạm nhé? À, hầm với đùi dê cũng được. Hôm nay anh muốn ăn gì em cũng sẽ nấu cho anh.”
Giang Vọng im lặng hồi lâu mới rụt tay lại, nói: “Cũng được, anh đi ăn mì đây.”
Lúc này, Lục Lê cười tít mắt: “Anh mau nếm thử đi.”
Giang Vọng đã dạy cô nấu rất nhiều món ăn cho gia đình, dù vậy thì cậu vẫn rất ít khi để cô xuống bếp nên thường ngày Lục Lê không có cơ hội trổ tài.
Gần đây, cô mới nảy sinh hứng thú với việc nấu bữa sáng.
Giang Vọng đang cầm đũa ăn mì, Lục Lê chống cằm nhìn, miệng lẩm bẩm: “Anh ăn từ từ thôi. Sân vận động xa nhà, chúng ta đi xe buýt qua đó, em còn mang theo một cái ba lô nhỏ nữa.”
Giang Vọng vẫn để cho cô tiếp tục nhìn.
Cậu vẫn như thường ngày, ăn với tốc độ không nhanh không chậm, nuốt xuống một miếng mới ngước mắt lên nhìn cô: “Soạn ba lô để làm gì?”
Lục Lê thản nhiên đáp: “Mang theo đồ ăn vặt đó, anh không tham gia thi đấu thì coi như là chúng ta đi dã ngoại đi. Em còn mang theo máy ảnh để chụp ảnh cho anh họ nữa.”
Giang Vọng gật đầu: “ Được rồi.”
“Chú có bảo rằng khi nào Đại hội Thể dục Thể thao kết thúc thì chú sẽ đến đón chúng ta đi ăn cơm.” Lục Lê hơi nghiêng đầu, nghiêm túc đếm đếm trên đầu ngón tay: “Buổi tối phải đợi ba sang đưa quà cho anh. Không biết năm nay ông ấy sẽ tặng quà gì nữa đây?”
Quà mà hằng năm Giang Bắc Tâm tặng, Lục Lê không lúc nào đoán ra được.
Không chỉ là thời điểm tặng quà, ngay cả cách thức hay hình dáng cụ thể của món quà ra sao cô đều không đoán ra. Có năm Giang Vọng nhận được quà vào lúc 23:59 phút, do một công nhân vệ sinh đem đến, là một bó lá hương xuân.
Giang Vọng thấy vậy cũng không nói gì, hôm sau đã dùng bó lá đó xào với trứng cho Lục Lê ăn.
Lục Lê cũng không dám hé lời, yên lặng ăn sạch đĩa đồ ăn đó.
Thành thật mà nói thì hương vị của món ăn cũng không tệ, cậu nhóc này dù là làm gì thì cũng đều làm rất tốt.
Lục Lê cứ lẩm bẩm như thế một lúc lâu, thỉnh thoảng Giang Vọng cũng sẽ đáp lại vài câu.
Giang Vọng ăn mì xong, hai người đi ra ngoài, đến sân vận động cũng chỉ mới tám giờ, còn hai mươi phút nữa mới đến thời điểm tập hợp.
Lục Lê đang trò chuyện với Giang Vọng, vừa nói được vài câu thì phía bên kia vang lên một tiếng gọi như tiếng còi xé tan sương sớm, truyền đến tai Lục Lê.
“Lê Lê! Lê Lê Lê Lê!”
Lục Lê vừa quay đầu lại, đối diện là nụ cười rạng rỡ của Giang Nghiêu.
Giang Nghiêu như một chú cún con chạy đến bên cạnh Lục Lê, Lâm Thanh Dụ lúc đầu đang đứng cạnh cậu ấy cũng lạnh lùng liếc qua phía bên này, xoay người đi, gương mặt như đang viết dòng chữ “cậu còn có thể dính người hơn nữa không”.
Lục Lê mỉm cười: “Anh họ.”
Giang Nghiêu thò đầu nhìn ra sau lưng cô: “Sao lại mang ba lô thế, đưa cho anh, anh mang giúp em.” Dứt câu liền trừng mắt với Giang Vọng, rõ ràng đang trách móc cậu: “Sao lại để Lê Lê tự mang ba lô thế hả?”
Lục Lê vội vàng nói: “Là do em tự muốn mang ạ.”
Giang Nghiêu hừ một tiếng, nói: “Không được, đưa đây để anh mang cho.”
“Anh họ, lát nữa anh còn phải tham gia thi đấu mà.” Lục Lê bất đắc dĩ phải đưa ba lô cho Giang Nghiêu: “Em có mang theo máy ảnh nữa ạ, lát nữa em sẽ quay chụp anh cả ngày luôn.”
“Thật sao?” Giang Nghiêu cười tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Lê Lê thật là tốt, anh nhất định sẽ chạy thật nhanh.”
Nói xong, Giang Nghiêu nhìn Giang Vọng nãy giờ vẫn luôn im lặng rồi nói: “Cậu trông chừng Lê Lê cho tốt, đừng có để cho Sầm Tuế gì đó kéo đi. Cô nhóc đó thật sự là gan lớn bằng trời…”
Lục Lê sửng sốt, hỏi: “Tuế Tuế làm sao thế ạ?”
Giang Nghiêu xua tay bảo không có gì, tiếp tục nói chuyện với Lục Lê thêm một lúc, mãi cho đến khi đến thời điểm tập hợp mới nhét ba lô của Lục Lê vào tay Giang Vọng, nhân tiện nói: “Sinh nhật vui vẻ nha, em trai. Quà thì tối nay anh sẽ đưa sau.”
Tiếng gọi “em trai” này cũng có thể được coi là chân thành.
Giang Vọng liếc nhìn cậu ấy một cái, lịch sự nói: “Thi đấu tốt nhé.”
Giang Nghiêu hừ hừ vài tiếng, xoay người chạy đi mất.
Giang Nghiêu vừa đi, Lục Lê liền quay sang bảo Giang Vọng đưa lại ba lô cho cô.
Cái ba lô nhỏ nhắn này là quà tặng nhập học của Giang Nam Uý, mang một màu tím nhàn nhạt.
Màu sắc này kết hợp cùng với vẻ ngoài tuấn tú, lạnh lùng của Giang Vọng lại không khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn nhau nhưng Lục Lê lại cảm thấy có hơi kỳ quặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vọng nhấc ba lô lên, đeo lên một bên vai.
Cậu đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đi tập hợp thôi, lát nữa sẽ đưa lại cho em.”
Lục Lê còn định giãy giụa không chịu nhưng nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Giang Vọng thì lập tức nghe theo cậu.
Hai người chậm rãi tiến về khu vực của trường trung học số một.
Hội thao lần này là ba trường kết hợp với nhau để tổ chức, vô cùng náo nhiệt, nhìn về phía nào cũng thấy đám đông nô nức chen chúc. Giang Vọng đi bên cạnh Lục Lê, thay cô chặn lại những ánh mắt dò xét.
Giang Vọng nghiêng đầu sang, lặng yên nhìn Lục Lê một chút.
Cô đang vô thức nắm lấy một góc áo của cậu, giống y đúc với khi hai người còn bé.
Cô nhóc này không có biểu cảm gì nhưng từng động tác nhỏ của cô đều thể hiện ra rằng cô thấy hồi hộp khi ở những nơi đông đúc thế này.
Giang Vọng dừng bước, lấy ra một chiếc mũ màu vàng từ trong ba lô của cô, thành thạo đội lên đầu cô. Giống hệt như cái cách Tống Minh Nguyệt đội mũ cho cô khi cô còn bé.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên tối tăm.
Lục Lê vẫn còn đang ngơ ngác, sau một lúc mới phát hiện ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mang theo mũ cho em từ khi nào vậy?”
Giang Vọng tự nhiên đáp: “Buổi sáng, từ khi vừa ra khỏi nhà.”
Lục Lê giơ tay, chỉnh mũ ngay ngắn lại, lẩm bẩm: “Sao lại là màu này vậy ạ?”
Màu sắc này giống hệt với cái mũ lúc cô còn bé.
Khi ấy, cô vô cùng thích cái mũ đó.
Hiếm khi Giang Vọng nở nụ cười, trong giọng nói cũng chứa đầy ý cười trong trẻo, khen cô giống như Tống Minh Nguyệt ngày trước: “Lê Lê lớn lên trông rất xinh đẹp.”
Lục Lê: “...”
Cô nhớ lại khi còn bé từng hỏi mẹ rằng mình có xinh đẹp không, giọng nói chứa đầy ý cười của người thiếu niên khiến mặt cô đỏ ửng cả lên.
May mà có mũ che lại, ai cũng không nhìn thấy được điều này.
Thật là mất mặt mà!
Lục Lê nghĩ thầm.
Thời điểm tập trung, người sáng giờ không thấy đâu là Sầm Tuế cuối cùng cũng xuất hiện, cô ấy nghêu ngao hát, khuôn mặt đầy vẻ hân hoan vui sướng sau khi thành công làm chuyện gì đó xấu xa.
Lục Lê đột nhiên nảy sinh một dự cảm không tốt, tiến lại gần, nghi ngờ hỏi: “Tuế Tuế, cậu vừa làm chuyện gì xấu có phải không?”
Sầm Tuế hất cằm, thản nhiên nói: “Đúng vậy!”
Lục Lê: “... Cậu đã làm gì thế?”
Sầm Tuế cười tít mắt: “Bí mật.”
Ở phía bên kia.
Giang Thiển nhíu mày liếc nhìn một vòng xung quanh, mấy người này đang nhìn gì trên người cô ta vậy chứ?
Trong đám đông, rất nhiều người đang lén nhìn Giang Thiển, nhìn một chút rồi cúi đầu xì xầm bàn tán gì đó với người bên cạnh, còn có người thậm chí không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thế nhưng những bạn học cùng lớp lại không có ai tới nhắc nhở Giang Thiển.
Cô ta tính tình nóng nảy, bọn họ không muốn gặp rắc rối nên không ai dám lại gần.
Giảng Thiển cắn cắn môi, trừng mắt nhìn những người xung quanh, sau đó hét lớn về phía một nam sinh: “Giang Thâm! Đến đây mau!”
Giang Thâm đang trò chuyện sôi nổi cùng với bạn học có hơi bực mình, vừa định quay đầu lại từ chối thì lập tức nhìn thấy biểu cảm của em gái mình, dường như là sắp bùng nổ đến nơi rồi.
Cậu ta vội vàng ngừng trò chuyện, chạy về hướng em gái: “Sao thế? Ai bắt nạt em à?”
Giang Thiển thì thầm: “Bọn họ đều đang nhìn em.”
Giang Thâm ngẩng đầu nhìn xung quanh, lập tức phản ứng lại rồi đi kiểm tra một vòng quanh những chỗ mà Giang Thiển không nhìn thấy được. Cậu ta vòng ra sau lưng Giang Thiển, trên áo đồng phục màu đỏ trắng của trường Sùng Anh, có ai đó đã dùng bút lông đỏ viết lên bốn chữ thật to: Ao cạn nhiều rùa.
“Chết tiệt. Cái quái gì thế này…”
Giang Thâm chửi tục một câu, ra hiệu cho Giang Thiển cởi áo khoác đồng phục ra.
Giang Thiển nhìn thấy bốn chữ được viết trên áo của cô ta, lập tức nổi điên: “Nhất định là Sầm Tuế! Vừa nãy em thay đồng phục trong phòng thay đồ, đã thấy cô ta ở đó. Em còn nói cô ta đang yên đang lành lại chạy đến khu vực của trường Sùng Anh để làm gì chứ?”
Trực giác của Giang Thiển mách bảo rằng trừ Sầm Tuế ra thì sẽ không ai dám làm chuyện này.
Giang Thâm cởi áo khoác đồng phục của mình khoác lên người Giang Thiển, mặt mày u ám nói: “Thiển, việc này em đừng lo. Để đó anh giải quyết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghi thức khai mạc kết thúc, Đại hội Thể dục Thể thao chính thức bắt đầu.
Sầm Tuế nắm tay Lục Lê đi về phía khán đài, Giang Vọng theo sau hai người, trên vai còn đang đeo một cái ba lô màu tím nhạt. Không ít người cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị, lén lút chụp ảnh lại.
Sầm Tuế ghé sát vào Lục Lê, thì thầm nói: “Lê Lê, có rất nhiều người đang nhìn cậu kìa.”
Lục Lê không có chút sợ hãi nào: “Tớ đội mũ rồi, không nhìn rõ được đâu.”
Sầm Tuế đang định nói gì đó thì trên khán đài, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Lục Lê!”
Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, cô bé kia đứng ở khu vực của lớp tám, mặc đồng phục cổ động viên vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn thấy Lục Lê, đôi mắt đã cong cong như hình trăng lưỡi liềm. Là Diệp Tình Tinh đã lâu không gặp.
Lục Lê quay đầu lại nhìn Giang Vọng, lại chạm phải ánh mắt đen láy của cậu.
Cô vội thu lại ánh mắt, có hơi chột dạ.
Sầm Tuế nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Lục Lê, biết rõ cô đang nghĩ gì trong đầu. Cô ấy bóp nhẹ tay Lục Lê, nói: “Cậu cứ để tớ, hôm nay lạ sinh nhật Giang Vọng, cậu cứ chơi cho vui đi.”
Nói xong, Sầm Tuế lười biếng vẫy tay về phía khán đài.
Sầm Tuế nhướng mày nói với Lục Lê: “Tớ đi qua lớp tám thám thính tình hình một chút, biết đâu có thể khám phá ra chuyện gì mới lạ.”
Lục Lê chỉ biết trơ mắt nhìn Sầm Tuế đi mất.
Cô khẽ ho vài tiếng, nhìn người thiếu niên đang đứng sau lưng, hỏi: “Anh trai, anh không đi chơi với nhóm Diêu Lâm hả? Em sẽ ngồi ở khu vực của lớp mình, không chạy lung tung đâu.”
Trên lối đi của khán đài đầy người qua kẻ lại, Giang Vọng đưa tay kéo cô lại gần hơn, trầm giọng nói: “Anh không đi đâu cả.”
Lục Lê: “...”
Cô bối rối: “Em đâu phải trẻ con đâu chứ.”
Đợi đến khi vài bạn học nghịch ngợm đi qua, Giang Vọng mới buông tay ra, nói: “Anh không tham gia thi đấu, bọn họ đều ở sân vận động, em nghĩ anh còn đi đâu được nữa?”
Lục Lê suy nghĩ một hồi, thấy Giang Vọng nói cũng có lý: “Được rồi, vậy chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đồ ăn vặt đi.”
Giang Vọng cũng không tranh luận với cô về việc đồ ăn vặt rốt cuộc là ai ăn, hai người đi đến khu vực của lớp một. Vị trí của lớp bảy ở ngay phía sau, Giang Vọng trực tiếp dẫn Lục Lê đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Chỗ này ít người, Giang Vọng ngồi ở đây cũng không có người nào dám lại gần.
Từ trên khán đài cao cao, chỉ cần hơi ngửa đầu là có thể thấy được bầu trời trong xanh.
Ngày thu, ánh nắng mặt trời dù ấm áp thế nào cũng không xua đi được những làn gió thu không mấy dịu dàng.
Mũ bị vén lên một góc, Lục Lê “a” lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bàn tay đưa qua. Cơ thể thiếu niên vẫn còn ngây ngô nhưng nhìn những ngón tay thon dài, có thể thấy được trong tương lai sẽ là một thanh niên cao ráo.
Giang Vọng lấy sợi dây buột ẩn dưới mũ ra, tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng di chuyển qua mặt cô, nói: “Đừng cử động.”
Sau nhiều ngày tự suy xét lại, sự không thoải mái trong lòng Lục Lê đã giảm đi rất nhiều. Nhìn Giang Vọng lúc này, cô lại nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn, hiền lành của con trai mình, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn anh trai.”
Giang Vọng cẩn thận thắt một chiếc nơ nhỏ ở bên phải cằm của cô, ngước mắt hỏi: “Có chật không?”
Lục Lê cảm nhận một chút nói: “Ổn rồi.”
Nghe vậy, Giang Vọng rút tay lại, ánh mắt dời đi, nhìn xuống sân vận động, dáng vẻ sẵn sàng nghiêm túc xem thi đấu.
Lục Lê nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh họ cũng không có người nào.
Rõ ràng nhưng nơi khác đều đông đúc ồn ào, đến chỗ hai người họ ngồi lại trống trải vắng người.
Lục Lê thấy rất bối rối, bình thường Giang Vọng chỉ là có hơi ít nói thôi mà, ở trường học cũng vô cùng biết điều, sao tất cả mọi người lại sợ cậu tới như vậy? Sự sợ hãi này lại hơi khác so với sợ Sầm Tuế?
Lục Lê không nhịn được, hỏi: “Anh trai, bình thường anh và bạn học không tán gẫu cùng nhau sao?”
Giang Vọng bình tĩnh trả lời: “Tuỳ hoàn cảnh, Diêu Lâm nhiều chuyện, cậu ta rất thích nói chuyện phiếm.”
À, điều này có nghĩa là cậu không thích mấy chuyện tán gẫu phù phiếm.
Lục Lê lại hỏi: “Anh cảm thấy thế nào khi ở bên cạnh bạn bè?”
Giọng điệu Giang Vọng không thay đổi chút nào: “Khá ổn.”
À, thì ra là giống với khi học tiểu học, cậu cũng không muốn chơi cùng bạn bè.
Lục Lê nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên hỏi: “Anh trai, anh có muốn nhảy lớp không?”
Giang Nam Uý từng đề cập đến chuyện này một lần lúc cậu học tiểu học, lúc đó đã hỏi cả hai người bọn họ. Lục Lê từ chối, Giang Vọng cũng vậy.
Nhưng lúc này, Lục Lê mới chợt nghĩ đến, có lẽ sau khi cô từ chối thì Giang Vọng mới từ chối theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro