Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 38
2024-09-28 17:23:39
Ngày đầu năm, tuyết ở thành phố Hòa vẫn rơi không ngừng.
Lục Lê ăn sáng xong thì cảm thấy toàn thân đều ấm áp, cô chạy ra ngồi xổm trong sân chơi với mấy bé mèo con.
Lũ mèo ở trong con ngõ nhỏ này đã tung hoành bao năm nên chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay ai dễ bắt nạt. Cứ đến mùa đông là chúng lại nhắm vào Lục Lê, năm nào cũng chạy tới nhà họ hết ăn lại uống. Được hôm tâm trạng tốt thì thậm chí còn nằm trên tường vẫy đuôi với mọi người.
Giang Vọng nhìn thoáng qua Lục Lê, có vẻ như cô nhóc đang rất vui vẻ.
"Trên đường đi nhớ chú ý an toàn." Giang Vọng xách cặp sách của cô, đặt bình giữ nhiệt vào, dặn dò: "Buổi tối nếu không ngủ được thì gọi cho anh, nghe lời chú, đừng có chạy lung tung với Giang Nghiêu."
Những năm qua, Lục Lê dần dần thành lập vùng đất an toàn của riêng mình.
Trước đây là khu Tây, bây giờ là ngôi nhà cũ.
Một khi rời khỏi môi trường quen thuộc, cô sẽ trở nên lo lắng.
Sự chú ý của Lục Lê đều dồn vào mèo con, câu được câu không lọt tai rồi cứ thế gật đầu: "Biết rồi mà."
Giang Vọng chăm chú nhìn Lục Lê.
Lúc này cô trông rất nhẹ nhõm, nhưng cậu thì không.
Chuyện đi tới Sùng Anh vẫn chưa quyết định được, là vì cậu không thể quyết tâm rời xa cô. Bọn họ... chưa bao giờ rời xa nhau.
Lục Lê không thích Sùng Anh, dù cho Sùng Anh có Giang Nghiêu và cậu.
Ít nhất là trong thời thanh xuân mà cô muốn, Giang Vọng muốn cô được tự do.
"Lê Lê! Lê Lê Lê!"
Tiếng gọi của thiếu niên trong trẻo hơn cả tuyết, vang lên trong không trung, rơi vào trong sân.
Lục Lê lập tức ngẩng đầu, vểnh tai, nói với Giang Vọng: "Anh họ đến rồi."
Giang Vọng 'ừ' một tiếng, xách cặp lên cho cô đeo lên lưng, cùng cô ra ngoài: "Anh tiễn em ra ngoài. Chiều và tối anh phải ở đội huấn luyện, có thể không kịp trả lời tin nhắn."
Nghe đến ba chữ "đội huấn luyện", Lục Lê dừng bước, đế giày ma sát với nền tuyết phát ra tiếng chói tai.
Lục Lê trừng mắt nhìn anh: "Tới lúc em về là lại thấy anh thương tích khắp mình nữa hả?”
Giang Vọng đưa tay, định xoa đầu cô: "Anh sẽ cẩn thận mà."
Lục Lê linh hoạt tránh né, tự mở cửa chạy ra ngoài, chạy đến bên chỗ Giang Nghiêu còn hét lên: "Không cần anh tiễn. Tối nay em không thèm để ý đến anh, anh muốn làm gì em cũng không quan tâm đâu!"
Nói xong liền kéo Giang Nghiêu chạy đi.
Giang Nghiêu vẫn còn ngơ ngác: "Lê Lê, chạy chậm thôi, cẩn thận trượt chân."
Tiếng vang còn chưa tan, ánh mắt của Giang Vọng vẫn dõi theo Lục Lê.
Đến khi bóng dáng cô biến mất, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
.
Bảy giờ tối.
Trong hội trường vang lên tiếng thông báo: "... Mời thí sinh số 9 Lục Lê lên sân khấu chuẩn bị."
Thiếu nữ trắng như tuyết xách váy làn trắng, linh hoạt bước ra từ bên cạnh. Ánh đèn tụ lại trên khuôn mặt cô, chiếu sáng đôi lông mày và đôi mắt như tranh, đôi mắt sáng ấy như đang tìm kiếm điều gì đó.
Giang Nghiêu không kìm được mà ghé sát bên mặt Giang Nam Úy, thì thầm: "Ba ơi, Lê Lê đẹp quá."
Giang Nam Úy ra dấu im lặng.
Giang Nghiêu hậm hực, không có chỗ nào để khoe, đành phải làm phiền Lâm Thanh Dụ trong thời gian còn lại.
[ Giang Nghiêu: A Dụ, cậu đoán tôi đang ở đâu nào? ]
[ Lâm Thanh Dụ: Với tổ tông nhà cậu. ]
[ Giang Nghiêu: Hì, nghe thử bản luyện tập của em gái tôi đi, hôm nay em ấy chơi bản này đó.]
[ Giang Nghiêu: Cậu đi đâu rồi, không đánh nhau đấy chứ? ]
[ Lâm Thanh Dụ: Không, ở sàn đấu. ]
[ Giang Nghiêu: ? ? ? ]
"Giang Nghiêu." Giang Nam Úy cắt ngang con trai, thấp giọng nhắc nhở: "Em gái đang nhìn con đấy."
Giang Nghiêu lúng túng tắt điện thoại, tạm thời giấu tất cả những nghi vấn đó đi, ánh mắt tập trung vào Lục Lê.
Cùng lúc đó, tại đấu trường quyền anh ngầm thành phố Hòa.
Dù đang là mùa đông, nhưng khắp nơi trong sân đều là những người đàn ông mặc áo ba lỗ, áo ngắn tay. Phụ nữ cũng có, ánh mắt như dao lạnh lướt qua khiến không ai dám chọc vào.
Lâm Thanh Dụ khoác áo jacket, ngồi một mình ở góc.
Dường như sự náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến cậu ấy.
Ánh sáng mờ của màn hình chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, cậu ấy cúi đầu, mở đoạn âm thanh Giang Nghiêu vừa gửi.
Lúc này trên đài…
"Trận đấu tiếp theo, chắc chắn các bạn đã chờ đợi từ lâu!" Người đàn ông hưng phấn, cổ họng đỏ lừ lên hét lớn: "Cựu binh đấu với ngôi sao mới, các bạn nghĩ ai sẽ thắng?! Là A Thái hay vẫn là Thanh Kỳ?!"
Phía dưới lập tức náo loạn, có người hô tên A Thái, nhưng người hô tên Thanh Kỳ còn nhiều hơn!
Tiếng hô làm kinh động Lâm Thanh Dụ đang đeo tai nghe.
Trong tai nghe, bản piano ngày càng trở nên mãnh liệt, đây là Etude-Tableaux Op. 39-9 của Rachmaninoff, đòi hỏi một đôi tay cực kỳ mạnh mẽ và kiên nhẫn.
Trong cảm xúc âm nhạc ngày càng dâng cao, Lâm Thanh Dụ nghe thấy hai chữ "Thanh Kỳ".
Lâm Thanh Dụ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bước lên sân khấu.
Nói là đàn ông, nhưng thực ra đó chỉ là một thiếu niên. Thân hình cậu ta tràn đầy sức mạnh, dù không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong các đường nét không thể coi thường.
Trên lưng và eo cậu ta còn có vết bầm chưa lành.
Ánh mắt Lâm Thanh Dụ di chuyển lên trên, thấy khuôn mặt đeo nửa chiếc mặt nạ.
Cùng với một đôi mắt sâu thẳm như hồ.
Bỗng chốc, Lâm Thanh Dụ cười khẽ.
Chậc, bí mật của anh trai tốt bị cậu ấy phát hiện rồi.
"Thanh Kỳ!" "Thanh Kỳ!!"
Thanh Kỳ mạnh mẽ quật lại người đàn ông to gấp đôi mình xuống đất.
Phía dưới reo hò như sóng trào. Người đàn ông cuối cùng không thể đứng lên trong thời gian quy định. Nhưng dáng vẻ của Thanh Kỳ cũng không đẹp đẽ gì.
Lâm Thanh Dụ nheo mắt chụp một bức ảnh, tâm trạng khá tốt.
Thực ra hôm nay cậu ấy đến đây để gây rắc rối, nghe cô bé kia chơi đàn lại càng hào hứng hơn, bây giờ lại bỗng bình tĩnh đi nhiều.
Lâm Thanh Dụ đứng lên, liếc nhìn Giang Vọng đầy vết thương rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh.
Trong ảnh, thiếu niên có đôi mắt đen đầy hung hãn và lạnh lùng, đâu còn vẻ ngoan ngoãn trước mặt Lục Lê. Cậu ấy huýt sáo, chuẩn bị đi ra cửa sau bắt người.
Vừa hay gần đây cậu ấy đang không có ai thu nhận.
. . .
Đấu trường quyền anh ngầm tuy gọi là ngầm, nhưng vị trí lại không hẻo lánh, chỉ là không có đường đi vào.
Ở nơi đây, mọi người không biết thân phận của nhau.
Trong vương quốc ngầm này, bọn họ có thể trút bỏ mọi cảm xúc tình ái, tình dục và tiền bạc đan xen không thể bộc lộ trước mặt người ngoài.
Giang Vọng tắm rửa xong, mặc áo hoodie và áo khoác đen, đeo khẩu trang, mũ trùm đầu, lặng lẽ rời khỏi đấu trường từ cửa sau. Ra từ cửa trước là khu thương mại sầm uất, ra từ cửa sau là con đường tắt tối tăm.
Phía sau chỗ đường tắt không xa là khu phố cổ.
Giang Vọng đẩy cửa sắt, cúi đầu bước ra, đi vài bước thì bị người chặn lại.
Người nọ ỷ vào đôi chân dài, ngang nhiên duỗi chân chắn đường cậu.
"Tránh ra."
Giọng của Giang Vọng lạnh lùng, vẻ bình thản thường ngày đều là giả vờ.
Lâm Thanh Dụ nhẹ "chậc" một tiếng, lấy bức ảnh vừa chụp ra đưa trước mặt Giang Vọng: "Giang Vọng, cậu nói xem cô bé kia thấy bức ảnh này có nhận ra cậu không?"
Đồng tử Giang Vọng co rút lại, cuối cùng nhìn thẳng vào Lâm Thanh Dụ.
Sắc mặt cậu hơi trầm xuống: "Anh muốn gì?"
Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái.
Lâm Thanh Dụ lười biếng nói: "Giang Vọng, thu nhận tôi một thời gian thế nào?"
Giang Vọng: "?"
Một tiếng sau.
Lâm Thanh Dụ nghênh ngang bước vào nhà số 32.
Giang Vọng đóng cửa lại, nhìn Lâm Thanh Dụ đang quan sát xung quanh, bình tĩnh nhắc nhở: "Đừng vào phòng em ấy, đừng làm phiền em ấy, cũng đừng khiến em ấy sợ hãi."
Lâm Thanh Dụ cười nhạt: "Nói cả đường rồi, cậu không mệt à? Trước đây tôi nghĩ Giang Nghiêu là đã khoa trương lắm rồi, bây giờ tôi mới thấy cậu gần như đã tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, tiễn phật tiễn đến tây thiên, ngày mai đi lấy hành lý với tôi nhá?"
Giang Vọng: "..."
Người này thật sự là được đà lấn tới.
Cậu im lặng bước lên lầu, dọn phòng cho Lâm Thanh Dụ.
Lâm Thanh Dụ đứng ở phòng khách nhìn theo bóng lưng của Giang Vọng.
Cậu ấy chọn Giang Vọng không phải không có lý do. Giang Vọng và Giang Nghiêu là anh em họ hàng, quan trọng hơn là Giang Vọng không giống những người khác, sẽ không quấy rầy cậu ấy hỏi đông hỏi tây, Giang Vọng sẽ không hỏi bất cứ điều gì.
Lâm Thanh Dụ ngồi xuống ghế sofa, nghĩ rằng hôm nay mình gặp may rồi.
Đó cũng là sự tình cờ.
Lâm Thanh Dụ gửi tin nhắn cho Giang Nghiêu.
[Lâm Thanh Dụ: Cô nhóc thi xong chưa?]
[Giang Nghiêu: Thi xong rồi, đang dẫn em ấy đi ăn. Cậu đến sàn boxing để làm gì?]
[Lâm Thanh Dụ : Tìm cảm hứng.]
[Giang Nghiêu : Cậu thực sự muốn chơi trong ban nhạc à?]
[Lâm Thanh Dụ: Ừ.]
[Giang Nghiêu: Cậu nhìn lại mình đi, chỉ vì chuyện này mà để bị đuổi ra khỏi nhà. Là do cậu cố ý chọc tức ba mẹ hay là muốn cắt đứt quan hệ với anh trai cậu vậy?]
[Lâm Thanh Dụ: Sai hết, về rồi nói.]
[Giang Nghiêu: Được, khoảng thời gian này ở nhà tôi đi.]
[Lâm Thanh Dụ: Có chỗ ở rồi, không về đâu.]
[Giang Nghiêu: ? ? ?]
Khoảng chừng mười phút sau, Giang Vọng bước xuống lầu.
Về nhà, cậu tháo khẩu trang ra, khuôn mặt xanh tím rõ rệt, khóe miệng còn bị rách một mảng, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của mình.
Lâm Thanh Dụ quơ quơ điện thoại, hỏi: "Cậu định giấu đến bao giờ?"
Giang Vọng ngẩng đầu lên, nói: "Tối nay là lần cuối cùng."
Lâm Thanh Dụ nhìn cậu từ đầu đến chân, ngạc nhiên hỏi: "Cậu thiếu tiền à?"
Có thể khiến một người như Giang Vọng tới sàn đấu ngầm đấu quyền, nguyên nhân quá dễ đoán.
Giang Vọng không muốn nói nhiều với Lâm Thanh Dụ: "Anh nói nhiều quá."
Lâm Thanh Dụ hứng thú suy tư một lát, rồi đề nghị với Giang Vọng: "Cậu nói tôi biết lý do thì tôi sẽ giúp cậu giấu chuyện này. Với bộ dạng này của cậu, cô nhóc đó về không phải sẽ làm ầm lên sao?"
Cậu ấy chỉ vào vết thương trên mặt Giang Vọng: "Cậu cứ nói là chúng ta đánh nhau."
Giang Vọng cau mày, như đang cân nhắc lời đề nghị của Lâm Thanh Dụ.
Một lát sau, Giang Vọng giải thích ngắn gọn lý do.
Lâm Thanh Dụ im lặng một lúc lâu, ánh mắt phức tạp: "Chỉ vì chuyện đó thôi sao?"
Giang Vọng "ừ" một tiếng: "Lại đây, tôi đánh anh một cú, đừng để lộ."
Lâm Thanh Dụ: "?"
Thôi được, ai bảo hôm nay tâm trạng cậu ấy tốt, đánh thì đánh.
Nhưng cuối cùng thì Giang Vọng cũng không giấu được chuyện này.
Trong lúc đang ăn tối, Lục Lê liên tục nhận được mấy tin nhắn.
Lục Lê có thói quen ghi chú bạn bè và xóa lịch sử tin nhắn, tin nhắn của Diệp Tình Tinh hiện ra rất rõ. Cô ta gửi liên tiếp mấy tin nhắn, cuối cùng mới gửi đoạn video đó.
[Diệp Tình Tinh: Lê Lê, hôm nay chị với bạn đi xem đấu quyền.]
[Diệp Tình Tinh: Chị có quay một video, cảm thấy người trên đó trông rất quen.]
[Diệp Tình Tinh: Lê Lê, em xem thử xem. ]
Lục Lê cúi xuống nhìn màn hình.
Rõ ràng còn chưa mở đoạn video đó nhưng tim cô lại vô thức bắt đầu đập nhanh hơn.
Chần chừ một lúc, Lục Lê điều chỉnh âm lượng xuống thấp, mở video…
Video mờ ảo nhìn không rõ, máy quay hơi rung.
Người đàn ông trong video… có lẽ là một thiếu niên. Cậu để trần thân trên, vết thương trên lưng và eo bụng là vết thương Lục Lê mới thấy mấy ngày trước.
Cậu tấn công hung mãnh, như một con thú.
Khi phòng thủ, cậu kiên nhẫn chờ đợi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tới tấn công và đánh bại đối thủ.
Vết thương trên người Giang Vọng, hóa ra là từ đây mà ra.
"Lê Lê, sao vậy? Sao mắt lại đỏ lên thế?"
Giang Nghiêu đang bóc tôm cho Lục Lê, vừa ngẩng đầu đã giật mình, mắt cô nhóc đỏ hoe nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đã xem cái gì.
Giang Nam Úy nghe thế cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Lê.
Lục Lê vội vàng úp ngược màn hình xuống, cố gắng kìm nén nước mắt, mím môi nói: "Hình như lông mi rơi vào mắt, khó chịu quá.”
Giang Nam Úy vội đứng dậy, tìm lông mi cho cô.
Nhưng cho đến khi bữa ăn kết thúc, mắt của Lục Lê vẫn ửng hồng như cũ.
Lục Lê ăn sáng xong thì cảm thấy toàn thân đều ấm áp, cô chạy ra ngồi xổm trong sân chơi với mấy bé mèo con.
Lũ mèo ở trong con ngõ nhỏ này đã tung hoành bao năm nên chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay ai dễ bắt nạt. Cứ đến mùa đông là chúng lại nhắm vào Lục Lê, năm nào cũng chạy tới nhà họ hết ăn lại uống. Được hôm tâm trạng tốt thì thậm chí còn nằm trên tường vẫy đuôi với mọi người.
Giang Vọng nhìn thoáng qua Lục Lê, có vẻ như cô nhóc đang rất vui vẻ.
"Trên đường đi nhớ chú ý an toàn." Giang Vọng xách cặp sách của cô, đặt bình giữ nhiệt vào, dặn dò: "Buổi tối nếu không ngủ được thì gọi cho anh, nghe lời chú, đừng có chạy lung tung với Giang Nghiêu."
Những năm qua, Lục Lê dần dần thành lập vùng đất an toàn của riêng mình.
Trước đây là khu Tây, bây giờ là ngôi nhà cũ.
Một khi rời khỏi môi trường quen thuộc, cô sẽ trở nên lo lắng.
Sự chú ý của Lục Lê đều dồn vào mèo con, câu được câu không lọt tai rồi cứ thế gật đầu: "Biết rồi mà."
Giang Vọng chăm chú nhìn Lục Lê.
Lúc này cô trông rất nhẹ nhõm, nhưng cậu thì không.
Chuyện đi tới Sùng Anh vẫn chưa quyết định được, là vì cậu không thể quyết tâm rời xa cô. Bọn họ... chưa bao giờ rời xa nhau.
Lục Lê không thích Sùng Anh, dù cho Sùng Anh có Giang Nghiêu và cậu.
Ít nhất là trong thời thanh xuân mà cô muốn, Giang Vọng muốn cô được tự do.
"Lê Lê! Lê Lê Lê!"
Tiếng gọi của thiếu niên trong trẻo hơn cả tuyết, vang lên trong không trung, rơi vào trong sân.
Lục Lê lập tức ngẩng đầu, vểnh tai, nói với Giang Vọng: "Anh họ đến rồi."
Giang Vọng 'ừ' một tiếng, xách cặp lên cho cô đeo lên lưng, cùng cô ra ngoài: "Anh tiễn em ra ngoài. Chiều và tối anh phải ở đội huấn luyện, có thể không kịp trả lời tin nhắn."
Nghe đến ba chữ "đội huấn luyện", Lục Lê dừng bước, đế giày ma sát với nền tuyết phát ra tiếng chói tai.
Lục Lê trừng mắt nhìn anh: "Tới lúc em về là lại thấy anh thương tích khắp mình nữa hả?”
Giang Vọng đưa tay, định xoa đầu cô: "Anh sẽ cẩn thận mà."
Lục Lê linh hoạt tránh né, tự mở cửa chạy ra ngoài, chạy đến bên chỗ Giang Nghiêu còn hét lên: "Không cần anh tiễn. Tối nay em không thèm để ý đến anh, anh muốn làm gì em cũng không quan tâm đâu!"
Nói xong liền kéo Giang Nghiêu chạy đi.
Giang Nghiêu vẫn còn ngơ ngác: "Lê Lê, chạy chậm thôi, cẩn thận trượt chân."
Tiếng vang còn chưa tan, ánh mắt của Giang Vọng vẫn dõi theo Lục Lê.
Đến khi bóng dáng cô biến mất, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
.
Bảy giờ tối.
Trong hội trường vang lên tiếng thông báo: "... Mời thí sinh số 9 Lục Lê lên sân khấu chuẩn bị."
Thiếu nữ trắng như tuyết xách váy làn trắng, linh hoạt bước ra từ bên cạnh. Ánh đèn tụ lại trên khuôn mặt cô, chiếu sáng đôi lông mày và đôi mắt như tranh, đôi mắt sáng ấy như đang tìm kiếm điều gì đó.
Giang Nghiêu không kìm được mà ghé sát bên mặt Giang Nam Úy, thì thầm: "Ba ơi, Lê Lê đẹp quá."
Giang Nam Úy ra dấu im lặng.
Giang Nghiêu hậm hực, không có chỗ nào để khoe, đành phải làm phiền Lâm Thanh Dụ trong thời gian còn lại.
[ Giang Nghiêu: A Dụ, cậu đoán tôi đang ở đâu nào? ]
[ Lâm Thanh Dụ: Với tổ tông nhà cậu. ]
[ Giang Nghiêu: Hì, nghe thử bản luyện tập của em gái tôi đi, hôm nay em ấy chơi bản này đó.]
[ Giang Nghiêu: Cậu đi đâu rồi, không đánh nhau đấy chứ? ]
[ Lâm Thanh Dụ: Không, ở sàn đấu. ]
[ Giang Nghiêu: ? ? ? ]
"Giang Nghiêu." Giang Nam Úy cắt ngang con trai, thấp giọng nhắc nhở: "Em gái đang nhìn con đấy."
Giang Nghiêu lúng túng tắt điện thoại, tạm thời giấu tất cả những nghi vấn đó đi, ánh mắt tập trung vào Lục Lê.
Cùng lúc đó, tại đấu trường quyền anh ngầm thành phố Hòa.
Dù đang là mùa đông, nhưng khắp nơi trong sân đều là những người đàn ông mặc áo ba lỗ, áo ngắn tay. Phụ nữ cũng có, ánh mắt như dao lạnh lướt qua khiến không ai dám chọc vào.
Lâm Thanh Dụ khoác áo jacket, ngồi một mình ở góc.
Dường như sự náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến cậu ấy.
Ánh sáng mờ của màn hình chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, cậu ấy cúi đầu, mở đoạn âm thanh Giang Nghiêu vừa gửi.
Lúc này trên đài…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trận đấu tiếp theo, chắc chắn các bạn đã chờ đợi từ lâu!" Người đàn ông hưng phấn, cổ họng đỏ lừ lên hét lớn: "Cựu binh đấu với ngôi sao mới, các bạn nghĩ ai sẽ thắng?! Là A Thái hay vẫn là Thanh Kỳ?!"
Phía dưới lập tức náo loạn, có người hô tên A Thái, nhưng người hô tên Thanh Kỳ còn nhiều hơn!
Tiếng hô làm kinh động Lâm Thanh Dụ đang đeo tai nghe.
Trong tai nghe, bản piano ngày càng trở nên mãnh liệt, đây là Etude-Tableaux Op. 39-9 của Rachmaninoff, đòi hỏi một đôi tay cực kỳ mạnh mẽ và kiên nhẫn.
Trong cảm xúc âm nhạc ngày càng dâng cao, Lâm Thanh Dụ nghe thấy hai chữ "Thanh Kỳ".
Lâm Thanh Dụ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bước lên sân khấu.
Nói là đàn ông, nhưng thực ra đó chỉ là một thiếu niên. Thân hình cậu ta tràn đầy sức mạnh, dù không có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong các đường nét không thể coi thường.
Trên lưng và eo cậu ta còn có vết bầm chưa lành.
Ánh mắt Lâm Thanh Dụ di chuyển lên trên, thấy khuôn mặt đeo nửa chiếc mặt nạ.
Cùng với một đôi mắt sâu thẳm như hồ.
Bỗng chốc, Lâm Thanh Dụ cười khẽ.
Chậc, bí mật của anh trai tốt bị cậu ấy phát hiện rồi.
"Thanh Kỳ!" "Thanh Kỳ!!"
Thanh Kỳ mạnh mẽ quật lại người đàn ông to gấp đôi mình xuống đất.
Phía dưới reo hò như sóng trào. Người đàn ông cuối cùng không thể đứng lên trong thời gian quy định. Nhưng dáng vẻ của Thanh Kỳ cũng không đẹp đẽ gì.
Lâm Thanh Dụ nheo mắt chụp một bức ảnh, tâm trạng khá tốt.
Thực ra hôm nay cậu ấy đến đây để gây rắc rối, nghe cô bé kia chơi đàn lại càng hào hứng hơn, bây giờ lại bỗng bình tĩnh đi nhiều.
Lâm Thanh Dụ đứng lên, liếc nhìn Giang Vọng đầy vết thương rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh.
Trong ảnh, thiếu niên có đôi mắt đen đầy hung hãn và lạnh lùng, đâu còn vẻ ngoan ngoãn trước mặt Lục Lê. Cậu ấy huýt sáo, chuẩn bị đi ra cửa sau bắt người.
Vừa hay gần đây cậu ấy đang không có ai thu nhận.
. . .
Đấu trường quyền anh ngầm tuy gọi là ngầm, nhưng vị trí lại không hẻo lánh, chỉ là không có đường đi vào.
Ở nơi đây, mọi người không biết thân phận của nhau.
Trong vương quốc ngầm này, bọn họ có thể trút bỏ mọi cảm xúc tình ái, tình dục và tiền bạc đan xen không thể bộc lộ trước mặt người ngoài.
Giang Vọng tắm rửa xong, mặc áo hoodie và áo khoác đen, đeo khẩu trang, mũ trùm đầu, lặng lẽ rời khỏi đấu trường từ cửa sau. Ra từ cửa trước là khu thương mại sầm uất, ra từ cửa sau là con đường tắt tối tăm.
Phía sau chỗ đường tắt không xa là khu phố cổ.
Giang Vọng đẩy cửa sắt, cúi đầu bước ra, đi vài bước thì bị người chặn lại.
Người nọ ỷ vào đôi chân dài, ngang nhiên duỗi chân chắn đường cậu.
"Tránh ra."
Giọng của Giang Vọng lạnh lùng, vẻ bình thản thường ngày đều là giả vờ.
Lâm Thanh Dụ nhẹ "chậc" một tiếng, lấy bức ảnh vừa chụp ra đưa trước mặt Giang Vọng: "Giang Vọng, cậu nói xem cô bé kia thấy bức ảnh này có nhận ra cậu không?"
Đồng tử Giang Vọng co rút lại, cuối cùng nhìn thẳng vào Lâm Thanh Dụ.
Sắc mặt cậu hơi trầm xuống: "Anh muốn gì?"
Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái.
Lâm Thanh Dụ lười biếng nói: "Giang Vọng, thu nhận tôi một thời gian thế nào?"
Giang Vọng: "?"
Một tiếng sau.
Lâm Thanh Dụ nghênh ngang bước vào nhà số 32.
Giang Vọng đóng cửa lại, nhìn Lâm Thanh Dụ đang quan sát xung quanh, bình tĩnh nhắc nhở: "Đừng vào phòng em ấy, đừng làm phiền em ấy, cũng đừng khiến em ấy sợ hãi."
Lâm Thanh Dụ cười nhạt: "Nói cả đường rồi, cậu không mệt à? Trước đây tôi nghĩ Giang Nghiêu là đã khoa trương lắm rồi, bây giờ tôi mới thấy cậu gần như đã tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, tiễn phật tiễn đến tây thiên, ngày mai đi lấy hành lý với tôi nhá?"
Giang Vọng: "..."
Người này thật sự là được đà lấn tới.
Cậu im lặng bước lên lầu, dọn phòng cho Lâm Thanh Dụ.
Lâm Thanh Dụ đứng ở phòng khách nhìn theo bóng lưng của Giang Vọng.
Cậu ấy chọn Giang Vọng không phải không có lý do. Giang Vọng và Giang Nghiêu là anh em họ hàng, quan trọng hơn là Giang Vọng không giống những người khác, sẽ không quấy rầy cậu ấy hỏi đông hỏi tây, Giang Vọng sẽ không hỏi bất cứ điều gì.
Lâm Thanh Dụ ngồi xuống ghế sofa, nghĩ rằng hôm nay mình gặp may rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó cũng là sự tình cờ.
Lâm Thanh Dụ gửi tin nhắn cho Giang Nghiêu.
[Lâm Thanh Dụ: Cô nhóc thi xong chưa?]
[Giang Nghiêu: Thi xong rồi, đang dẫn em ấy đi ăn. Cậu đến sàn boxing để làm gì?]
[Lâm Thanh Dụ : Tìm cảm hứng.]
[Giang Nghiêu : Cậu thực sự muốn chơi trong ban nhạc à?]
[Lâm Thanh Dụ: Ừ.]
[Giang Nghiêu: Cậu nhìn lại mình đi, chỉ vì chuyện này mà để bị đuổi ra khỏi nhà. Là do cậu cố ý chọc tức ba mẹ hay là muốn cắt đứt quan hệ với anh trai cậu vậy?]
[Lâm Thanh Dụ: Sai hết, về rồi nói.]
[Giang Nghiêu: Được, khoảng thời gian này ở nhà tôi đi.]
[Lâm Thanh Dụ: Có chỗ ở rồi, không về đâu.]
[Giang Nghiêu: ? ? ?]
Khoảng chừng mười phút sau, Giang Vọng bước xuống lầu.
Về nhà, cậu tháo khẩu trang ra, khuôn mặt xanh tím rõ rệt, khóe miệng còn bị rách một mảng, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của mình.
Lâm Thanh Dụ quơ quơ điện thoại, hỏi: "Cậu định giấu đến bao giờ?"
Giang Vọng ngẩng đầu lên, nói: "Tối nay là lần cuối cùng."
Lâm Thanh Dụ nhìn cậu từ đầu đến chân, ngạc nhiên hỏi: "Cậu thiếu tiền à?"
Có thể khiến một người như Giang Vọng tới sàn đấu ngầm đấu quyền, nguyên nhân quá dễ đoán.
Giang Vọng không muốn nói nhiều với Lâm Thanh Dụ: "Anh nói nhiều quá."
Lâm Thanh Dụ hứng thú suy tư một lát, rồi đề nghị với Giang Vọng: "Cậu nói tôi biết lý do thì tôi sẽ giúp cậu giấu chuyện này. Với bộ dạng này của cậu, cô nhóc đó về không phải sẽ làm ầm lên sao?"
Cậu ấy chỉ vào vết thương trên mặt Giang Vọng: "Cậu cứ nói là chúng ta đánh nhau."
Giang Vọng cau mày, như đang cân nhắc lời đề nghị của Lâm Thanh Dụ.
Một lát sau, Giang Vọng giải thích ngắn gọn lý do.
Lâm Thanh Dụ im lặng một lúc lâu, ánh mắt phức tạp: "Chỉ vì chuyện đó thôi sao?"
Giang Vọng "ừ" một tiếng: "Lại đây, tôi đánh anh một cú, đừng để lộ."
Lâm Thanh Dụ: "?"
Thôi được, ai bảo hôm nay tâm trạng cậu ấy tốt, đánh thì đánh.
Nhưng cuối cùng thì Giang Vọng cũng không giấu được chuyện này.
Trong lúc đang ăn tối, Lục Lê liên tục nhận được mấy tin nhắn.
Lục Lê có thói quen ghi chú bạn bè và xóa lịch sử tin nhắn, tin nhắn của Diệp Tình Tinh hiện ra rất rõ. Cô ta gửi liên tiếp mấy tin nhắn, cuối cùng mới gửi đoạn video đó.
[Diệp Tình Tinh: Lê Lê, hôm nay chị với bạn đi xem đấu quyền.]
[Diệp Tình Tinh: Chị có quay một video, cảm thấy người trên đó trông rất quen.]
[Diệp Tình Tinh: Lê Lê, em xem thử xem. ]
Lục Lê cúi xuống nhìn màn hình.
Rõ ràng còn chưa mở đoạn video đó nhưng tim cô lại vô thức bắt đầu đập nhanh hơn.
Chần chừ một lúc, Lục Lê điều chỉnh âm lượng xuống thấp, mở video…
Video mờ ảo nhìn không rõ, máy quay hơi rung.
Người đàn ông trong video… có lẽ là một thiếu niên. Cậu để trần thân trên, vết thương trên lưng và eo bụng là vết thương Lục Lê mới thấy mấy ngày trước.
Cậu tấn công hung mãnh, như một con thú.
Khi phòng thủ, cậu kiên nhẫn chờ đợi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tới tấn công và đánh bại đối thủ.
Vết thương trên người Giang Vọng, hóa ra là từ đây mà ra.
"Lê Lê, sao vậy? Sao mắt lại đỏ lên thế?"
Giang Nghiêu đang bóc tôm cho Lục Lê, vừa ngẩng đầu đã giật mình, mắt cô nhóc đỏ hoe nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đã xem cái gì.
Giang Nam Úy nghe thế cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Lê.
Lục Lê vội vàng úp ngược màn hình xuống, cố gắng kìm nén nước mắt, mím môi nói: "Hình như lông mi rơi vào mắt, khó chịu quá.”
Giang Nam Úy vội đứng dậy, tìm lông mi cho cô.
Nhưng cho đến khi bữa ăn kết thúc, mắt của Lục Lê vẫn ửng hồng như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro