Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 39

2024-09-28 17:23:39

Khi Lục Lê vào phòng khách sạn, Giang Nghiêu mới nhỏ giọng hỏi Giang Nam Úy: "Ba, có phải vì Lê Lê không giành được giải nhất nên mới buồn không?"

Giang Nam Úy suy nghĩ một lúc lâu, hỏi Giang Nghiêu: "Sao lần này Giang Vọng không tới?"

Giang Nghiêu ngơ ngác: "Con không biết, hình như bảo đi làm gì với chú Bùi nhà bên hay sao đó."

Giang Nam Úy gật đầu, dẫn Giang Nghiêu về phòng: "Ba về hỏi thằng bé xem thế nào."

Trong phòng.

Lục Lê ngồi trên giường không bật đèn, những giọt nước mắt kìm nén suốt chặng đường lập tức tuôn trào. Cô lặng lẽ khóc trong bóng tối, nghĩ đến Giang Vọng trong video, nước mắt rơi ngày càng nhiều.

Khi cô xem video, cô đã hiểu mọi điều mà Giang Vọng nói.

Đây là việc mà hai năm trước cậu nói muốn làm. Đây cũng là nguồn gốc của những vết thương lớn nhỏ trên người cậu trong gần một năm qua. Dạo trước cậu hay đi theo Bùi Nhượng cũng là vì chuyện này.

Bọn họ đều giấu cô.

Lục Lê nhỏ giọng khóc thút thít, hơn nữa còn khóc ngày càng lớn.

Vừa rồi ở nhà hàng cô đã bật chế độ im lặng cho điện thoại, giờ điện thoại lại sáng lên rồi tắt, tắt rồi lại sáng, cuối cùng như không thể chịu được nữa mà bắt đầu rung liên tục.

Cô nhìn màn hình bằng đôi mắt mờ mịt, là Giang Vọng gọi đến.

Cậu đã gửi rất nhiều tin nhắn.

[Giang Vọng: Hôm nay chơi đàn vui không?]

[Giang Vọng: Đã ăn tối chưa?]

[Giang Vọng: Vẫn giận sao, không muốn nói chuyện với anh à?]

[Giang Vọng: Lê Lê.]

Lục Lê nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt lăn dài.

Điện thoại như không muốn buông tha cô, sau một khoảng im lặng ngắn lại rung lên. Lục Lê vụng về đưa tay lau mặt, ho khan vài tiếng, nén giọng lai rồi mới nhận cuộc gọi.

"Lê Lê?"

Giọng của thiếu niên không ổn định, dường như rất lo lắng.

Lục Lê nhỏ giọng đáp, giọng hơi nghẹn ngào.

Âm thanh bên kia dừng lại một chút, cậu thở dài rồi đột nhiên hỏi: "Em khóc à?"

Cậu im lặng một lúc, giọng khàn khàn: "Anh sẽ lo lắng đó."

Lục Lê dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhỏ giọng lí nhí: "Anh cũng biết lo lắng à."

"Lê Lê." Giang Vọng hạ giọng gọi cô: "Em nói gì? Anh không nghe rõ."

Lục Lê bình tĩnh lại một lúc, giải thích: "Em nói vì chơi đàn không tốt mà không vui, hơn nữa còn rất giận anh, tối nay về có chút sợ nên mới khóc."

Cô hiểu rõ Giang Vọng, chỉ với lý do không biểu diễn tốt thì không thể thuyết phục được cậu.

Giang Vọng nhỏ giọng xin lỗi: "Anh sai rồi, Lê Lê."

Lâm Thanh Dụ bên cạnh nhìn dáng vẻ ăn nói khép nép của Giang Vọng thì lắc đầu liên tục, vừa rồi trên võ đài còn hung dữ như một con sư tử, giờ lại biến thành con cừu ngoan ngoãn.

Cậu ấy dời ánh mắt, thờ ơ nghĩ, rốt cuộc cô nhóc đó có ma lực gì thế nhỉ.

Giang Vọng cau chặt mày. khẽ dỗ dành cô: "Đừng khóc."

Hồi nhỏ cậu đã không chịu nổi khi thấy cô khóc rồi, huống chi bây giờ cậu lại không thể gặp cô. May thay, cảm xúc của Lục Lê dần bình tĩnh lại, cậu lại hỏi vài câu rồi cô nói muốn đi tắm, Giang Vọng đành cúp máy.

Lâm Thanh Dụ liếc nhìn cậu: "Cô nhóc kia khó dỗ thế sao?"

Giang Vọng lời ít ý nhiều: "Anh không hiểu đâu."

Lâm Thanh Dụ cười mỉa: "Cậu cứ đợi đến ngày mai, đợi cô bé nhìn thấy mặt cậu đi."

Nói đến cũng lạ.

Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ cũng coi như là người xa lạ, càng không nói đến Lâm Thanh Dụ còn dựa vào một tấm ảnh để "đe dọa" Giang Vọng vào nhà bọn họ, nhưng hai người nói chuyện lại rất tự nhiên.

Trước khi ngủ, Giang Vọng lấy chìa khóa nhà đưa cho Lâm Thanh Dụ: "Về nhà muộn đừng gây tiếng động lớn quá, tránh hoạt động ở khu vực bên trái."

Lâm Thanh Dụ: "..."

Cậu ấy lười biếng đáp: "Biết rồi, sẽ không đánh thức cô bé đó đâu."

Tối hôm đó, Lục Lê không nhắn tin cho Giang Vọng nữa.

Giang Vọng ngủ không ngon, sáng sớm đã dậy, đeo khẩu trang ra sân bay đón người, trước khi đi còn không quên khóa cửa phòng Lục Lê lại.

Dù sao nhà họ giờ đã có người lạ ở.



10 giờ rưỡi.

Giang Nam Úy dẫn hai đứa trẻ xuống máy bay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ấy liếc nhìn cô nhóc ủ rũ kia, trong lòng biết rõ chắc chắn có liên quan đến thằng nhóc Giang Vọng.

Vừa nghĩ thế, Giang Nam Úy đã thấy Giang Vọng, anh ấy ngạc nhiên nói: "Giang Vọng, sao lại ăn mặc thế này?"

Chàng trai mặc bộ đồ đen, đeo khẩu trang kín mặt, cả người chỉ hở ra mỗi đôi mắt. Giang Nam Úy cảm thấy nhận ra được Giang Vọng cũng tài.

Giang Nam Úy đưa tay vỗ đầu Lục Lê, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Lê Lê, anh trai tới rồi."

Lục Lê ngẩn người, ngước mắt nhìn thiếu niên cao gầy kia.

Cậu lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt chứa đựng chút dịu dàng.

Nếu không phải vì video đó, Lục Lê sẽ không bao giờ liên tưởng Giang Vọng với người đàn ông liều mạng trên sàn đấu kia.

Nhưng lúc này, cậu chỉ đứng yên lặng ở đó.

Cậu đã trưởng thành trong thầm lặng trong những năm tháng dài đằng đẵng.

Hung hãn, nhẫn nhịn, nhưng cũng dịu dàng.

Lục Lê dụi mắt, chậm rãi bước về phía cậu.

Khi đứng trước mặt Giang Vọng, Lục Lê đã dẹp lại hết cảm xúc. Cô mở to mắt, nhìn Giang Vọng với vẻ đầy thắc mắc rồi hỏi: "Anh đeo khẩu trang làm gì? Hôm qua đi đâu làm gì đấy?"

Nói rồi, cô định đưa tay kéo khẩu trang cậu xuống.

Giang Vọng vội giữ tay cô, khẽ nói: "Về nhà sẽ cho em xem. Ngày hôm qua... anh đánh nhau với người khác."

Lục Lê cũng không kiên trì, chỉ hỏi: "Đánh nhau với ai?"

Cô còn nghĩ, chẳng lẽ Giang Vọng chịu nói với mình rồi chăng?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Giang Vọng đã nói: "Đánh nhau với Lâm Thanh Dụ, anh ấy tạm thời ở nhà chúng ta."

Lục Lê: "..."

Giang Nghiêu: "?"

12 giờ trưa.

Lâm Thanh Dụ mặc áo len xuống lầu, tiện tay vuốt lại tóc dài, lười biếng gọi: "Giang Vọng, lát nữa cắt tóc cho tôi. Nghe Giang Nghiêu nói, tóc em gái cậu đều do cậu cắt, trưa ăn..."

Lâm Thanh Dụ dừng lời, vừa xuống cầu thang đã bắt gặp ba đôi mắt sáng quắt nhìn mình chăm chăm.

Tiểu tổ tông của Giang Vọng đã trở về, Giang Nam Úy và Giang Nghiêu cũng đang nhìn cậu ấy chằm chằm.

Lâm Thanh Dụ nhướng mày, chào hỏi: "Ồ, về rồi đấy à?”

Giọng điệu cứ như chủ nhân.

Giang Nghiêu không hiểu mô tê gì: "A Dụ, cậu ở đây làm gì đấy?"

Vẻ mặt Lâm Thanh Dụ rất tự nhiên, thuận miệng nói: "Giang Vọng thu nhận tôi, cậu ta đúng là người tốt mà."

Giang Nghiêu buồn bực: "Cậu lại dở chứng nữa hả?”"

Lâm Thanh Dụ liếc mắt ra hiệu ra ngoài nói.

Giang Nghiêu nhìn trước ngó sau, cuối cùng vẫn đi theo Lâm Thanh Dụ ra sân.

Giang Nam Úy vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho bọn trẻ, tiện thể đuổi Giang Vọng ra ngoài. Về chuyện Lâm Thanh Dụ và Giang Vọng đánh nhau, anh ấy không hỏi một câu, mặc kệ bọn trẻ.

Khi Giang Vọng ra ngoài, Lục Lê đã lấy hộp thuốc ra.

Giang Vọng không dừng bước, đi thẳng đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, tự giác ngửa mặt lên, không quên biện hộ cho bản thân: "Tối qua và sáng nay đều bôi thuốc rồi. Sẽ khỏi nhanh thôi, không đau."

Lục Lê khẽ hỏi: "Tại sao anh đánh nhau với Lâm Thanh Dụ?"

Giang Vọng không đổi sắc: "Lời lẽ không hợp nhau, anh ấy đánh anh trước."

Lục Lê nghe thế thì suýt bật cười, nói dối đã đành, lại còn dám nói là người ta đánh mình trước. Cô ấn tay lên sống mũi sưng đỏ của Giang Vọng, hỏi: "Vậy sao anh ấy lại ở nhà chúng ta?"

Giang Vọng hạ giọng giải thích: "Chuyện trong nhà Lâm Thanh Dụ đang khá hỗn loạn. Mẹ anh ấy là vợ hai, anh ấy có một người anh cùng cha khác mẹ. Quan hệ gia đình họ không tốt, anh ấy muốn chơi trong ban nhạc nhưng gia đình không đồng ý, thế là giận dỗi bỏ ra ngoài ở."

Lục Lê ngẩn người, lén nhìn ra ngoài, hỏi: "Anh trai anh ấy là Lâm Thanh Dịch hả?"

Giang Vọng "ừ" một tiếng: "Hành động này của anh ấy đối với nhà họ Lâm mà nói, chính là tín hiệu từ bỏ cạnh tranh với Lâm Thanh Dịch. Gần đây Lâm Thanh Dịch vì chuyện của Lizzy nên cũng đang xích mích với người nhà.”

Lục Lê kinh ngạc nói: "Vậy Lâm Thanh Dụ là đang cố ý giúp anh trai anh ấy sao?"

Giang Vọng không chắc: "Chưa chắc."

Cậu ngừng lại một lúc, nói: "Tối qua… Trùng hợp gặp anh, qua một thời gian nữa anh ấy sẽ rời đi."

Lục Lê cúi đầu, động tác tay chậm lại, buột miệng hỏi: "Lần tiếp đi với đội huấn luyện là bao giờ?”

Giang Vọng nhìn cô, đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của cô, nói: "Sau này sẽ không bị thương nữa, tối qua là lần cuối. Anh đảm bảo."

"Lần cuối?" Lục Lê ngẩn ra một lúc, trong lòng không tin lắm, ánh mắt dò xét lướt qua mặt Giang Vọng: "Vậy nếu bị thương nữa thì sao?"

Giang Vọng nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chứ: "Em muốn thế nào thì sẽ thế đó."

Lục Lê mím môi, không đáp.

Cô bị đôi mắt đen như viên hắc diệu thạch kia nhìn đến nỗi bối rối, luôn cảm thấy giây tiếp theo đôi mắt đó sẽ biến thành xoáy nước và nuốt chửng cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


.

Trước kỳ nghỉ đông.

Lizzy từng đến gặp riêng Lục Lê một lần.

Sau khi Lục Lê nghe xong lời của Lizzy, mất một lúc mới phản ứng lại: "Cô ơi, cô muốn ra nước ngoài sao?"

Cô có chút lúng túng, vì cô biết chuyện của Lizzy và Lâm Thanh Dịch, song lại không biết phải phản ứng thế nào.

Đợt trước cô còn thấy Lizzy đang chọn kẹo cưới.

Lizzy vẫn dịu dàng như lần đầu gặp, bàn tay mềm mại xoa đầu cô, nhẹ giọng giải thích: "Chuyện của cô giáo, Lê Lê có biết chút nào không? Những tin đồn đó là thật, nhưng cũng đến đây thôi."

Lục Lê nhìn vào đôi mắt như sóng biếc của cô ấy, đột nhiên nói: "Cô ơi, những người khác, những chuyện khác đều không quan trọng, bản thân mình mới là quan trọng nhất."

Lizzy cười: "Người khác sẽ hỏi vì sao, chỉ có em không hỏi."

"Nhưng hôm nay cô không muốn nói với em những chuyện này." Lizzy thôi cười, nghiêm túc hỏi: "Lê Lê, em thích tham gia cuộc thi không?"

Lizzy đã sớm phát hiện từ lâu, Lục Lê căn bản không quan tâm đến chuyện thắng thua trong cuộc thi. Tham gia tranh tài đối với cô mà nói, dường như chỉ là đổi nơi chơi đàn, ngoài ra không còn ý nghĩa gì khác.

Nghe vậy, Lục Lê ngẩn ra: "Em..."

Nhất thời cô không biết phải trả lời ra sao, nói được một chữ đã im lặng.

Lizzy thở dài, hỏi: "Lê Lê, em còn nhớ lý do lúc đầu chơi đàn là gì không?”

Đương nhiên Lục Lê nhớ rõ.

Cô ở thế giới này, bắt đầu chơi đàn là vì Giang Vọng.

Sau khi thoát khỏi thế giới đó trở về, Giang Vọng tìm Giang Nam Úy, nói rằng em gái muốn học piano. Ban đầu Giang Nam Úy định tìm giáo viên giỏi nhất, nhưng Giang Vọng lại chọn nơi là Cung Thiếu nhi.

Vào đêm hè đó, tất cả những gì Giang Vọng nhìn thấy, cậu đều muốn thực hiện cho cô.

Nhưng ban đầu…

Lục Lê bị âm thanh êm đềm, nhẹ nhàng của đàn piano vào ban đêm thu hút.

Dường như cô có thể trốn vào thế giới không người đó, từ đó tránh khỏi nỗi đau thực tế, nhưng cô không thể trốn. Giang Vọng nói với cô, dù có trốn cũng vẫn sẽ đau đớn. Cô đã thử đối mặt, nhưng lại không kìm được mà quay người bỏ trốn.

Những năm này cứ lặp đi lặp lại như thế.

May mắn thay, Giang Vọng luôn ở bên cô.

Lục Lê cúi đầu, khẽ đáp: "Em nhớ."

Lizzy nhẹ vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói: "Cuộc thi mùa hè năm nay đã đăng ký rồi, đi hay không tùy em. Về sau cô mong em suy nghĩ kỹ, điều em muốn nhất rốt cuộc là gì."

.

Trong nhiều ngày sau cuộc nói chuyện này, tâm trạng của Lục Lê rất ủ rũ.

Cho đến khi họ nghỉ đông, lễ mừng năm mới sắp cận kề.

Sau Giáng sinh, tuyết ngừng rơi một thời gian, song dạo gần đây lại bắt đầu rơi.

Lục Lê đã thức dậy từ sáng sớm, trời lạnh nên cô không muốn ra khỏi giường mà cứ trốn trong chăn chơi điện thoại.

Dưới sân có chút động tĩnh, cô vểnh tai nghe một lúc, là tiếng Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đang nói chuyện, mơ hồ truyền đến tai cô không rõ ràng.

Cô cũng không cố nghe, vẫn vùi mình nghịch điện thoại.

Sau hôm đó, Lâm Thanh Dụ cứ thế ở lại căn nhà 32.

Dù trong nhà có thêm một người sống nhưng hầu như Lục Lê không cảm nhận được sự hiện diện của Lâm Thanh Dụ. Cậu ấy cũng không dậy sớm ăn sáng, ngày nào cũng đi trễ, đến tối cũng không thấy người, mỗi khi cô sắp ngủ mới nghe thấy động tĩnh trong sân.

Cuộc sống của họ dường như không thay đổi.

Dưới sân.

Giang Vọng cúi đầu, xử lý con cá trong tay, liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh: "Đừng tranh đồ ăn với em ấy."

Lâm Thanh Dụ vừa thức trắng đêm về, lúc này cũng không buồn ngủ, ngậm lấy cây kẹo mút, lấy đồ ăn từ trong hộp đồ ăn vặt của Lục Lê. Nghe Giang Vọng nói thế, cậu ấy không vui: "Giang Vọng, tôi chỉ ăn một cây kẹo thôi mà, quá đáng lắm rồi đó."

"Cậu có thấy tôi tranh đồ ăn với cô nhóc đó trên bàn ăn bao giờ chưa." Lâm Thanh Dụ tiện tay nắm một nắm tuyết rồi vung tay ném đi: "Mà con nhóc đó còn kén ăn nữa chứ.”

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Dụ cảm thấy con gái không chỉ phiền mà còn khó chiều vô cùng.

Giang Vọng bình tĩnh nói: "Em ấy không kén ăn."

Lâm Thanh Dụ: "..."

Cậu ấy cười khẩy: "Cậu vui là được. Dạo này em ấy sao thế, không tập đàn, cũng không cười, ngày nào cũng buồn bã ở nhà. Nhìn kiểu này không phải là cô nhóc đang thất tình đấy chứ? Hay là yêu đương gì rồi?"

Tiếng nước đột nhiên dừng lại.

Giang Vọng nhìn Lâm Thanh Dụ, giọng rất nhẹ: "Anh nói gì?"

Trong tay cậu còn đang cầm con dao để sơ chế cá.

Trên lưỡi dao sáng loáng, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0