Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 40

2024-09-28 17:23:39

Sáng sớm mùa đông giá lạnh.

Lâm Thanh Dụ cảm thấy mình không đi ngủ mà ngồi đây nói chuyện phiếm với Giang Vọng là một chuyện sai lầm.

Cậu ấy nhíu mày, miễn cưỡng nói: "Này, cũng không phải với tôi."

Lâm Thanh Dụ ấn lên phần gáy mình, thu lại động tác phòng ngự theo bản năng. Trong một cái chớp mắt vừa rồi. Lực công kích trên người Giang Vọng cực mạnh, giống như quay về sân đấu quyền anh vậy.

Thiếu niên trước mặt vẫn nhìn cậu ấy chằm chằn.

Lâm Thanh Dụ không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

Giang Vọng chậm chạp dời mắt đi, giọng hơi lạnh: "Đừng có thuận miệng nói những câu như thế.”

Vẻ mặt Lâm Thanh Dụ bướng bỉnh, nhai kẹo trong miệng.

Cậu ấy quan sát sự thay đổi rõ rệt trong cảm xúc của Giang Vọng, hỏi: "Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Thật sự coi Lục Lê như em gái hay là thích con bé?”

Giang Vọng rũ mắt, không lên tiếng trả lời.

Lâm Thanh Dụ cười: "À hiểu, này là còn chưa chắc chắn đây mà.”

Giang Vọng hỏi lại: "Anh hiểu à?”

"Tôi ấy à." Lâm Thanh Dụ ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, lười biếng nói: "Tôi thấy con gái rất phiền, con nhóc này thì cũng được, khá yên tĩnh. Tôi đi ngủ đây, buổi trưa không cần gọi tôi."

Giang Vọng sơ chế cá xong, cất dao đi rồi buột miệng hỏi: "Anh ăn Tết ở đây sao?"

Lâm Thanh Dụ khựng lại một lát, mới trả lời: "Ừ."

Giang Vọng nhìn xuống: "Biết rồi, tôi hâm nóng thức ăn cho anh rồi, tỉnh ngủ thì ăn."

"Cám ơn."

Lâm Thanh Dụ phất phất tay, rời đi.

Sau khi Lâm Thanh Dụ đi, Giang Vọng đứng lặng lẽ trong sân rất lâu.

Qua năm nay, Lục Lê đã mười lăm tuổi.

Độ tuổi này chính là lúc mới biết yêu, cô có người thích là rất chuyện bình thường, nhưng đa số thời gian chỉ có hai người bọn họ ở cùng nhau.

Lục Lê có thể thích người khác không, hoàn toàn có thể.

Chỉ cần nghĩ tới việc cô sẽ cười đùa và nũng nịu với người khác, cậu như lập tức biến thành người khác.

Nóng nảy, u ám, bất an.

Đó là Giang Vọng mà Lục Lê chưa từng biết.

"Anh!"

Tiếng hét của thiếu nữ cắt ngang những suy nghĩ lung tung rối loạn của Giang Vọng.

Giang Vọng nghiêng đầu nhìn lại.

Lục Lê thò người ra từ trong phòng, tóc đen hơi loạn, cúc áo ngủ trên người cài loạn xạ, chỉ riêng đôi mắt kia vẫn sáng như cũ, nhìn cậu chằm chằm không hề chớp mắt.

Cô hỏi thăm dò: "Hôm nay ăn gì thế?"

Ánh mắt Giang Vọng dừng lại ở cần cổ mảnh mai của cô trong chốc lát, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh mỏng manh trắng trẻo, cậu nhìn cô chăm chú: "Đi thay quần áo đi không bị cảm đấy. Khi nào em xuống thì anh nói."

Lục Lê bất đắc dĩ: "Hôm nay em không ra ngoài, em muốn mặc đồ ngủ."

Giang Vọng vẫn kiên trì: "Trong nhà có người khác."

Cậu không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Lê.

Lục Lê lẩm bẩm vài tiếng, đóng cửa sổ thay quần áo.

Lúc Lục Lê xuống tầng, Giang Vọng bê bữa sáng lên bàn.

Trời đông lạnh lẽo nên Lục Lê rất thích ăn cháo. Sau khi húp một bát cháo ấm áp vào trong bụng xong là đã xua tan tất cả hơi lạnh sáng sớm. Đến khi thấy ấm hơn, cô mới ăn bánh kẹp trứng gà, vừa ăn nhồm nhoàm vừa hỏi: "Anh, năm nay khi nào chúng ta trở về?"

Mỗi cuối năm, bọn họ đều sẽ tới khu phía Tây ở vài ngày.

Giang Vọng sẽ chọn một ngày đi thăm Giang Liên.

Giang Vọng chưa từng tới mộ mẹ vào tiết Thanh minh, cậu chỉ đi lúc cuối năm hoặc đầu năm.

Giang Vọng ngước mắt nhìn về phía Lục Lê đang phồng má phồng miệng nhai nuốt, khóe môi vẫn còn dính vụn trứng gà. Cậu nhìn đôi môi mềm mại kia chằm chằm, bỗng nhiên vươn tay về phía cô.

Lục Lê hơi sửng sốt, cũng không có tránh, thoải mái đưa mặt tới trước tay cậu: "Dính cái gì thế?"

Từ nhỏ Giang Vọng đã thích lau miệng cho cô, ăn trứng gà, mứt quả, kem ly vân vân, cô cũng quen rồi.

"Trứng gà." Giang Vọng thu tay lại, xúc cảm mềm mại kia vẫn còn đọng lại ở đầu ngón tay của cậu: "Năm sau sẽ về. Lần này có lẽ sẽ ở lâu hơn một chú. Nhà mình có một bức tường bị mục, năm sau sẽ có thợ tới sửa nên chắc ồn ào lắm."

Lục Lê không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Vậy anh A Dụ thì sao?"

Giang Vọng rũ mắt, cố nén cảm giác muốn cô gọi kiểu khác, chỉ đáp: "Anh ấy ở lại đây để quan sát các công nhân. Đã ở không ở nhà chúng ta lâu như vậy rồi, cũng nên làm chút chuyện có ích."

Lục Lê chớp mắt mấy cái: "Anh ấy không về nhà sao?"

Giang Vọng trả lời: "Ừ."

Lục Lê cảm thán, lại là một nhóc đáng thương.

Nghĩ vậy, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn Giang Vọng, nghĩ thầm, hiện giờ con trai của cô không phải nhóc đáng thương nữa rồi.

Cậu có người thân, bạn bè.

Có nhiều người yêu thương cậu như vậy mà.

.

Ngày hai chín Tết.

Giang Nam Úy đón Giang Vọng về nhà họ Giang, lúc Giang Vọng ra khỏi cửa có xách theo cả giỏ quà trong tay. Giang Nam Úy và Lục Lê nhìn thấy đều cảm thấy giật mình, đây hình như là lần đầu tiên Giang Vọng chuẩn bị lễ ngày Tết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Giang Vọng đi, trong nhà chỉ còn lại Lục Lê và Lâm Thanh Dụ.

Bởi vì đến tối Giang Vọng mới trở về, cho nên cơm trưa và cơm tối đều do Lục Lê phụ trách.

Lục Lê đang lo lắng, mười hai giờ rồi Lâm Thanh Dụ còn chưa rời giường.

Vào đông là đồ ăn sẽ mau lạnh nên Lục Lê do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn đi gọi Lâm Thanh Dụ.

Phòng Lâm Thanh Dụ ở cạnh phòng Giang Vọng, cậu ấy ở đây lâu như vậy rồi nhưng gần như không có cảm giác tồn tại. Ngày ngủ đêm thức, giống như không sống cùng thời gian với bọn họ.

Rõ ràng cửa phòng vẫn là cửa phòng, nhưng Lục Lê lại có chút khẩn trương.

Vẻ ngoài của Lâm Thanh Dụ có vẻ hung dữ, khác với dáng vẻ trầm tĩnh của Giang Vọng, thiếu niên này phô trương viết hết mọi thứ lên mặt. Đây là loại hình nam sinh mà trước đây Lục Lê chưa từng tiếp xúc, trong lòng cô còn có chút sợ.

Lục Lê an ủi mình: Đây cũng là một đứa nhóc thôi, mày là người lớn rồi Lục Lê à.

Nghĩ như vậy, Lục Lê đưa tay gõ nhẹ cửa, lên tiếng gọi: "Anh A Dụ ơi?"

Không có động tĩnh, không có một chút âm thanh nào.

Lục Lê đành phải tiếp tục gõ cửa, kiên trì gọi: "Anh A Dụ, ăn cơm."

Một lát sau, giọng nam hơi khàn truyền ra qua cánh cửa: "Năm phút."

Lục Lê lén thở phào một hơi nhẹ nhàng, hình như Lâm Thanh Dụ cũng không tới nỗi dữ dằn như vẻ ngoài. Cô lên tầng với tâm trạng khẩn trương, lúc đi xuống lại vô cùng nhẹ nhõm, tính tình của cậu ấy khá tốt.

Khi đó Lục Lê lại không hề hay biết, Lâm Thanh Dụ có tính cáu bẩn khi rời giường rất nghiêm trọng.

Dù ai là đi chăng nữa, một khi làm phiền tới giấc ngủ của Lâm Thanh Dụ thì đảm bảo chết chắc.

Năm phút sau.

Lâm Thanh Dụ miễn cưỡng đứng trước mặt Lục Lê, giữa hai hàng lông mày sắc bén còn dính vài giọt nước.

Từ mí mắt đến mũi, đến bờ môi mỏng của người này đều viết rõ "Tôi thấy rất phiền, tôi rất buồn ngủ, tôi muốn ngủ.” Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt cô nhóc kia kinh hãi, cậu ấy lại cứng rắn đè nén tất cả sự không kiên nhẫn này xuống.

Lâm Thanh Dụ mở miệng hỏi: "Giang Vọng đâu?"

Lục Lê múc cơm, đưa đũa cho cậu ấy: "Anh em tới nhà ông nội chúc Tết rồi, tối mới về. Hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi, buổi chiều em phải ra ngoài, anh thì sao?"

Lúc này, đôi mắt của cô bé cách Lâm Thanh Dụ rất gần.

Ánh mắt trong suốt, tinh khiết giống như chùm sáng chiếu trên mặt cậu ấy.

Lâm Thanh Dụ nhìn chằm chằm cô một lát mới dời mắt, hỏi: "Đi đâu? Tôi đồng ý với anh em là phải trông chừng em rồi."

Lục Lê mím môi, nhỏ giọng trả lời: "Em có hẹn với bạn."

Khóe môi Lâm Thanh Dụ khẽ giật: "Bạn? Nam hay nữ?"

Lục Lê gắng trả lời: “... Nữ.”

Lâm Thanh Dụ nhớ lại một lát: "Là cô nhóc thường xuyên chơi với em đấy à?"

Lục Lê lắc đầu: "Là đàn chị trước đây học trường em, trên em một khóa, chị ấy hẹn em ra ngoài chơi."

Lâm Thanh Dụ nhếch môi: "Tôi cũng đi."

Lục Lê: “...”

Lục Lê chưa từng gặp người nào ngạo mạn như vậy.

Giang Vọng và Giang Nghiêu cũng thích quan tâm cô, nhưng đều áp dụng cách thức tương đối ôn hòa, đa số thời gian là bọn họ thỏa hiệp nhiều hơn. Về phần phương diện quan hệ của Lục Lê, ngoại trừ nam sinh thì trước giờ bọn họ đều không can thiệp vào quan hệ với nữ sinh.

Thậm chí là Sầm Tuế, tối đa cũng chỉ là hỏi cô vài câu.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải người như Lâm Thanh Dụ.

Lục Lê gắng gượng nói: "Chỉ có hai nữ sinh chúng em thôi, anh đi có phải không được hay lắm không?"

Lâm Thanh Dụ miễn cưỡng ngước mắt, hỏi: "Có cái gì không hay? Tôi không đi ra, không quấy rầy các em."

Lục Lê: “...”

Cô buồn bực nói: "Em muốn hỏi chị ấy một chút."

Lâm Thanh Dụ gật đầu: "Được, nếu cô ta không đồng ý thì để tôi nói với cô ta."

Nghe thấy lời này, Lục Lê quả thực muốn ôm mèo con bên ngoài vào, cào Lâm Thanh Dụ một nhát.

Người này quả thực không nói lý.

Người hẹn Lục Lê ra ngoài chính là Diệp Tình Tinh.

Hôm lễ Giáng Sinh, Diệp Tình Tinh nói đến kỳ nghỉ đông thì ra ngoài chơi với nhau. Lục Lê vốn muốn tìm một cơ hội từ chối, nhưng video hôm nay Diệp Tình Tinh gửi đã khiến cô thay đổi suy nghĩ.

Tối đó, Lục Lê trả lời Diệp Tình Tinh, nói rằng cô ta nhận lầm người.

Diệp Tình Tinh dường như không tin, hôm nay vẫn muốn hỏi đến cùng.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Diệp Tình Tinh trả lời rất nhanh: [Người anh trai học Sùng Anh của em hả?]

Lục Lê gõ phím lạch cạch: [Bạn của anh ấy.]

[Diệp Tình Tinh: Tên là gì thế?]

[Lục Lê: Lâm Thanh Dụ.]

[Diệp Tình Tinh: …]

Sau khi nhắn lại ba dấu chấm, Diệp Tình Tinh gửi tới một đống sự tích huy hoàng của Lâm Thanh Dụ. Lục Lê cắn đũa, sợ hãi thán phục nhìn màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng còn nhìn lén Lâm Thanh Dụ vài lần.

Lâm Thanh Dụ nhíu mày, ánh mắt này của cô nhóc giống như đuôi mèo vậy, mềm mại vẫy hai lần rồi chạy.

Cậu ấy vươn cánh tay dài ra, giật lấy điện thoại của Lục Lê.

Lục Lê trừng mắt: "Anh A Dụ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thanh Dụ liếc cô một cái: "Giang Vọng nói em rất ngoan, ngồi yên ăn cơm đi."

Lục Lê: “...”

Lâm Thanh Dụ nhìn những dòng chữ quen thuộc kia…

"Yêu sớm", "Đánh nhau", "Xử phạt", "Hút thuốc", "Con cháu nhà giàu" đủ các loại, màn hình hiện dòng đối phương đang nhập tin nhắn, dường như vẫn còn tin tức liên quan đến Lâm Thanh Dụ.

Lâm Thanh Dụ gõ thẳng: [Tôi là Lâm Thanh Dụ.]

[Tôi cướp điện thoại di động của con bé, có chuyện thì nói trước mặt.]

Sau khi gửi tin nhắn này, phía bên kia hoàn toàn lặng thinh.

Lâm Thanh Dụ đưa đặt điện thoại xuống bên cạnh, nói: "Ăn cơm."

Lục Lê: “... Ờ.”

Sau đó trên bàn ăn lặng yên không một tiếng động.

Hai người đều vùi đầu nghiêm túc ăn cơm, mãi đến khi Lục Lê ăn gần xong cơm trong bát, Lâm Thanh Dụ mới lên tiếng: "Này nhóc. Tôi không hút thuốc lá, không yêu sớm, còn mấy thứ khác đều là thật."

Lục Lê chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn cậu ấy.

Lâm Thanh Dụ không kiên nhẫn giải thích: "Nếu tôi hút thuốc, Giang Vọng sẽ không cho tôi ở đây đâu."

Về phần yêu sớm, Lâm Thanh Dụ không muốn giải thích nhiều với cô nhóc này.

Lục Lê mím môi, cười trộm một chút: "Em biết rồi."

Bé trai giống như con nhím nhỏ này thật đáng yêu.

Lâm Thanh Dụ quay đầu: “... Em thì biết cái gì. Được rồi, tôi đi rửa bát, em tự chơi đi."

Lục Lê cũng không khách sáo với Lâm Thanh Dụ, cầm đồ ăn cho mèo chạy ra ngoài đi tìm mèo con. Đến khi cô cho mèo ăn xong quay lại, Lâm Thanh Dụ vừa rửa sạch bát, còn làm vỡ hai cái.

Cậu ấy đang cau mày đứng trong sân, ánh mắt khó lường.

Lục Lê nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ lui về sau một bước, thử thăm dò hỏi: "Anh A Dụ, anh sao thế?"

"Tôi đang suy nghĩ, Giang Vọng là Bồ Tát đi từ trong cái miếu nào ra."

Lâm Thanh Dụ thở nhẹ một hơi, nhìn Lục Lê từ trên xuống dưới, cô nhóc này có vóc người nho nhỏ, cũng không biết Giang Vọng nuôi lớn con bé đến giờ như thế nào.

Cậu ấy hỏi: "Bình thường Giang Vọng làm việc nhà hết à?”

Lục Lê chột dạ gật đầu: "Vâng."

Lâm Thanh Dụ không cần nghĩ cũng biết, sao Giang Vọng nỡ để con nhóc này làm cho được.

Cậu ấy thở dài: "Coi như tôi nợ cậu ta, tôi đi thay quần áo. Bình thường các em ra ngoài bằng gì?"

Lục Lê chỉ vào xe đạp trong sân: "Anh trai đạp xe chở em."

Lâm Thanh Dụ cười khẩy, thằng nhóc này mưu mô thật.

Cậu ấy gật đầu: "Hôm nay chúng ta bắt xe đi. Hẹn ở nơi nào?"

Lục Lê trả lời: "Vâng."

Thế là, cuộc hẹn hai người của Lục Lê và Diệp Tình Tinh biến thành ba người.

Trên xe taxi, Lục Lê và Lâm Thanh Dụ mỗi người ngồi một bên, cách xa nhau.

Lục Lê đang nói chuyện với Sầm Tuế.

[Lục Lê: Tuế Tuế! Cứu mạng huhuhu.]

[Sầm Tuế: Giang Vọng bắt nạt cậu à?]

[Lục Lê: Không phải, hôm nay anh trai ra ngoài rồi…]

Sau khi Lục Lê nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, Sầm Tuế bên kia bỗng nhiên gửi tới một đoạn dài: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Tên họ Lâm kia thú vị đấy, lúc đầu tớ còn lo lắng cho cậu, giờ thì hay rồi, buổi chiều để anh ta xông lên trước đi. Ở Sùng Anh chắc chẳng có mấy ai không sợ anh ta.]

[Sầm Tuế: Lê Lê. Nếu như Giang Vọng đi Sùng Anh, cậu có đi không?]

[Lục Lê: Tớ chưa nghĩ tới, anh ấy nói không chắc.]

[Sầm Tuế: Chắc chắn trăm phần trăm sẽ đi, trong hai năm nay, nhà họ Giang có biến động rất lớn.]

Chưa nói đến các nhánh bên, ông cụ Giang chỉ có ba đứa con.

Giang Tây Âm không đủ năng lực, tính cách cực đoan; Giang Bắc Tâm không màng tới chuyện nhà, thích sự lãng mạn và theo đuổi tự do. Người duy nhất thích hợp là Giang Nam Úy lại vô tình dính vào rắc rối phức tạp của Giang thị, đặt tất cả lực chú ý lên gia đình.

Ông cụ cân nhắc đến thế hệ sau là chuyện rất bình thường.

Nhà họ Giang bọn họ, không thể không có người kế tục.

Lục Lê nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tương lại của Giang Vọng đã định trước cuối cùng sẽ bị cuốn vào nhà họ Giang.

Tuổi thiếu niên nhẹ nhõm vô lo của bọn họ dường như đã trôi qua trong chớp mắt.

"Này nhóc."

Giọng điệu lười nhác hơi trầm của thiếu niên kéo suy nghĩ của Lục Lê quay về.

Lục Lê mờ mịt quay đầu, đối đầu với ánh mắt buồn ngủ của Lâm Thanh Dụ: "Dạ?"

"Cầm lấy." Lâm Thanh Dụ lấy cây kẹo mút từ trong túi ra, tiện tay ném vào trong ngực Lục Lê một cái: "Yên tâm, tôi không quấy rầy các em, cũng sẽ không ức hiếp người khác."

Lục Lê kinh ngạc xong thì phản ứng lại, giải thích: "Không phải em lo lắng chuyện này."

Lâm Thanh Dụ nhíu mày: "Nhớ Giang Vọng?"

Lục Lê: “... Vâng.”

Cô còn hơi xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0