Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 41

2024-09-28 17:23:39

Lâm Thanh Dụ thở dài, lần này coi như cậu ấy có thể hiểu rồi.

Vì sao Giang Vọng và Giang Nghiêu đều nâng niu cô nhóc trong lòng bàn tay như châu như ngọc, đồ ngốc này quá dễ lừa. Người như Giang Vọng, ai có thể bắt nạt được cậu ta chứ.

Vừa ghi thù vừa cẩn thận.

Cũng chỉ có Lục Lê coi cậu ta là con cừu nhỏ.

Lâm Thanh Dụ miễn cưỡng nói: "Ăn kẹo đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, sẽ ồn ào đến tôi."

Lục Lê rất vô tội: “... Em cũng có nói gì đâu.”

Lâm Thanh Dụ nói như điều dĩ nhiên: "Suy nghĩ trong đầu của em cũng sẽ làm ồn đến tôi."

Lục Lê vùi đầu ăn kẹo, cảm thấy bé nhím nhỏ lại không đáng yêu.

Chẳng những không đáng yêu, còn ngang ngược vô lý.

Lục Lê và Diệp Tình Tinh hẹn nhau ở một cửa hàng đồ ngọt.

Hôm đó Lục Lê đồng ý với cô ta là sẽ mời cô ta uống trà sữa, vừa xuống xe đã chạy về phía cửa, Lâm Thanh Dụ muốn bắt cũng không bắt được, chỉ dùng một tay trả lời Giang Vọng: [Tôi đi theo con bé, cậu làm chuyện của cậu đi, đừng phân tâm.]

[Giang Vọng: Chú ý đến cô gái kia một chút.]

[Lâm Thanh Dụ: Thì ra trong mắt cậu còn có phái nữ khác sao?]

[Giang Vọng: …]

[Lâm Thanh Dụ: Ngày mai tôi muốn ăn tôm hùm lớn.]

[Giang Vọng: …]

Lâm Thanh Dụ vui vẻ chọn xong món ăn, huýt sáo đi vào.

Cậu ấy vừa đẩy cửa ra lập tức đi tìm cô nhóc kia, thường ngày cô rất nổi bật, ở đâu cũng dễ thấy.

Lục Lê ngồi bên cửa sổ vẫy tay với Lâm Thanh Dụ: "Anh A Dụ!"

Diệp Tình Tinh lại hơi lúng túng, mặc dù cô ta muốn làm quen với anh của Lục Lê, nhưng lại không muốn quen Lâm Thanh Dụ cho lắm. Cái tên này cứ như sát thần, là loại người đánh nhau không cần biết sống chết, ở Sùng Anh cũng không có mấy người dám chọc cậu ta.

Cô ta hạ giọng, hỏi Lục Lê: "Lê Lê, đây cũng là anh của em à?"

Lục Lê suy nghĩ, trả lời: "Cũng coi như một nửa.”

Diệp Tình Tinh: "Sao cậu ta lại tới đây?”

Nhất thời Lục Lê cũng không biết nên giải thích thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "Anh ấy tạm thời do anh trai em quản, anh trai em kêu anh ấy tới canh chừng em."

"Nhóc kia, đâu ra anh trai em quản thế?"

Lâm Thanh Dụ lơ đễnh đáp lời, kéo ghế bên cạnh Diệp Tình Tinh ra ngồi xuống, đôi chân dài duỗi chân ra chiếm toàn bộ khu vực. Rõ ràng người ngồi bên đã sượng trân lắm rồi, thế nhưng cậu ấy vẫn tỏ ra như không thấy.

Lục Lê đảo mắt vòng quanh, liếc trái nhìn phải, hỏi Lâm Thanh Dụ: "Anh muốn ăn gì?"

Lâm Thanh Dụ liếc mắt xem menu: "Không ăn, cứ coi anh như không tồn tại là được."

Nói xong, cậu ấy bèn lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe lên rồi bắt đầu chơi game.

Tim Diệp Tình Tinh đang đập thình thịch, chưa nói đến việc có bao nhiêu lời đồn liên quan đến người này, nhưng vẻ ngoài của cậu ấy quả thật rất đẹp trai. Nhìn ở khoảng cách gần càng đẹp trai hơn, là loại hình hoàn toàn khác biệt so với Giang Vọng.

Cô ta lặng lẽ dựa về phía trước một chút, hỏi Lục Lê: "Lê Lê, sao hai người lại ở cùng một chỗ?"

Lục Lê chỉ nói ngắn gọn: "Trùng hợp thôi."

Hai người nói thầm mấy câu, Diệp Tình Tinh lại nhắc đến chuyện ngày đó, trực giác nói với cô ta người đó chính là Giang Vọng. Cô ta thử hỏi dò: "Lê Lê, cái video hôm trước chị gửi ý. Không phải hôm đó em đi thi piano sao, chị nghe nói Giang Vọng không đi, hình như đó là cậu ấy."

Lục Lê mím môi, trả lời: "Hôm đó..."

"Hôm thi đấu sao? Cậu ta ở cạnh tôi."

Lâm Thanh Dụ vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang Lục Lê.

Lục Lê và Diệp Tình Tinh đều sững sờ.

Lúc Lâm Thanh Dụ nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lục Lê, cậu ấy thấy rõ vẻ mặt cô thay đổi. Chỉ thoáng chốc thế cũng đủ để Lâm Thanh Dụ nhận ra Lục Lê đã biết chuyện.

Vậy là đã hiểu căn nguyên tại sao dạo gần đây cô nhóc này hay buồn bã rồi.

Lâm Thanh Dụ cong khóe môi, bắt đầu giở trò xấu.

Cậu ấy gửi tin nhắn cho Giang Vọng…

[Lâm Thanh Dụ: Chuyển cho tôi 200, tôi nói cậu nghe một bí mật.]

[Giang Vọng: Không có hứng.]

[Lâm Thanh Dụ: Bí mật của cô nhóc kia.]

Bên kia yên tĩnh một hồi lâu, chuyển qua 250.

Lâm Thanh Dụ khẽ cười hừ một tiếng, trả lời: [Cô nhóc biết chuyện hôm Tết Nguyên Đán rồi đấy.]

[Giang Vọng: ?]

[Lâm Thanh Dụ: Xui cho cậu quá. Cô ả hẹn con bé ra ngoài hôm nay cũng có mặt ở sàn đấu hôm đó. Còn quay video gửi cho Lục Lê nữa, sao mà con nhóc đấy lại không nhận ra được?]

Lần này, Giang Vọng không tiếp tục trả lời lại nữa.

Lâm Thanh Dụ gọi phục vụ, vui vẻ gọi một cái bánh gatô cho mình.

Lục Lê chỉ thoáng giật mình, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Lâm Thanh Dụ lại vào nhà cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nói với Diệp Tình Tinh: "Chị nhận nhầm thật rồi, anh trai em thích sự yên tĩnh.”

Lục Lê thực sự nói thật, từ nhỏ Giang Vọng đã thích những nơi yên tĩnh và lại càng thích ở một mình. Chuyện này cũng không phải bí mật gì ở trường trung học phổ thông số một, ai nấy đều nói trong mắt Giang Vọng chỉ có học tập và em gái.

Diệp Tình Tinh vẫn hơi băn khoăn: "Cũng phải..."

Cô ta nghĩ thầm, nếu như Giang Vọng lại đi nữa, cô ta nhất định có thể nhận ra cậu.

Trời lạnh, sau khi rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, Diệp Tình Tinh và Lục Lê đi dạo cửa hàng, cuối cùng sau khi rời khỏi hiệu sách thì chia tay nhau. Lục Lê thấy bóng lưng cô ta đã khuất dạng mới quay người nhìn về phía Lâm Thanh Dụ.

Lâm Thanh Dụ nhíu mày: "Muốn tôi giả vờ như không biết sao?"

Lục Lê buồn bực: "Vâng."

Lâm Thanh Dụ nghiêng người sang, đi về phía giao lộ, nhẹ nhàng nói: "Muộn rồi. Anh trai em chẳng những thu nhận tôi, mà còn cung cấp một ngày ba bữa cho tôi. Nếu không phải biết bản chất con người cậu ta thì tôi còn thực sự cho rằng cậu ta là Bồ Tát."

Lục Lê cảm thấy gấp gáp, đuổi theo: "Anh nói cho anh ấy biết rồi sao?"

Lâm Thanh Dụ: "Ừ."

Lục Lê tức giận, lườm cậu ấy một cái: "Đều là kẻ lừa đảo."

Lâm Thanh Dụ: “...”

Được rồi, cùng bị dán nhãn tên lừa gạt với Giang Vọng rồi.

Trên đường về nhà, cả đường hai người đều không nói gì, không ai để ý tới đối phương.

Xuống xe, Lục Lê và Lâm Thanh Dụ một trước một sau đi vào trong ngõ nhỏ.

Đi qua cây đa, cũng đã sắp đến số 32 rồi.

Tới gần cửa lớn, cả Lục Lê và Lâm Thanh Dụ đều cùng nhìn vào trong sân. Cánh cửa lớn đã đóng kỹ trước khi đi bây giờ lại đang mở.

Lục Lê bước nhanh vào trong sân, vừa mới sờ đến khung cửa đã bị người kéo ra sau lưng.

Lâm Thanh Dụ quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút: "Đứng ở ngoài đi, ra chỗ có đèn đường ấy.”

Lục Lê khẽ giật mình, nói: "Chắc là anh Giang Vọng về.”

Lâm Thanh Dụ ngăn trước người cô, không định để cô đi vào.

Lục Lê đành đi tới chỗ có đèn đường rồi ngó nghiêng nhìn Lâm Thanh Dụ đi vào trong sân. Đầu tiên cậu ấy kiểm tra khóa cửa, sau đó mới nhẹ nhàng đi vào trong.

Một lát sau, trong sân có tiếng hét vang lên: “Ê nhóc, vào đi.”

"Anh trai trở về rồi sao?"

Lục Lê giẫm trên tuyết, làm tung tóe từng đám tuyết vụn.

Đèn trong nhà sáng rực, sáng từ phòng khách đến phòng bếp.

Lâm Thanh Dụ thấy Lục Lê chui vào phòng bếp, cực kỳ tự giác không đi theo vào, cũng không biết hai người có thể ầm ĩ hay không. Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy.

Xung quanh rất yên tĩnh, Lâm Thanh Dụ ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ bắt đầu trôi lơ đãng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đèn trần.

Hôm đó Giang Nghiêu hỏi cậu ấy, ầm ĩ đến mức này là vì tức giận ba mẹ hay là vì Lâm Thanh Dịch.

Lúc đó Lâm Thanh Dụ chưa nghĩ rõ, nhưng trong khoảng thời gian ở đây, cậu ấy đã dần dần hiểu được rồi.

Không ai có thể làm theo ý mình.

Anh trai của cậu ấy bị sự hào nhoáng trói buộc, tất cả những gì anh ta từng muốn có được trước đây, bây giờ lại cắn nuốt ngược lại anh ta.

Từ nhỏ Lâm Thanh Dụ đã rất ghét Lâm Thanh Dịch, do đó cũng chán ghét mọi thứ của Lâm Thanh Dịch, bao gồm cả Lizzy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu ấy chán ghét thứ gì chứ?

Là thứ nhà họ Lâm cho Lâm Thanh Dịch nhưng lại không cho cậu ấy, hay là ánh mắt của ba luôn dành cho Lâm Thanh Dịch?

Chuyện của Lâm Thanh Dịch và Lizzy giống như ném Lâm Thanh Dụ vào trong chiếc chuông đang chìm, khiến cậu ấy chấn động đến choáng váng đầu óc.

Nhà họ Lâm cũng không thể cho cậu ấy thứ mà cậu ấy muốn, những thứ đó đều thành hư ảo.

Cậu áy rời khỏi nhà họ Lâm, không vì ai cả, chỉ vì bản thân mình.

Lâm Thanh Dụ hạ tầm mắt, nhìn về phía phòng bếp.

Hai người kia cũng như vậy, vì đối phương mà không vì chính mình.

Cậu ấy chưa từng trải qua loại tình cảm này.

Lúc này, trong phòng bếp.

Lục Lê và Giang Vọng nhìn nhau không nói gì.

Lục Lê kìm nén mãi mới thốt ra được một câu: "Tối nay ăn gì thế?"

Giang Vọng nhét một viên cơm nếp bí đỏ nóng hổi vào trong miệng cô, cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, hỏi: "Không hỏi vì sao anh quay về à?"

Lục Lê yên lặng nhai cơm nắm mềm mại, nhỏ giọng nói: "Anh muốn về thì về thôi."

Dù hờ hững là thế nhưng trong lòng cô lại rối bời, Giang Vọng biết cô biết rồi thì liệu anh có nhắc đến chuyện này không?

Giang Vọng cụp mắt, nhìn lưỡi dao sắc bén cắt thịt trên thớt.

Đêm đó, nước mắt của cô cũng như lưỡi dao này, đảo lộn đến mức lục phủ ngũ tạng cậu cũng đau đớn theo. Chỉ là khi đó cậu không biết vì sao cô lại khóc. Lúc này biết rồi, lại chỉ có thể giả bộ không biết.

Cậu nghĩ, chờ một chút nữa, đợi thêm mấy ngày là được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Vọng thở nhẹ ra một hơi, liếc mắt nhìn cô: "Chiều nay em đi chơi vui không?"

Lục Lê đáp qua loa: “Cũng được, sau này không muốn chơi với chị ta nữa.”



Giang Vọng cũng không hỏi vì sao, chỉ nói: "Chỉ cần em vui là được. Đi uống chút nước nóng đi, uống xong thì vào ăn cơm."

Cả Lục Lê và Giang Vọng đều không chủ động nhắc tới chuyện này.

.

Hai ngày trước năm mới, bầu không khí giữa Lục Lê và Giang Vọng dần dần trở nên căng thẳng.

Chuyện này làm Lâm Thanh Dụ khổ nhất.

Lúc đầu cậu ấy ở đây rất thoải mái, hiện giờ hay rồi, hai anh em nhà này thi nhau buồn bực. Một người trốn trên tầng không xuống, một người ngồi trong sân nói mát, chơi đùa dây thừng trong tay.

Đêm ba mươi, Lâm Thanh Dụ ôm một bó pháo hoa que lớn về, gọi mỹ miều là bắn pháo hoa.

Bữa tối của bọn họ rất phong phú, Giang Vọng và Giang Nam Úy bận rộn một chút trong phòng bếp. Giang Nam Úy không ở lại, anh ấy đi tới bệnh viện, để Giang Nghiêu ở lại con ngõ đón Tết.

Có Giang Nghiêu ở đây, tâm trạng của Lục Lê mới phấn chấn hơn một chút.

Giang Vọng lại vẫn giống tảng đá trầm mặc, Lâm Thanh Dụ cũng không xen vào mà chỉ đứng một bên nhìn, ngoài cậu ấy ra thì không ai được ăn con tôm hùm lớn này.

"Lê Lê, có muốn đi trượt tuyết không?" Giang Nghiêu vừa bóc tôm cho Lục Lê vừa nói xoen xoét: "Đằng nào bây giờ em cũng không luyện đàn, nhân lúc trước khi thi cấp ba, anh dẫn em đi chơi."

Lục Lê liếc mắt nhìn về phía Giang Vọng đang ăn cơm, đáp: "Ngày mai em phải về khu phía Tây với anh trai."

Giang Nghiêu nghe vậy cũng không hỏi nữa.

Vì sao năm nào bọn họ cũng phải về khu phía Tây, Giang Nghiêu biết rõ. Mặc dù bình thường Giang Nghiêu có vẻ ngả ngớn nhưng không bao giờ làm chuyện xát muối vào vết thương người khác.

Cậu ấy chỉ nói: "Lúc nào về anh dẫn em tới công viên trò chơi chơi hai ngày."

Lục Lê cười híp mắt trả lời vâng.

Giang Vọng vẫn mãi không có động tĩnh gì.

Lục Lê và Giang Nghiêu dựa vào nhau nhỏ giọng thì thầm, cậu chỉ yên tĩnh nghe, không lên tiếng chút nào, giống như trên bàn ăn không có người như cậu vậy.

Mãi đến khi cậu nhận một đạp.

Giang Vọng nhìn về phía đối diện, Lâm Thanh Dụ liếc mắt ra hiệu một cái, bỗng nhiên nói: "A Nghiêu, tôi nói chuyện dàn nhạc với cậu chút. Hai người kia, ăn xong rồi thì đi đốt đống pháo hoa kia đi, để đấy chướng mắt tôi."

Lục Lê buồn bực: "Không phải anh mua về sao?"

Lâm Thanh Dụ nhướng mày: "Vậy thì cũng chướng mắt."

Lục Lê: “...”

Hai người bị đuổi ra sân đều không nói chuyện.

Yên tĩnh một lát, Giang Vọng phá vỡ sự trầm mặc: "Đi lấy mấy que đi, anh đốt cho em."

Lục Lê mím môi, nhìn cậu một chút rồi tự mình ngồi xuống, bắt đầu chọn que pháo nho nhỏ. Chọn được một nửa, cô bỗng nhiên dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Giang Vọng: "Khi anh còn bé, em và anh cũng cùng nhau đốt cái này.”

"Là nội dung nhiệm vụ, có lẽ anh không nhớ rõ."

Một ngày mùa thu năm ấy, thành phố Hoà đã tổ chức một lễ hội pháo hoa.

Các bạn nhỏ khác đều được mẹ dắt tới bờ sông xem pháo hoa, Giang Vọng nho nhỏ lại phải ở nhà. Khu phía Tây cách chỗ ấy rất xa, đừng nói là pháo hoa, thậm chí không nghe được chút tiếng vang nào.

Bầu trời đêm tối như mực, lúc nào cũng có thể cắn nuốt người ta.

Lục Lê mua que pháo hoa nho nhỏ này cho Giang Vọng cô độc.

Bọn họ đốt một chùm pháo hoa nho nhỏ lấp lánh tựa như những ngôi sao chổi trên ban công.

"Giang Vọng, đó là lần đầu tiên em trông thấy anh cười." Lục Lê nói khẽ: "Khoảng thời gian ấy... Cuộc sống của em không ổn chút nào, vậy mà thấy anh cười thì em cũng bất giác cười theo.”

Giang Vọng nhìn chằm chằm vào Lục Lê ngồi xổm trên mặt đất, ánh sáng trong sân chiếu vào trong tuyết, rồi lại chiếu vào trong ánh mắt của cô.

Cô phản chiếu ánh sáng, ánh sáng nhạt thắp sáng cô trong mắt cậu.

Đây là ánh sáng đã giúp cậu chèo chống suốt mười năm qua.

Những chuyện cô nói, cậu đều nhớ.

Giang Vọng tới gần cô, bàn tay khẽ vuốt trên tóc cô.

Hai người, một người đứng, một người ngồi xổm.

Cậu không nhìn cô, chỉ nhỏ giọng nói: "Bà cụ nhà bên dọn đi rồi, anh đã thuê lại nhà bên cạnh trong ba năm. Lúc chúng ta về khu phía Tây, sẽ có người tới trang trí phòng đàn cho em."

Lục Lê sững người rồi ngẩng mặt lên, hỏi từng chữ một: "Phòng đàn… của em?"

Giang Vọng hướng ánh mắt xuống, đối mặt với cô: "Phòng đàn của em."

Cậu dừng lại một lát, rồi tiếp tục nói: "Anh mua đàn dương cầm cho em. Sau này em có thể luyện đàn trong nhà, không cần lo sẽ làm ồn đến hàng xóm, không cần khổ cực như vậy nữa. Anh sẽ ở bên em."

Lục Lê một lúc lâu không động đậy, nhẹ giọng hỏi: "Dùng tiền đánh quyền anh sao?"

"Phải." Giang Vọng ngồi xổm xuống, nhìn cô, giọng nói rất nhẹ, rất nhỏ: "Anh cũng có thể nuôi em, Lê Lê."

Cho dù không có Giang Bắc Tâm, Giang Nam Úy, không có nhà họ Giang.

Anh còn có thân thể trần trụi này.

Thuộc về anh, cũng thuộc về em.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0