Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 43

2024-09-28 17:23:39

Cậu cô đè nén cảm xúc mãnh liệt và tiếng thở dồn dập, yết hầu trong họng lăn lộn, giọng khô khốc: "Nhất định phải về sao? Sao không thể ở lại bên anh."

Lục Lê nén sự chua xót nơi hốc mắt, nhỏ giọng gọi: "Anh."

"Em còn có mẹ. Những năm đó bà ấy chỉ có em, không ai bảo vệ bà ấy, cả em cũng vậy. Em đã trở thành gánh nặng của bà ấy, bà phải vất vả mới trốn thoát được."

"Nhưng bà ấy sẽ già đi, có thể có được tự do."

"Em không thể để bà ấy không nơi nương tựa."

Vậy cậu thì sao? Cậu cũng chỉ có cô.

Giang Vọng muốn hỏi ngược lại nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra. Cậu biết cậu không thể nói những lời này với Lục Lê, nói ra… cô sẽ bỏ chạy, sẽ giãy dụa, sẽ đau khổ.

Giang Vọng chưa bao giờ vọng tưởng xa xôi, chưa bao giờ thỉnh cầu.

Trước giờ cậu đều tự tay cướp lấy điều mình muốn.

Giang Vọng nhắm hai mắt, khàn khàn nói: "Sau này đừng sợ nữa, nếu… muốn trở về thì đừng băn khoăn, lo lắng. Lê Lê em phải học được cách bước ra."

Nếu không cô sẽ giống như cậu, không thể nào tự kiềm chế.

Lục Lê ngấn lệ, nhẹ nhàng nói: "Anh, về sau em không muốn tham gia cuộc thi nữa, em chỉ muốn đánh đàn thôi."

Giang Vọng xoa tóc Lục Lê: "Được, ngủ đi, anh ôm em."

"Tối nay sẽ không mơ thấy ác mộng nữa."

.

Buổi sáng họ rời khỏi khu phía Tây, Giang Vọng đi thăm Giang Liên.

Mấy năm nay, Giang Vọng đều đi đi về về một mình. Lục Lê biết cậu cần những giây phút riêng tư với Giang Liên như vậy.

Sau sáu tuổi, cô không hỏi cậu có muốn cô đi cùng không nữa.

Giang Vọng và Lục Lê vẫn luôn ngầm ăn ý.

Gần tới giờ trưa, Lục Lê quét dọn nhà cửa, phủ tấm vải chống bụi lên, chạy qua chạy lại kiểm tra lại hành lý giống như hồi còn nhỏ ở nhà, chỉ đợi Giang Vọng trở lại.

Lục Lê nhìn thời gian, nghĩ Giang Vọng sắp trở lại rồi nên tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Bỗng có tiếng đập cửa hỗn loạn.

Tiếng gõ cửa vừa lớn vừa nặng.

Giang Vọng sẽ không gõ cửa như vậy, những người khác cũng không.

Lục Lê dừng động tác, cảnh giác nhìn về phía cửa, không lập tức lên tiếng đáp lại, đứng dậy bước nhẹ đến cánh cửa. Vừa đi đến cửa, bên ngoài đã có tiếng gọi:

"Giang Liên! Giang liên!"

"Anh đây, mở cửa!"

"Anh là anh cả đây, anh hai cũng ở đây, Giang Liên!"

Lục Lê khẽ run lên, anh của Giang Liên, bác của Giang Vọng?

Cô không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cảnh cửa.

Chuyện của Giang Liên cô cũng từng nghe Giang Vọng và những người khác nói qua, Giang Liên là con gái nhà nông, trên có hai người anh trai, chưa thành niên bà ấy đã bỏ nhà ra đi.

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh lại như vậy nên cuộc sống không tốt chút nào.

Giang Liên là một người phụ nữ sáng suốt, từ sau khi bỏ nhà ra đi đã cắt đứt liên lạc với gia đình.

Mười mấy năm sóng yên biển lặng, tại sao họ lại xuất hiện vào lúc này?

Lục Lê suy nghĩ chốc lát, gửi tin nhắn cho Giang Vọng nói muốn ăn kẹo hồ lô.

Giang Vọng đáp "được."

Người ngoài cửa còn dai hơn so với tưởng tượng của Lục Lê, may mà hàng xóm nhà đối diện không ra ngoài góp vui vào lúc này.

Từng giây từng phút trôi qua, khi Lục Lê bắt đầu sốt ruột thì cuối cùng họ cũng đi.

Dưới lầu.

Giang Vọng cởi nút chiếc áo khoác dài bằng một tay, cậu đi nhanh đến nỗi cơ thể cảm thấy hơi nóng.

Trên một số phương diện, Giang Vọng có trực giác vô cùng nhạy bén.

Lúc cậuthấy hai người đàn ông lạ và một người phụ nữ đùn đảy nhau ra khỏi toà nhà 32 liền nghĩ tới Lục Lê đang ở nhà một mình.

Cậu không để ý gì nữa, cất bước chạy vào trong toà nhà.

Bốn tầng lầu, Giang Vọng chỉ mất mười giây để lên đến nơi.

"Anh?"

Cánh cửa bật mở, Lục Lê giật mình. Cô thấy chàng trai căng thẳng, thở hồn hển, hỏi theo bản năng: "Anh thấy bọn họ rồi à?"

Giang Vọng đến gần Lục Lê, nhìn toàn thân trên dưới cô một lượt, hỏi: "Đó là ai? Đến đây lúc nào?"

Lục Lê nghe vậy là biết có chuyện không ổn nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu đáp: "Bọn họ là bác của anh đến tìm mẹ anh. Em không mở cửa cũng không nói gì."

Giang Vọng nhìn cô chằm chằm, chau mày nói: "Lúc em gửi tin nhắn cho anh à?"

Lục Lê chột dạ: "...Vâng."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô phiền não, có một cậu con trai thông minh thỉnh thoảng cũng phiền phức.

Giang Vọng đưa kẹo hồ lô cho cô, giọng nói rất nghiêm túc: "Nếu có lần sau thì em định làm thế nào?"

Lục Lê định nhận lấy nhưng Giang Vọng không buông tay, cô chỉ có thể hứa: “Gọi điện thoại cho anh, anh không nghe máy thì gọi cho anh Mộc Tử, không được giấu anh."

Giang Vọng lúc này mới bỏ tay ra, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Tại sao những người này lại xuất hiện ở đây?

Giang Vọng tạm thời không có manh mối gì.

May mà bọn họ sẽ không xuất hiện trong một thời gian ngắn tới.



Sân nhà số 32.

Vào một ngày nắng đẹp, Lục Lê không đóng cửa, những nốt nhạc du dương bay ra từ phòng đàn, nhẹ nhàng quanh quẩn trong đầu Lâm Thanh Dụ, vờn nhẹ quanh các tán cây.

Lâm Thanh Dụ ngoẹo đầu nằm dưới tàng cây nghe một lát.

Cậu ấy mở mắt nhìn Giang Vọng đang cầm cục gỗ, buồn bực nói: "Giang Vọng, cô nhóc đó sao rồi? Đánh đàn cứ như người khác vậy, không đi thi nữa à?"

Khác với lối chơi đầy kĩ thuật trước đây, hiện tại cô bé chơi rất ngẫu hứng, thích gì đàn nấy.

Nhưng Lâm Thanh Dụ lại thích tiếng đàn tự do như vậy hơn.

Giang Vọng gần đây đang học khắc gỗ với Bùi Nhượng, cả ngày ôm khối gỗ, càng ngày càng ít nói.

Nghe Lâm Thanh Dụ nói, cậu chỉ đáp lại một tiếng, không nói thêm một câu dư thừa.

Lâm Thanh Dụ nhíu mày, hỏi nửa đùa nửa thật: "Giang Vọng, ban nhạc của tôi đang thiếu người, cậu cho tôi mượn cô nhóc kia, biết đâu con bé thích rồi ở chỗ tôi luôn, tôi trông chừng giúp cậu."

Nói đến đây, Giang Vọng mới ngước lên nhìn cậu ấy: "Anh hỏi em ấy đi, hỏi tôi làm gì."

Lâm Thanh Dụ không cười nữa, kinh ngạc nói: "Cậu không có ý kiến gì à?"

Giang Vọng thu hồi tầm mắt: "Tôi có là chuyện của tôi, không liên quan gì đến em ấy. Em ấy muốn làm gì là tự do của em ấy."

Lâm Thanh Dụ lại nhắm mắt lại, nghe tiếng đàn tính tang loạn xị ngậu của cô nhóc trong nhà mà không khỏi thở dài: “Thành phần bất hảo như tôi đây ở nơi này một thời gian mà tưởng mình sắp xuất gia được rồi đấy."

"A di đà phật."

Cậu ta thở dài một tiếng, chìm đắm trong tiếng đàn.

.

Kỳ nghỉ đông nháy mắt đã trôi qua.

Mùa xuân ở thành phố Hoà ngắn đến đáng thương, khóm hoa mới khoe sắc chưa bao lâu, mùa hạ nóng bức đã kéo đến, Lâm Thanh Dụ ở lại nửa năm vẫn chưa định dọn đi.

Giữa tháng sáu, Lục Lê và Giang Vọng thi cấp ba.

Ngày cuối cùng của kỳ thi, Lâm Thanh Dụ và Giang Nghiêu đến đón hai người.

Giang Nghiêu càm ràm: "Cậu muốn ở đến khi nào? Giang Vọng vậy mà lại để cậu ở lại, cậu ta không phải uống nhầm thuốc đấy chứ? Cậu không bắt nạt em gái tôi đấy chứ A Dụ?"

"Tôi bắt nạt con bé?" Lâm Thanh Dụ hừ nói: "Con bé không bắt nạt tôi đã là tốt lắm rồi."

Giang Nghiêu bất mãn: "Lê Lê trước giờ không bắt nạt ai, cậu đừng có nói nhảm."

Lâm Thanh Dụ cười lạnh, không cãi nhau với tên ngốc nữa.

Nói ra cũng lạ, giữa cậu ấy và Giang Vọng sớm đã không còn bí mật nữa, mới giấu được nửa tháng đã bị người ta vạch trần. Sau này, Giang Vọng cũng không nhắc chuyện đuổi cậu ấy về nữa, Lâm Thanh Dụ cũng cảm thấy ổn, đưa cho Giang Vọng chút tiền coi như tiền thuê nhà.

"A Dụ, người nhà đã đến tìm cậu chưa?" Giang Nghiêu nghiêng đầu hỏi. "Đã lâu như vậy rồi, ba mẹ cậu không giận à?"

Lâm Thanh Dụ không thèm để ý: "Họ đã ra tối hậu thư rồi, nếu hè này không về sẽ khoá thẻ của tôi, cùng không cho bạn bè giúp đỡ, tin sắp truyền đến tai cậu rồi đấy."

Giang Nghiêu "xì" nhẹ: "Vậy ban nhạc của cậu thì sao?"

Lâm Thanh Dụ lười biếng dựa ra sau ghế: "Dĩ nhiên là xin tiền anh tôi rồi, tôi đánh lạc hướng cho anh ấy đấy, nếu còn là người thi khôn thế thấy chết không cứu được."

Giang Nghiêu bừng tỉnh: "Có lý."

"Gần đây cậu có chuyện gì à?" Lâm Thanh Dụ liếc mắt nhìn Giang Nghiêu: "Hôm nay thì không sao, mấy hôm trước toàn thất thần thôi."

Giang Nghiêu sững lại sau đó đáp: "Không sao."

Lâm Thanh Dụ thấy cậu ấy không nói thì cũng không hỏi nữa.

Khi hai người xuống xe, phụ huynh đã đứng chật kín ngoài cổng trường.

Nghe người ta xì xào thì hình như thi xong rồi.

Lâm Thanh Dụ và Giang Nghiêu đứng cách đó không xa, nói chuyện câu được câu chăng với nhau, nói đi nói lại thế nào lại nói đến Giang Vọng và Lục Lê.

“Trước kia Giang Vọng học ở Sùng Anh à?” Lâm Thanh Dụ thuận miệng hỏi.

Giang Nghiêu nói: "Từ tiểu học, trung học đều học ở trường trung học cơ sở số một. Lê Lê thích môi trường thoải mái, trung học phổ thông số một cũng khá ổn, tôi có vài bạn học ở đó, đợi khi nào khai giảng, tôi đi hỏi thăm xem."

Lâm Thanh Dụ liếc mắt: "Giang Vọng muốn vào Sùng Anh."

"Giang Vọng học ở đâu, Giang Vọng vào… cái gì? Vào Sùng Anh?" Giang Nghiêu sững sờ một lát, lại nói: "Lục Lê cũng muốn tới Sùng Anh à? Con bé không nói gì với tôi, Lê Lê không thể không nói gì với tôi được."

Lâm Thanh Dụ nhếch miệng: "Con bé đó không đi."

Không đi?

Giang Nghiêu lại càng khó hiểu hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật lâu sau, Giang Nghiêu mới hỏi: "Bọn họ muốn tách ra à?"

Lâm Thanh Dụ nhước mày: "Đây là chuyện gì to tát lắm à?"

Giang Nghiêu trầm mặt, hơi lo lắng: "Đối với người khác thì chẳng phải chuyện gì to tát, cậu không hiểu đâu. Thằng bé Giang Vọng này chuyện lớn như vậy mà lại gạt tôi, rốt cuộc có xem tôi là anh hay không."

Đúng lúc này, hai người Lục Lê đi ra.

Giang Nghiêu dừng càm ràm, dang tay về phía Lục Lê, mỉm cười: “Lê Lê.”

Lục Lê phối hợp cười chạy về phía Giang Nghiêu.

Giang Nghiêu ôm lấy cô xoay mấy vòng, trông ngốc không chịu nổi.

Lâm Thanh Dụ lui về sau mấy bước, coi như không biết hai người. Cậu ấy liếc mắt nhìn Giang Vọng sau lưng Lục Lê, mặt không biểu cảm, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Lâm Thanh Dụ đi mấy bước về Giang Vọng, nói: "Buổi tối các cậu cứ ăn trước đi, tôi về muộn."

Giang Vọng "ừ" một tiếng, mắt lại nhìn Lục Lê và Giang Nghiêu.

Lâm Thanh Dụ cũng không hỏi mấy câu như thi thế nào.

Lục Lê và Giang Vọng trong mắt cậu ấy đều không phải người bình thường, trước kia cô nhóc đó còn đi luyện đàn, Giang Vọng còn trộm đánh võ. Bây giờ thì tốt rồi, hai người này ngày nào cũng ở nhà, không phải học thì là đọc sách.

Cuộc sống khô khan như vậy, thường cho Lâm Thanh Dụ cảm giác mình đang ở trong miếu.

Hai người này còn không có bạn bè gì.

Lục Lê dù sao cũng còn quen Sầm Tuế, song Lâm Thanh Dụ chưa từng thấy Giang Vọng ra ngoài chơi với ai. Cùng lắm là chơi vài trò với bạn bè coi như xã giao, ít ra nửa năm nay Lâm Thanh Dụ còn rủ rê cậu đi chơi bóng rổ đôi lần.

Giang Vọng dĩ nhiên biết Lâm Thanh Dụ đến không chỉ để nói mấy lời này. Cậu lẳng lặng nhìn Lục Lê rồi nói: "Chỉ cần em ấy không mở miệng đuổi đi thì anh cứ ở lại."

Lâm Thanh Dụ nhẹ "hứ" một cái, tò mò nói: "Giang Vọng, tại sao lúc đó lại cho tôi ở lại?"

Giang Vọng ngước mắt nhìn Lâm Thanh Dụ.

Giang Nghiêu, Sầm Tuế, Lâm Thanh Dụ, Lizzy, bốn người họ giống như cậu, là sự tồn tại trong thế giới trò chơi chinh phục.

Giang Vọng biết trừ cậu ra, Lục Lê nhất định có cách khác để trở về.

Vậy nên Giang Vọng muốn biến những thứ bất biến trở thành khả biến.

Cậu đang chặt đứt con đường của Lục Lê.

Giang Vọng chậm rãi dời mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi có thứ mình muốn."

Lâm Thanh Dụ gật đầu, quay người đưa lưng về phía cậu rồi phất tay: "Ok đã hiểu. Từ nay về sau phải lấy lòng cô nhóc kia rồi."

.

Đêm hè nói mưa là mưa như trút, không nể mặt chút nào.

Giống như anh cả của Lâm Thanh Dụ.

Lâm Thanh Dịch đứng trước cửa nhà, lạnh lùng liếc cậu em trai, không có ý định mời người vào, chỉ hỏi: "Muốn bao nhiêu tiền? Khi nào trả? Lãi suất bao nhiêu?"

Lâm Thanh Dụ nói một con số: "Lãi suất anh quyết định, em sẽ trả anh trong vòng ba năm."

Lâm Thanh Dịch liếc mắt nhìn ba ngón tay cậu ấy: "Không cho mượn."

Dứt lời lập tức đóng sầm cửa lại.

Lâm Thanh Dụ: "..."

Có câu nói thế nào ấy nhỉ.

Ở đời không ai có thể thể thấy chết không cứu.

Lâm Thanh Dụ không khổ sở cũng không thất vọng, Lâm Thanh Dịch vốn chính là người như vậy.

Cậu ấy ngước mắt nhìn bầu trời đen sì, tính toán trong lòng.

Xin cô nhóc đó cho mượn Giang Vọng mấy ngày để Giang Vọng đi đánh quyền anh nói không chừng còn dễ hơn so với việc hỏi mượn tiền anh cả. Nhưng như vậy thì có một điều khó khăn.

Làm sao để gạt cô nhóc kia đây?

Lâm Thanh Dụ dầm mưa về nhà.

Lúc về, Giang Nghiêu đã rời đi rồi, Giang Vọng đang ở trong bếp, cô nhóc kia đang chơi trong phòng đàn, tiếng đàn tinh tang đan xen với tiếng mưa, như ẩn như hiện.

Lâm Thanh Dụ lên lầu tắm, thò đầu xuống đằng hắng, tránh làm Lục Lê đang chơi đàn không nghe thấy rồi gửi tin nhắn cho cô.

[Lâm Thanh Dụ: Nhóc con, muốn bàn với em một chuyện, đừng nói với anh em vội.]

[Lục Lê: Chuyện gì?]

[Lâm Thanh Dụ: Phải nói trực tiếp.]

[Lục Lê: … Vậy em lên tầng tìm anh.]

[Lâm Thanh Dụ: Bây giờ không được, đợi Giang Vọng ngủ đã.]

Lục Lê khó hiểu nhìn khung đối thoại.

Sau đó cô cất điện thoại đi rồi hô to: "Anh ơi!"

Lâm Thanh Dụ: "..."

Xí, con bé xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0