Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 44

2024-09-28 17:23:39

Lục Lê gọi xong rồi chạy bình bịch vào bếp, mắt còn thoáng liếc về phía cầu thang xem bao giờ Lâm Thanh Dụ xuống để dọa cậu ấy.

Giang Vọng nghe thấy có tiếng gọi bèn bước nhanh ra khỏi bếp, đỡ lấy Lục Lê đang chạy về phía mình.

Cậu nhìn cô rồi hỏi: "Sao thế?"

Nhìn vẻ mặt cô không có vẻ sốt sắng cho lắm.

Lục Lê vểnh tai lắng nghe tiếng động trên lầu, nghe thấy tiếng Lâm Thanh Dụ đi xuống cầu thang, cô cười híp mắt nói: "Em muốn uống trà sữa, thêm trân châu đen và trân châu trắng. Anh Dụ, anh có uống không?"

Nói rồi, cô vui vẻ cười tít mắt nhìn chàng trai đang xuống tầng.

Lâm Thanh Dụ nghiến răng, đành phải cố nén ý đồ che miệng Lục Lê lại, đáp: "Uống."

Nghe vậy, Giang Vọng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Dụ, sự cảnh cáo trong mắt rõ mồn một. Cậu dời mắt, đôi mắt dịu dàng hơn hẳn, xoa đầu Lục Lê: "Đi chơi đi. Đừng lo chuyện cuộc thi tuần sau."

Lục Lê gật đầu: "Không lo, em còn chưa tập bài nào."

Lâm Thanh Dụ đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, nhìn Lục Lê rồi lại nhìn Giang Vọng.

Đợi Giang Vọng quay vào bếp, cậu ấy mới túm lấy cô nhóc, kéo vào phòng đàn, ấn cô ngồi xuống ghế rồi cúi đầu hỏi: "Em bắt nạt tôi à?"

Lục Lê: "..."

Lục Lê trừng mắt, thầm nghĩ, anh hung dữ như vậy, ai dám bắt nạt anh chứ.

Cô lắc đầu, hỏi: "Anh muốn nói gì với em?"

Lâm Thanh Dụ nhìn chằm chằm cô nhóc rì rầm một lúc lâu, cuối cùng cô nhóc ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn cậu ấy, ánh mắt trong sáng đến mức hoàn toàn không biết cậu ấy sẽ nói gì, đưa ra yêu cầu gì.

Thấy Lục Lê như vậy nên Lâm Thanh Dụ không nói nên lời.

Lúc đó, Giang Vọng vì muốn che giấu chuyện này, thậm chí còn bằng lòng bị cậu ấy uy hiếp.

Giang Vọng rất quan tâm đến Lục Lê, bởi vì Lục Lê cũng quan tâm đến Giang Vọng.

Lâm Thanh Dụ khó chịu thở dài, quay mặt đi: "Không nói nữa. Em chơi một mình đi, tôi đi đây."

Lục Lê khó hiểu: Tên này làm sao thế nhỉ?

Lục Lê vốn không muốn hỏi nhiều, nhưng giao diện trò chơi của cô đột nhiên tự động bật lên.

Nội dung cốt truyện về thẻ bài của Lâm Thanh Dụ đã xuất hiện.

Nội dung cốt truyện thông báo: [Ban nhạc.]

Cùng lúc đó.

Cửa hàng hệ thống cập nhật vật phẩm mới: [Quỹ ngân sách ban nhạc của Lâm Thanh Dụ]

Chỉ cần một đồng vàng, còn rẻ hơn cả sữa bò do trang trại nhỏ của cô sản xuất. Nhưng trên quỹ ngân sách này không ghi rõ số tiền cụ thể.

Lục Lê vội vàng gọi Lâm Thanh Dụ lại: "Anh Dụ, có phải là chuyện của ban nhạc không ạ?"

Lâm Thanh Dụ dừng bước, quay đầu lại nhướng mày: "Em biết chuyện này à?"

Mặc dù Lâm Thanh Dụ đã từng nói đùa là muốn mượn Lục Lê, nhưng lúc đó cô nhóc đang chuẩn bị thi cấp ba, cậu ấy chưa từng nhắc đến chuyện này. Bây giờ cũng không tiện mở lời hỏi cô.

Lục Lê mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là thiếu tiền không ạ?"

Lâm Thanh Dụ không che giấu nữa, thừa nhận: "Ừ, vốn dĩ định hỏi em mượn Giang Vọng mấy bữa.”

Lục Lê im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Em có tiền."

Lâm Thanh Dụ: "?"

Lâm Thanh Dụ không đi nữa, cậu ấy phải dạy dỗ cô nhóc này một trận mới được.

Cậu ấy ra ngoài kéo đại một chiếc ghế vào.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Lâm Thanh Dụ híp mắt đánh giá cô nhóc này, trong mắt toát lên sự nguy hiểm.

Mặc dù Lục Lê tỏ vẻ yếu đuối, ngây thơ, nhưng cô lại chột dạ: "... Sao anh nhìn em như thế?”

Lâm Thanh Dụ hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Chuyện này có thể nói lung tung được sao?"

Lục Lê buồn bực, cô cũng không muốn như vậy, nhưng vật phẩm trong cửa hàng hệ thống chỉ có thể thông qua tay cô đưa cho người khác thì mới có thể sử dụng bình thường. Nếu không chỉ là một tờ giấy vụn.

Lục Lê nhỏ giọng giải thích: "Tiền cho anh mượn, không phải mượn của anh trai."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thanh Dụ im lặng một lúc lâu, hỏi: "Giang Vọng có biết em có tiền không?"

Lục Lê suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết ạ."

Mấy năm nay, cô rất ít khi sử dụng giao diện trò chơi, lần trước cô cũng không nhớ đến chuyện này. Có lẽ Giang Vọng không biết cô còn có một giao diện trò chơi, cũng không biết đến những thẻ bài của cô.

Lâm Thanh Dụ day day ấn đường, đau đầu.

Sao bí mật gì cũng để cậu ấy gặp phải vậy.

Lâm Thanh Dụ thở dài: "Tại sao lại cho tôi mượn?"

Lục Lê chớp chớp mắt: "Anh có trả lại không ạ?"

Lâm Thanh Dụ liếc nhìn cô: "Được rồi. Nói xem em định cho tôi mượn bao nhiêu?"

Lục Lê: "... Anh xoay lưng lại trước đi."

Lâm Thanh Dụ: "?"

Lâm Thanh Dụ quay người lại, nghe thấy cô nhóc lúi húi không biết đang làm gì, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện này mà để Giang Nghiêu và Giang Vọng biết thì mình sẽ chết thế nào đây.

Lâm Thanh Dụ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đi mượn tiền một cô nhóc.

Người ta dám cho, mình vậy mà cũng dám nhận.

Mình đúng là đồ súc sinh, Lâm Thanh Dụ thầm nghĩ.

Lục Lê lén giấu chiếc thẻ ngân hàng đột nhiên xuất hiện đi, giả vờ lấy từ trong túi ra, cô chọc chọc Lâm Thanh Dụ: "Anh Dụ, cho anh này. Em cũng không biết trong đó có bao nhiêu tiền."

Lâm Thanh Dụ quay người lại: "..."

Cậu ấy không nhìn thẻ mà nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lê hỏi: "Tiền của ai, người nhà cho em à?"

Lục Lê lắc đầu: "Tiền của em."

Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Dụ cúi đầu, thở dài: "Được rồi, sau này em chính là tổ tông của tôi. Thứ này cầm cố cho em."

Nói xong, cậu ấy tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, mặt dây chuyền là một miếng ngọc bích loại tốt. Đây là mặt dây chuyền được làm từ miếng ngọc do ông nội cậu ấy đích thân cắt ra, để mừng cậu ấy chào đời.

Mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Dụ đưa thứ này cho người khác.

Lục Lê nhìn mặt dây chuyền trong tay, thứ này rất quý giá.

Cô thậm chí còn không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền. Vì vậy, cô lắc đầu: "Em không cần đâu."

Lâm Thanh Dụ xoa đầu cô: "Em không có quyền từ chối, ngày mai tôi viết giấy nợ cho em. Được rồi, tôi đi tìm Giang Vọng đây, em tự chơi đi, không làm phiền em tập đàn nữa."

Sau khi Lâm Thanh Dụ rời đi, Lục Lê âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì nhiệm vụ cốt truyện của cô cũng đã hoàn thành. Cô mơ hồ có một cảm giác, đợi cô hoàn thành tất cả cốt truyện của những thẻ bài này, hoặc là đợi độ hảo cảm của bọn họ đạt đến một giá trị nhất định, thì cô có thể rời đi.

Giang Vọng đang ở trong bếp, hoàn toàn không biết rằng…

Thiên thần của cậu đã đang chuẩn bị bỏ trốn rồi.

.

Buổi chiều mùa hè khiến người ta buồn ngủ.

Mấy ngày nay, Lâm Thanh Dụ vì chuyện của ban nhạc mà luôn chạy đôn chạy đáo bên ngoài, về đến nhà là lăn ra ngủ trên ghế sofa. Chỉ là bên tai luôn có tiếng động sột soạt, âm thanh nhỏ bé đó còn cố gắng hòa vào tiếng gió điều hòa.

Lâm Thanh Dụ cau mày, mở mắt ra, vừa hay bắt gặp ánh mắt hơi hoảng hốt của Lục Lê.

Cô nhóc cầm trên tay một chiếc chăn mỏng, nhìn động tác có vẻ như định đặt xuống rồi bỏ đi, nhưng lại bị cậu ấy bắt gặp.

"Xếp hành lý xong rồi à?" Giọng Lâm Thanh Dụ trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi, cậu ấy đưa tay nhận lấy chiếc chăn trong tay Lục Lê, ánh mắt rơi trên chiếc túi của cô: “Chuẩn bị ra ngoài hả?"

Lục Lê đứng thẳng người, vô thức hạ thấp giọng: "Dạ, em đến bệnh viện thăm thím ạ."

Gần đây Giang Nghiêu không xuất hiện, có lẽ là vì mẹ cậu ấy không được khỏe.

Lâm Thanh Dụ không nói nhiều, chỉ hỏi: "Giang Vọng đâu?"

Lục Lê đáp: "Anh ấy đến khu Tây rồi ạ. Anh Dụ, vậy em đi nhé."

Lâm Thanh Dụ còn chưa kịp nói câu "Có muốn tôi đi cùng không" thì cô nhóc đã chạy mất, như thể phía sau có mãnh thú đang đuổi theo vậy.

Lâm Thanh Dụ đắp chăn, nhắm mắt lại, nhớ đến ngày hôm đó đi ngân hàng kiểm tra số dư.

Cậu ấy thầm nghĩ, sau này cô nhóc này đúng là tổ tông của mình rồi.

Không lâu sau, cậu ấy chìm vào giấc ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Khi Lục Lê đến bệnh viện, Giang Nghiêu đang ngồi thẫn thờ ngoài phòng bệnh.

Cậu thiếu niên vốn tràn đầy sức sống, giờ đây lại cúi đầu ủ rũ, cả người trông vô cùng mệt mỏi. Lục Lê bước chậm lại, cô không giỏi đối mặt với những tình huống như thế này.

Nghe thấy tiếng động, Giang Nghiêu quay đầu nhìn.

Nhận ra Lục Lê, Giang Nghiêu mới gượng cười: "Lê Lê."

"Anh họ."

Lục Lê bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Nghiêu, nắm lấy tay cậu ấy.

Giang Nghiêu nắm chặt tay cô, mắt dần đỏ hoe: "Mẹ anh vừa mới ngủ, ba anh đang ở trong đó với mẹ. Lê Lê, mẹ anh... bà ấy thường xuyên đau đến mức không ngủ được, anh cũng thấy đau đớn lắm."

Lục Lê không nói gì, chỉ cúi đầu, áp má vào tay Giang Nghiêu.

Từ khi Giang Vọng lớn lên, cô rất ít khi cảm thấy khó chịu như vậy.

Giang Nghiêu còn nhỏ, chưa từng trải qua, cũng không hiểu ý nghĩa của sự chia ly.

Nhưng bọn họ, đều bị số phận cuốn đi, vô cùng bất lực.

Cùng lúc đó, tại đồn cảnh sát khu Tây.

Vài người đang cãi nhau ầm ĩ, giọng nam giọng nữ lẫn lộn, nước bọt văng tung tóe như mưa. Triệu Mộc đau đầu nghe bọn họ cãi vã, lại liếc mắt nhìn Giang Vọng bên cạnh, cậu dường như không liên quan gì đến chuyện này.

Anh ấy ở đây sốt ruột sốt gan, người báo cảnh sát lại bình tĩnh đến lạ.

Triệu Mộc đứng dậy, ngắt lời bọn họ: "Đừng có người này nói một câu, người kia nói một câu, tất cả mọi người đều quen biết nhau cả, để lại một người nói chuyện với tôi. Những người khác, Tiểu Trương, cậu hỏi từng người một."

Đám người trung niên kia xô đẩy nhau một hồi, cuối cùng đẩy một người phụ nữ ra.

Triệu Mộc vừa nhìn đã thấy buồn cười: "Hai người đàn ông các anh, mở miệng ra là nói mình là cậu của Giang Vọng, giờ lại không thèm lên tiếng nữa. Anh, chính anh, anh ở lại, những người khác đi theo đồng chí này."

Cuối cùng người đàn ông lớn tuổi nhất bị giữ lại.

Người này tự xưng là anh trai của Giang Liên.

Triệu Mộc cầm bút lên, hỏi: "Mấy người kéo đến nhà người ta làm gì vậy? Hàng xóm nói các người cách vài ngày lại đến gõ cửa, đây là quấy rối đấy biết không?"

Người đàn ông phủ nhận: "Tôi đến tìm em gái tôi, mẹ tôi già rồi, nhớ con gái."

Triệu Mộc không ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: "Chưa từng nghe nói Giang Liên còn có anh chị em nào khác, lần cuối cùng anh gặp Giang Liên là khi nào?"

Người đàn ông cúi đầu tính toán thời gian, ngập ngừng nói: "Gần hai mươi năm rồi. Những năm qua, nó chưa từng quan tâm đến ba mẹ tôi. Tôi đến tìm nó, là muốn nói về vấn đề... Vấn đề phụng dưỡng ấy!"

Triệu Mộc ghi lại lời người đàn ông nói, sau đó mới nói: "Giang Liên đã qua đời rồi."

"Chết rồi?!" Người đàn ông lập tức đứng bật dậy, trên khuôn mặt rám nắng hiện lên vẻ hoảng loạn: "Sao có thể chết được? Nó không phải đã lấy chồng rồi sao?"

Rõ ràng người kia nói với ông ta, Giang Liên đã bám được một người giàu có, còn sinh được một đứa con trai, sao có thể chết được? Vậy ông ta đi đâu đòi tiền đây? Nghĩ đến đây, người đàn ông nhìn về phía Giang Vọng.

Cậu thiếu niên cũng đang nhìn ông ta.

Đôi mắt đen láy lạnh lùng, con ngươi nhìn chằm chằm vào ông ta không chớp mắt, trông thật đáng sợ.

Người đàn ông bị ánh mắt này nhìn đến mức tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi: "Mày tên gì? Tao là cậu của mày."

Giang Vọng nhìn về phía Triệu Mộc: "Anh Mộc, anh biết rõ tình hình nhà em. Mấy người này có phải họ hàng của em hay không, không thể để bọn họ tự quyết định. Bọn họ đã làm phiền cuộc sống của em."

Triệu Mộc gật đầu: "Em về trước đi, anh điều tra rõ ràng sẽ thông báo cho em."

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Triệu Mộc biết rõ, người này tám chín phần mười là anh trai của Giang Liên. Chuyện như thế này bọn họ gặp nhiều rồi, không phải trong nhà có chuyện thì cũng là đến xin tiền.

Giang Vọng rời khỏi đồn cảnh sát, không về khu Tây, cũng không về số 32, mà đến nhà họ Giang.

Chuyện này, cậu thậm chí không cần đoán cũng biết là do ai làm. Nhà họ Giang hiện giờ, Giang Bắc Tâm không ở trong nước, Giang Nam Uý kiệt sức, ai lại thừa dịp lúc này ra tay với cậu?

Trên đường đến nhà họ Giang, Giang Vọng nhớ lại thời thơ ấu.

Nhớ lại lúc trước cậu không muốn về nhà họ Giang, không muốn tranh giành những thứ mà cậu khinh thường.

Nhưng những người đó lại hết lần này đến lần khác quấy rầy bọn họ, khiến Lục Lê vì cậu mà lo lắng đau lòng, đây là điều Giang Vọng không thể chịu đựng được nhất.

Thời tiết mùa hè thật thất thường, bầu trời trong xanh thoáng chốc đã bị mây đen che phủ.

Giang Vọng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như phủ một tầng sương mù.

Trời sắp đổi gió rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0