Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 45
2024-09-28 17:23:39
Bảy giờ tối.
Bị bỏ lại ở nhà cả ngày, Lâm Thanh Dụ tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, căn phòng vẫn tối om, không có một ai. Cậu ấy đang định gọi điện quấy rầy Giang Vọng thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
Lâm Thanh Dụ ngáp một cái, bật đèn lên đợi người.
Là Giang Vọng hay là cô nhóc kia?
Bóng dáng cao lớn xuất hiện trong sân, Lâm Thanh Dụ uể oải lên tiếng: "Giang Vọng, tôi đói rồi. Cô nhóc kia đâu rồi?"
"Ở bệnh viện." Giọng Giang Vọng bình tĩnh, dường như không khác gì ngày thường: "Tối muộn tôi sẽ đến đón em ấy."
Lâm Thanh Dụ nhướng mày: "Tâm trạng không tốt à?"
Giang Vọng không trả lời, đi thẳng vào bếp. Lâm Thanh Dụ cũng không hỏi nhiều, lên lầu tắm rửa, tỉnh táo một lúc rồi mới xuống nhà, mùi thơm đã lan tỏa từ trong bếp ra.
Đợi Lâm Thanh Dụ ăn được một miếng mì, Giang Vọng mới lên tiếng: "Giúp tôi một việc."
Lâm Thanh Dụ ngậm miếng mì trong miệng, nuốt cũng không được, mà nhả ra cũng không xong, thầm mắng Giang Vọng làm việc không có đạo đức. Bây giờ cậu ấy đang ở nhà người ta, trong miệng còn ngậm mì người ta vừa mới nấu, có muốn từ chối cũng không được.
Cậu ấy nuốt miếng mì xuống, cũng không nếm thử mùi vị, nói: "Cậu nói đi."
Giang Vọng nói: "Hai ngày nữa, Lục Lê phải đến Bắc Kinh tham dự cuộc thi. Chú út và Giang Nghiêu lúc này không đi được, tôi lại có chút việc gấp. Tôi không yên tâm giao Lục Lê cho Sầm Tuế, phiền anh đi cùng em ấy một ngày. Tôi sẽ cố gắng đến đó vào ngày thi đấu."
Lâm Thanh Dụ buông đũa xuống, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có vậy thôi sao, cậu làm tôi tưởng chuyện gì lớn lắm."
Giang Vọng bình tĩnh nói: "Đây chính là chuyện lớn."
Lâm Thanh Dụ thở dài: "Biết rồi, biết rồi."
Từ nay về sau, chuyện của Lục Lê, đối với cậu ấy mà nói cũng là chuyện lớn.
Đêm hè oi bức.
Giang Vọng đạp xe đến đón Lục Lê, cô nhoc nhóctừ trong bệnh viện đi ra, cả người ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi sau xe ôm lấy cậu, gục đầu vào lưng cậu không nhúc nhích. Cả đoạn đường đi đều không nói gì, Giang Vọng biết tâm trạng cô không tốt.
Đợi đến khi xe rẽ vào con ngõ nhỏ, đến địa phận quen thuộc. Lục Lê mới nhỏ giọng gọi: "Giang Vọng."
Giang Vọng "ừm" một tiếng, nói: "Anh đây."
Lần này, Giang Vọng dừng xe dưới gốc cây đa.
Cậu biết Lục Lê muốn tìm người tâm sự, trong nhà có Lâm Thanh Dụ, cô không quen bộc lộ những cảm xúc này trước mặt người khác. Đây cũng là một trong những lý do Giang Vọng có thể chịu đựng Lâm Thanh Dụ.
Trong lòng Lục Lê, cậu luôn là người đặc biệt nhất.
Tán cây đa rộng lớn, cành lá sum suê như tấm lưới dày đặc.
Ban ngày che nắng, ban đêm cũng là nơi hóng mát lý tưởng.
Giang Vọng dắt Lục Lê ngồi xuống, tự mình đi mua nước lạnh ở quán ven đường, lại sang nhà hàng xóm mượn một chiếc quạt, sau đó mới quay lại ngồi cạnh cô. Ban đêm muỗi nhiều, cậu phe phẩy quạt, xua đuổi lũ muỗi đáng ghét kia cho cô.
Lục Lê bưng ly nước lạnh lên uống một ngụm, ngọt lịm.
Cảm giác mát lạnh từ đầu lưỡi lan xuống cổ họng, dường như xua tan đi phần nào cái nóng bức.
"Thím sao rồi?" Giang Vọng nhìn sắc mặt cô, lên tiếng hỏi.
Lục Lê lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không ổn lắm. Bác sĩ đã đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch, lúc em đi, ông bà nội vừa mới đến. Chú bảo em về nhà trước, anh họ nhất định rất đau lòng."
Nói rồi, Lục Lê lại nhớ đến Giang Vọng.
Giang Nghiêu ở tuổi này còn không chịu đựng nổi, vậy Giang Vọng khi đó thì sao?
Lúc đó cậu chỉ có một mình, bên cạnh không có một người thân nào.
Lục Lê đặt ly nước xuống, nhích lại gần Giang Vọng, nhỏ giọng nói: "Anh, anh ôm em một cái đi."
Giang Vọng khựng lại một chút, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ, tay kia vẫn phe phẩy quạt cho cô.
Tư thế này, ở độ tuổi của bọn họ, đã quá mức thân mật rồi.
Nhưng lúc này Lục Lê không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nhỏ giọng trò chuyện với Giang Vọng, lấy sức mạnh từ cậu. Giống như lúc nhỏ, bọn họ nắm chặt tay nhau trong bóng tối.
Bọn họ chỉ có nhau thôi.
.
Một ngày trước khi thi đấu.
Lục Lê và Lâm Thanh Dụ đến sân bay, trên đường đi cô vẫn có chút buồn bã.
Lần này Giang Vọng không những không đi cùng cô, mà còn không tiễn cô. Cô liếc nhìn Lâm Thanh Dụ, nghi ngờ hỏi: "Anh Dụ, anh thật sự không biết anh trai em đi đâu sao? Anh lại lừa em phải không?"
Lâm Thanh Dụ giơ tay muốn búng trán cô: "Có khi nào tôi lừa em không?"
Lục Lê che đầu né đi: "Chuyện anh trai em đi đánh quyền đó!"
Lâm Thanh Dụ kéo bím tóc cô: "Con nhóc này, còn thù dai nữa. Lần này tôi thật sự không biết."
Lục Lê nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
Lâm Thanh Dụ bất đắc dĩ: "Thật mà. Tôi đúng là nợ hai đứa mà."
Nghe vậy, Lục Lê lại ủ rũ cúi đầu: "Gần đây anh trai lại bận rộn, có lúc chú Bùi cũng không tìm thấy anh ấy. Anh Dụ, anh nói xem anh trai lén lút đi làm gì vậy?"
Lâm Thanh Dụ thuận miệng nói: "Yêu đương rồi chăng?"
Yêu đương?
Mắt Lục Lê sáng lên, đột nhiên hưng phấn: "Thật sao?!"
Cô đã nói rồi, nhóc con nhà cô ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều người thích. Mấy năm nay, chuyện Giang Vọng không có bạn bè khiến Lục Lê đau đầu mãi, thậm chí cô gái có thiện cảm với cậu cũng chỉ có Diệp Tình Tinh.
Lâm Thanh Dụ dừng lại, nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhóc.
Đột nhiên nhận ra, Giang Vọng, tên ngốc đó, hoàn toàn là đơn phương.
Lâm Thanh Dụ thở dài: "Giả đấy. Đừng có mà nhìn đông nhìn tây nữa, ngoan ngoãn một chút đi."
Lục Lê: "..."
Tuy Giang Nam Uý không có thời gian đi cùng Lục Lê đến tham gia cuộc thi, nhưng anh ấy cũng đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Từ lúc xuống máy bay cho đến khi đến khách sạn, Lục Lê không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, Lâm Thanh Dụ chỉ là người xách túi mà thôi.
Khách sạn cách địa điểm thi đấu của Lục Lê không xa, phòng cô và Lâm Thanh Dụ ở cạnh nhau.
Sau khi ăn tối xong, hai người trở về phòng, Lâm Thanh Dụ tiếp tục bận rộn với chuyện của ban nhạc, Lục Lê gọi điện thoại cho Giang Vọng.
Bắc Kinh phồn hoa, từ phòng của Lục Lê nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp.
Lục Lê ngồi bên cửa sổ, trong điện thoại là tiếng tút tút do hệ thống báo bận, Giang Vọng không bắt máy. Cô lăn qua lăn lại một hồi, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, có lẽ Giang Vọng thật sự đang yêu đương rồi.
Lục Lê tự nhận mình là một người giám hộ tâm lý.
Nhưng ngoài ra, cô còn có chút tò mò.
Giang Vọng sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lục Lê nhắn tin cho Lâm Thanh Dụ.
[Lục Lê: Anh Dụ, anh đang làm gì vậy?]
[Lâm Thanh Dụ: ? Có chuyện gì thì nói.]
[Lục Lê: Anh với anh trai em thân nhau, anh nói xem anh trai em sẽ thích kiểu người như thế nào đi?]
Lâm Thanh Dụ ở phòng bên cạnh nhìn thấy tin nhắn này, khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ con nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ nhiều như vậy rồi. Cậu ấy trả lời: [Ngốc nghếch, dễ lừa, xinh đẹp.]
[Lục Lê: Anh nói bậy.]
Lâm Thanh Dụ thầm nghĩ chẳng lẽ không ngốc sao, cậu ấy không còn cách nào khác, đành phải nói: [Sau khi trở về tôi sẽ hỏi giúp em.]
[Lục Lê: Đừng quên đó!]
[Lâm Thanh Dụ: Đi ngủ đi, mai còn thi đấu.]
Buổi thi đấu của Lục Lê diễn ra vào buổi chiều cùng ngày.
Hậu trường tấp nập người ra vào, Lục Lê mặc chiếc váy dài nhiều lớp ngồi trong góc, Lâm Thanh Dụ ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, tiện thể che chắn những ánh mắt dò xét. Lâm Thanh Dụ cạo đầu đinh, đeo khuyên tai, vẻ mặt hung dữ, dù có đẹp trai đến đâu cũng dọa chạy không ít cô gái.
Lục Lê ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Anh Dụ, em lâu rồi không tập bài này, trước khi đến đây mới đàn lại một lần."
Lâm Thanh Dụ xoa đầu cô, nói: "Không sao, lên đó cứ chơi vui là được."
Cảm giác mềm mại, còn rất mịn màng.
Lâm Thanh Dụ cuối cùng cũng hiểu, tại sao Giang Vọng và Giang Nghiêu đều thích xoa đầu cô nhóc này.
Lục Lê: "..."
Cô vừa mới chải tóc xong mà.
Lục Lê vốn dĩ không còn áp lực thi đấu nữa, đáng lẽ ra phải rất thoải mái mới đúng.
Nhưng không biết tại sao, trước khi lên sân khấu, cô đột nhiên cảm thấy bất an, ngay sau đó, sự bất an của cô đã được chứng thực bởi giao diện trò chơi đột ngột hiện lên. Trong số các thẻ bài, có một thẻ bài đang phát sáng. Đó là thẻ bài của Giang Nghiêu.
Nội dung cốt truyện của thẻ bài thông báo: [Qua đời.]
Lục Lê dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Thanh Dụ: "Anh Dụ, chúng ta về đi."
Lâm Thanh Dụ hơi sững sờ: "Về đâu?"
Lục Lê xách váy, xoay người chạy ra ngoài: "Thành phố Hòa!"
Trước khi lên máy bay, Lâm Thanh Dụ gọi điện thoại cho Giang Vọng, nhưng cậu không bắt máy.
Cậu ấy đành phải gửi tin nhắn cho Giang Vọng. Còn Lục Lê, cô hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, trên người vẫn mặc trang phục biểu diễn, cũng không thay quần áo, mua vé chuyến bay sớm nhất rồi trực tiếp đến sân bay.
Lâm Thanh Dụ không hỏi, cũng không ngăn cản.
Bởi vì trông Lục Lê có vẻ không ổn lắm.
Khi máy bay từ Bắc Kinh bay đến thành phố Hòa hạ cánh, lúc đó đã là 8 giờ tối.
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Dụ ngồi dưới lầu bệnh viện, nhìn tin nhắn của Giang Vọng, thở dài. Lúc bọn họ lên máy bay, Giang Vọng cũng đang trên máy bay, chỉ là điểm đến của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Bây giờ Giang Vọng lại phải vội vàng quay trở lại.
Bệnh viện ban đêm rất yên tĩnh.
Lâm Thanh Dụ nằm trên ghế dài, trước mắt là những vì sao lấp lánh, bên tai là tiếng ve kêu râm ran của mùa hè.
Tòa nhà nội trú bên phải sáng đèn, bên trong là vô số sinh mệnh và gia đình. Khoảnh khắc này, trong đầu cậu ấy hiện lên rất nhiều suy nghĩ, về ba mẹ, người thân, ban nhạc, và cả hiện tại.
Người chết như đèn tắt, sẽ bị thế giới lãng quên.
Ít nhất mình phải để lại một điều gì đó, Lâm Thanh Dụ thầm nghĩ.
Lâm Thanh Dụ đứng dậy, quyết định sau này sẽ lừa cô nhóc kia vào ban nhạc của mình.
Cậu ấy muốn xây dựng một ban nhạc thật tốt, nghiêm túc hoàn thành mọi việc.
Gần 11 giờ, Lâm Thanh Dụ canh đúng giờ đến dưới lầu khoa nội trú đợi Giang Vọng.
Cả cổng bệnh viện chỉ có một mình cậu ấy đi đi lại lại khiến bảo vệ phải nhìn thêm vài lần. Khi ánh đèn xe lóe lên, Lâm Thanh Dụ đứng thẳng người, vẫy tay gọi: "Giang Vọng, ở đây!"
"Em ấy đâu?"
Cậu thiếu niên vội vàng bước xuống xe, câu đầu tiên chính là hỏi Lục Lê.
Lâm Thanh Dụ chỉ lên lầu: "Người ra vào nườm nượp, bây giờ chắc đã yên tĩnh rồi. Chúng ta lên đó chứ?"
Giang Vọng gật đầu, vừa đi vừa hỏi: "Điện thoại em ấy tắt máy à?"
Lâm Thanh Dụ đáp: "Từ lúc xuống máy bay, em ấy đã hồn bay phách lạc rồi. Sắp đến giờ lên sân khấu mà đột nhiên kéo tôi nói muốn quay về, tôi còn đang ngạc nhiên. Quay về mới biết xảy ra chuyện, linh cảm của con bé đó thật sự..."
Những lời còn lại, Lâm Thanh Dụ nuốt xuống.
Linh cảm sao?
Giang Vọng nhíu mày, hình như có gì đó không đúng lắm.
Thang máy dừng lại.
Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ vừa bước ra khỏi thang máy đã dừng lại, hai người đồng thời nhìn về phía bên phải…
Chiếc váy màu trắng tinh khôi như bông hoa nở rộ trải dài trên mặt đất.
Lục Lê cúi đầu, nước mắt rơi xuống cằm, cô ôm chặt cậu thiếu niên trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu ấy. Giang Nghiêu ngồi trên mặt đất, ôm chặt Lục Lê khóc nức nở.
Lâm Thanh Dụ có chút thất thần, cậu ấy như nhìn thấy thiên sứ thánh khiết dang rộng đôi cánh.
Ôm trọn lấy tất cả đau khổ, nước mắt, yêu hận.
Đối với cả Giang Vọng và Giang Nghiêu.
Đôi mắt của Giang Vọng tối đi, bàn tay rũ xuống siết chặt thành nắm đấm, cảm xúc như đang nhai nuốt lý trí của cậu. Phải cố gắng lắm Giang Vọng mới có thể kìm lại nỗi mong muốn cướp Lục Lê về.
Thừa nhận đi, Giang Vọng.
Mày chẳng những không muốn rời xa cô ấy mà còn muốn độc chiếm cô ấy nữa.
Bị bỏ lại ở nhà cả ngày, Lâm Thanh Dụ tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, căn phòng vẫn tối om, không có một ai. Cậu ấy đang định gọi điện quấy rầy Giang Vọng thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
Lâm Thanh Dụ ngáp một cái, bật đèn lên đợi người.
Là Giang Vọng hay là cô nhóc kia?
Bóng dáng cao lớn xuất hiện trong sân, Lâm Thanh Dụ uể oải lên tiếng: "Giang Vọng, tôi đói rồi. Cô nhóc kia đâu rồi?"
"Ở bệnh viện." Giọng Giang Vọng bình tĩnh, dường như không khác gì ngày thường: "Tối muộn tôi sẽ đến đón em ấy."
Lâm Thanh Dụ nhướng mày: "Tâm trạng không tốt à?"
Giang Vọng không trả lời, đi thẳng vào bếp. Lâm Thanh Dụ cũng không hỏi nhiều, lên lầu tắm rửa, tỉnh táo một lúc rồi mới xuống nhà, mùi thơm đã lan tỏa từ trong bếp ra.
Đợi Lâm Thanh Dụ ăn được một miếng mì, Giang Vọng mới lên tiếng: "Giúp tôi một việc."
Lâm Thanh Dụ ngậm miếng mì trong miệng, nuốt cũng không được, mà nhả ra cũng không xong, thầm mắng Giang Vọng làm việc không có đạo đức. Bây giờ cậu ấy đang ở nhà người ta, trong miệng còn ngậm mì người ta vừa mới nấu, có muốn từ chối cũng không được.
Cậu ấy nuốt miếng mì xuống, cũng không nếm thử mùi vị, nói: "Cậu nói đi."
Giang Vọng nói: "Hai ngày nữa, Lục Lê phải đến Bắc Kinh tham dự cuộc thi. Chú út và Giang Nghiêu lúc này không đi được, tôi lại có chút việc gấp. Tôi không yên tâm giao Lục Lê cho Sầm Tuế, phiền anh đi cùng em ấy một ngày. Tôi sẽ cố gắng đến đó vào ngày thi đấu."
Lâm Thanh Dụ buông đũa xuống, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có vậy thôi sao, cậu làm tôi tưởng chuyện gì lớn lắm."
Giang Vọng bình tĩnh nói: "Đây chính là chuyện lớn."
Lâm Thanh Dụ thở dài: "Biết rồi, biết rồi."
Từ nay về sau, chuyện của Lục Lê, đối với cậu ấy mà nói cũng là chuyện lớn.
Đêm hè oi bức.
Giang Vọng đạp xe đến đón Lục Lê, cô nhoc nhóctừ trong bệnh viện đi ra, cả người ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi sau xe ôm lấy cậu, gục đầu vào lưng cậu không nhúc nhích. Cả đoạn đường đi đều không nói gì, Giang Vọng biết tâm trạng cô không tốt.
Đợi đến khi xe rẽ vào con ngõ nhỏ, đến địa phận quen thuộc. Lục Lê mới nhỏ giọng gọi: "Giang Vọng."
Giang Vọng "ừm" một tiếng, nói: "Anh đây."
Lần này, Giang Vọng dừng xe dưới gốc cây đa.
Cậu biết Lục Lê muốn tìm người tâm sự, trong nhà có Lâm Thanh Dụ, cô không quen bộc lộ những cảm xúc này trước mặt người khác. Đây cũng là một trong những lý do Giang Vọng có thể chịu đựng Lâm Thanh Dụ.
Trong lòng Lục Lê, cậu luôn là người đặc biệt nhất.
Tán cây đa rộng lớn, cành lá sum suê như tấm lưới dày đặc.
Ban ngày che nắng, ban đêm cũng là nơi hóng mát lý tưởng.
Giang Vọng dắt Lục Lê ngồi xuống, tự mình đi mua nước lạnh ở quán ven đường, lại sang nhà hàng xóm mượn một chiếc quạt, sau đó mới quay lại ngồi cạnh cô. Ban đêm muỗi nhiều, cậu phe phẩy quạt, xua đuổi lũ muỗi đáng ghét kia cho cô.
Lục Lê bưng ly nước lạnh lên uống một ngụm, ngọt lịm.
Cảm giác mát lạnh từ đầu lưỡi lan xuống cổ họng, dường như xua tan đi phần nào cái nóng bức.
"Thím sao rồi?" Giang Vọng nhìn sắc mặt cô, lên tiếng hỏi.
Lục Lê lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không ổn lắm. Bác sĩ đã đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch, lúc em đi, ông bà nội vừa mới đến. Chú bảo em về nhà trước, anh họ nhất định rất đau lòng."
Nói rồi, Lục Lê lại nhớ đến Giang Vọng.
Giang Nghiêu ở tuổi này còn không chịu đựng nổi, vậy Giang Vọng khi đó thì sao?
Lúc đó cậu chỉ có một mình, bên cạnh không có một người thân nào.
Lục Lê đặt ly nước xuống, nhích lại gần Giang Vọng, nhỏ giọng nói: "Anh, anh ôm em một cái đi."
Giang Vọng khựng lại một chút, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ, tay kia vẫn phe phẩy quạt cho cô.
Tư thế này, ở độ tuổi của bọn họ, đã quá mức thân mật rồi.
Nhưng lúc này Lục Lê không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nhỏ giọng trò chuyện với Giang Vọng, lấy sức mạnh từ cậu. Giống như lúc nhỏ, bọn họ nắm chặt tay nhau trong bóng tối.
Bọn họ chỉ có nhau thôi.
.
Một ngày trước khi thi đấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lê và Lâm Thanh Dụ đến sân bay, trên đường đi cô vẫn có chút buồn bã.
Lần này Giang Vọng không những không đi cùng cô, mà còn không tiễn cô. Cô liếc nhìn Lâm Thanh Dụ, nghi ngờ hỏi: "Anh Dụ, anh thật sự không biết anh trai em đi đâu sao? Anh lại lừa em phải không?"
Lâm Thanh Dụ giơ tay muốn búng trán cô: "Có khi nào tôi lừa em không?"
Lục Lê che đầu né đi: "Chuyện anh trai em đi đánh quyền đó!"
Lâm Thanh Dụ kéo bím tóc cô: "Con nhóc này, còn thù dai nữa. Lần này tôi thật sự không biết."
Lục Lê nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
Lâm Thanh Dụ bất đắc dĩ: "Thật mà. Tôi đúng là nợ hai đứa mà."
Nghe vậy, Lục Lê lại ủ rũ cúi đầu: "Gần đây anh trai lại bận rộn, có lúc chú Bùi cũng không tìm thấy anh ấy. Anh Dụ, anh nói xem anh trai lén lút đi làm gì vậy?"
Lâm Thanh Dụ thuận miệng nói: "Yêu đương rồi chăng?"
Yêu đương?
Mắt Lục Lê sáng lên, đột nhiên hưng phấn: "Thật sao?!"
Cô đã nói rồi, nhóc con nhà cô ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều người thích. Mấy năm nay, chuyện Giang Vọng không có bạn bè khiến Lục Lê đau đầu mãi, thậm chí cô gái có thiện cảm với cậu cũng chỉ có Diệp Tình Tinh.
Lâm Thanh Dụ dừng lại, nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhóc.
Đột nhiên nhận ra, Giang Vọng, tên ngốc đó, hoàn toàn là đơn phương.
Lâm Thanh Dụ thở dài: "Giả đấy. Đừng có mà nhìn đông nhìn tây nữa, ngoan ngoãn một chút đi."
Lục Lê: "..."
Tuy Giang Nam Uý không có thời gian đi cùng Lục Lê đến tham gia cuộc thi, nhưng anh ấy cũng đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Từ lúc xuống máy bay cho đến khi đến khách sạn, Lục Lê không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, Lâm Thanh Dụ chỉ là người xách túi mà thôi.
Khách sạn cách địa điểm thi đấu của Lục Lê không xa, phòng cô và Lâm Thanh Dụ ở cạnh nhau.
Sau khi ăn tối xong, hai người trở về phòng, Lâm Thanh Dụ tiếp tục bận rộn với chuyện của ban nhạc, Lục Lê gọi điện thoại cho Giang Vọng.
Bắc Kinh phồn hoa, từ phòng của Lục Lê nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp.
Lục Lê ngồi bên cửa sổ, trong điện thoại là tiếng tút tút do hệ thống báo bận, Giang Vọng không bắt máy. Cô lăn qua lăn lại một hồi, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, có lẽ Giang Vọng thật sự đang yêu đương rồi.
Lục Lê tự nhận mình là một người giám hộ tâm lý.
Nhưng ngoài ra, cô còn có chút tò mò.
Giang Vọng sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lục Lê nhắn tin cho Lâm Thanh Dụ.
[Lục Lê: Anh Dụ, anh đang làm gì vậy?]
[Lâm Thanh Dụ: ? Có chuyện gì thì nói.]
[Lục Lê: Anh với anh trai em thân nhau, anh nói xem anh trai em sẽ thích kiểu người như thế nào đi?]
Lâm Thanh Dụ ở phòng bên cạnh nhìn thấy tin nhắn này, khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ con nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ nhiều như vậy rồi. Cậu ấy trả lời: [Ngốc nghếch, dễ lừa, xinh đẹp.]
[Lục Lê: Anh nói bậy.]
Lâm Thanh Dụ thầm nghĩ chẳng lẽ không ngốc sao, cậu ấy không còn cách nào khác, đành phải nói: [Sau khi trở về tôi sẽ hỏi giúp em.]
[Lục Lê: Đừng quên đó!]
[Lâm Thanh Dụ: Đi ngủ đi, mai còn thi đấu.]
Buổi thi đấu của Lục Lê diễn ra vào buổi chiều cùng ngày.
Hậu trường tấp nập người ra vào, Lục Lê mặc chiếc váy dài nhiều lớp ngồi trong góc, Lâm Thanh Dụ ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, tiện thể che chắn những ánh mắt dò xét. Lâm Thanh Dụ cạo đầu đinh, đeo khuyên tai, vẻ mặt hung dữ, dù có đẹp trai đến đâu cũng dọa chạy không ít cô gái.
Lục Lê ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Anh Dụ, em lâu rồi không tập bài này, trước khi đến đây mới đàn lại một lần."
Lâm Thanh Dụ xoa đầu cô, nói: "Không sao, lên đó cứ chơi vui là được."
Cảm giác mềm mại, còn rất mịn màng.
Lâm Thanh Dụ cuối cùng cũng hiểu, tại sao Giang Vọng và Giang Nghiêu đều thích xoa đầu cô nhóc này.
Lục Lê: "..."
Cô vừa mới chải tóc xong mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lê vốn dĩ không còn áp lực thi đấu nữa, đáng lẽ ra phải rất thoải mái mới đúng.
Nhưng không biết tại sao, trước khi lên sân khấu, cô đột nhiên cảm thấy bất an, ngay sau đó, sự bất an của cô đã được chứng thực bởi giao diện trò chơi đột ngột hiện lên. Trong số các thẻ bài, có một thẻ bài đang phát sáng. Đó là thẻ bài của Giang Nghiêu.
Nội dung cốt truyện của thẻ bài thông báo: [Qua đời.]
Lục Lê dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Thanh Dụ: "Anh Dụ, chúng ta về đi."
Lâm Thanh Dụ hơi sững sờ: "Về đâu?"
Lục Lê xách váy, xoay người chạy ra ngoài: "Thành phố Hòa!"
Trước khi lên máy bay, Lâm Thanh Dụ gọi điện thoại cho Giang Vọng, nhưng cậu không bắt máy.
Cậu ấy đành phải gửi tin nhắn cho Giang Vọng. Còn Lục Lê, cô hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, trên người vẫn mặc trang phục biểu diễn, cũng không thay quần áo, mua vé chuyến bay sớm nhất rồi trực tiếp đến sân bay.
Lâm Thanh Dụ không hỏi, cũng không ngăn cản.
Bởi vì trông Lục Lê có vẻ không ổn lắm.
Khi máy bay từ Bắc Kinh bay đến thành phố Hòa hạ cánh, lúc đó đã là 8 giờ tối.
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Dụ ngồi dưới lầu bệnh viện, nhìn tin nhắn của Giang Vọng, thở dài. Lúc bọn họ lên máy bay, Giang Vọng cũng đang trên máy bay, chỉ là điểm đến của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Bây giờ Giang Vọng lại phải vội vàng quay trở lại.
Bệnh viện ban đêm rất yên tĩnh.
Lâm Thanh Dụ nằm trên ghế dài, trước mắt là những vì sao lấp lánh, bên tai là tiếng ve kêu râm ran của mùa hè.
Tòa nhà nội trú bên phải sáng đèn, bên trong là vô số sinh mệnh và gia đình. Khoảnh khắc này, trong đầu cậu ấy hiện lên rất nhiều suy nghĩ, về ba mẹ, người thân, ban nhạc, và cả hiện tại.
Người chết như đèn tắt, sẽ bị thế giới lãng quên.
Ít nhất mình phải để lại một điều gì đó, Lâm Thanh Dụ thầm nghĩ.
Lâm Thanh Dụ đứng dậy, quyết định sau này sẽ lừa cô nhóc kia vào ban nhạc của mình.
Cậu ấy muốn xây dựng một ban nhạc thật tốt, nghiêm túc hoàn thành mọi việc.
Gần 11 giờ, Lâm Thanh Dụ canh đúng giờ đến dưới lầu khoa nội trú đợi Giang Vọng.
Cả cổng bệnh viện chỉ có một mình cậu ấy đi đi lại lại khiến bảo vệ phải nhìn thêm vài lần. Khi ánh đèn xe lóe lên, Lâm Thanh Dụ đứng thẳng người, vẫy tay gọi: "Giang Vọng, ở đây!"
"Em ấy đâu?"
Cậu thiếu niên vội vàng bước xuống xe, câu đầu tiên chính là hỏi Lục Lê.
Lâm Thanh Dụ chỉ lên lầu: "Người ra vào nườm nượp, bây giờ chắc đã yên tĩnh rồi. Chúng ta lên đó chứ?"
Giang Vọng gật đầu, vừa đi vừa hỏi: "Điện thoại em ấy tắt máy à?"
Lâm Thanh Dụ đáp: "Từ lúc xuống máy bay, em ấy đã hồn bay phách lạc rồi. Sắp đến giờ lên sân khấu mà đột nhiên kéo tôi nói muốn quay về, tôi còn đang ngạc nhiên. Quay về mới biết xảy ra chuyện, linh cảm của con bé đó thật sự..."
Những lời còn lại, Lâm Thanh Dụ nuốt xuống.
Linh cảm sao?
Giang Vọng nhíu mày, hình như có gì đó không đúng lắm.
Thang máy dừng lại.
Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ vừa bước ra khỏi thang máy đã dừng lại, hai người đồng thời nhìn về phía bên phải…
Chiếc váy màu trắng tinh khôi như bông hoa nở rộ trải dài trên mặt đất.
Lục Lê cúi đầu, nước mắt rơi xuống cằm, cô ôm chặt cậu thiếu niên trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu ấy. Giang Nghiêu ngồi trên mặt đất, ôm chặt Lục Lê khóc nức nở.
Lâm Thanh Dụ có chút thất thần, cậu ấy như nhìn thấy thiên sứ thánh khiết dang rộng đôi cánh.
Ôm trọn lấy tất cả đau khổ, nước mắt, yêu hận.
Đối với cả Giang Vọng và Giang Nghiêu.
Đôi mắt của Giang Vọng tối đi, bàn tay rũ xuống siết chặt thành nắm đấm, cảm xúc như đang nhai nuốt lý trí của cậu. Phải cố gắng lắm Giang Vọng mới có thể kìm lại nỗi mong muốn cướp Lục Lê về.
Thừa nhận đi, Giang Vọng.
Mày chẳng những không muốn rời xa cô ấy mà còn muốn độc chiếm cô ấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro