Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 46
2024-09-28 17:23:39
Sau tang lễ, Giang Nghiêu vẫn ủ rũ suốt một khoảng thời gian rất dài.
Lục Lê còn vì chuyện này mà đến nhà Giang Nam Úy ở non nửa tháng.
Trong những ngày hè oi bức nhất, trong sân nhà số 32 thường chỉ có hai người Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ. Lâm Thanh Dụ còn độc chiếm phòng nhạc của Lục Lê, bỏ vào đó đủ loại nhạc cụ từ guitar cho đến bass.
"Giang Vọng?" Lâm Thanh Dụ ngẩng cổ gọi vọng xuống lầu: "Có phải hôm nay cô nhóc về đúng không?"
Lâm Thanh Dụ nhìn kỹ lại thì thấy Giang Vọng đang ngồi dưới tàng cây, đẽo gọt miếng gỗ nhỏ của mình. Trong khoảng thời gian này Lục Lê không ở nhà, Giang Vọng thường rơi vào trạng thái như thế.
Còn Lâm Thanh Dụ thì tập trung viết nhạc của mình, không đi làm phiền cậu.
Giang Vọng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Ừ, về ăn trưa. Anh muốn ăn gì, tôi chuẩn bị ra ngoài đây."
Lâm Thanh Dụ cũng muốn ra ngoài để tìm cảm hứng, bèn nói: "Để tôi đi với cậu."
...
Chín giờ sáng, Giang Nam Úy đưa Lục Lê đến trước cửa nhà.
Không thể phủ nhận, trong những ngày có Lục Lê bên cạnh, anh ấy cảm thấy nỗi đau cũng vơi đi phần nào. Anh ấy hơi cúi người xoa đầu Lục Lê, dịu dàng nói: "Cảm ơn Lê Lê vì khoảng thời gian qua nhé."
Lục Lê cười tít mắt, đáp: "Cảm ơn chú đã đưa cháu về."
Giang Nam Úy không khỏi tiếc nuối, nếu như trước đây anh ấy trộm Lục Lê về thì tốt biết mấy.
Anh ấy nhếch môi, nói: "Vậy chú về đây, chắc anh cháu nhớ cháu lắm rồi đấy."
Lục Lê ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Lục Lê nhìn bóng Giang Nam Úy rời đi.
Mất vợ khiến người đàn ông này gầy đi rất nhiều, thậm chí đến gần đây trên khuôn mặt anh ấy mới có nụ cười trở lại. Anh ấy vẫn ấm áp và kiên nhẫn, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, nhưng cũng giống như chẳng thay đổi gì.
Còn Giang Nghiêu... Rồi cậu ấy cũng sẽ ổn thôi.
Lục Lê cụp mắt, gạt suy nghĩ sang một bên rồi mở cửa sân.
"Cô nhóc kia!"
Lục Lê còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, giọng nói khàn khàn của thiếu niên rất dễ nhận ra.
Lục Lê quay đầu lại nhìn...
Thấy Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đang đứng cách đó không xa, tay cả hai đều xách túi, trông có vẻ là vừa đi chợ về. Mùa hè oi bức nên hai thiếu niên đều mặc áo thun trắng, dáng người cao ráo, lúc đứng cạnh nhau trông vô cùng “mát mắt”.
Khó trách lại có nhiều người thích họ đến vậy.
Ngoài ngoại hình xuất sắc thì họ còn là những người cực kỳ ưu tú.
Lục Lê ngây người một lát, đến tận khi đối diện với đôi mắt đen như mực của Giang Vọng mới hoàn hồn lại, gọi: "Em chào anh trai, chào anh A Dụ."
Lâm Thanh Dụ nhướng mày, quay sang hỏi Giang Vọng: "Sao con nhóc này lại tỏ vẻ xa lạ thế nhỉ? Giống như mấy đứa nhỏ bị đưa về nhà ông bà ngoại để nghỉ hè, lúc về cứ như không thân quen ai ở đây."
Giang Vọng lạnh lùng đáp: "Không biết ăn nói thì đừng nói."
Lâm Thanh Dụ: "?"
Cậu ấy không hài lòng: "Cậu tỏ ra hung dữ với ai đấy?"
Giang Vọng nhét cái túi trong tay vào lòng Lâm Thanh Dụ, sau đó đi thẳng về phía Lục Lê.
Thiếu niên cao gầy càng ngày càng gần.
Lục Lê lặng lẽ đứng chờ, nửa tháng không gặp, thoạt nhìn Giang Vọng có gì đó là lạ.
Anh rủ mắt, nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì, nhìn đến khi Lục Lê thấy mất tự nhiên mới nói: "Gầy hơn rồi."
Lục Lê khẽ phản bác: "Có gầy đâu."
Vừa dứt lời, đột nhiên Giang Vọng đã vươn tay bế cô lên, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn đó như thể không tốn chút sức nào.
Lục Lê trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Giang Vọng không đợi cô nói gì đã buông tay ra, giọng điệu thản nhiên: "Gầy đi ít nhất cả ký đấy."
Lục Lê: "..."
Cô quay đầu đi với vẻ mất tự nhiên, trên eo phảng phất vẫn còn cảm nhận được sức nóng đó.
Lâm Thanh Dụ tiến lại gần, Lục Lê không nhịn được lẩm bẩm: "Anh trai bị anh A Dụ dạy hư rồi."
Lâm Thanh Dụ: "?"
Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?
Đã nửa tháng rồi Lục Lê không về nhà, nên sau khi về nhìn đâu cũng thấy thoải mái. Cô không chê nóng, kéo một cái ghế nhỏ tới dưới tàng cây quýt để hóng mát, chống cằm nhìn trái ngó phải, lúc thì ngắm hoa lúc thì nhìn sâu.
Lâm Thanh Dụ nhìn ra từ nhà bếp, giơ tay đẩy Giang Vọng một cái: "Cậu đi chơi với cô nhóc một lát đi."
Giang Vọng ngước mắt lên, thấy Lục Lê nhặt đoạn dây thừng của cậu lên chơi, đó là sợi dây mà thường ngày cậu dùng để tập kết nút thắt.
Cậu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Dụ một cái, hỏi: "Một mình anh ở đây có được không?"
Lâm Thanh Dụ nhíu mày: "Sao lại không được?"
Trong sân, Lục Lê cúi đầu cầm dây thừng trong tay, cố gắng nhớ lại nút thắt mình đã thấy trên đảo và động tác của Giang Vọng khi thắt nó.
Rõ ràng khi nằm trong tay Giang Vọng thì các thao tác trông rất dễ, thế nhưng cô loay hoay một hồi vẫn không thắt được nút.
"Đang làm gì đấy?"
Giọng nói trầm trầm của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Lục Lê giật mình, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng.
Chỉ mới nửa tháng mà cậu đã cao hơn một chút, nếu ba năm trước cậu là cây bạch dương nhỏ, thì bây giờ cậu đã không còn liên quan gì đến những từ ngữ về tuổi thiếu niên nữa.
Vóc dáng cậu cao lớn và rắn rỏi, vai lưng cũng dày rộng hơn.
Lục Lê thu hồi ánh mắt, lắc dây thừng trong tay: "Đang thắt nút dây."
Giang Vọng ngồi xuống bậc thang bên cạnh, xòe tay ra trước mặt cô, nói: "Để anh dạy em."
Lục Lê tự giác đưa sợi dây cho cậu, sau đó lại lén nhìn Giang Vọng một cái, nhớ tới cái câu "yêu rồi" mà Lâm Thanh Dụ thuận miệng nói ở sân bay, cô không kìm được hỏi: "Anh này, ừm... chuyện là, khụ..."
Vừa lên tiếng đã ấp úng rồi.
Khiến Giang Vọng phải ngước mắt lên nhìn cô: "Muốn nói cái gì?"
Lục Lê nghĩ thầm đây là nhóc con của mình thì có gì phải ngại chứ, thế là quyết tâm hỏi: "Lên cấp ba rồi, thích người khác là chuyện bình thường, nhưng không được làm ảnh hưởng đến việc học. Biết chưa?"
Tay Giang Vọng lập tức dừng lại, đôi mắt đen láy dâng lên vẻ lạnh lùng, hỏi ngược lại: "Thích người khác? Anh thích ai?"
Lục Lê: "..."
Đột nhiên lại hung dữ làm gì.
Lục Lê hắng giọng một cái: "Thì nói với anh một tiếng vậy thôi, nếu yêu đương thì không cần giấu giếm đâu. Em cũng không còn là trẻ con nữa, không cần để ý đến em..."
Dần dần, cô không nói nổi nữa.
Vì rõ ràng thiếu niên trước mặt không thích nghe, cậu cúi đầu xuống, không nhìn cô cũng không nói lời nào.
Lục Lê lẩm bẩm: "Em không nói nữa là được chứ gì, mặc kệ anh."
"Lục Lê." Giang Vọng đột nhiên cất tiếng gọi cô, giọng nói hơi lạnh: "Anh chỉ nói một lần thôi."
Lục Lê trừng mắt nhìn cậu: "Nói thì nói đi, hung dữ với em làm gì?"
Dường như Giang Vọng cũng nhận ra mình phản ứng quá mức rồi, bèn dịu giọng hơn một chút: "Anh không bảo em đừng quan tâm anh. Chỉ là anh tạm thời không có ý định này, nếu có thì anh sẽ tự nói với em."
Lục Lê chớp mắt, cảm thấy nhóc con ngoan ngoãn của mình đã quay lại rồi.
Một lát sau, Lục Lê lầu bầu rồi chuyển đề tài: "Cậu muốn dạy em thắt nút gì thế?"
Giang Vọng đưa tay ra, giọng trầm trầm: "Đây là nút dẹt mà em từng thấy. Dùng bên trái đè lên bên phải, sau đó dùng bên phải đè lên bên trái, loại nút thắt này có từ rất lâu rồi, nhưng lại rất đơn giản."
Lục Lê nhìn chằm chằm vào tay Giang Vọng, những ngón tay thon dài kia vòng tới vòng lui một cách linh hoạt, nháy mắt đã thắt xong một nút.
Cô tò mò hỏi: "Còn nút thắt gì nữa?"
Giang Vọng tháo nút ra, đổi sang một loại khác: "Đây là nút thợ dệt, dùng để nối hai sợi dây có độ dày khác nhau, là một loại nút nối. Còn đây là nút tai thỏ, dùng trong những lúc leo trèo..."
Lục Lê nhìn đến hoa cả mắt, có cảm giác mình không thể nhớ nổi cái nào.
Giang Vọng thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô nhóc là biết cô không hiểu gì, thế là cậu tháo hết dây ra, nói: "Dạy em hai cái. Một cái là ‘ông vua của các loại nút’, một cái là ‘bà hoàng các loại nút’."
Lục Lê đáp: "Em biết! Nút thắt dây giày là ‘bà hoàng các loại nút’."
Giang Vọng mỉm cười: "Ừ, lần trước đã nói với em rồi. Cái còn lại là nút ghế đơn, hay còn được gọi là nút bowline, được sử dụng rất phổ biến. Trong đội cứu hộ rất hay dùng loại nút thắt này, ví dụ như để cứu hộ dưới giếng sâu. Cậu thử đi."
Lục Lê quan sát Giang Vọng thắt hai lần, lẩm bẩm lặp lại: "... Vòng qua dây chính, kéo đầu dây, siết chặt lại, em biết rồi! Vì kéo không ra nên rất chắc chắn."
Giang Vọng nói: "Ừ, độ an toàn rất cao."
Lục Lê cười tít mắt nói: "Vậy là nó đại biểu cho sự an toàn rồi."
Lúc này, Lục Lê và Giang Vọng đều không ngờ rằng, nút thắt này sẽ trở thành tin tức trao đổi cuối cùng giữa hai người.
.
Vào ngày công bố điểm thi tuyển sinh cấp ba, Giang Nam Úy nhận điện thoại suốt cả ngày.
Anh ấy đều trả lời bằng giọng điềm tĩnh, nói rằng còn phải hỏi ý kiến của cháu gái đã.
Mặc dù nói vậy nhưng hầu hết các trường đều không ôm hy vọng gì nhiều, vì ai cũng chắc chắn cô bé này sẽ vào trường Trung học phổ thông số Một, ngay cả Giang Nam Úy cũng nghĩ như vậy.
Giang Vọng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia xa Lục Lê.
Đối với cậu thì điều này là chuyện rất khó để làm quen được.
Vì chuyện này mà tâm trạng của Giang Vọng không được vui vẻ trong suốt cả buổi chiều.
Trong phòng đàn, Lâm Thanh Dụ mới cầm guitar lên thử âm là Giang Vọng đã đến gõ cửa, đồng thời còn ném lại hai từ lạnh như băng: "Ồn quá."
Nói xong, cậu cũng không ở lại thêm nữa mà ra sân ngồi.
Lâm Thanh Dụ lập tức khó chịu: "Cô nhóc chơi đàn thì được còn tôi thì không à. Giang Vọng, tôi ở đây hơn nửa năm rồi, dù gì thì chúng ta cũng phải có chút tình cảm chứ?"
Lâm Thanh Dụ bước ra khỏi phòng đàn, ngồi xuống bậc thang, hai tay gác sau đầu, duỗi thẳng chân, lười biếng nói: "Tôi thấy cậu bực bội không phải vì không thể học cùng trường với con bé. Mà là vì con bé đi tìm Giang Nghiêu đúng không?"
Giang Vọng cúi đầu, cầm con dao khắc, không đáp lời.
Lâm Thanh Dụ hừ nhẹ một tiếng, cầm điện thoại gõ chữ lạch cạch.
Giang Vọng ngước mắt lên nhìn cậu ấy một cái, nhưng lần này không nói cậu ấy làm ồn nữa.
Gõ vào khung trò chuyện được một nửa, Lâm Thanh Dụ lại xóa đi, thay bằng tin nhắn thoại: "Cô nhóc à, em đang làm gì đấy? Tối nay có về ăn cơm không, bọn tôi có thể đến ăn ké được không?"
Gửi xong, Lâm Thanh Dụ bắt đầu chơi điện thoại.
Còn Giang Vọng tiếp tục khắc miếng gỗ nhỏ kia.
Trong hai người có vẻ như đang làm việc của mình, nhưng thực ra đều đang chờ tiếng điện thoại vang lên.
Chỉ là chờ mãi mà cái điện thoại kia cứ như khúc gỗ, không thấy vang.
Đến khi mặt trời sắp lặn, Lâm Thanh Dụ ngồi đến mỏi lưng rồi, điện thoại mới vang lên tiếng "ting ting".
Lâm Thanh Dụ lén liếc sang bên kia một cái, quả nhiên thấy động tác của Giang Vọng đã dừng lại.
Cậu ấy nhịn cười, giả vờ bình tĩnh mở tin nhắn thoại của Lục Lê lên.
Nghe giọng cô nhóc này là biết đang rất vui vẻ: "Anh A Dụ à, em và anh họ đang ở công viên giải trí. Tối nay tính đi ăn lẩu, anh và anh trai có muốn đến chung không?"
"Trời nóng cỡ này còn đi ăn lẩu hả?" Lâm Thanh Dụ rầu rĩ.
Lục Lê lầu bầu trách móc cậu ấy: "Anh không hiểu được đâu, mùa nào trong năm cũng ăn được hết!"
Nói rồi, Lục Lê gửi địa chỉ qua.
Lâm Thanh Dụ nhìn Giang Vọng một cái, hỏi: "Có đi không?"
Giang Vọng lặng lẽ đứng lên.
Lúc Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đến trung tâm thương mại thì Giang Nghiêu đang xếp hàng mua kem cho Lục Lê. Cô ôm búp bê đứng đợi bên cạnh, buồn chán dùng mũi chân vẽ vòng tròn dưới đất.
Họ đứng nhìn từ xa, thấy có hai nam sinh đến gần bắt chuyện vài câu với cô.
Cô nhóc mím môi, lắc đầu không nói gì, khi họ tiến lại gần hơn thì cô chạy đi tìm Giang Nghiêu. Giang Nghiêu quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái, thế là bọn họ bỏ chạy.
Nói thật, nếu bọn họ không biết quan hệ giữa Lục Lê và Giang Nghiêu.
Thì ai cũng sẽ cho rằng hai đứa bé này có mối quan hệ không bình thường.
Lâm Thanh Dụ nghĩ thầm, lần này chắc chắn sự ghen tuông của người nào đó lại dấy lên nữa rồi.
Bọn họ không vội đến gần mà đứng chờ ở gần đó.
Trong lúc chờ, Lâm Thanh Dụ hỏi bâng quơ: "Có phải cô nhóc kia có vẻ hơi sợ người lạ không? Từ nhỏ đã vậy rồi à?"
"Ừ." Nhắc đến Lục Lê, Giang Vọng mới chịu nói nhiều hơn một chút: “Gần đây đã khá hơn rồi, hồi nhỏ thì hơi nặng. Lúc mới chuyển đến, em ấy rất sợ nên đi chào hỏi hàng xóm cũng phải kéo tôi theo."
Lâm Thanh Dụ liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cậu đúng là khúc gỗ."
Giang Vọng im lặng trong thoáng chốc, nói: "Em ấy đã chăm lo cho tôi rất nhiều."
Bất kể năm đó Lục Lê đến bên cạnh cậu vì lý do gì thì đối với Giang Vọng, vào thời điểm đó, nơi đó, ngoài Lục Lê ra không còn ai có thể ở lại bên cạnh cậu cả.
Nếu người đó không phải Lục Lê thì hiện giờ cậu ở đâu cũng được.
Cuộc sống lúc nhỏ của Giang Vọng và Lục Lê trôi qua như thế nào, chỉ có hai người mới hiểu rõ nhất.
Lâm Thanh Dụ tự hiểu, tình cảm này là thứ người ngoài không thể chen vào được.
"Anh trai! Anh A Dụ!"
Lục Lê tinh mắt, vừa nhận được kem, quay đầu đã thấy Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ.
Lâm Thanh Dụ giơ tay vẫy vẫy, sải bước tới gần bọn họ cùng Giang Vọng. Chờ khi tới gần, chuyện đầu tiên Lâm Thanh Dụ làm là khoác vai Giang Nghiêu, nói: "Ăn lẩu mà không rủ tôi à?"
Giang Nghiêu trợn mắt: "Trước đây Giang Vọng tranh em gái với tôi đã đành, giờ đến lượt cậu là sao?"
Lâm Thanh Dụ cười khẩy, ghé vào tai cậu ấy nói một câu.
"Cái đệt?!"
Lục Lê còn vì chuyện này mà đến nhà Giang Nam Úy ở non nửa tháng.
Trong những ngày hè oi bức nhất, trong sân nhà số 32 thường chỉ có hai người Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ. Lâm Thanh Dụ còn độc chiếm phòng nhạc của Lục Lê, bỏ vào đó đủ loại nhạc cụ từ guitar cho đến bass.
"Giang Vọng?" Lâm Thanh Dụ ngẩng cổ gọi vọng xuống lầu: "Có phải hôm nay cô nhóc về đúng không?"
Lâm Thanh Dụ nhìn kỹ lại thì thấy Giang Vọng đang ngồi dưới tàng cây, đẽo gọt miếng gỗ nhỏ của mình. Trong khoảng thời gian này Lục Lê không ở nhà, Giang Vọng thường rơi vào trạng thái như thế.
Còn Lâm Thanh Dụ thì tập trung viết nhạc của mình, không đi làm phiền cậu.
Giang Vọng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Ừ, về ăn trưa. Anh muốn ăn gì, tôi chuẩn bị ra ngoài đây."
Lâm Thanh Dụ cũng muốn ra ngoài để tìm cảm hứng, bèn nói: "Để tôi đi với cậu."
...
Chín giờ sáng, Giang Nam Úy đưa Lục Lê đến trước cửa nhà.
Không thể phủ nhận, trong những ngày có Lục Lê bên cạnh, anh ấy cảm thấy nỗi đau cũng vơi đi phần nào. Anh ấy hơi cúi người xoa đầu Lục Lê, dịu dàng nói: "Cảm ơn Lê Lê vì khoảng thời gian qua nhé."
Lục Lê cười tít mắt, đáp: "Cảm ơn chú đã đưa cháu về."
Giang Nam Úy không khỏi tiếc nuối, nếu như trước đây anh ấy trộm Lục Lê về thì tốt biết mấy.
Anh ấy nhếch môi, nói: "Vậy chú về đây, chắc anh cháu nhớ cháu lắm rồi đấy."
Lục Lê ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Lục Lê nhìn bóng Giang Nam Úy rời đi.
Mất vợ khiến người đàn ông này gầy đi rất nhiều, thậm chí đến gần đây trên khuôn mặt anh ấy mới có nụ cười trở lại. Anh ấy vẫn ấm áp và kiên nhẫn, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, nhưng cũng giống như chẳng thay đổi gì.
Còn Giang Nghiêu... Rồi cậu ấy cũng sẽ ổn thôi.
Lục Lê cụp mắt, gạt suy nghĩ sang một bên rồi mở cửa sân.
"Cô nhóc kia!"
Lục Lê còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, giọng nói khàn khàn của thiếu niên rất dễ nhận ra.
Lục Lê quay đầu lại nhìn...
Thấy Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đang đứng cách đó không xa, tay cả hai đều xách túi, trông có vẻ là vừa đi chợ về. Mùa hè oi bức nên hai thiếu niên đều mặc áo thun trắng, dáng người cao ráo, lúc đứng cạnh nhau trông vô cùng “mát mắt”.
Khó trách lại có nhiều người thích họ đến vậy.
Ngoài ngoại hình xuất sắc thì họ còn là những người cực kỳ ưu tú.
Lục Lê ngây người một lát, đến tận khi đối diện với đôi mắt đen như mực của Giang Vọng mới hoàn hồn lại, gọi: "Em chào anh trai, chào anh A Dụ."
Lâm Thanh Dụ nhướng mày, quay sang hỏi Giang Vọng: "Sao con nhóc này lại tỏ vẻ xa lạ thế nhỉ? Giống như mấy đứa nhỏ bị đưa về nhà ông bà ngoại để nghỉ hè, lúc về cứ như không thân quen ai ở đây."
Giang Vọng lạnh lùng đáp: "Không biết ăn nói thì đừng nói."
Lâm Thanh Dụ: "?"
Cậu ấy không hài lòng: "Cậu tỏ ra hung dữ với ai đấy?"
Giang Vọng nhét cái túi trong tay vào lòng Lâm Thanh Dụ, sau đó đi thẳng về phía Lục Lê.
Thiếu niên cao gầy càng ngày càng gần.
Lục Lê lặng lẽ đứng chờ, nửa tháng không gặp, thoạt nhìn Giang Vọng có gì đó là lạ.
Anh rủ mắt, nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì, nhìn đến khi Lục Lê thấy mất tự nhiên mới nói: "Gầy hơn rồi."
Lục Lê khẽ phản bác: "Có gầy đâu."
Vừa dứt lời, đột nhiên Giang Vọng đã vươn tay bế cô lên, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn đó như thể không tốn chút sức nào.
Lục Lê trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Giang Vọng không đợi cô nói gì đã buông tay ra, giọng điệu thản nhiên: "Gầy đi ít nhất cả ký đấy."
Lục Lê: "..."
Cô quay đầu đi với vẻ mất tự nhiên, trên eo phảng phất vẫn còn cảm nhận được sức nóng đó.
Lâm Thanh Dụ tiến lại gần, Lục Lê không nhịn được lẩm bẩm: "Anh trai bị anh A Dụ dạy hư rồi."
Lâm Thanh Dụ: "?"
Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?
Đã nửa tháng rồi Lục Lê không về nhà, nên sau khi về nhìn đâu cũng thấy thoải mái. Cô không chê nóng, kéo một cái ghế nhỏ tới dưới tàng cây quýt để hóng mát, chống cằm nhìn trái ngó phải, lúc thì ngắm hoa lúc thì nhìn sâu.
Lâm Thanh Dụ nhìn ra từ nhà bếp, giơ tay đẩy Giang Vọng một cái: "Cậu đi chơi với cô nhóc một lát đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vọng ngước mắt lên, thấy Lục Lê nhặt đoạn dây thừng của cậu lên chơi, đó là sợi dây mà thường ngày cậu dùng để tập kết nút thắt.
Cậu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Dụ một cái, hỏi: "Một mình anh ở đây có được không?"
Lâm Thanh Dụ nhíu mày: "Sao lại không được?"
Trong sân, Lục Lê cúi đầu cầm dây thừng trong tay, cố gắng nhớ lại nút thắt mình đã thấy trên đảo và động tác của Giang Vọng khi thắt nó.
Rõ ràng khi nằm trong tay Giang Vọng thì các thao tác trông rất dễ, thế nhưng cô loay hoay một hồi vẫn không thắt được nút.
"Đang làm gì đấy?"
Giọng nói trầm trầm của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Lục Lê giật mình, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng.
Chỉ mới nửa tháng mà cậu đã cao hơn một chút, nếu ba năm trước cậu là cây bạch dương nhỏ, thì bây giờ cậu đã không còn liên quan gì đến những từ ngữ về tuổi thiếu niên nữa.
Vóc dáng cậu cao lớn và rắn rỏi, vai lưng cũng dày rộng hơn.
Lục Lê thu hồi ánh mắt, lắc dây thừng trong tay: "Đang thắt nút dây."
Giang Vọng ngồi xuống bậc thang bên cạnh, xòe tay ra trước mặt cô, nói: "Để anh dạy em."
Lục Lê tự giác đưa sợi dây cho cậu, sau đó lại lén nhìn Giang Vọng một cái, nhớ tới cái câu "yêu rồi" mà Lâm Thanh Dụ thuận miệng nói ở sân bay, cô không kìm được hỏi: "Anh này, ừm... chuyện là, khụ..."
Vừa lên tiếng đã ấp úng rồi.
Khiến Giang Vọng phải ngước mắt lên nhìn cô: "Muốn nói cái gì?"
Lục Lê nghĩ thầm đây là nhóc con của mình thì có gì phải ngại chứ, thế là quyết tâm hỏi: "Lên cấp ba rồi, thích người khác là chuyện bình thường, nhưng không được làm ảnh hưởng đến việc học. Biết chưa?"
Tay Giang Vọng lập tức dừng lại, đôi mắt đen láy dâng lên vẻ lạnh lùng, hỏi ngược lại: "Thích người khác? Anh thích ai?"
Lục Lê: "..."
Đột nhiên lại hung dữ làm gì.
Lục Lê hắng giọng một cái: "Thì nói với anh một tiếng vậy thôi, nếu yêu đương thì không cần giấu giếm đâu. Em cũng không còn là trẻ con nữa, không cần để ý đến em..."
Dần dần, cô không nói nổi nữa.
Vì rõ ràng thiếu niên trước mặt không thích nghe, cậu cúi đầu xuống, không nhìn cô cũng không nói lời nào.
Lục Lê lẩm bẩm: "Em không nói nữa là được chứ gì, mặc kệ anh."
"Lục Lê." Giang Vọng đột nhiên cất tiếng gọi cô, giọng nói hơi lạnh: "Anh chỉ nói một lần thôi."
Lục Lê trừng mắt nhìn cậu: "Nói thì nói đi, hung dữ với em làm gì?"
Dường như Giang Vọng cũng nhận ra mình phản ứng quá mức rồi, bèn dịu giọng hơn một chút: "Anh không bảo em đừng quan tâm anh. Chỉ là anh tạm thời không có ý định này, nếu có thì anh sẽ tự nói với em."
Lục Lê chớp mắt, cảm thấy nhóc con ngoan ngoãn của mình đã quay lại rồi.
Một lát sau, Lục Lê lầu bầu rồi chuyển đề tài: "Cậu muốn dạy em thắt nút gì thế?"
Giang Vọng đưa tay ra, giọng trầm trầm: "Đây là nút dẹt mà em từng thấy. Dùng bên trái đè lên bên phải, sau đó dùng bên phải đè lên bên trái, loại nút thắt này có từ rất lâu rồi, nhưng lại rất đơn giản."
Lục Lê nhìn chằm chằm vào tay Giang Vọng, những ngón tay thon dài kia vòng tới vòng lui một cách linh hoạt, nháy mắt đã thắt xong một nút.
Cô tò mò hỏi: "Còn nút thắt gì nữa?"
Giang Vọng tháo nút ra, đổi sang một loại khác: "Đây là nút thợ dệt, dùng để nối hai sợi dây có độ dày khác nhau, là một loại nút nối. Còn đây là nút tai thỏ, dùng trong những lúc leo trèo..."
Lục Lê nhìn đến hoa cả mắt, có cảm giác mình không thể nhớ nổi cái nào.
Giang Vọng thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô nhóc là biết cô không hiểu gì, thế là cậu tháo hết dây ra, nói: "Dạy em hai cái. Một cái là ‘ông vua của các loại nút’, một cái là ‘bà hoàng các loại nút’."
Lục Lê đáp: "Em biết! Nút thắt dây giày là ‘bà hoàng các loại nút’."
Giang Vọng mỉm cười: "Ừ, lần trước đã nói với em rồi. Cái còn lại là nút ghế đơn, hay còn được gọi là nút bowline, được sử dụng rất phổ biến. Trong đội cứu hộ rất hay dùng loại nút thắt này, ví dụ như để cứu hộ dưới giếng sâu. Cậu thử đi."
Lục Lê quan sát Giang Vọng thắt hai lần, lẩm bẩm lặp lại: "... Vòng qua dây chính, kéo đầu dây, siết chặt lại, em biết rồi! Vì kéo không ra nên rất chắc chắn."
Giang Vọng nói: "Ừ, độ an toàn rất cao."
Lục Lê cười tít mắt nói: "Vậy là nó đại biểu cho sự an toàn rồi."
Lúc này, Lục Lê và Giang Vọng đều không ngờ rằng, nút thắt này sẽ trở thành tin tức trao đổi cuối cùng giữa hai người.
.
Vào ngày công bố điểm thi tuyển sinh cấp ba, Giang Nam Úy nhận điện thoại suốt cả ngày.
Anh ấy đều trả lời bằng giọng điềm tĩnh, nói rằng còn phải hỏi ý kiến của cháu gái đã.
Mặc dù nói vậy nhưng hầu hết các trường đều không ôm hy vọng gì nhiều, vì ai cũng chắc chắn cô bé này sẽ vào trường Trung học phổ thông số Một, ngay cả Giang Nam Úy cũng nghĩ như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Vọng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia xa Lục Lê.
Đối với cậu thì điều này là chuyện rất khó để làm quen được.
Vì chuyện này mà tâm trạng của Giang Vọng không được vui vẻ trong suốt cả buổi chiều.
Trong phòng đàn, Lâm Thanh Dụ mới cầm guitar lên thử âm là Giang Vọng đã đến gõ cửa, đồng thời còn ném lại hai từ lạnh như băng: "Ồn quá."
Nói xong, cậu cũng không ở lại thêm nữa mà ra sân ngồi.
Lâm Thanh Dụ lập tức khó chịu: "Cô nhóc chơi đàn thì được còn tôi thì không à. Giang Vọng, tôi ở đây hơn nửa năm rồi, dù gì thì chúng ta cũng phải có chút tình cảm chứ?"
Lâm Thanh Dụ bước ra khỏi phòng đàn, ngồi xuống bậc thang, hai tay gác sau đầu, duỗi thẳng chân, lười biếng nói: "Tôi thấy cậu bực bội không phải vì không thể học cùng trường với con bé. Mà là vì con bé đi tìm Giang Nghiêu đúng không?"
Giang Vọng cúi đầu, cầm con dao khắc, không đáp lời.
Lâm Thanh Dụ hừ nhẹ một tiếng, cầm điện thoại gõ chữ lạch cạch.
Giang Vọng ngước mắt lên nhìn cậu ấy một cái, nhưng lần này không nói cậu ấy làm ồn nữa.
Gõ vào khung trò chuyện được một nửa, Lâm Thanh Dụ lại xóa đi, thay bằng tin nhắn thoại: "Cô nhóc à, em đang làm gì đấy? Tối nay có về ăn cơm không, bọn tôi có thể đến ăn ké được không?"
Gửi xong, Lâm Thanh Dụ bắt đầu chơi điện thoại.
Còn Giang Vọng tiếp tục khắc miếng gỗ nhỏ kia.
Trong hai người có vẻ như đang làm việc của mình, nhưng thực ra đều đang chờ tiếng điện thoại vang lên.
Chỉ là chờ mãi mà cái điện thoại kia cứ như khúc gỗ, không thấy vang.
Đến khi mặt trời sắp lặn, Lâm Thanh Dụ ngồi đến mỏi lưng rồi, điện thoại mới vang lên tiếng "ting ting".
Lâm Thanh Dụ lén liếc sang bên kia một cái, quả nhiên thấy động tác của Giang Vọng đã dừng lại.
Cậu ấy nhịn cười, giả vờ bình tĩnh mở tin nhắn thoại của Lục Lê lên.
Nghe giọng cô nhóc này là biết đang rất vui vẻ: "Anh A Dụ à, em và anh họ đang ở công viên giải trí. Tối nay tính đi ăn lẩu, anh và anh trai có muốn đến chung không?"
"Trời nóng cỡ này còn đi ăn lẩu hả?" Lâm Thanh Dụ rầu rĩ.
Lục Lê lầu bầu trách móc cậu ấy: "Anh không hiểu được đâu, mùa nào trong năm cũng ăn được hết!"
Nói rồi, Lục Lê gửi địa chỉ qua.
Lâm Thanh Dụ nhìn Giang Vọng một cái, hỏi: "Có đi không?"
Giang Vọng lặng lẽ đứng lên.
Lúc Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đến trung tâm thương mại thì Giang Nghiêu đang xếp hàng mua kem cho Lục Lê. Cô ôm búp bê đứng đợi bên cạnh, buồn chán dùng mũi chân vẽ vòng tròn dưới đất.
Họ đứng nhìn từ xa, thấy có hai nam sinh đến gần bắt chuyện vài câu với cô.
Cô nhóc mím môi, lắc đầu không nói gì, khi họ tiến lại gần hơn thì cô chạy đi tìm Giang Nghiêu. Giang Nghiêu quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái, thế là bọn họ bỏ chạy.
Nói thật, nếu bọn họ không biết quan hệ giữa Lục Lê và Giang Nghiêu.
Thì ai cũng sẽ cho rằng hai đứa bé này có mối quan hệ không bình thường.
Lâm Thanh Dụ nghĩ thầm, lần này chắc chắn sự ghen tuông của người nào đó lại dấy lên nữa rồi.
Bọn họ không vội đến gần mà đứng chờ ở gần đó.
Trong lúc chờ, Lâm Thanh Dụ hỏi bâng quơ: "Có phải cô nhóc kia có vẻ hơi sợ người lạ không? Từ nhỏ đã vậy rồi à?"
"Ừ." Nhắc đến Lục Lê, Giang Vọng mới chịu nói nhiều hơn một chút: “Gần đây đã khá hơn rồi, hồi nhỏ thì hơi nặng. Lúc mới chuyển đến, em ấy rất sợ nên đi chào hỏi hàng xóm cũng phải kéo tôi theo."
Lâm Thanh Dụ liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cậu đúng là khúc gỗ."
Giang Vọng im lặng trong thoáng chốc, nói: "Em ấy đã chăm lo cho tôi rất nhiều."
Bất kể năm đó Lục Lê đến bên cạnh cậu vì lý do gì thì đối với Giang Vọng, vào thời điểm đó, nơi đó, ngoài Lục Lê ra không còn ai có thể ở lại bên cạnh cậu cả.
Nếu người đó không phải Lục Lê thì hiện giờ cậu ở đâu cũng được.
Cuộc sống lúc nhỏ của Giang Vọng và Lục Lê trôi qua như thế nào, chỉ có hai người mới hiểu rõ nhất.
Lâm Thanh Dụ tự hiểu, tình cảm này là thứ người ngoài không thể chen vào được.
"Anh trai! Anh A Dụ!"
Lục Lê tinh mắt, vừa nhận được kem, quay đầu đã thấy Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ.
Lâm Thanh Dụ giơ tay vẫy vẫy, sải bước tới gần bọn họ cùng Giang Vọng. Chờ khi tới gần, chuyện đầu tiên Lâm Thanh Dụ làm là khoác vai Giang Nghiêu, nói: "Ăn lẩu mà không rủ tôi à?"
Giang Nghiêu trợn mắt: "Trước đây Giang Vọng tranh em gái với tôi đã đành, giờ đến lượt cậu là sao?"
Lâm Thanh Dụ cười khẩy, ghé vào tai cậu ấy nói một câu.
"Cái đệt?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro