Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 47

2024-09-28 17:23:39

Giang Nghiêu mới nói được hai chữ đã bị Lâm Thanh Dụ bịt miệng lại, kéo sang một bên. Cậu ấy ú ớ mãi không nói được từ nào, chỉ có thể dùng ánh mắt như muốn giết chết Lâm Thanh Dụ.

Không ngờ Lâm Thanh Dụ lại muốn lừa em gái cậu ấy vào ban nhạc!

Mà phía bên kia.

Giang Vọng nhìn Lục Lê, hỏi: “Đây là cây thứ hai trong hôm nay rồi đúng không?”

Lục Lê chột dạ nói: “... Sao anh biết hay vậy?”

Những lúc ở cạnh Giang Vọng, Lục Lê vẫn tuân thủ giao ước khi con nhỏ giữa hai người, mỗi tuần chỉ được ăn hai cây kem. Nhưng khi đó là vì cô đang thay răng, còn bây giờ cô đã lớn hơn, hoàn toàn có thể tự quyết định mỗi tuần ăn bao nhiêu cây kem mà.

Chỉ là cô chỉ dám nghĩ trong lòng, ăn lén lúc ở bên ngoài với Giang Nghiêu thôi.

Giang Vọng cúi đầu, hơi ghé sát về phía cô, nói: “Cho anh cắn một miếng.”

Lục Lê: “...”

Trong thoáng chốc cô cảm thấy hơi do dự, Giang Vọng rất hiếm khi xin cô cho ăn cùng, đây là lần đầu tiên.

Môi của thiếu niên chỉ còn cách tay cô một chút nữa thôi.

Hơi thở ấm áp hòa cùng thời tiết nóng bức, phảng phất như có như không.

Lục Lê nín thở, nói nhỏ: “Chỉ một miếng thôi đấy.”

Vừa dứt lời Giang Vọng đã há mồm, cắn hơn phân nửa cây kem vào miệng không chút do dự. Đi cùng với tiếng "rộp rộp" vang lên là đôi mắt trợn to của Lục Lê, cô không nhịn được kêu lên: “Ơ kìa!”

Giang Vọng thong thả đứng thẳng dậy, đứng trước mặt cô nhai kem, giọng nói lúng búng trong miệng: “Chuẩn bị đi ăn rồi, ăn ít kem thôi.”

Lục Lê: “...”

Người này bao nhiêu tuổi thế!

Lâm Thanh Dụ đứng bên cạnh thấy nhức đầu, rời mắt đi không muốn nhìn nữa.

Giang Nghiêu thì không bình tĩnh được như vậy, kéo Giang Vọng tới nói một tràng: “Giang Vọng à, cậu là anh trai mà đi giành ăn với em gái như thế hả? Cậu muốn ăn thì nói với anh là được, anh là anh trai cậu, anh cũng có thể mua cho cậu mà.”

Nếu là lúc trước thì Giang Nghiêu không có kiên nhẫn đến vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, cậu ấy vừa mất người thân nên không muốn trải qua nỗi đau như vậy một lần nữa. Vì thế Giang Nghiêu cũng kiên nhẫn với những người xung quanh hơn trước kia rất nhiều.

Giang Vọng đáp “ừ”, tiếp tục nhai phần kem mình vừa cướp được với vẻ mặt hờ hững.

Giang Nghiêu: “...”

Mùa hè là thời điểm náo nhiệt nhất, vì nhóm của Giang Nghiêu đã lấy số trước nên vừa lên lầu là đúng lúc tới lượt họ. Sau khi tìm được một vị trí tương đối yên tĩnh để ngồi xuống, Lục Lê đảo mắt nhìn trái ngó phải, đột nhiên hắng giọng.

Ba chàng trai đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cô, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì vậy.

Lục Lê nhìn Giang Nghiêu rồi nhìn Lâm Thanh Dụ, cuối cùng nhìn về phía Giang Vọng, nói nhỏ: “Em có chuyện muốn nói với các anh.”

Ba người đều không nói gì, im lặng nhìn Lục Lê, chờ cô tuyên bố.

Mặc dù vẻ mặt của ba người trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đều có suy nghĩ riêng...

Giang Nghiêu: Cái vẻ mặt này của Lê Lê, chẳng lẽ con bé lén làm chuyện xấu gì à?

Lâm Thanh Dụ: Cô nhóc này cũng biết hù người ta đấy.

Giang Vọng: Thời gian trôi chậm quá chậm quá chậm quá.

Lục Lê nuốt nước bọt, nói với vẻ thăm dò: “Em... Đăng ký vào Sùng Anh."

“...”

Không gian lặng thinh, không ai nói gì.

Ba người vẫn giữ nguyên động tác ban đầu.

Lục Lê cũng mặc kệ phản ứng của họ, bắt đầu tự mình gọi món. Người đầu tiên phản ứng lại chính là Lâm Thanh Dụ, cậu ấy quay đầu nhìn Giang Vọng một cái, thấy người này giống như bị hóa đá, hoàn toàn không phản ứng kịp với lời của Lục Lê.

Chỉ có những tình huống như thế này mới có thể khiến Giang Vọng đơ ra được thôi.

Giang Nghiêu kêu lên một tiếng, lập tức chen tới ngồi bên cạnh Lục Lê, hưng phấn hỏi: “Thật không Lê Lê? Không vào trường Trung học phổ thông số Một à? Em muốn vào Sùng Anh thật sao, đã nói chuyện với ba anh chưa? Không hối hận chứ?”

Lục Lê lẩm bẩm: “Thật ạ, chiều nay em đã nói chuyện với chú rồi, không hối hận.”

Giang Nghiêu lại hỏi: “Em quyết định từ khi nào vậy?”

Nghe vậy, Lục Lê nhanh chóng giương mắt nhìn Giang Vọng một cái, sau đó trả lời: “Lúc tham gia thi tuyển sinh cấp ba ạ.”

Giang Vọng siết chặt tay, đó là lúc cậu quyết định sẽ vào Sùng Anh, vậy là lúc đó Lục Lê cũng đã quyết định rồi, chỉ là không nói cho cậu biết thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu hít sâu một hơi, nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Lâm Thanh Dụ nhướng mày: “Tôi cũng đi.”

Trong nhà vệ sinh.

Giang Vọng mở nước lạnh, hứng một ít vốc lên mặt, sau khi lặp đi lặp lại vài lần mới ngẩng đầu nhìn vào gương.

Lâm Thanh Dụ đứng dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, nhìn Giang Vọng với khuôn mặt đầy nước, chậm rãi nói: "Có phải phản ứng của cậu hơi quá mức rồi không? Thế này là vui hay không vui đây? Tôi thấy cô nhóc đó cứ chờ cậu nói chuyện đấy."

Đương nhiên là vui rồi.

Đây gần như là lúc Giang Vọng vui nhất trong kỳ nghỉ này.

Nhưng đi kèm với niềm vui là sự lo lắng.

Giang Vọng lau mặt, nói với Lâm Thanh Dụ: "Tôi và ông nội của mình đã thỏa thuận với nhau. Trong ba năm này tôi nghe lời ông ấy, rồi ba năm sau tôi sẽ vào Giang thị, sau đó tự dựa vào năng lực của mình, ông ấy sẽ không ngăn cản tôi nữa."

Lâm Thanh Dụ hơi nhíu mày: "Môn nào ở Sùng Anh cũng phải học à?"

Giang Vọng nói: "Ừm, tôi sẽ rất bận. Cho dù em ấy có ở Sùng Anh thì tôi cũng chưa chắc có thời gian để ý tới em ấy. Qua kỳ nghỉ hè lần này, Giang Thâm và Giang Thiển sẽ hoàn toàn đứng về phía đối lập với tôi."

"Mối quan hệ giữa tôi và họ sẽ ngày càng căng thẳng."

Trường trung học phổ thông tư thục Sùng Anh rất được giới có tiền có quyền yêu thích.

Ngoài các môn học thông thường thì trường còn thiết lập chương trình học tinh anh, chỉ có chương trình học mà bạn không thể tưởng tượng được chứ không có giáo viên nào là Sùng Anh không thể mời được.

Lâm Thanh Dụ nghe vậy thì mỉm cười: "Cứ giao cô nhóc đó cho tôi đi, tôi đã tìm được một phòng học trong trường để luyện tập rồi. Ngày mai tôi sẽ nói với con bé về chuyện ban nhạc, dù sao thì con bé cũng là..."

Lâm Thanh Dụ chợt phản ứng kịp nên nuốt những lời định nói ngược vào trong.

Đó là bí mật của cô nhóc.

Hai người lại nói vài câu rồi trở về chỗ ngồi.

Lục Lê và Giang Nghiêu đã bắt đầu ăn rồi, còn Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ vẫn không đề cập đến chuyện này.

"Lê Lê, ăn cái này đi, coi chừng nóng đấy nhé." Giang Nghiêu gắp miếng thịt viên bỏ vào bát của Lục Lê, trông cô có vẻ thất thần: "Sao thế, không ngon à?"

Lục Lê vội lắc đầu: "Không có, em đang suy nghĩ một chuyện thôi."

Cô lén liếc xem Giang Vọng có động tĩnh gì không nhưng đợi mãi, Giang Vọng vẫn không có ý định nói chuyện, dường như không hề hứng thú gì với tin tức cô sẽ vào Sùng Anh.

Vẻ mặt thiếu niên hờ hững, trông không khác gì ngày thường.

Lục Lê chờ đợi mãi mà vẫn không chờ được Giang Vọng nói chuyện, cuối cùng đành không quan tâm đến cậu nữa.

Vì phản ứng lạnh nhạt của Giang Vọng mà Lục Lê rầu rĩ không vui suốt bữa ăn.

Sau khi về đến nhà, Lục Lê giẫm đùng đùng lên cầu thang, cứ như sợ hai người dưới lầu không biết rằng cô đang không vui.

Cô không thèm liếc mắt nhìn Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ lấy một cái.

Lâm Thanh Dụ cảm thấy mình bị Giang Vọng liên lụy, bèn lấy búp bê của Lục Lê để ném cậu: "Ngày mai tôi biết dụ con bé thế nào đây?"

Giang Vọng đưa tay đón lấy, lên lầu dỗ dành cô.

Chỉ là sau khi lên lầu, Giang Vọng vẫn không tìm được cơ hội, đầu tiên Lục Lê về phòng để tắm rửa, sau khi tắm xong thì lại sang phòng bên cạnh tìm Bùi Nhượng.

Bùi Nhượng còn không cho Giang Vọng đi vào, kiên quyết nhốt cậu ở bên ngoài.

Giang Vọng hết cách, đành đứng ở góc tường nghe hai người nói chuyện.

Lâm Thanh Dụ cười nhạo: "Giang Vọng, cậu không thấy mất mặt hả?"

Giang Vọng không để ý, dỏng tai lắng nghe rất nghiêm túc.

Trong phòng.

Bùi Nhượng liếc nhìn vách tường một cái, đột nhiên nói: "Lê Lê, chú ép nước trái cây cho cháu uống nhé."

Lục Lê ngạc nhiên: "Ép nước trái cây? Nhà chú còn có mấy thứ như thế à?"

"Khụ." Bùi Nhượng hắng giọng, lấp liếm: “Chú... Chú có một người bạn. Chị ấy thích uống nước trái cây nên chú mới mua cách đây không lâu. Uống nước ép dưa hấu có được không?"

Lục Lê nghi ngờ: "Bạn sao?"

Nói rồi cô chạy vào phòng khách, nhìn trái nhìn phải, lại đi đến ghế sô pha tìm kiếm. Khi Bùi Nhượng mang nước ép trái cây ra thì thấy Lục Lê lôi ra một chiếc khăn lụa không biết tìm được từ góc nào, trên đó còn có mùi nước hoa thoang thoảng.

"Chú Bùi, bị cháu bắt được rồi nhé!" Lục Lê đổi khăn lụa lấy nước ép dưa hấu, uống một ngụm, không nhịn được hỏi: “Là bạn gái của chú phải không? Chú Bùi ơi, cháu và anh trai đã gặp người đó bao giờ chưa?"

Bùi Nhượng cẩn thận gấp khăn lụa lại, nhét vào trong túi như vật quý rồi mới trả lời với vẻ bất đắc dĩ: "Bây giờ vẫn chưa phải, chị ấy vẫn còn giận chú."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Lê chớp mắt: "Chú làm gì mà chị ấy lại giận?"

Ngày thường, Bùi Nhượng không có ai để chia sẻ những tâm sự này.

Nhưng vì bây giờ nói chuyện với một cô nhóc nên ông ấy không có quá nhiều băn khoăn, cầm miếng gỗ bên cạnh rồi ngồi xuống, nói: "Chú đề nghị chia tay với chị ấy. Chỉ là giờ hối hận rồi nên muốn theo đuổi chị ấy lại từ đầu."

Lục Lê tò mò: "Mới năm nay ạ, mà tại sao chú lại đề nghị chia tay?"

Bùi Nhượng im lặng một hồi rồi mới trả lời: "Từ hồi cấp ba."

Lục Lê: "..."

Cô trợn tròn mắt, nói: "Nhiều năm như vậy rồi, chị ấy có còn thích chú không?"

Bùi Nhượng cười khổ một tiếng: "Không biết nữa, gần đây chị ấy không chịu gặp chú."

Lục Lê thở dài: "Chú Bùi à, vậy thì chú cũng tự tin thật đấy."

Bùi Nhượng ngẩn ra, dường như không hiểu tại sao Lục Lê lại nói vậy.

Lục Lê hếch cằm, chỉ vào khăn lụa trong túi Bùi Nhượng: "Mau đi trả cho chị ấy đi chứ! Đây chẳng phải là cơ hội sao?"

Nghe vậy, Bùi Nhượng lập tức đặt miếng gỗ xuống, thậm chí còn không kịp thay đồ đã cầm chìa khóa lên, tiện tay xách theo Lục Lê rồi thuần thục đưa cô về nhà số 32 bên cạnh, sau đó mới chạy đi.

Xa xa còn vọng lại tiếng la: "Lê Lê, khi nào chú về sẽ mời cháu ăn cơm nhé!"

Đột nhiên bị bỏ lại trước cửa nhà, Lục Lê tỏ vẻ cạn lời, lẩm bẩm: "Đồ ngốc!"

Lục Lê mới xoay người lại đã đối diện với đôi mắt đen như mực của Giang Vọng, cậu đang nhìn chằm chằm vào cô, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Cô cũng lẩm bẩm: "Đồ đầu đá!"

Lẩm bẩm xong cô lập tức chạy đi, Giang Vọng hoàn toàn không ngăn được.

Lâm Thanh Dụ thấy mà hả hê, hài lòng đi vào phòng đàn để chơi. Gọi là phòng đàn nhưng gần đây đã sắp bị cậu ấy chiếm dụng.

Đến mười giờ đêm, trong ngõ hẻm chỉ còn lại ánh sáng của đèn đường.

Giang Vọng tắm xong, đi qua lại trước cửa phòng Lục Lê rất lâu mới dè dặt gõ cửa, gọi: "Lê Lê?"

Bên trong không động tĩnh.

"Lê Lê." Giang Vọng gọi nhỏ: “Anh muốn nói với em vài câu, nói xong anh sẽ đi ngay."

"Em ngủ rồi, mai nói."

Một lúc sau, bên trong mới vọng ra giọng nói rầu rĩ của thiếu nữ, dường như cả người đang chui rúc trong chăn.

Giang Vọng nhíu mày, cậu hết cách, chỉ đành nhìn cửa sổ trên hành lang.

Một lát sau cậu mở cửa sổ, sau đó trèo lên bệ cửa, cả người thò ra ngoài không chút do dự, đôi chân dài đạp một cái để mượn lực trèo lên bệ cửa sổ bên cạnh, lúc này lực cánh tay kinh người cũng phát huy tác dụng.

Giang Vọng dùng một tay bám vào bệ cửa sổ phòng Lục Lê, tay còn lại thì gõ cửa sổ: "Lê Lê, anh sắp té rồi này."

Giọng điệu bình tĩnh không hề giống người đang đứng trên bệ cửa sổ chút nào.

Lục Lê trong phòng nghe thấy tiếng động thì giật mình, không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy có một bóng người đang ở ngoài cửa sổ phòng mình.

Phòng cô ở tầng hai, là tầng hai đấy!

Lục Lê không kịp suy nghĩ, chạy tới bên cửa sổ mà quên cả bật đèn.

Cửa sổ mở ra, gió đêm và ánh trăng lập tức ùa vào.

Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt của thiếu niên đang đứng đón gió trong đêm tối, đôi mắt đen nhánh của cậu còn đen hơn cả bóng đêm, nhưng ánh mắt kia lại sáng hơn bất cứ lúc nào.

Dáng người cao lớn khiến ánh trăng phía sau cũng phải trở nên nhỏ bé.

Cậu nhìn chăm chú vào cô, sừng sững ở đó.

Cái bóng bị ánh trăng kéo thật dài, tựa như khoảng cách giữa hai người họ.

Bất chợt, gió đêm và cậu cùng nhảy vào phòng Lục Lê.

Lục Lê đỏ mắt, lập tức kéo cậu: "Giang Vọng, anh đang làm gì vậy?!"

Đáp lại cô là cái ôm thật chặt của Giang Vọng.

Vừa mới chạm đất, cậu đã giơ tay kéo cô vào lòng, dùng sức ôm chặt cô vào ngực mình.

Cậu vẫn làm như khi còn bé, kề sát cổ cô, dụi nhẹ, giọng nói ủ rũ: "Lê Lê, đừng ngó lơ anh mà."

Vào giờ phút này, nhịp tim của Lục Lê bỗng nhiên tăng lên rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0