Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 48

2024-09-28 17:23:39

Tháng Chín, cái nóng mùa hè vẫn chưa tiêu tan, học kỳ mới bắt đầu.

Thời gian học sinh mới đến trường sớm hơn học sinh sắp ra trường, cho nên một tuần này Lục Lê và Giang Vọng đều ở trong trường tham gia huấn luyện quân sự. Một mình Lâm Thanh Dụ cảm thấy rất cô đơn.

Giang Nghiêu sánh vai cùng với Lâm Thanh Dụ vào tòa nhà phòng học, miệng lẩm bẩm: “Huấn luyện quân sự vất vả như vậy, Lê Lê bị đen hơn một chút. Ôi, mới đó mà, Lê Lê đã lên cấp ba rồi.”

Lâm Thanh Dụ tiếp lời: “Lúc tôi mới quen con bé đó, em ấy mới học lớp một, thời gian trôi qua thật nhanh. Qua hai năm nữa, chúng ta cũng tốt nghiệp.”

Hai người cứ như vậy trò chuyện câu được câu không.

So với sự buông thả của Lâm Thanh Dụ, Giang Nghiêu lập tức tiến vào trạng thái phòng bị cấp một.

Chẳng có lý do nào khác ngoài việc hai người vừa mới vào lớp học, đã nghe mọi người khắp nơi náo nhiệt bàn tán rằng giá trị nhan sắc của học sinh mới khóa này bùng nổ, cảm thấy phải đổi hot girl và hot boy khóa mới của trường.

Lâm Thanh Dụ nghiêng đầu hỏi: “Sùng Anh còn có hot girl trường à?”

Giang Nghiêu trợn trắng mắt: “Vẫn luôn có mà, tự cậu lên diễn đàn xem đi. Không cần xem cũng biết, nhất định là Lê Lê và Giang Vọng, nhất định Sầm Tuế cũng có, những người khác tôi không biết.”

Lâm Thanh Dụ đành ngẩng đầu lên: “Vậy hai cô bé đó có quan hệ khá tốt.”

Giang Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, coi như không nghe thấy, bắt đầu luyên thuyên chuyện giữa trưa tìm Lục Lê ăn cơm.

Lúc này, Lục Lê và Sầm Tuế đang đi dạo diễn đàn Sùng Anh.

Diễn đàn Sùng Anh chỉ có thể được truy cập thông qua mạng nội bộ, còn thiết lập không thể lưu trữ, chia sẻ, chụp màn hình vân vân, giáo viên, học sinh mỗi người một ID.

Đây là lần đầu tiên Lục Lê và Sầm Tuế thấy như vậy, khá mới lạ.

Hai người tụ lại nói chuyện cả buổi sáng, xem không ít bài đăng đang hot của Sùng Anh.

Trong đó có nhiều nhất, chính là bài post của Lâm Thanh Dụ.

Tốt xấu đều có, Lục Lê đều nhìn đến độ choáng váng.

Cho nên lúc ăn cơm trưa, Lục Lê không khỏi nhìn Lâm Thanh Dụ đang ở đối diện.

Lúc đầu Lâm Thanh Dụ còn nhẫn nhịn, chờ đến thời điểm Lục Lê len lén nhìn cậu ấy lần thứ ba, rốt cục nhịn không được, buông đũa xuống, khoanh hai tay trước ngực, liếc cô một cái, hỏi: “Em lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?”

Lúc này cuối cùng cậu ấy cũng hiểu vì sao Giang Vọng luôn không có biện pháp với cô bé này.

Giống như một con mèo con tới cào bạn một cái.

Vết xước không nặng, cũng không đau, chỉ là không kìm được chú ý nhiều hơn một chút.

Lục Lê hoảng hốt, liên tục lắc đầu, vùi đầu ăn cơm.

Không dám nhìn Lâm Thanh Dụ nữa.

Sầm Tuế và Giang Nghiêu ở bên cạnh đang cãi nhau, căn bản không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.

Lục Lê cắn vài miếng, tầm mắt đó vẫn rơi trên đỉnh đầu cô.

Cô đành phải nói sang chuyện khác: “Anh A Dụ, buổi tối em chờ anh về nhà cùng.”

Giang Vọng vào học lớp ưu tú, tan học muộn hơn lớp bình thường của các cô.

Nhưng Sùng Anh có một quy định vô cùng có tình người, xe buýt trường học sẽ không ngừng chạy cho tới trước mười hai giờ tối.

Buổi sáng, ba người Lục Lê đều ngồi xe của trường học Sùng Anh tới, người trên xe nhìn thấy Lâm Thanh Dụ đều rất kinh ngạc, chưa từng thấy sát thần này ngồi xe buýt trường học.

Dẫn đến sáng nay trong xe hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều im lặng.

Nghe vậy, Lâm Thanh Dụ nhíu mày: “Chỉ có em chờ thôi à? Anh trai em đâu?”

Lục Lê ngẩn ngơ: “Anh cũng chờ anh trai ạ?”

Lâm Thanh Dụ lại cầm lấy đũa, nhìn chăm chú Lục Lê, nói: “Buổi tối phải tập luyện, không phải lần trước nói về suy nghĩ sau à, tối nay đi xem cùng tôi không?”

Lục Lê không lập tức từ chối, đáp: “Được ạ.”

Về chuyện ban nhạc, Lâm Thanh Dụ và Lục Lê đã đề cập qua một lần.

Đối với nhạc rock hiện đại Lục Lê hiểu rất ít, lúc trước cô toàn tiếp xúc với đàn dương cầm cổ điển. Huống hồ, Lục Lê hiểu được chuyện này đối với Lâm Thanh Dụ rất quan trọng, về sau ban nhạc của cậu ấy sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu.

Còn Lục Lê... Cô muốn về nhà, không muốn gây thêm phiền phức cho Lâm Thanh Dụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tốt hơn là không nên bắt đầu.

Vào ngày đầu tiên khai giảng, ngoại trừ buổi sáng, Lục Lê không gặp lại Giang Vọng.

Lớp ưu tú hoàn toàn khác với lớp bình thường của bọn họ.

Cho dù khuôn viên trường Sùng Anh có được sửa chữa đẹp hơn thế nào đi nữa, Lục Lê cũng không có tâm trạng thưởng thức. Giang Vọng đã rời xa nhà họ Giang nhiều năm như vậy, muốn hòa nhập vào đó một lần nữa cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng Lục Lê hiểu, đây là con đường cậu muốn đi.

Giang Vọng, cuối cùng cậu sẽ trở thành người đàn ông cô gặp lần đầu.

.

Vào đêm, cái nóng mùa hè dần dần qua đi, ban đêm đã có gió mát.

Giờ tự học buổi tối của Sùng Anh tự do, rất nhiều hoạt động của câu lạc bộ đều tập trung vào buổi tối.

Lục Lê và các bạn đều là học sinh mới, còn đang chọn lựa câu lạc bộ mình yêu thích. Nhân lúc đang tạm rảnh, Lâm Thanh Dụ đã tự mình đến lớp 10 bắt người đi.

Những người còn lại im lặng một lát, sau đó tập trung vây quanh Sầm Tuế hỏi về mọi thứ.

Ở tiểu học và trung học cơ sở, Sầm Tuế là người luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, nhưng tới Sùng Anh lại trở nên được hoan nghênh. Bên cạnh thường xuyên có người vây quanh, cũng không còn có người sợ cô ấy, việc bộc lộ cá tính biến thành một chuyện rất ngầu.

Nhưng Sầm Tuế không hề thay đổi, cảm thấy thú vị sẽ nói với người ta vài câu, cảm thấy không thú vị liền mặt lạnh không để ý tới người khác.

Giống như cuộc sống của mỗi người, đều đang dần dần đi vào quỹ đạo.

Chỉ có Lục Lê đang len lén lên kế hoạch chạy trốn.

Vào mười giờ tối, tan học giờ tự học buổi tối.

Lục Lê ở lại phòng huấn luyện của Lâm Thanh Dụ.

Cô nằm sấp trên bàn, lặng lẽ quan sát buổi tập cuối cùng của họ tối nay.

Bởi vì sự hạn chế, hầu hết những người trong ban nhạc Lâm Thanh Dụ thành lập đều là học sinh của Sùng Anh, là một nhóm học sinh còn ít tuổi.

Bọn họ đều không có chút cố kỵ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Tiếng trống dồn dập và giọng nói khàn khàn của thiếu niên giống như một thanh kiếm nhỏ thỉnh thoảng đâm vào Lục Lê một cái.

Con người Lâm Thanh Dụ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều cực kỳ có tính công kích.

Cậu ấy và Giang Vọng khác nhau, không bao giờ che giấu bất cứ điều gì.

Nhưng khi cậu ấy cất tiếng hát, Lục Lê lại cảm thấy cậu ấy nhu hòa hơn. Sự sắc bén dường như đều hóa thành nước, nhưng điều này cũng không làm giảm đi sự thôi thúc, nhiệt huyết và tình yêu của cậu ấy.

Lâm Thanh Dụ lúc này, rất sinh động.

Đây là lần đầu tiên Lục Lê cảm nhận được tình cảm của Lâm Thanh Dụ.

Thái độ của cậu ấy đối với người ngoài rất tệ, nhưng đối với bọn họ, cũng coi như dễ nói chuyện, thậm chí không còn thiếu kiên nhẫn như lúc đầu.

Nhưng phải nói rằng, bọn họ cũng không hiểu rõ Lâm Thanh Dụ.

Cậu ấy rất ít khi nhắc đến chuyện trong nhà, cũng rất ít khi nói về bản thân. Đa số thời gian, cậu ấy chỉ im lặng ngồi ngây ra, không nói nhiều.

Lục Lê chưa từng nhìn thấy nội tâm của cậu ấy.

Đêm nay, Lục Lê đã âm thầm nhìn thấy một phần nào đó.

Âm thanh cuối cùng kết thúc.

Lâm Thanh Dụ cùng với người chơi guitar, tay trống, bass cùng với người chơi keytar tạm thời tụ tập lại cùng một chỗ thì thầm một lúc, nói xong buổi tập luyện hôm nay mới tính là kết thúc.

Sau khi những người khác đi rồi, trong phòng học chỉ còn lại Lâm Thanh Dụ và Lục Lê.

Bọn họ ở chỗ này chờ Giang Vọng.

Cả người Lâm Thanh Dụ đầm đìa mồ hôi, khi hát cậu ấy sẽ không nhịn được nhảy nhót. Vì toàn thân dính đầy mồ hôi cậu ấy cũng không đến gần bên cạnh Lục Lê, chỉ kéo ghế ngồi đối diện cô, nói: “Thế nào, tôi hát ra sao?”

Lục Lê chớp mắt mấy cái, hỏi: “Anh Dụ, ban nhạc tên là gì?”

Lâm Thanh Dụ ngừng một chút, đáp: “Cũng Muốn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Lê thầm đọc hai chữ này.

Cũng muốn.

Cô từng lén nghe Lâm Thanh Dụ hát rằng:

“Dù không ai biết tôi cũng muốn

Dù không ai lắng nghe tôi cũng cần

Dù không ai khen ngợi tôi cũng muốn

Nhảy múa trong bóng tối.”

Giống như chính cậu ấy, vẫn muốn thành lập một ban nhạc cho dù không có một xu dính túi.

Không ai trong số những người thân thiết nhất của cậu ấy ủng hộ cậu ấy làm việc này, ngược lại đều gây trở ngại.

Nhưng cậu ấy không sợ bất cứ điều gì.

Lục Lê mím môi, nhẹ nhàng nói: “Nghe hay đấy.”

Lâm Thanh Dụ nhếch môi cười: “Em biết nó có ý nghĩa gì không?”

Lục Lê không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Lâm Thanh Dụ, như thể đôi mắt lấp lánh đang nói rằng cô biết.

Một lúc lâu, Lâm Thanh Dụ rời mắt, không nhìn vào đôi mắt như biển kia, nói: “Đi thôi. Đi đợi Giang Vọng, lớp học ưu tú của tụi nó cũng đã đến giờ tan học rồi.”

Lục Lê ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ lên.

Cô đi theo hướng Lâm Thanh Dụ chỉ, nhân cơ hội này nói rõ ràng với Lâm Thanh Dụ: “Anh A Dụ, em đã suy nghĩ rất lâu rồi, không muốn...”

Nói được một nửa, Lục Lê bỗng nhiên đứng hình.

Cô bực bội nhíu mày, không vui nhìn giao diện trò chơi trước mặt.

Nội dung thẻ bài của Lâm Thanh Dụ lại bị kích hoạt.

Lâm Thanh Dụ xoay người, nhìn khuôn mặt buồn bực của cô gái nhỏ, nhướng mày: “Không muốn cái gì? Không muốn đến ban nhạc của tôi? Không muốn thì không muốn, sợ cái gì.”

Lục Lê ép mình nói sang chuyện khác: “... Không phải chuyện này.”

Cô ấp úng mãi rồi nói: “Không muốn ăn khuya nữa.”

Lâm Thanh Dụ: “...?”

Cậu ấy hừ nhẹ: “Không muốn nói thì đừng nói, không ép em, đừng lấy lý do khác ứng phó với tôi.”

Cô gái nhỏ này rất ngốc, giấu cũng không biết giấu.

Lục Lê thành thật nói xin lỗi, lại chần chờ hỏi: “Anh A Dụ, thí dụ em đến ban nhạc của anh, sau này nếu như... nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, có ảnh hưởng đến các anh không? Em không biết có thể tham gia ban nhạc về lâu về dài hay không.”

Lâm Thanh Dụ hơi giật mình: “Em vẫn luôn lo lắng chuyện này à?”

Lục Lê buồn bực đáp: “Dạ.”

Lâm Thanh Dụ buồn cười xoa đầu Lục Lê, đoạt lấy cặp sách, đeo lên vai mình: “Đi thôi, về nhà, rốt cuộc có muốn ăn khuya hay không? Hay là uống trà sữa?”

Lục Lê: “Dạ muốn.”

Giang Vọng đứng yên ở một bên bồn hoa, im lặng nhìn động tác thân mật của hai người.

Từ trước đến giờ, cậu luôn biết rằng người bên cạnh cũng không thể tin cậy.

“Lê Lê.” Giang Vọng lên tiếng gọi.

Men theo giọng nói, cô nhìn về phía đó, khuôn mặt vốn thanh tú dường như mờ đi ở dưới đèn đường, đôi mắt của cậu cong lên như vầng trăng, cô bỏ lại những người xung quanh, chạy về phía cậu: “Anh ơi!”

Giang Vọng đưa tay đón lấy cô, động tác dịu dàng vuốt sợi tóc đang rối bù của Lục Lê ra sau tai, hỏi nhỏ: “Bạn cùng lớp của em có hòa đồng không?”

Lục Lê gật đầu: “Em cảm thấy khá tốt, có Tuế Tuế học chung, em không sợ.”

Nói xong, Lục Lê quay đầu nhìn Lâm Thanh Dụ, nói: “Anh A Dụ, về nhà thôi.”

Lâm Thanh Dụ nhíu mày nhìn Giang Vọng, rốt cuộc không nói nhiều, chỉ lười biếng đáp: “Đến đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0