Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 49
2024-09-28 17:23:39
Trên đường về.
Giang Vọng và Lục Lê ngồi cạnh nhau trên xe buýt của trường, hai người thì thầm với nhau.
Lâm Thanh Dụ ngồi một mình ở hàng sau, trong tay còn xách túi của Lục Lê. Tuy nói thái độ của ba người bọn họ như vậy là bình thường, nhưng tối nay lại khác, Giang Vọng quá mức cố ý, cậu ấy không nói một câu, cũng là cảnh cáo.
Lâm Thanh Dụ nở nụ cười.
Cậu ấy có linh cảm rằng điều Giang Vọng muốn hoàn toàn trái ngược với điều Lục Lê muốn.
.
Cuộc sống ở Sùng Anh đối với Lục Lê náo nhiệt hơn hồi cấp hai một chút.
Khác với trường THPT số 1 chú trọng bầu không khí học tập, Sùng Anh nghiêng về phát triển toàn diện hơn, áp lực đến từ thành tích không nặng nề mấy.
Thậm chí địa điểm du lịch vào mùa thu cũng được họp lớp cùng nhau thảo luận.
Khai giảng được hai tháng, Lục Lê đã quen biết mọi người trong lớp.
Ở đây có rất nhiều người đều là học sinh cấp hai của trường Sùng Anh lên, phần lớn mọi người đều quen biết. Vốn dĩ bọn họ còn rất có hứng thú đối với Lục Lê, từ khi Lâm Thanh Dụ tới tìm vài lần, liền lặng lẽ từ bỏ suy nghĩ.
So với sự khiêm tốn của Lục Lê, độ nổi tiếng của Giang Vọng ở Sùng Anh tăng lên.
Sùng Anh không thiếu học sinh giỏi, nhưng học sinh giỏi vừa đẹp trai lại vừa trầm tính như vậy thật đúng là rất ít. Người có gia thế tốt của Sùng Anh nhiều không đếm xuể, trong số đó hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi này đều có tính cách thích khoe khoang và không biết kiềm chế, khí chất trong sáng và xa cách này của Giang Vọng trở nên nổi bật trong số đó.
Huống hồ, cậu họ Giang.
Chuyện nhà họ Giang có bốn đứa con, vốn cũng không phải là bí mật. Chỉ là trước kia sống xa nhau, bây giờ lại ở gần, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra sự tương phản và bất ngờ ở điều này.
Khi bàn tới chuyện đi du lịch vào mùa thu, cũng có người nhắc tới Giang Vọng.
“Có phải lớp ưu tú cũng đi cùng không?”
“Đúng vậy, lớp 11 ở cùng một địa điểm với chúng ta, nói là có thể ở qua đêm. Lớp 12 đi nơi khác, không ở qua đêm.”
“Có thể ở qua đêm?! Thật sao, a a a a a, chín bỏ làm mười có nghĩa là tớ và Giang Vọng ngủ cùng nhau rồi!”
Lục Lê: “...”
Sầm Tuế hừ mũi.
Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục, nhưng nhỏ giọng hơn một chút.
“Giang Vọng thật sự rất đẹp trai 555. Lớp chúng ta so với các lớp khác, vẫn hạnh phúc hơn.”
“Đúng vậy, Lục Lê ở lớp chúng ta.”
“Này, cậu ấy là em họ của Giang Vọng à? Nghe nói Giang Vọng và Giang Thiển có mối quan hệ không tầm thường...”
“Suỵt, đừng nói nữa, ồn ào quá!”
Lục Lê tới gần Sầm Tuế, hỏi nhỏ: “Tuế Tuế, anh trai của tớ được hoan nghênh như vậy sao?”
Mỗi ngày Sầm Tuế đều ngâm mình trên diễn đàn, không ai hiểu rõ hơn cô ấy, cô ấy lời ít ý nhiều: “Mười bài post trên trang đầu, thì có chín bài đều nói đến Giang Vọng, cậu nói xem? Cậu thì ngốc, cẩn thận không khéo cậu ấy chạy đi với người khác đó.”
Lục Lê chống má, nói: “Anh ấy nói, nếu như anh ấy có người trong lòng, sẽ nói cho tớ biết.”
Sầm Tuế lặng lẽ liếc mắt một cái, cái tên quỷ lẳng lơ kia.
Chuyến đi chơi mùa thu cuối cùng đã được quyết định tại một khu vui chơi nông nghiệp ở ngoại ô.
Có lẽ vì có quá nhiều thứ để chơi nên những đứa trẻ này muốn trải nghiệm cuộc sống. Sau cùng, giáo viên nói rằng các học sinh có thể tham gia các hoạt động ngoài trời như bắt cá, câu cua, đào khoai lang.
Sầm Tuế không hề có hứng thú với những hoạt động này.
Nhưng Lục Lê lại rất thích, bởi vì địa thế khu vui chơi nông nghiệp nằm trên một khu đất cao, ở sườn núi nhỏ gần đó, người ta gần như có thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời đầy sao của thành phố Hoà.
Vào đêm trước ngày khởi hành, Sùng Anh tan học sớm.
Hiếm khi Lục Lê nhìn thấy Giang Vọng trước khi mặt trời xuống núi, hôm nay bọn họ phải đi siêu thị, đây là khâu Lục Lê thích nhất trước khi đi du lịch mùa thu. Ban đầu Lâm Thanh Dụ và Giang Nghiêu nói muốn đi cùng, nhưng tan học lại không thấy người đâu.
Lục Lê hỏi, Giang Vọng chỉ nói bọn họ đi chơi bóng rổ.
Bên kia sân bóng rổ.
Lâm Thanh Dụ thay quần áo, hỏi Giang Nghiêu: “Sao đột nhiên lại muốn chơi?”
Giang Nghiêu cũng buồn bực: “Đúng vậy, kêu gấp, tôi không hỏi nhiều.”
Lâm Thanh Dụ hơi híp mắt, không hỏi nữa.
.
Trong siêu thị.
Lục Lê vung vẩy kẹo que trong tay, đi ở phía trước. Giang Vọng đẩy xe, đi theo bước chân của cô, cô động cậu liền động, cô dừng cậu liền tự giác đưa tay lấy thứ cô muốn.
Đối với Lục Lê, đi siêu thị như thế này rất vui.
Điều kiện tiên quyết là... Không có gì bất ngờ xảy ra.
“Sao vậy?” Giang Vọng nhìn về phía Lục Lê đột nhiên dừng lại: “Muốn cái gì?”
Sau khi tan học Lục Lê và Giang Vọng tới thẳng siêu thị, bọn họ còn mặc đồng phục học sinh. Ở một số thời điểm váy trắng có thể trở nên cực kỳ bất tiện, nhất là kỳ sinh lý của con gái.
Sắc mặt Lục Lê khẽ thay đổi, theo bản năng che bụng, nói với Giang Vọng: “Em đi toilet đã.”
Giang Vọng nhìn xuống, nhíu mày, hỏi: “Lại đến sớm à?”
Lục Lê mím môi, đáp: “Ừ.”
Về phương diện này, Giang Vọng luôn để ý hơn cô.
Mỗi khi trước kỳ sinh lý của cô một tuần, Giang Vọng sẽ thay đổi chế độ ăn uống trong nhà, sẽ làm đồ uống nóng cho cô. Mặc dù lên cấp ba, buổi tối trở về muộn nhưng cậu vẫn làm như thế.
Từ sau kỳ nghỉ hè, kỳ sinh lý của Lục Lê không chuẩn lắm.
Thật sự là do khoảng thời gian đó vì chuyện của Giang Nghiêu mà tâm trạng cô sa sút, kỳ sinh lý này không thể đến đều đặn.
Giang Vọng cởi áo khoác đồng phục, khoác lên người cô, nói: “Đi toilet chờ anh.”
Nói xong cậu lo lắng, tìm một nhân viên đi cùng Lục Lê.
Sau khi Lục Lê xử lý xong đi ra, Giang Vọng đã nhanh chóng mua xong đồ ăn vặt bình thường cô thích ăn, trả tiền xong liền dắt cô đi ra ngoài, định về nhà luôn.
Trong lòng cậu cuống lên nhưng phải nhịn xuống, thỉnh thoảng hỏi cô một câu: “Có đau không?”
Lục Lê lắc đầu, an ủi cậu: “Không đau.”
Lên taxi, ánh mắt trở nên mơ màng.
Giang Vọng mới dám hơi làm càn một chút nhìn cô, cậu đưa tay sờ trán cô, bình thường cô đau sẽ ra mồ hôi, lúc này trên trán cô vẫn còn ấm áp khô ráo.
“Trở về sẽ nấu nước đường cho em uống.” Giang Vọng dừng một chút, lại hỏi: “Ngày mai đi du lịch mùa thu được không?”
Lục Lê bèn làm nũng nói: “Được ạ, em mang theo thuốc. Em muốn đi ngắm sao mà anh.”
Giang Thâm và Giang Thiển năm nay đã học lớp mười hai, bọn họ sẽ không gặp nhau vào dịp này, cho nên Lục Lê đặc biệt chờ mong chuyến du lịch mùa thu lần này. Cô rất ít khi đi chơi với Giang Vọng.
Giang Vọng trầm mặc một lát, nói: “Anh cõng em lên núi.”
Lục Lê mở to hai mắt: “Có rất nhiều người, lớp mười một lớp mười hai đều ở đó.”
Giang Vọng như đang dỗ dành cô: “Anh không yên tâm. Nguyên nhân anh sẽ giải thích với giáo viên, đừng lo lắng. Anh sẽ cõng em đến nông trang, không quấy rầy em chơi với bạn.”
“Sẽ không quấy rầy đâu!” Lục Lê theo bản năng giải thích, lập tức thỏa hiệp: “Vậy anh không được nói em đau bụng đâu đó.”
Giang Vọng sờ đầu cô, dịu dàng đáp: “Được rồi.”
Trên người Lục Lê quấn đồng phục học sinh của Giang Vọng.
Mùi hương trên quần áo cô rất quen thuộc, nhà bọn họ mua nước giặt quần áo cũng là mua mùi hương mà cô thích dùng. Mùi hương tuy giống nhau nhưng ở trên người khác lại khác nhau, mùi hương trên người Giang Vọng nhạt hơn một chút.
Giờ phút này cậu đang ở bên cạnh cô, trong không gian nhỏ hẹp ngoại trừ mùi hương của cậu, còn có nhiệt độ cơ thể của cậu.
Điều Lục Lê không ngăn cản được chính là sự dịu dàng của Giang Vọng, huống chi cậu đang ở rất gần.
Lục Lê lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, lại đưa tay sờ gò má của mình.
Cô cảm thấy mình không đúng lắm.
Có gì đó không ổn khiến cô lo lắng.
Cũng may tình huống như vậy không kéo dài quá lâu, rất nhanh xe taxi đã dừng lại ở trước sảnh. Giang Vọng xuống xe trước, dắt Lục Lê ra rồi đóng cửa xe, hỏi: “Muốn ôm không?”
Lục Lê vội vàng lắc đầu: “Không.”
Giang Vọng không nói gì thêm.
Chờ Lâm Thanh Dụ về đến nhà, Lục Lê đã uống thuốc, tắm rửa xong nằm xuống, Giang Vọng còn đang ở trong phòng bếp hầm canh cho sáng mai. Nghe thấy tiếng động, cậu thuận miệng hỏi: “Có đói bụng không?”
Lâm Thanh Dụ dựa vào cửa, ánh mắt dò xét không hề che giấu, nói: “Giang Vọng, chúng ta nói chuyện đi.”
Giang Vọng bình tĩnh đậy nắp lại, giảm lửa nhỏ xuống, đáp: “Được.”
Sợ làm ầm ĩ Lục Lê, Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đứng trong phòng khách.
Rõ ràng sô pha và ghế dựa đặt ở đó, nhưng hai người cứ đứng như vậy.
Giang Vọng cúi người rót ly nước, tiện tay đưa cho Lâm Thanh Dụ đầy mồ hôi, thản nhiên hỏi: “Nói cái gì?”
Lâm Thanh Dụ nhận lấy, uống một ngụm xong, đặt ly lên bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang nghĩ gì về Lục Lê? Trận bóng rổ hôm nay, là do cậu cố ý.”
“Không muốn tụi tôi đi theo đến siêu thị?”
Giang Vọng ngước mắt, nhìn thẳng Lâm Thanh Dụ: “Tôi tưởng anh hiểu.”
Cậu không hề che giấu dục vọng chiếm hữu trong mắt mình: “Tôi muốn em ấy.”
Lâm Thanh Dụ châm chọc: “Sau đó thì sao? Đầu tiên là Giang Nghiêu, sau đó là tôi. Tiếp theo là ai, Sầm Tuế? Giang Vọng, rõ ràng cậu không quan tâm đến bọn tôi, nhưng lại nguyện ý chịu đựng.”
Thực ra, Giang Vọng cũng không ghét bọn họ, bằng không Lâm Thanh Dụ cũng không cần phải kiên trì muốn ở chỗ này. Nhưng Giang Vọng cũng không tính là thích bọn họ, sự ôn hòa của thường ngày đều là biểu hiện giả dối.
Biểu hiện giả dối này rõ ràng là cho Lục Lê xem.
Giang Vọng rời mắt, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi có thứ mình muốn.”
Lâm Thanh Dụ bình thản nói ra chân tướng: “Có chúng tôi ở bên cạnh em ấy, cậu cảm thấy yên tâm sao? Giang Vọng, cậu có thể giấu em ấy bao lâu, anh trai dịu dàng ôn hòa là người anh trong mắt Lục Lê. Nhưng đây là cậu sao?”
Giọng Giang Vọng lạnh đi: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Lâm Thanh Dụ nhướng mày: “Không liên quan đến anh? Xin lỗi, bắt đầu từ hôm nay, đã có liên quan đến tôi rồi. A Nghiêu là anh em của tôi, em gái cậu ta chính là em gái tôi. Giang Vọng, cậu tốt nhất nên biết chừng mực, tốt nhất cả đời đừng để em ấy phát hiện.”
Giang Vọng rủ mắt, bất giác nắm chặt tay.
Bọn họ cái gì cũng không biết, Sầm Tuế, Giang Nghiêu, Lâm Thanh Dụ không ai hiểu. Trên thế giới này, ai cũng không giữ được Lục Lê, cuối cùng bọn họ sẽ mất cô.
Mặc dù vậy, cuộc sống của họ sẽ không thay đổi nhiều.
Nhưng cậu lại không giống, hậu quả như vậy, cậu không chịu nổi.
Cậu phải sống tiếp.
Từ nhỏ Giang Vọng đã hiểu được, ở trong hoàn cảnh như vậy, muốn sống sót phải nắm lấy mỗi một cơ hội. Mà Lục Lê, chính là cơ hội duy nhất lúc đó cậu nắm lấy.
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi tất cả.
Cả hai người đứng trong phòng khách đều không để ý đến góc váy trắng như tuyết ở góc cầu thang.
Lục Lê thường xuyên quên mang dép lê, lại sợ tối, cô liền lặng lẽ từ trên lầu mò đến góc tường. Ban đầu cô muốn xuống lầu lấy cục sạc máy ảnh, lần trước dùng xong lại quên sạc điện, ngày mai đi du lịch cô muốn mang theo.
Cô chưa từng nghĩ, sẽ nghe được cuộc đối thoại như vậy.
Lục Lê nhất thời bối rối, Lâm Thanh Dụ đang nói cái gì?
Giang Vọng lại muốn cái gì?
Nhưng trong nháy mắt, Lục Lê chợt nhớ tới lúc đầu năm, Giang Vọng ôm cô ở khu Tây, hỏi: “Nhất định phải quay về à?”
Lục Lê lập tức bừng tỉnh.
Giang Vọng và Lục Lê ngồi cạnh nhau trên xe buýt của trường, hai người thì thầm với nhau.
Lâm Thanh Dụ ngồi một mình ở hàng sau, trong tay còn xách túi của Lục Lê. Tuy nói thái độ của ba người bọn họ như vậy là bình thường, nhưng tối nay lại khác, Giang Vọng quá mức cố ý, cậu ấy không nói một câu, cũng là cảnh cáo.
Lâm Thanh Dụ nở nụ cười.
Cậu ấy có linh cảm rằng điều Giang Vọng muốn hoàn toàn trái ngược với điều Lục Lê muốn.
.
Cuộc sống ở Sùng Anh đối với Lục Lê náo nhiệt hơn hồi cấp hai một chút.
Khác với trường THPT số 1 chú trọng bầu không khí học tập, Sùng Anh nghiêng về phát triển toàn diện hơn, áp lực đến từ thành tích không nặng nề mấy.
Thậm chí địa điểm du lịch vào mùa thu cũng được họp lớp cùng nhau thảo luận.
Khai giảng được hai tháng, Lục Lê đã quen biết mọi người trong lớp.
Ở đây có rất nhiều người đều là học sinh cấp hai của trường Sùng Anh lên, phần lớn mọi người đều quen biết. Vốn dĩ bọn họ còn rất có hứng thú đối với Lục Lê, từ khi Lâm Thanh Dụ tới tìm vài lần, liền lặng lẽ từ bỏ suy nghĩ.
So với sự khiêm tốn của Lục Lê, độ nổi tiếng của Giang Vọng ở Sùng Anh tăng lên.
Sùng Anh không thiếu học sinh giỏi, nhưng học sinh giỏi vừa đẹp trai lại vừa trầm tính như vậy thật đúng là rất ít. Người có gia thế tốt của Sùng Anh nhiều không đếm xuể, trong số đó hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi này đều có tính cách thích khoe khoang và không biết kiềm chế, khí chất trong sáng và xa cách này của Giang Vọng trở nên nổi bật trong số đó.
Huống hồ, cậu họ Giang.
Chuyện nhà họ Giang có bốn đứa con, vốn cũng không phải là bí mật. Chỉ là trước kia sống xa nhau, bây giờ lại ở gần, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra sự tương phản và bất ngờ ở điều này.
Khi bàn tới chuyện đi du lịch vào mùa thu, cũng có người nhắc tới Giang Vọng.
“Có phải lớp ưu tú cũng đi cùng không?”
“Đúng vậy, lớp 11 ở cùng một địa điểm với chúng ta, nói là có thể ở qua đêm. Lớp 12 đi nơi khác, không ở qua đêm.”
“Có thể ở qua đêm?! Thật sao, a a a a a, chín bỏ làm mười có nghĩa là tớ và Giang Vọng ngủ cùng nhau rồi!”
Lục Lê: “...”
Sầm Tuế hừ mũi.
Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục, nhưng nhỏ giọng hơn một chút.
“Giang Vọng thật sự rất đẹp trai 555. Lớp chúng ta so với các lớp khác, vẫn hạnh phúc hơn.”
“Đúng vậy, Lục Lê ở lớp chúng ta.”
“Này, cậu ấy là em họ của Giang Vọng à? Nghe nói Giang Vọng và Giang Thiển có mối quan hệ không tầm thường...”
“Suỵt, đừng nói nữa, ồn ào quá!”
Lục Lê tới gần Sầm Tuế, hỏi nhỏ: “Tuế Tuế, anh trai của tớ được hoan nghênh như vậy sao?”
Mỗi ngày Sầm Tuế đều ngâm mình trên diễn đàn, không ai hiểu rõ hơn cô ấy, cô ấy lời ít ý nhiều: “Mười bài post trên trang đầu, thì có chín bài đều nói đến Giang Vọng, cậu nói xem? Cậu thì ngốc, cẩn thận không khéo cậu ấy chạy đi với người khác đó.”
Lục Lê chống má, nói: “Anh ấy nói, nếu như anh ấy có người trong lòng, sẽ nói cho tớ biết.”
Sầm Tuế lặng lẽ liếc mắt một cái, cái tên quỷ lẳng lơ kia.
Chuyến đi chơi mùa thu cuối cùng đã được quyết định tại một khu vui chơi nông nghiệp ở ngoại ô.
Có lẽ vì có quá nhiều thứ để chơi nên những đứa trẻ này muốn trải nghiệm cuộc sống. Sau cùng, giáo viên nói rằng các học sinh có thể tham gia các hoạt động ngoài trời như bắt cá, câu cua, đào khoai lang.
Sầm Tuế không hề có hứng thú với những hoạt động này.
Nhưng Lục Lê lại rất thích, bởi vì địa thế khu vui chơi nông nghiệp nằm trên một khu đất cao, ở sườn núi nhỏ gần đó, người ta gần như có thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời đầy sao của thành phố Hoà.
Vào đêm trước ngày khởi hành, Sùng Anh tan học sớm.
Hiếm khi Lục Lê nhìn thấy Giang Vọng trước khi mặt trời xuống núi, hôm nay bọn họ phải đi siêu thị, đây là khâu Lục Lê thích nhất trước khi đi du lịch mùa thu. Ban đầu Lâm Thanh Dụ và Giang Nghiêu nói muốn đi cùng, nhưng tan học lại không thấy người đâu.
Lục Lê hỏi, Giang Vọng chỉ nói bọn họ đi chơi bóng rổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia sân bóng rổ.
Lâm Thanh Dụ thay quần áo, hỏi Giang Nghiêu: “Sao đột nhiên lại muốn chơi?”
Giang Nghiêu cũng buồn bực: “Đúng vậy, kêu gấp, tôi không hỏi nhiều.”
Lâm Thanh Dụ hơi híp mắt, không hỏi nữa.
.
Trong siêu thị.
Lục Lê vung vẩy kẹo que trong tay, đi ở phía trước. Giang Vọng đẩy xe, đi theo bước chân của cô, cô động cậu liền động, cô dừng cậu liền tự giác đưa tay lấy thứ cô muốn.
Đối với Lục Lê, đi siêu thị như thế này rất vui.
Điều kiện tiên quyết là... Không có gì bất ngờ xảy ra.
“Sao vậy?” Giang Vọng nhìn về phía Lục Lê đột nhiên dừng lại: “Muốn cái gì?”
Sau khi tan học Lục Lê và Giang Vọng tới thẳng siêu thị, bọn họ còn mặc đồng phục học sinh. Ở một số thời điểm váy trắng có thể trở nên cực kỳ bất tiện, nhất là kỳ sinh lý của con gái.
Sắc mặt Lục Lê khẽ thay đổi, theo bản năng che bụng, nói với Giang Vọng: “Em đi toilet đã.”
Giang Vọng nhìn xuống, nhíu mày, hỏi: “Lại đến sớm à?”
Lục Lê mím môi, đáp: “Ừ.”
Về phương diện này, Giang Vọng luôn để ý hơn cô.
Mỗi khi trước kỳ sinh lý của cô một tuần, Giang Vọng sẽ thay đổi chế độ ăn uống trong nhà, sẽ làm đồ uống nóng cho cô. Mặc dù lên cấp ba, buổi tối trở về muộn nhưng cậu vẫn làm như thế.
Từ sau kỳ nghỉ hè, kỳ sinh lý của Lục Lê không chuẩn lắm.
Thật sự là do khoảng thời gian đó vì chuyện của Giang Nghiêu mà tâm trạng cô sa sút, kỳ sinh lý này không thể đến đều đặn.
Giang Vọng cởi áo khoác đồng phục, khoác lên người cô, nói: “Đi toilet chờ anh.”
Nói xong cậu lo lắng, tìm một nhân viên đi cùng Lục Lê.
Sau khi Lục Lê xử lý xong đi ra, Giang Vọng đã nhanh chóng mua xong đồ ăn vặt bình thường cô thích ăn, trả tiền xong liền dắt cô đi ra ngoài, định về nhà luôn.
Trong lòng cậu cuống lên nhưng phải nhịn xuống, thỉnh thoảng hỏi cô một câu: “Có đau không?”
Lục Lê lắc đầu, an ủi cậu: “Không đau.”
Lên taxi, ánh mắt trở nên mơ màng.
Giang Vọng mới dám hơi làm càn một chút nhìn cô, cậu đưa tay sờ trán cô, bình thường cô đau sẽ ra mồ hôi, lúc này trên trán cô vẫn còn ấm áp khô ráo.
“Trở về sẽ nấu nước đường cho em uống.” Giang Vọng dừng một chút, lại hỏi: “Ngày mai đi du lịch mùa thu được không?”
Lục Lê bèn làm nũng nói: “Được ạ, em mang theo thuốc. Em muốn đi ngắm sao mà anh.”
Giang Thâm và Giang Thiển năm nay đã học lớp mười hai, bọn họ sẽ không gặp nhau vào dịp này, cho nên Lục Lê đặc biệt chờ mong chuyến du lịch mùa thu lần này. Cô rất ít khi đi chơi với Giang Vọng.
Giang Vọng trầm mặc một lát, nói: “Anh cõng em lên núi.”
Lục Lê mở to hai mắt: “Có rất nhiều người, lớp mười một lớp mười hai đều ở đó.”
Giang Vọng như đang dỗ dành cô: “Anh không yên tâm. Nguyên nhân anh sẽ giải thích với giáo viên, đừng lo lắng. Anh sẽ cõng em đến nông trang, không quấy rầy em chơi với bạn.”
“Sẽ không quấy rầy đâu!” Lục Lê theo bản năng giải thích, lập tức thỏa hiệp: “Vậy anh không được nói em đau bụng đâu đó.”
Giang Vọng sờ đầu cô, dịu dàng đáp: “Được rồi.”
Trên người Lục Lê quấn đồng phục học sinh của Giang Vọng.
Mùi hương trên quần áo cô rất quen thuộc, nhà bọn họ mua nước giặt quần áo cũng là mua mùi hương mà cô thích dùng. Mùi hương tuy giống nhau nhưng ở trên người khác lại khác nhau, mùi hương trên người Giang Vọng nhạt hơn một chút.
Giờ phút này cậu đang ở bên cạnh cô, trong không gian nhỏ hẹp ngoại trừ mùi hương của cậu, còn có nhiệt độ cơ thể của cậu.
Điều Lục Lê không ngăn cản được chính là sự dịu dàng của Giang Vọng, huống chi cậu đang ở rất gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lê lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, lại đưa tay sờ gò má của mình.
Cô cảm thấy mình không đúng lắm.
Có gì đó không ổn khiến cô lo lắng.
Cũng may tình huống như vậy không kéo dài quá lâu, rất nhanh xe taxi đã dừng lại ở trước sảnh. Giang Vọng xuống xe trước, dắt Lục Lê ra rồi đóng cửa xe, hỏi: “Muốn ôm không?”
Lục Lê vội vàng lắc đầu: “Không.”
Giang Vọng không nói gì thêm.
Chờ Lâm Thanh Dụ về đến nhà, Lục Lê đã uống thuốc, tắm rửa xong nằm xuống, Giang Vọng còn đang ở trong phòng bếp hầm canh cho sáng mai. Nghe thấy tiếng động, cậu thuận miệng hỏi: “Có đói bụng không?”
Lâm Thanh Dụ dựa vào cửa, ánh mắt dò xét không hề che giấu, nói: “Giang Vọng, chúng ta nói chuyện đi.”
Giang Vọng bình tĩnh đậy nắp lại, giảm lửa nhỏ xuống, đáp: “Được.”
Sợ làm ầm ĩ Lục Lê, Giang Vọng và Lâm Thanh Dụ đứng trong phòng khách.
Rõ ràng sô pha và ghế dựa đặt ở đó, nhưng hai người cứ đứng như vậy.
Giang Vọng cúi người rót ly nước, tiện tay đưa cho Lâm Thanh Dụ đầy mồ hôi, thản nhiên hỏi: “Nói cái gì?”
Lâm Thanh Dụ nhận lấy, uống một ngụm xong, đặt ly lên bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang nghĩ gì về Lục Lê? Trận bóng rổ hôm nay, là do cậu cố ý.”
“Không muốn tụi tôi đi theo đến siêu thị?”
Giang Vọng ngước mắt, nhìn thẳng Lâm Thanh Dụ: “Tôi tưởng anh hiểu.”
Cậu không hề che giấu dục vọng chiếm hữu trong mắt mình: “Tôi muốn em ấy.”
Lâm Thanh Dụ châm chọc: “Sau đó thì sao? Đầu tiên là Giang Nghiêu, sau đó là tôi. Tiếp theo là ai, Sầm Tuế? Giang Vọng, rõ ràng cậu không quan tâm đến bọn tôi, nhưng lại nguyện ý chịu đựng.”
Thực ra, Giang Vọng cũng không ghét bọn họ, bằng không Lâm Thanh Dụ cũng không cần phải kiên trì muốn ở chỗ này. Nhưng Giang Vọng cũng không tính là thích bọn họ, sự ôn hòa của thường ngày đều là biểu hiện giả dối.
Biểu hiện giả dối này rõ ràng là cho Lục Lê xem.
Giang Vọng rời mắt, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi có thứ mình muốn.”
Lâm Thanh Dụ bình thản nói ra chân tướng: “Có chúng tôi ở bên cạnh em ấy, cậu cảm thấy yên tâm sao? Giang Vọng, cậu có thể giấu em ấy bao lâu, anh trai dịu dàng ôn hòa là người anh trong mắt Lục Lê. Nhưng đây là cậu sao?”
Giọng Giang Vọng lạnh đi: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Lâm Thanh Dụ nhướng mày: “Không liên quan đến anh? Xin lỗi, bắt đầu từ hôm nay, đã có liên quan đến tôi rồi. A Nghiêu là anh em của tôi, em gái cậu ta chính là em gái tôi. Giang Vọng, cậu tốt nhất nên biết chừng mực, tốt nhất cả đời đừng để em ấy phát hiện.”
Giang Vọng rủ mắt, bất giác nắm chặt tay.
Bọn họ cái gì cũng không biết, Sầm Tuế, Giang Nghiêu, Lâm Thanh Dụ không ai hiểu. Trên thế giới này, ai cũng không giữ được Lục Lê, cuối cùng bọn họ sẽ mất cô.
Mặc dù vậy, cuộc sống của họ sẽ không thay đổi nhiều.
Nhưng cậu lại không giống, hậu quả như vậy, cậu không chịu nổi.
Cậu phải sống tiếp.
Từ nhỏ Giang Vọng đã hiểu được, ở trong hoàn cảnh như vậy, muốn sống sót phải nắm lấy mỗi một cơ hội. Mà Lục Lê, chính là cơ hội duy nhất lúc đó cậu nắm lấy.
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi tất cả.
Cả hai người đứng trong phòng khách đều không để ý đến góc váy trắng như tuyết ở góc cầu thang.
Lục Lê thường xuyên quên mang dép lê, lại sợ tối, cô liền lặng lẽ từ trên lầu mò đến góc tường. Ban đầu cô muốn xuống lầu lấy cục sạc máy ảnh, lần trước dùng xong lại quên sạc điện, ngày mai đi du lịch cô muốn mang theo.
Cô chưa từng nghĩ, sẽ nghe được cuộc đối thoại như vậy.
Lục Lê nhất thời bối rối, Lâm Thanh Dụ đang nói cái gì?
Giang Vọng lại muốn cái gì?
Nhưng trong nháy mắt, Lục Lê chợt nhớ tới lúc đầu năm, Giang Vọng ôm cô ở khu Tây, hỏi: “Nhất định phải quay về à?”
Lục Lê lập tức bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro