Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 8
2024-09-28 17:23:39
Phía Nam khu Tây, có một chiếc xe đậu ngay phía đối diện của nhà chờ xe bus.
Chiếc xe nổi bật trông cực kỳ lệch tông với cửa tiệm cũ kỹ, không ít người nhìn ra ngoài thông qua lớp kính thuỷ tinh dơ bẩn, xoay đầu lại gọi mọi người ra hóng chuyện.
Năm ngoái họ đã trông thấy chiếc xe này tới đây để tìm Giang Vọng.
Giang Nam Uý cầm dù, đứng trước cửa xe chờ ông nhõi xuống xe, bất lực nói: “Sao lại tới tìm Giang Vọng vào lúc trời mưa như thế này, chẳng phải trước đây con không chịu tới sao? Chắc là thằng bé không muốn gặp chúng ta đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nghiêu cũng xị lại, sao cậu ấy lại nhất định phải tới đây tìm Giang Vọng chứ? Trong lòng nghĩ thế nhưng miệng lại nói một nẻo: “Con là anh của nó, tới gặp nó thì sao nào?”
“Được thôi, đi nào...”
Lời của Giang Nam Uý chợt dừng lại.
Cách đó không xa, hai đứa bé nương tựa vào nhau trong màn mưa kia quá bắt mắt, hơn nữa dáng vẻ của Giang Vọng còn rất thê thảm nữa. Giang Nam Uý nhìn Giang Nghiêu một cái: “Giang Nghiêu, ở trên xe đi, đưa khăn ra đây.”
Giang Nghiêu: “?”
Cậu ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng của ba đâu.
Trời mưa rất khó bắt xe, nhất là với cơ thể trẻ con như Lục Lê và Giang Vọng hiện giờ càng khó hơn.
Chắc hẳn tài xế ngồi trong xe cũng không trông thấy bọn họ đang vẫy tay.
Một tay của Lục Lê cầm ô, tay còn lại đỡ lấy Giang Vọng.
Đôi mắt ửng đỏ nhìn lên cổ của Giang Vọng, nhìn đến mức khiến người khác khó chịu, nhất là khi cô có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào, khiến người khác phải đau lòng.
Giang Vọng xoay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng bảo: “Đừng khóc.”
Lục Lê không nhìn cậu nữa, tập trung tìm xe, định bụng chờ thêm năm phút nữa vẫn không bắt được xe thì sẽ quay lại tìm Triệu Mộc. Bệnh viện của khu Tây cũng khá xa, ngồi xe bus phải mất nửa tiếng.
Ngay lúc Lục Lê đang ngày càng lo lắng, trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc ô to che cả hai người.
Lục Lê vô thức nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy người trước mắt, sự căng thẳng trong lòng cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giang Nam Uý cúi người xuống, cau mày lướt mắt nhìn Giang Vọng một lượt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một đứa bé sáu tuổi như Lục Lê nói khóc là khóc, vừa khóc vừa không quên đưa bàn tay đang bị thương của Giang Vọng ra: “Anh bị chảy máu rồi, cổ, cổ cũng...”
Giang Nam Uý không nghĩ ngợi nhiều, giơ tay bế hai đứa bé lên.
Giang Nghiêu ở trong xe ngơ ngác nhìn ba nhét hai đứa trẻ bẩn thỉu vào, cậu nhóc lén lùi ra xa một tí, đưa khăn tắm ra: “Ba, mấy đứa này... Ba nhặt từ đâu về vậy?”
Giang Nam Uý liếc con trai một cái, nói: “Em trai của con đó.”
Em của mình là một đứa nhóc bẩn thỉu.
Suy nghĩ này chỉ vừa lướt qua đầu, Giang Nghiêu đã đối diện với một đôi mắt đen láy. Sự lạnh lẽo vút qua đáy mắt, khi nhìn lại thì Giang Vọng đã trở về dáng vẻ ngoan ngoãn như mọi ngày.
Bấy giờ Giang Nghiêu mới phản ứng lại, tuy em trai không được sạch sẽ lắm nhưng lại rất đẹp trai.
Giang Nam Uý dặn tài xế chạy tới bệnh viện, lấy hộp sơ cứu trong xe ra để xử lý qua vết thương trên tay Giang Vọng. Anh ấy ngẩng đầu nhìn con mèo con Lục Lê đang thút thít, dặn dò Giang Nghiêu: “Giang Nghiêu, lau mặt cho em gái đi, dỗ em đi.”
Lục Lê nhỏ giọng thút thít, nghe anh ấy nói vậy bèn xoay đầu nhìn Giang Nghiêu.
Giang Nghiêu vừa định từ chối đã đối diện với đôi mắt hạnh nhân ngập nước, nước mắt của cô như viên ngọc trai đang lăn xuống, hàng mi dài hơn bất cứ cô bé nào mà cậu ấy từng gặp.
Cô nhóc đáng yêu quá, Giang Nghiêu nghĩ.
“... Biết rồi.” Giang Nghiêu cầm khăn, cẩn thận giơ tay về phía cô: “Ba ơi, em gái này là ai vậy?”
Giang Nam Uý phớt lờ Giang Nghiêu, chỉ nhìn Giang Vọng đang rũ mắt, cái tay không bị thương của thằng nhóc cứ nắm chặt tay của Lục Lê. Anh ấy hỏi Giang Vọng: “Trốn lâu như vậy, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Giang Nam Uý biết rõ bây giờ mà nói chuyện này thì rất vô tâm, nhưng Giang Vọng là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ hiểu anh ấy đang nói gì.
Sau khi xử lý vết thương trên tay của Giang Vọng, anh ấy vươn tay muốn xem vết thương trên cổ của Giang Vọng, nào ngờ vừa mới lại gần thì thằng bé đã né ra rồi.
Giang Nam Úy cũng không cố chấp, chỉ gọi một cú điện thoại cho Giang Bắc Tâm.
Trước khi gọi thì Giang Nam Uý cũng không ôm bất cứ hy vọng gì, quả nhiên là không liên lạc được.
Giang Vọng không trả lời, bầu không khí trong xe yên ắng, chỉ có tiếng lau nước mắt của cô bé.
Giang Nam Uý nhìn Lục Lê một cái, cô bé này không giống người sống ở khu Tây mà cứ như trẻ con nhà nào bị thất lạc vậy, xinh đẹp khó tưởng. Anh ấy hỏi Giang Vọng: “Cô bé này từ đâu ra vậy?”
Nghe vậy, Giang Vọng ngước mắt lên, đối diện với Giang Nam Uý: “Là em của cháu.”
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Giang Vọng bước lên xe, còn lại thì cậu cứ như tỏ ra không nghe thấy vậy. Chỉ khi nhắc tới cô nhóc này thì cậu mới có phản ứng, đôi mắt đề cao cảnh giác.
Giang Nam Uý gật đầu, không hỏi nhiều.
Hai đứa trẻ đều rất bẩn, cứ như vừa từ sình lầy chui lên vậy.
Giang Nam Uý dắt bọn trẻ vào bệnh viện, đuổi Giang Nghiêu về nhà chuẩn bị quần áo: “Không tìm thấy thì gọi điện hỏi mẹ của con, ba sẽ nói chuyện này cho mẹ con biết, còn con không được kể cho ai nghe đấy.”
Giang Nghiêu: “...”
Cậu ấy chỉ là một công cụ mà thôi.
Lúc bác sĩ xử lý vết thương trên tay của Giang Vọng thì Triệu Mộc cũng chạy tới.
Vì bị người đàn ông kia giở trò nên suýt thì Triệu Mộc để lạc mất gã ta, loay hoay một lúc, cuối cùng quay ra đã không thấy hai đứa bé đâu nữa.
Cũng may là trên đường có người trông thấy bọn trẻ, anh ấy còn phải tốn mất một lúc lâu mới liên hệ được với Giang Nam Uý.
Khi Giang Nam Uý nhìn thấy Triệu Mộc thì biết việc này không hề nhỏ nhặt chút nào.
Anh ấy nắn bóp đầu chân mày, bước ra ngoài bàn bạc.
Bên ngoài trời vẫn còn đổ mưa to, trước cửa khu cấp cứu rất vắng người.
Giang Nam Uý đứng ở một góc xa, nắn bóp hai đầu chân mày, nghe Triệu Mộc nói: “Vừa mới giải người về đồn xong, tiền bối nói trông ông ta rất quen. Kiểm tra xong mới biết được, người đàn ông đó là một tên tội phạm vượt ngục, ông ta rất thích những... đứa bé nhỏ tuổi. Ông ta đã để ý Giang Vọng từ lâu rồi, hôm nay ông ta đã uống rượu, Giang Vọng phản kháng lại khiến ông ta tức giận...”
Triệu Mộc tóm tắt câu chuyện một cách ngắn gọn, Giang Nam Uý chỉ im lặng lắng nghe.
Đợi Triệu Mộc nói xong, Giang Nam Uý mới hỏi vài câu về chuyện của hai đứa trẻ dạo gần đây.
Nghe đến đoạn Lục Lê vờ lạc đường để đi tìm Triệu Mộc, Giang Nam Uý thở dài một hơi. Anh ấy không khỏi bất giác nghĩ, không biết lúc Giang Liên còn sống đã dặn dò Giang Vọng cái gì? Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, phải làm gì để có thể bảo vệ bản thân?
Giang Liên sẽ nói gì đây?
Chị ấy sẽ dặn Giang Vọng, không được cười với người khác, phải tỏ ra hung dữ thì người ta mới sợ mình.
Nhưng những điều này vẫn không đủ để Giang Vọng bảo vệ bản thân.
Trong phòng điều trị.
Toàn thân Lục Lê đều ướt đẫm, trên người phủ một tấm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn trắng tựa như giấy, đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm vào Giang Vọng vẫn còn đỏ ngầu.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Giang Vọng, cậu có đau không?”
Giang Vọng nhẹ giọng đáp: “Không đau.”
Ngừng lại một lát, cậu lại hỏi: “Không thích bệnh viện à?”
Lục Lê ngơ ra một giây, vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu, sau cùng cũng không nói gì nữa, chỉ cẩn thận hỏi: “Giang Vọng, đó là người hôm đó tới tìm cậu sao?”
Giang Vọng đáp: “Ừ, đó là chú út của tôi.”
Lục Lê nghi hoặc hỏi: “Có phải chú ấy muốn đưa cậu về nhà không? Giang Vọng, cậu có muốn về nhà không?”
Giang Vọng nhìn vào đôi mắt của Lục Lê, nói với cô: “Tôi không muốn về nhà.”
Giang Vọng có muốn về nhà không, cậu không muốn.
Cậu chưa từng muốn về nhà, cho dù sau cùng Giang Liên có bảo cậu phải về nhà, phải nhẫn nhịn, phải chờ đợi. Những gì mà người nhà họ Giang lo sợ sẽ đánh mất, lại là những thứ mà cậu không thèm.
Cậu họ Giang, là chữ Giang trong tên Giang Liên.
Ánh mắt của Lục Lê và cậu thiếu niên trước mặt giao nhau.
Trông cậu có vẻ cao hơn một chút, nhưng nét mặt vẫn trẻ thơ, chiếc cằm gầy gò cuối cùng cũng đầy đặn hơn. Đôi mắt dài với con ngươi trong trẻo đong đầy nước.
Đôi mắt này khiến Lục Lê nhớ tới Giang Vọng mà cô đã nhìn thấy trong màn hình lớn ở quảng trường.
Giang Vọng rồi sẽ trưởng thành với dáng vẻ mà cô đã từng gặp, Lục Lê không muốn can thiệp vào quyết định của cậu.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Được.”
Hai bàn tay của Giang Vọng đều được rửa sạch.
Cậu giơ một tay lên, nhẹ nhàng lau mặt của Lục Lê: “Đừng khóc nữa, tôi không sao.”
Lục Lê không thể nói cho cậu biết, lúc đầu cô cố tình khóc cho Giang Nam Uý thấy, nhưng càng khóc càng không kìm lại được. Cô ngoan ngoan gật đầu: “Không khóc nữa, lát nữa chúng ta về nhà ăn sủi cảo nhé.”
Giang Vọng thấp giọng đáp: “Ừ.”
Sau cùng thì Giang Vọng và Lục Lê cũng không thể trở về ăn sủi cảo được.
Sau khi xử lý xong vết thương của Giang Vọng, bác sĩ đã rời khỏi, Lục Lê và Giang Vọng chụm đầu lại trò chuyện một lúc. Một lát sau, Giang Nam Uý quay lại, anh ấy đứng ngay cửa đánh giá hai đứa trẻ, bỗng nghĩ ra cách khiến Giang Vọng phải trở về với mình.
Giang Nam Uý gọi: “Giang Vọng, ra đây với chú một lát.”
Nói xong lại nhìn Lục Lê, nhẹ nhàng nói: “Cô bé à, chú nói chuyện với anh một chút có được không?”
Lục Lê nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng sờ đầu cô, nói: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Lục Lê nhìn Giang Vọng bị Giang Nam Uý dẫn đi.
Cô không biết mình đã đợi bao lâu, sau cùng chỉ thấy Triệu Mộc bước tới.
Triệu Mộc bế Lục Lê bước ra ngoài, kiên nhẫn giải thích với cô: “Lê Lê à, anh trai không sao đâu, chỉ là phải về giải quyết vài chuyện. Anh sẽ chơi với em vài bữa có được không nào?”
Lục Lê nhẹ giọng hỏi: “Anh tự nguyện đi sao?”
Nghe đoạn, Triệu Mộc im lặng một lát, nói: “Ừ.”
Lúc đầu Giang Vọng không chịu đi, nhưng không biết Giang Nam Uý nói gì với cậu mà Giang Vọng đã quyết định đi theo anh ấy. Lúc đầu Triệu Mộc còn lo lắng Lục Lê sẽ khóc lóc làm ầm lên, nhưng không ngờ cô nhóc chỉ gật chiếc đầu nhỏ bé của mình, ôm lấy cổ của anh ấy rồi không nhúc nhích nữa.
Lúc Triệu Mộc đưa Lục Lê về đến nhà, mưa cũng vừa tạnh.
Một đoạn cầu vồng mờ nhạt ngắn ngủn xuyên qua tầng mây đen, ánh lên trên cây cột điện bên đường.
Phía trên bầu trời đang dần sáng lên, phía dưới là khu Tây đổ nát, nhưng vẫn có sức sống.
Lục Lê nhìn chiếc cầu vồng kia rất lâu, cho đến khi Triệu Mộc thả cô xuống thì cô mới dời mắt, ngẩng đầu ngoan ngoãn nói với anh ấy: “Anh Mộc Tử, em sẽ ở nhà chờ anh trai. Cám ơn anh đã giúp em tìm anh ấy.”
Triệu Mộc thở dài một hơi, hai đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sao lại khổ thế này.
Anh ấy nắm lấy tay của Lục Lê: “Sau khi thấy em ăn cơm xong thì anh sẽ đi.”
Lục Lê không từ chối.
Bữa cơm trưa đến muộn này do Triệu Mộc nấu, anh ấy nấu một bát mì, đang nghĩ tới ngày mai ra chợ mua một ít thức ăn. Nghe nói, bình thường Giang Vọng hay dắt Lục Lê ra chợ mua thức ăn, cơm canh cũng do Giang Vọng nấu.
Triệu Mộc nghĩ, lỡ như Giang Vọng về nhà họ Giang thì cô bé này phải làm sao đây, anh ấy dò hỏi: “Lê Lê, ba mẹ của em đâu rồi?”
Hỏi xong Triệu Mộc mới nhận ra, cho đến lúc này, anh ấy không hề biết Giang Vọng và Lục Lê có mối quan hệ gì.
Lục Lê không trả lời, cúi đầu từ từ húp mì.
Sau khi nuốt xong mới đáp: “Đều không còn nữa rồi.”
Nghe xong da đầu Triệu Mộc tê rần, hối hận vì đã hỏi một đứa trẻ câu hỏi như vậy, đoán là hai đứa trẻ chắc là họ hàng xa của nhau. Anh ấy nói: “Mấy ngày này, Lê Lê cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ đến vào giờ cơm, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh.”
Lục Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Mộc biết đây chỉ là lời xã giao.
Anh ấy không có cách nào để chăm sóc Lục Lê mãi, phải tìm ra cách gì thoả đáng mới được.
Triệu Mộc đang nghĩ tới việc phải đi tìm Giang Nam Uý thôi.
Anh ấy không ở lại lâu, sau khi rửa chén, pha thuốc cho Lục Lê xong bèn rời khỏi, dù sao thì ở đồn vẫn còn có người đang chờ anh ấy về xử lý. Nếu đúng như dự tính thì Giang Nam Uý sẽ ra tay giải quyết chuyện này.
Lúc Lục Lê ở nhà ăn mì, Giang Vọng đã tắm xong, bước từ trong phòng tắm ra.
Giang Nam Uý thong dong ở phòng bếp, đang chỉ đạo cho Giang Nghiêu làm việc.
Hai ba con trò chuyện câu được câu mất với nhau.
“Ba ơi, Giang Vọng sao vậy?”
“Gặp phải kẻ xấu.”
“Cậu ta... Thôi vậy, cậu ta sẽ ở nhà chúng ta sao? Hay là tới nhà của ông nội?”
“Không biết nữa, vài bữa nữa tính tiếp.”
“Vâng. Vậy em gái của cậu ta thì sao?”
“Giang Nghiêu, ba dụ cô bé về làm em gái của con có được không?”
“Thật sao?!”
Giang Nam Uý hắng giọng, chê cười: “Giang Nghiêu, bình thường con ăn hiếp em trai em gái của mình như thế nào hả? Ba chẳng còn mặt mũi nào đi dụ người ta về, dẫn về rồi lại để con ăn hiếp nữa à?”
Giang Nghiêu mở to mắt rồi lại xịu xuống, nhỏ giọng đáp: “Con sẽ không ăn hiếp em ấy đâu.”
Giang Nam Uý nhíu mày: “Thấy người ta xinh đẹp chứ gì?”
Giang Nghiêu bối rối: “Ba không hiểu đâu!”
Thấy chủ đề đã đi quá xa, Giang Vọng nhấc chân bước ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, hai ba con rất đồng bộ cùng ngẩng đầu lên. Sau khi tắm rửa xong, Giang Vọng nhìn vừa ngoan vừa hiền, cứ như những nét cứng rắn khó gần của cậu đã được gột rửa đi cùng với sự dơ bẩn.
Giang Nghiêu không kìm được nói: “Ba ơi, cậu ta trông giống bác hai quá.”
Giang Nam Uý chăm chú nhìn Giang Vọng, trong lòng dậy lên sự hứng thú, thằng bé này khá thú vị đây.
Một lúc sau, Giang Nam Uý nở nụ cười: “Giang Vọng, đây là anh trai của cháu, thằng bé tên là Giang Nghiêu.”
Giang Nghiêu có chút ngại ngùng, bối rối nói: “Giang Vọng, anh là anh trai.”
Con ngươi của Giang Vọng ánh lên hình ảnh của một lớn một bé trước mặt.
Bên tai như vang lên lời nói của Giang Nam Uý: Giang Vọng, nếu như chuyện này xảy ra với em gái thì phải làm sao? Cháu có bảo vệ được cô bé không?
Cậu buông dần nắm tay đang siết chặt, thấp giọng gọi: “Chú út, anh.”
Chiếc xe nổi bật trông cực kỳ lệch tông với cửa tiệm cũ kỹ, không ít người nhìn ra ngoài thông qua lớp kính thuỷ tinh dơ bẩn, xoay đầu lại gọi mọi người ra hóng chuyện.
Năm ngoái họ đã trông thấy chiếc xe này tới đây để tìm Giang Vọng.
Giang Nam Uý cầm dù, đứng trước cửa xe chờ ông nhõi xuống xe, bất lực nói: “Sao lại tới tìm Giang Vọng vào lúc trời mưa như thế này, chẳng phải trước đây con không chịu tới sao? Chắc là thằng bé không muốn gặp chúng ta đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nghiêu cũng xị lại, sao cậu ấy lại nhất định phải tới đây tìm Giang Vọng chứ? Trong lòng nghĩ thế nhưng miệng lại nói một nẻo: “Con là anh của nó, tới gặp nó thì sao nào?”
“Được thôi, đi nào...”
Lời của Giang Nam Uý chợt dừng lại.
Cách đó không xa, hai đứa bé nương tựa vào nhau trong màn mưa kia quá bắt mắt, hơn nữa dáng vẻ của Giang Vọng còn rất thê thảm nữa. Giang Nam Uý nhìn Giang Nghiêu một cái: “Giang Nghiêu, ở trên xe đi, đưa khăn ra đây.”
Giang Nghiêu: “?”
Cậu ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng của ba đâu.
Trời mưa rất khó bắt xe, nhất là với cơ thể trẻ con như Lục Lê và Giang Vọng hiện giờ càng khó hơn.
Chắc hẳn tài xế ngồi trong xe cũng không trông thấy bọn họ đang vẫy tay.
Một tay của Lục Lê cầm ô, tay còn lại đỡ lấy Giang Vọng.
Đôi mắt ửng đỏ nhìn lên cổ của Giang Vọng, nhìn đến mức khiến người khác khó chịu, nhất là khi cô có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào, khiến người khác phải đau lòng.
Giang Vọng xoay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng bảo: “Đừng khóc.”
Lục Lê không nhìn cậu nữa, tập trung tìm xe, định bụng chờ thêm năm phút nữa vẫn không bắt được xe thì sẽ quay lại tìm Triệu Mộc. Bệnh viện của khu Tây cũng khá xa, ngồi xe bus phải mất nửa tiếng.
Ngay lúc Lục Lê đang ngày càng lo lắng, trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc ô to che cả hai người.
Lục Lê vô thức nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy người trước mắt, sự căng thẳng trong lòng cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giang Nam Uý cúi người xuống, cau mày lướt mắt nhìn Giang Vọng một lượt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một đứa bé sáu tuổi như Lục Lê nói khóc là khóc, vừa khóc vừa không quên đưa bàn tay đang bị thương của Giang Vọng ra: “Anh bị chảy máu rồi, cổ, cổ cũng...”
Giang Nam Uý không nghĩ ngợi nhiều, giơ tay bế hai đứa bé lên.
Giang Nghiêu ở trong xe ngơ ngác nhìn ba nhét hai đứa trẻ bẩn thỉu vào, cậu nhóc lén lùi ra xa một tí, đưa khăn tắm ra: “Ba, mấy đứa này... Ba nhặt từ đâu về vậy?”
Giang Nam Uý liếc con trai một cái, nói: “Em trai của con đó.”
Em của mình là một đứa nhóc bẩn thỉu.
Suy nghĩ này chỉ vừa lướt qua đầu, Giang Nghiêu đã đối diện với một đôi mắt đen láy. Sự lạnh lẽo vút qua đáy mắt, khi nhìn lại thì Giang Vọng đã trở về dáng vẻ ngoan ngoãn như mọi ngày.
Bấy giờ Giang Nghiêu mới phản ứng lại, tuy em trai không được sạch sẽ lắm nhưng lại rất đẹp trai.
Giang Nam Uý dặn tài xế chạy tới bệnh viện, lấy hộp sơ cứu trong xe ra để xử lý qua vết thương trên tay Giang Vọng. Anh ấy ngẩng đầu nhìn con mèo con Lục Lê đang thút thít, dặn dò Giang Nghiêu: “Giang Nghiêu, lau mặt cho em gái đi, dỗ em đi.”
Lục Lê nhỏ giọng thút thít, nghe anh ấy nói vậy bèn xoay đầu nhìn Giang Nghiêu.
Giang Nghiêu vừa định từ chối đã đối diện với đôi mắt hạnh nhân ngập nước, nước mắt của cô như viên ngọc trai đang lăn xuống, hàng mi dài hơn bất cứ cô bé nào mà cậu ấy từng gặp.
Cô nhóc đáng yêu quá, Giang Nghiêu nghĩ.
“... Biết rồi.” Giang Nghiêu cầm khăn, cẩn thận giơ tay về phía cô: “Ba ơi, em gái này là ai vậy?”
Giang Nam Uý phớt lờ Giang Nghiêu, chỉ nhìn Giang Vọng đang rũ mắt, cái tay không bị thương của thằng nhóc cứ nắm chặt tay của Lục Lê. Anh ấy hỏi Giang Vọng: “Trốn lâu như vậy, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Giang Nam Uý biết rõ bây giờ mà nói chuyện này thì rất vô tâm, nhưng Giang Vọng là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ hiểu anh ấy đang nói gì.
Sau khi xử lý vết thương trên tay của Giang Vọng, anh ấy vươn tay muốn xem vết thương trên cổ của Giang Vọng, nào ngờ vừa mới lại gần thì thằng bé đã né ra rồi.
Giang Nam Úy cũng không cố chấp, chỉ gọi một cú điện thoại cho Giang Bắc Tâm.
Trước khi gọi thì Giang Nam Uý cũng không ôm bất cứ hy vọng gì, quả nhiên là không liên lạc được.
Giang Vọng không trả lời, bầu không khí trong xe yên ắng, chỉ có tiếng lau nước mắt của cô bé.
Giang Nam Uý nhìn Lục Lê một cái, cô bé này không giống người sống ở khu Tây mà cứ như trẻ con nhà nào bị thất lạc vậy, xinh đẹp khó tưởng. Anh ấy hỏi Giang Vọng: “Cô bé này từ đâu ra vậy?”
Nghe vậy, Giang Vọng ngước mắt lên, đối diện với Giang Nam Uý: “Là em của cháu.”
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Giang Vọng bước lên xe, còn lại thì cậu cứ như tỏ ra không nghe thấy vậy. Chỉ khi nhắc tới cô nhóc này thì cậu mới có phản ứng, đôi mắt đề cao cảnh giác.
Giang Nam Uý gật đầu, không hỏi nhiều.
Hai đứa trẻ đều rất bẩn, cứ như vừa từ sình lầy chui lên vậy.
Giang Nam Uý dắt bọn trẻ vào bệnh viện, đuổi Giang Nghiêu về nhà chuẩn bị quần áo: “Không tìm thấy thì gọi điện hỏi mẹ của con, ba sẽ nói chuyện này cho mẹ con biết, còn con không được kể cho ai nghe đấy.”
Giang Nghiêu: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ấy chỉ là một công cụ mà thôi.
Lúc bác sĩ xử lý vết thương trên tay của Giang Vọng thì Triệu Mộc cũng chạy tới.
Vì bị người đàn ông kia giở trò nên suýt thì Triệu Mộc để lạc mất gã ta, loay hoay một lúc, cuối cùng quay ra đã không thấy hai đứa bé đâu nữa.
Cũng may là trên đường có người trông thấy bọn trẻ, anh ấy còn phải tốn mất một lúc lâu mới liên hệ được với Giang Nam Uý.
Khi Giang Nam Uý nhìn thấy Triệu Mộc thì biết việc này không hề nhỏ nhặt chút nào.
Anh ấy nắn bóp đầu chân mày, bước ra ngoài bàn bạc.
Bên ngoài trời vẫn còn đổ mưa to, trước cửa khu cấp cứu rất vắng người.
Giang Nam Uý đứng ở một góc xa, nắn bóp hai đầu chân mày, nghe Triệu Mộc nói: “Vừa mới giải người về đồn xong, tiền bối nói trông ông ta rất quen. Kiểm tra xong mới biết được, người đàn ông đó là một tên tội phạm vượt ngục, ông ta rất thích những... đứa bé nhỏ tuổi. Ông ta đã để ý Giang Vọng từ lâu rồi, hôm nay ông ta đã uống rượu, Giang Vọng phản kháng lại khiến ông ta tức giận...”
Triệu Mộc tóm tắt câu chuyện một cách ngắn gọn, Giang Nam Uý chỉ im lặng lắng nghe.
Đợi Triệu Mộc nói xong, Giang Nam Uý mới hỏi vài câu về chuyện của hai đứa trẻ dạo gần đây.
Nghe đến đoạn Lục Lê vờ lạc đường để đi tìm Triệu Mộc, Giang Nam Uý thở dài một hơi. Anh ấy không khỏi bất giác nghĩ, không biết lúc Giang Liên còn sống đã dặn dò Giang Vọng cái gì? Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, phải làm gì để có thể bảo vệ bản thân?
Giang Liên sẽ nói gì đây?
Chị ấy sẽ dặn Giang Vọng, không được cười với người khác, phải tỏ ra hung dữ thì người ta mới sợ mình.
Nhưng những điều này vẫn không đủ để Giang Vọng bảo vệ bản thân.
Trong phòng điều trị.
Toàn thân Lục Lê đều ướt đẫm, trên người phủ một tấm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn trắng tựa như giấy, đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm vào Giang Vọng vẫn còn đỏ ngầu.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Giang Vọng, cậu có đau không?”
Giang Vọng nhẹ giọng đáp: “Không đau.”
Ngừng lại một lát, cậu lại hỏi: “Không thích bệnh viện à?”
Lục Lê ngơ ra một giây, vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu, sau cùng cũng không nói gì nữa, chỉ cẩn thận hỏi: “Giang Vọng, đó là người hôm đó tới tìm cậu sao?”
Giang Vọng đáp: “Ừ, đó là chú út của tôi.”
Lục Lê nghi hoặc hỏi: “Có phải chú ấy muốn đưa cậu về nhà không? Giang Vọng, cậu có muốn về nhà không?”
Giang Vọng nhìn vào đôi mắt của Lục Lê, nói với cô: “Tôi không muốn về nhà.”
Giang Vọng có muốn về nhà không, cậu không muốn.
Cậu chưa từng muốn về nhà, cho dù sau cùng Giang Liên có bảo cậu phải về nhà, phải nhẫn nhịn, phải chờ đợi. Những gì mà người nhà họ Giang lo sợ sẽ đánh mất, lại là những thứ mà cậu không thèm.
Cậu họ Giang, là chữ Giang trong tên Giang Liên.
Ánh mắt của Lục Lê và cậu thiếu niên trước mặt giao nhau.
Trông cậu có vẻ cao hơn một chút, nhưng nét mặt vẫn trẻ thơ, chiếc cằm gầy gò cuối cùng cũng đầy đặn hơn. Đôi mắt dài với con ngươi trong trẻo đong đầy nước.
Đôi mắt này khiến Lục Lê nhớ tới Giang Vọng mà cô đã nhìn thấy trong màn hình lớn ở quảng trường.
Giang Vọng rồi sẽ trưởng thành với dáng vẻ mà cô đã từng gặp, Lục Lê không muốn can thiệp vào quyết định của cậu.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Được.”
Hai bàn tay của Giang Vọng đều được rửa sạch.
Cậu giơ một tay lên, nhẹ nhàng lau mặt của Lục Lê: “Đừng khóc nữa, tôi không sao.”
Lục Lê không thể nói cho cậu biết, lúc đầu cô cố tình khóc cho Giang Nam Uý thấy, nhưng càng khóc càng không kìm lại được. Cô ngoan ngoan gật đầu: “Không khóc nữa, lát nữa chúng ta về nhà ăn sủi cảo nhé.”
Giang Vọng thấp giọng đáp: “Ừ.”
Sau cùng thì Giang Vọng và Lục Lê cũng không thể trở về ăn sủi cảo được.
Sau khi xử lý xong vết thương của Giang Vọng, bác sĩ đã rời khỏi, Lục Lê và Giang Vọng chụm đầu lại trò chuyện một lúc. Một lát sau, Giang Nam Uý quay lại, anh ấy đứng ngay cửa đánh giá hai đứa trẻ, bỗng nghĩ ra cách khiến Giang Vọng phải trở về với mình.
Giang Nam Uý gọi: “Giang Vọng, ra đây với chú một lát.”
Nói xong lại nhìn Lục Lê, nhẹ nhàng nói: “Cô bé à, chú nói chuyện với anh một chút có được không?”
Lục Lê nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng sờ đầu cô, nói: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Lục Lê nhìn Giang Vọng bị Giang Nam Uý dẫn đi.
Cô không biết mình đã đợi bao lâu, sau cùng chỉ thấy Triệu Mộc bước tới.
Triệu Mộc bế Lục Lê bước ra ngoài, kiên nhẫn giải thích với cô: “Lê Lê à, anh trai không sao đâu, chỉ là phải về giải quyết vài chuyện. Anh sẽ chơi với em vài bữa có được không nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lê nhẹ giọng hỏi: “Anh tự nguyện đi sao?”
Nghe đoạn, Triệu Mộc im lặng một lát, nói: “Ừ.”
Lúc đầu Giang Vọng không chịu đi, nhưng không biết Giang Nam Uý nói gì với cậu mà Giang Vọng đã quyết định đi theo anh ấy. Lúc đầu Triệu Mộc còn lo lắng Lục Lê sẽ khóc lóc làm ầm lên, nhưng không ngờ cô nhóc chỉ gật chiếc đầu nhỏ bé của mình, ôm lấy cổ của anh ấy rồi không nhúc nhích nữa.
Lúc Triệu Mộc đưa Lục Lê về đến nhà, mưa cũng vừa tạnh.
Một đoạn cầu vồng mờ nhạt ngắn ngủn xuyên qua tầng mây đen, ánh lên trên cây cột điện bên đường.
Phía trên bầu trời đang dần sáng lên, phía dưới là khu Tây đổ nát, nhưng vẫn có sức sống.
Lục Lê nhìn chiếc cầu vồng kia rất lâu, cho đến khi Triệu Mộc thả cô xuống thì cô mới dời mắt, ngẩng đầu ngoan ngoãn nói với anh ấy: “Anh Mộc Tử, em sẽ ở nhà chờ anh trai. Cám ơn anh đã giúp em tìm anh ấy.”
Triệu Mộc thở dài một hơi, hai đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sao lại khổ thế này.
Anh ấy nắm lấy tay của Lục Lê: “Sau khi thấy em ăn cơm xong thì anh sẽ đi.”
Lục Lê không từ chối.
Bữa cơm trưa đến muộn này do Triệu Mộc nấu, anh ấy nấu một bát mì, đang nghĩ tới ngày mai ra chợ mua một ít thức ăn. Nghe nói, bình thường Giang Vọng hay dắt Lục Lê ra chợ mua thức ăn, cơm canh cũng do Giang Vọng nấu.
Triệu Mộc nghĩ, lỡ như Giang Vọng về nhà họ Giang thì cô bé này phải làm sao đây, anh ấy dò hỏi: “Lê Lê, ba mẹ của em đâu rồi?”
Hỏi xong Triệu Mộc mới nhận ra, cho đến lúc này, anh ấy không hề biết Giang Vọng và Lục Lê có mối quan hệ gì.
Lục Lê không trả lời, cúi đầu từ từ húp mì.
Sau khi nuốt xong mới đáp: “Đều không còn nữa rồi.”
Nghe xong da đầu Triệu Mộc tê rần, hối hận vì đã hỏi một đứa trẻ câu hỏi như vậy, đoán là hai đứa trẻ chắc là họ hàng xa của nhau. Anh ấy nói: “Mấy ngày này, Lê Lê cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ đến vào giờ cơm, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh.”
Lục Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Mộc biết đây chỉ là lời xã giao.
Anh ấy không có cách nào để chăm sóc Lục Lê mãi, phải tìm ra cách gì thoả đáng mới được.
Triệu Mộc đang nghĩ tới việc phải đi tìm Giang Nam Uý thôi.
Anh ấy không ở lại lâu, sau khi rửa chén, pha thuốc cho Lục Lê xong bèn rời khỏi, dù sao thì ở đồn vẫn còn có người đang chờ anh ấy về xử lý. Nếu đúng như dự tính thì Giang Nam Uý sẽ ra tay giải quyết chuyện này.
Lúc Lục Lê ở nhà ăn mì, Giang Vọng đã tắm xong, bước từ trong phòng tắm ra.
Giang Nam Uý thong dong ở phòng bếp, đang chỉ đạo cho Giang Nghiêu làm việc.
Hai ba con trò chuyện câu được câu mất với nhau.
“Ba ơi, Giang Vọng sao vậy?”
“Gặp phải kẻ xấu.”
“Cậu ta... Thôi vậy, cậu ta sẽ ở nhà chúng ta sao? Hay là tới nhà của ông nội?”
“Không biết nữa, vài bữa nữa tính tiếp.”
“Vâng. Vậy em gái của cậu ta thì sao?”
“Giang Nghiêu, ba dụ cô bé về làm em gái của con có được không?”
“Thật sao?!”
Giang Nam Uý hắng giọng, chê cười: “Giang Nghiêu, bình thường con ăn hiếp em trai em gái của mình như thế nào hả? Ba chẳng còn mặt mũi nào đi dụ người ta về, dẫn về rồi lại để con ăn hiếp nữa à?”
Giang Nghiêu mở to mắt rồi lại xịu xuống, nhỏ giọng đáp: “Con sẽ không ăn hiếp em ấy đâu.”
Giang Nam Uý nhíu mày: “Thấy người ta xinh đẹp chứ gì?”
Giang Nghiêu bối rối: “Ba không hiểu đâu!”
Thấy chủ đề đã đi quá xa, Giang Vọng nhấc chân bước ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, hai ba con rất đồng bộ cùng ngẩng đầu lên. Sau khi tắm rửa xong, Giang Vọng nhìn vừa ngoan vừa hiền, cứ như những nét cứng rắn khó gần của cậu đã được gột rửa đi cùng với sự dơ bẩn.
Giang Nghiêu không kìm được nói: “Ba ơi, cậu ta trông giống bác hai quá.”
Giang Nam Uý chăm chú nhìn Giang Vọng, trong lòng dậy lên sự hứng thú, thằng bé này khá thú vị đây.
Một lúc sau, Giang Nam Uý nở nụ cười: “Giang Vọng, đây là anh trai của cháu, thằng bé tên là Giang Nghiêu.”
Giang Nghiêu có chút ngại ngùng, bối rối nói: “Giang Vọng, anh là anh trai.”
Con ngươi của Giang Vọng ánh lên hình ảnh của một lớn một bé trước mặt.
Bên tai như vang lên lời nói của Giang Nam Uý: Giang Vọng, nếu như chuyện này xảy ra với em gái thì phải làm sao? Cháu có bảo vệ được cô bé không?
Cậu buông dần nắm tay đang siết chặt, thấp giọng gọi: “Chú út, anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro