Tôi Đẹp Quá Đi Mất

Đụng Hàng Không...

Yên Ba Giang Nam

2024-10-12 09:08:28

Nhóm dịch: Phong Thần Tử

Nếu một biểu cảm lúc nãy của cô ta chỉ khiến Cố Phi Ngang cảm thấy hơi vi diệu, thế thì lúc này anh ta đã xác định được rằng Trần Văn Văn đang bắt chước cách diễn của Ngu Ninh trong buổi thử vai hôm qua. Dù cách hiểu của Trần Văn Văn và Ngu Ninh về Thánh nữ đều giống hệt nhau thì lúc biểu diễn cũng không thể giống nhau đến vậy.

Sắc mặt của biên kịch trầm xuống. Ông nhìn sang đạo diễn Chung và nhà sản xuất phim thì thấy ánh mắt của nhà sản xuất phim hơi né tránh, còn cười xấu hổ với ông mình. Trong lòng của biên kịch đã hiểu ra, e là nhà sản xuất đã gửi đoạn video Ngu Ninh thử vai cho Trần Văn Văn, mà Trần Văn Văn cũng chỉ biểu diễn một cách tinh tế hơn cách thuyết minh và khuôn mẫu của Ngu Ninh.

Biên kịch không tin đạo diễn Chung không phát hiện ra, nhưng ông càng hiểu rõ đạo diễn Chung. Có rất nhiều lúc đạo diễn Chung không quan tâm đến quá trình mà chỉ để ý kết quả. Nếu như Ngu Ninh không thể biểu hiện xuất sắc hơn Trần Văn Văn, sợ rằng đạo diễn Chung sẽ chọn Trần Văn Văn sau khi cân nhắc kỹ.

Cố Phi Ngang như bị kinh ngạc vì cái đẹp này, nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục bình thường: “Cô nương vẫn luôn ở đây sao?”

Trần Văn Văn cau mũi, cúi đầu vuốt ve con thỏ nhưng lại lén lút nhìn Cố Phi Ngang.

Đạo diễn Chung vỗ tay: “Diễn rất tốt.”

Trần Văn Văn đưa con thỏ bông cho trợ lý: “Đạo diễn Chung hài lòng là tốt rồi. Dù sao đạo diễn Chung và nhà sản xuất luôn mãi liên hệ người đại diện của tôi, tôi rất sợ mình sẽ phụ lòng tin tưởng của hai người.”

Amy cắn chặt răng, đã lâu lắm rồi chị không tức giận đến như vậy. Chị quay qua an ủi Ngu Ninh: “Đừng lo lắng, chị sẽ tìm được một vai tốt hơn cho em.”

Ngu Ninh hơi khó hiểu nhìn Amy, mi mắt cong cong như rất vui vẻ. Cô nhỏ giọng nói: “Cô ta thua chắc rồi.”

Amy khó hiểu: “Bảo bối à, em bị kích thích quá rồi sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Ninh cầm lấy tay của Amy: “Tin em, chị nhìn biểu cảm của tác giả tiểu thuyết kìa.”

Lúc này Amy mới chú ý đến thanh niên lạ mặt ngồi bên cạnh biên kịch. Thanh niên đó mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, trên cổ tay có cột một sợi dây đỏ. Anh trông rất ốm, có đeo mắt kính, làn da trắng trẻo, màu môi hơi nhạt. Giống như nhận ra Amy đang nhìn mình, thanh niên quay đầu qua: “Hửm?”

Nghe thấy âm thanh nên Ngu Ninh cũng nhìn qua đó. Hai người nhìn nhau, cô mỉm cười gật đầu chào một cái.

Thanh niên đó cũng gật đầu lại với cô bằng vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó lại tiếp tục nhìn Trần Văn Văn.

Amy nhỏ giọng nói: “Ngũ quan của cậu ta rất đẹp, khí chất cũng rất đặc biệt.”

Ngu Ninh yên lặng một lát, cảm thấy hơi bất lực: “Vậy chị có chú ý thấy sắc mặt của anh ta không?”

Amy nhớ lại: “Không phải là khuôn mặt không có biểu cảm gì sao?”

Ngu Ninh yên lặng mà nhìn Amy. Thôi bỏ đi, con người không có ai là hoàn hảo cả: “Ánh mắt của anh ta rất không hài lòng.”

Amy nhớ lại một hồi, lúc nãy chị không để ý thật.

Cùng lúc đó, đạo diễn Chung nhìn về phía Trần Văn Văn rồi hỏi: “Cô hiểu thế nào về Nguyệt Dao?”

Trần Văn Văn đã sớm chuẩn bị kỹ càng: “Tôi cảm thấy Nguyệt Dao giống như công chúa trên tòa tháp cao. Nàng rất ngây thơ, tâm tư trong sáng, vì vậy nàng không thấy giết người là không đúng. Khi yêu nam chính, nàng muốn giành trọn mọi thứ tốt đẹp cho người nàng yêu. Khi nam chính muốn giết chết mình, nàng mới chịu chết, nàng bằng lòng chết vì cảm thấy hổ thẹn với nam chính, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì yêu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh niên mím chặt môi, ngón trỏ tay phải giơ lên đẩy mắt kính.

Đạo diễn Chung không nói đúng hay không, chỉ cất tiếng: “Vậy cô diễn thử cảnh Thánh nữ chết xem.”

Trần Văn Văn đồng ý, quay sang nói với Cố Phi Ngang: “Phi Ngang, còn phải làm phiền cậu rồi. Tôi nằm trong lòng của cậu.”

Cố Phi Ngang gật đầu, bày đúng tư thế với Trần Văn Văn.

Sắc mặt của Trần Văn Văn không hề có vẻ oán hận hay đau khổ. Cô ta nhìn tay của mình rồi lẩm bẩm: “Đây là mùi vị của cái chết sao…”

Cố Phi Ngang giống như không dám tin, cả người không ngừng run rẩy. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta khá méo mó, đau khổ, khó chịu và không dám tin.

Trái lại thì Trần Văn Văn nở nụ cười, xinh đẹp giống như lần đầu gặp gỡ. Cô ta giơ tay lên, sờ nhẹ khuôn mặt của Cố Phi Ngang, ánh mắt ẩn chứa vô vàn tình cảm: “Ta truyền hết tu vi của mình cho chàng, chàng đừng quên ta.”

Đạo diễn Chung vỗ tay nói: “Được, cám ơn Văn Văn. Văn Văn cực khổ rồi.”

Trần Văn Văn ra khỏi lòng Cố Phi Ngang, đứng lên: “Thời gian chuẩn bị hơi ngắn, chuẩn bị không tốt lắm nên xin đạo diễn Chung đừng chê bai.”

Đạo diễn Chung cười nói thêm mấy câu.

Trần Văn Văn nhìn sang Ngu Ninh: “Tôi rất mong đợi phần biểu diễn của em, đừng cảm thấy áp lực quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đẹp Quá Đi Mất

Số ký tự: 0