Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Ba Người Đồng H...
Trọng Lâu Tam Thất
2024-09-10 08:19:18
Chương 58: ba người đồng hành 1
“Hợp tác chứ?”
Sau khi đuổi Điền Nhã Phù đi, Vân Mạt lại hỏi Hắc Xuyên
Hắc Xuyên: “Ngươi đến đây lâu chưa? Tại sao lại chọn ta?”
Từ những lời này cho thấy da mặt hắn khá dày, cũng không phải dạng liều lĩnh như bề ngoài.
Vân Mạt nhếch miệng cười “Ta với người có duyên.”
Hắc Xuyên:…..
Vân Mạt nói tiếp: “ngươi bây giờ đơn thân độc mã, ngươi có sức, ta có trí lực, ta và người hợp tác vui vẻ, ta tin tưởng hai chúng ta sẽ hợp tác tốt.”
Hắc Xuyên:….Ý là nói ta ngu phải không?
Vân Mạt nhìn về phía đầu bên kia, tiếp tục nói: “Sắc trời càng ngày càng tối, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ kiệt sức. Ta đã nói rồi, ta biết nơi phân bố bẫy rập. Lựa chọn ta là điều tốt nhất không cần phải mặc cả.”
Vân Mạt mang theo Hoắc Xuyên đi đến một vị trí tốt khác, dọc đường đi không có nguy hiểm gì, Hoắc Xuyên rốt cuộc cũng buông xuống đề phòng đối với nàng.
Hai người hợp sức chiếm một vị trí dễ thủ, khó công, phát hiện nơi này không tồi, tuy rằng hơi gần đường lớn, nhưng cây cối cao hơn đầu người, trừ phi có thể nhìn từ trên cao xuống, nếu không, không có ai có thể phát hiện, cơ bản có thể xác định là an toàn.
Vân Mạt ngồi xuống, bóp bóp hai chân, “ta đói bụng, ngươi đói không?”
“Có chút?” Hoắc Xuyên nhìn mặt trời, đã sắp hạ xuống phía tây, thể lực của hắn đã tiêu hao rất lớn, một ngày không ăn, không uống, bây giờ cảm thấy rất khó chịu.
Huấn luyện viên sẽ định kỳ mang “Thi thể” trở về, không lâu sau, đã nghe được vài ba tiếng bước chân từ trên đường lớn đi qua.
Hai người tránh ở trong bụi cỏ liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hiện tại hẳn là mọi người đang phân tán mới đúng, như thế nào trong thời gian ngắn ngủn, lại có nhiều người đến đây như vậy?”
Hoắc Xuyên đưa ngón tay xuống phía dưới mũi, nghiêng đầu sang một bên.
Vân Mạt híp mắt nhìn chằm chằm phía dưới tàng cây, không quá một hồi, liền thấy một cái thân ảnh đáng khinh đang lặng lẽ gạt cỏ dại, lại cẩn thận che giấu dấu vết, chính là cái tên xui xẻo —— Lưu béo kia.
Hoắc Xuyên đang muốn ra tay, Vân Mạt nhẹ giọng hô một câu, “Từ từ, người một nhà.”
“Nhập đội không?” Vân Mạt chủ động hướng Lưu béo phát ra lời mời.
Lưu Dược cũng nhận ra Vân Mạt, “Hiện tại đã biết anh đây tốt rồi đúng không? Được!”
“Hai người các ngươi thật giỏi quá nha.”, Lưu Dược một mông ngồi xuống bên cạnh, còn thuận đường nhấc chân lên bắt chéo.
“Cái gì?” Vân Mạt có chút nghi hoặc.
“Ngươi không biết gì sao? Mễ Lị Á ra giá một trăm vạn tinh tệ, nếu ai có thể đem được đầu của hai người bắt lấy, liền có thể đi đến chỗ nàng lãnh thưởng! Cung cấp tình báo, cũng có tiền thưởng kếch xù!” Lưu Dược ngồi xuống, một bên nhấc chân, một bên nói.
“Cho nên, Mễ Lị Á này rốt cuộc là ai? Ngươi làm như thế nào chọc phải nàng?” Vân Mạt nghiêng đầu nhìn Hoắc Xuyên, nàng cảm thấy chính mình có phải đã mệt chết hay không, kéo người này làm đồng đội, liền phải đấu với phần lớn người trong trường thi. Như thế này làm sao chơi?!
“Lại nói tiếp cái người Mễ Lị Á này.”, Lưu Dược bĩu môi chỉ vào Vân Mạt, “Cùng ngươi còn có chút quan hệ.”
“Ta?” Vân Mạt khó hiểu.
“Ngươi đã quên ư? Bài thi viết nổi tiếng của ngươi, không phải có một nữ sinh nói ngươi là đồ nhà quê sao? Chính là nàng!” Lưu Dược quả thực là cái người chuyện gì cũng biết.
“Hai người bọn họ có ân oán gì? Sao lại đến mức độ này?” Vân Mạt chỉ vào Hoắc Xuyên hỏi.
“Hai người bọn họ? Đơn thuần chỉ là thích đốt tiền!” Lưu Dược hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường.
Hoắc thiếu gia cũng thập phần khó chịu, “Ông đây chỉ là muốn kêu vài người giúp đỡ kiếm điểm mà thôi, ai biết nàng lại muốn cùng ông đây đấu tiền! Ta ra giá một vạn, nàng ta ra hai vạn, ông thêm đến năm vạn, nàng ta ra mười vạn!”
“Ông đây chém một tên trợ thủ đắc lực của nàng, liền bị nàng đuổi giết đến tận bây giờ, ngay cả cộng sự của ta cũng chịu thua đồng tiền……”
Vân Mạt cảm thấy ngực trúng một mũi tên:……Đám con nhà giàu vạn ác! Đây là trần trụi khoe của đi.
“Hiện tại tình huống như thế nào? Sao học sinh bị đào thải nhanh như vậy?”
Không lâu sau, lại nghe được một trận hỗn độn tiếng bước chân, học sinh mang cờ trắng, ủ rũ cụp đuôi bị mang đi.
“Nếu ta đoán không sai, hẳn là đội ngũ của Phương Hồng Thần, hắn luôn luôn là cái kịch bản này. Ta đại khái phán đoán, phía trước hẳn là bị người của hắn đánh chiếm.”
Vân Mạt ngẩng đầu: “Ai cơ?”
Lưu Dược không dám tin tưởng nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi không xem sổ tay học sinh mới sao? Hắn mà ngươi cũng không biết? Hắn là người được Rechester tuyển vào hệ chỉ huy tinh anh, lần này tới đua Đặc Tuyển, rất nhiều người đều nhận thức hắn.”
“Còn có sổ tay học sinh mới sao?” Vân Mạt có chút ngốc, nàng như thế nào trước nay đều không nghe nói qua.
Lưu Dược gõ đầu một cái, “Ngươi tham gia Đặc Tuyển không xem sách công lược sao? Mỗi năm trên mạng đều sẽ có các học trưởng truyền thụ kinh nghiệm, cũng sẽ có một ít tư liệu chia sẻ. Không biết là ai sửa sang lại, nhưng rất hữu dụng.”
“Nga”, Vân Mạt đã minh bạch, nàng lúc ấy vội vàng kiếm tiền cùng thích ứng, nơi nào có tinh lực mà vào mạng trường học để xem.
“Còn có gì nữa không? Các học trưởng đối với việc thông qua ĐặcTuyển, có những kinh nghiệm gì?” Vân Mạt hỏi.
“Không có gì đặc biệt hữu dụng, nhưng là có một cái, tất cả mọi người cần nhớ kỹ,”, Lưu Dược bĩu môi nói.
“Cái gì?” Vân Mạt hỏi.
“Không cần gây phẫn nộ cho công chúng!”
Hoắc Xuyên nhìn Vân Mạt:……Hai người bọn họ được xem như là đã gây phẫn nộ cho công chúng sao? Rõ ràng là mục tiêu của kẻ lắm tiền, được chứ?
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Vân Mạt hỏi.
Hai nam nhân này, rõ ràng đều tự cho mình là trung tâm, đừng thấy Lưu Dược mặt ngoài thân thiện, trên thực tế hắn chính là một tên ngạo kiều.
“Ta có ý kiến, trước tìm cái gì ăn đã, đói bụng quá!” Lưu Dược nói.
“Ta đồng ý”, Hoắc Xuyên không có phản đối.
“Vậy đi thôi, qua con đường này, trong rừng bên kia có đồ ăn”, Vân Mạt phủi phủi bụi trên mông, đứng lên.
“Cái gì?” Hai người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Hợp tác chứ?”
Sau khi đuổi Điền Nhã Phù đi, Vân Mạt lại hỏi Hắc Xuyên
Hắc Xuyên: “Ngươi đến đây lâu chưa? Tại sao lại chọn ta?”
Từ những lời này cho thấy da mặt hắn khá dày, cũng không phải dạng liều lĩnh như bề ngoài.
Vân Mạt nhếch miệng cười “Ta với người có duyên.”
Hắc Xuyên:…..
Vân Mạt nói tiếp: “ngươi bây giờ đơn thân độc mã, ngươi có sức, ta có trí lực, ta và người hợp tác vui vẻ, ta tin tưởng hai chúng ta sẽ hợp tác tốt.”
Hắc Xuyên:….Ý là nói ta ngu phải không?
Vân Mạt nhìn về phía đầu bên kia, tiếp tục nói: “Sắc trời càng ngày càng tối, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ kiệt sức. Ta đã nói rồi, ta biết nơi phân bố bẫy rập. Lựa chọn ta là điều tốt nhất không cần phải mặc cả.”
Vân Mạt mang theo Hoắc Xuyên đi đến một vị trí tốt khác, dọc đường đi không có nguy hiểm gì, Hoắc Xuyên rốt cuộc cũng buông xuống đề phòng đối với nàng.
Hai người hợp sức chiếm một vị trí dễ thủ, khó công, phát hiện nơi này không tồi, tuy rằng hơi gần đường lớn, nhưng cây cối cao hơn đầu người, trừ phi có thể nhìn từ trên cao xuống, nếu không, không có ai có thể phát hiện, cơ bản có thể xác định là an toàn.
Vân Mạt ngồi xuống, bóp bóp hai chân, “ta đói bụng, ngươi đói không?”
“Có chút?” Hoắc Xuyên nhìn mặt trời, đã sắp hạ xuống phía tây, thể lực của hắn đã tiêu hao rất lớn, một ngày không ăn, không uống, bây giờ cảm thấy rất khó chịu.
Huấn luyện viên sẽ định kỳ mang “Thi thể” trở về, không lâu sau, đã nghe được vài ba tiếng bước chân từ trên đường lớn đi qua.
Hai người tránh ở trong bụi cỏ liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hiện tại hẳn là mọi người đang phân tán mới đúng, như thế nào trong thời gian ngắn ngủn, lại có nhiều người đến đây như vậy?”
Hoắc Xuyên đưa ngón tay xuống phía dưới mũi, nghiêng đầu sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Mạt híp mắt nhìn chằm chằm phía dưới tàng cây, không quá một hồi, liền thấy một cái thân ảnh đáng khinh đang lặng lẽ gạt cỏ dại, lại cẩn thận che giấu dấu vết, chính là cái tên xui xẻo —— Lưu béo kia.
Hoắc Xuyên đang muốn ra tay, Vân Mạt nhẹ giọng hô một câu, “Từ từ, người một nhà.”
“Nhập đội không?” Vân Mạt chủ động hướng Lưu béo phát ra lời mời.
Lưu Dược cũng nhận ra Vân Mạt, “Hiện tại đã biết anh đây tốt rồi đúng không? Được!”
“Hai người các ngươi thật giỏi quá nha.”, Lưu Dược một mông ngồi xuống bên cạnh, còn thuận đường nhấc chân lên bắt chéo.
“Cái gì?” Vân Mạt có chút nghi hoặc.
“Ngươi không biết gì sao? Mễ Lị Á ra giá một trăm vạn tinh tệ, nếu ai có thể đem được đầu của hai người bắt lấy, liền có thể đi đến chỗ nàng lãnh thưởng! Cung cấp tình báo, cũng có tiền thưởng kếch xù!” Lưu Dược ngồi xuống, một bên nhấc chân, một bên nói.
“Cho nên, Mễ Lị Á này rốt cuộc là ai? Ngươi làm như thế nào chọc phải nàng?” Vân Mạt nghiêng đầu nhìn Hoắc Xuyên, nàng cảm thấy chính mình có phải đã mệt chết hay không, kéo người này làm đồng đội, liền phải đấu với phần lớn người trong trường thi. Như thế này làm sao chơi?!
“Lại nói tiếp cái người Mễ Lị Á này.”, Lưu Dược bĩu môi chỉ vào Vân Mạt, “Cùng ngươi còn có chút quan hệ.”
“Ta?” Vân Mạt khó hiểu.
“Ngươi đã quên ư? Bài thi viết nổi tiếng của ngươi, không phải có một nữ sinh nói ngươi là đồ nhà quê sao? Chính là nàng!” Lưu Dược quả thực là cái người chuyện gì cũng biết.
“Hai người bọn họ có ân oán gì? Sao lại đến mức độ này?” Vân Mạt chỉ vào Hoắc Xuyên hỏi.
“Hai người bọn họ? Đơn thuần chỉ là thích đốt tiền!” Lưu Dược hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường.
Hoắc thiếu gia cũng thập phần khó chịu, “Ông đây chỉ là muốn kêu vài người giúp đỡ kiếm điểm mà thôi, ai biết nàng lại muốn cùng ông đây đấu tiền! Ta ra giá một vạn, nàng ta ra hai vạn, ông thêm đến năm vạn, nàng ta ra mười vạn!”
“Ông đây chém một tên trợ thủ đắc lực của nàng, liền bị nàng đuổi giết đến tận bây giờ, ngay cả cộng sự của ta cũng chịu thua đồng tiền……”
Vân Mạt cảm thấy ngực trúng một mũi tên:……Đám con nhà giàu vạn ác! Đây là trần trụi khoe của đi.
“Hiện tại tình huống như thế nào? Sao học sinh bị đào thải nhanh như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau, lại nghe được một trận hỗn độn tiếng bước chân, học sinh mang cờ trắng, ủ rũ cụp đuôi bị mang đi.
“Nếu ta đoán không sai, hẳn là đội ngũ của Phương Hồng Thần, hắn luôn luôn là cái kịch bản này. Ta đại khái phán đoán, phía trước hẳn là bị người của hắn đánh chiếm.”
Vân Mạt ngẩng đầu: “Ai cơ?”
Lưu Dược không dám tin tưởng nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi không xem sổ tay học sinh mới sao? Hắn mà ngươi cũng không biết? Hắn là người được Rechester tuyển vào hệ chỉ huy tinh anh, lần này tới đua Đặc Tuyển, rất nhiều người đều nhận thức hắn.”
“Còn có sổ tay học sinh mới sao?” Vân Mạt có chút ngốc, nàng như thế nào trước nay đều không nghe nói qua.
Lưu Dược gõ đầu một cái, “Ngươi tham gia Đặc Tuyển không xem sách công lược sao? Mỗi năm trên mạng đều sẽ có các học trưởng truyền thụ kinh nghiệm, cũng sẽ có một ít tư liệu chia sẻ. Không biết là ai sửa sang lại, nhưng rất hữu dụng.”
“Nga”, Vân Mạt đã minh bạch, nàng lúc ấy vội vàng kiếm tiền cùng thích ứng, nơi nào có tinh lực mà vào mạng trường học để xem.
“Còn có gì nữa không? Các học trưởng đối với việc thông qua ĐặcTuyển, có những kinh nghiệm gì?” Vân Mạt hỏi.
“Không có gì đặc biệt hữu dụng, nhưng là có một cái, tất cả mọi người cần nhớ kỹ,”, Lưu Dược bĩu môi nói.
“Cái gì?” Vân Mạt hỏi.
“Không cần gây phẫn nộ cho công chúng!”
Hoắc Xuyên nhìn Vân Mạt:……Hai người bọn họ được xem như là đã gây phẫn nộ cho công chúng sao? Rõ ràng là mục tiêu của kẻ lắm tiền, được chứ?
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Vân Mạt hỏi.
Hai nam nhân này, rõ ràng đều tự cho mình là trung tâm, đừng thấy Lưu Dược mặt ngoài thân thiện, trên thực tế hắn chính là một tên ngạo kiều.
“Ta có ý kiến, trước tìm cái gì ăn đã, đói bụng quá!” Lưu Dược nói.
“Ta đồng ý”, Hoắc Xuyên không có phản đối.
“Vậy đi thôi, qua con đường này, trong rừng bên kia có đồ ăn”, Vân Mạt phủi phủi bụi trên mông, đứng lên.
“Cái gì?” Hai người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro