Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Đi Đến Cửa Hàng...
Trọng Lâu Tam Thất
2024-09-10 08:19:18
Chương 3: Đi đến cửa hàng trực tuyến 1
“Vào rạng sáng hôm nay, Liên Bang trung ương đã phóng 15 tên lửa liên hành tinh, đến khu 12 của Lam Tinh, gây ra thương vong cho hàng triệu dân thường.”
“Khu 12 của Lam Tinh đã nâng lá chắn lên, nhưng không có chặn thành công tên lửa nào…”
Âm thanh phối hợp với hình ảnh một nữ nhân duyên dáng trên màn hình, nhưng từ ngữ phun ra lại vô cùng lạnh lùng.
“Di Di…” thiết bị trí não trên cổ tay Vân Mạt vang lên tiếng nhắc nhở dồn dập.
“Điện báo của anh cả, có nghe hay không?”
Vân Mạt giơ tay kết nối video.
Trên thiết bị đầu cuối của trí não xuất hiện một gương mặt đẹp trai nhưng vô cùng phờ phạc, “Anh…?!”
“Vân Mạt, có phải máy bay em ngồi xảy ra vấn đề gì không? Hiện tại em thế nào rồi?”
Vân Phong cau mày hỏi nàng
Vân Mạt có chút không quen với sự lo lắng quan tâm của hắn, nhưng vẫn đáp lại theo bản năng, “Bị rơi vỡ!”
“Em ở đang ở bệnh viện sao?” Vân Phong nhìn thấy bức tường màu trắng như tuyết sau lưng nàng, cau mày hỏi.
“Đúng vậy, nhưng hiện tại không có việc gì.”
Vân Phong mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
“Anh, Lam Tinh bị giáng cấp sao?”
Vân Mạt hỏi, cảm giác chua xót trào dâng trong lồng ngực.
Sự thực sau hậu trường là anh cả đã cố gắng lý luận ở hội nghị Ngân Hà, trách cứ Trung Ương Tinh đã khiêu khích vô lý. Đồng thời đưa ra một loại bằng chứng chứng minh Lam Tinh không có dấu hiệu phản loạn, nhưng phần lớn đại biểu tham dự hội nghị đều lắc đầu, đứng dậy bỏ đi…
A! Hành tinh yếu không thể ngoại giao.
Là bởi vì Lam Tinh mới phát hiện ra nguồn năng lượng cơ giáp sao?
Những chính trị gia vẻ ngoài đạo mạo kia liền đánh ra một cái tội danh, nhất định phải phá hủy một tinh cầu sao?
Thật không thể tưởng tượng nổi, hệ thống phòng ngự mà cha mẹ nàng đã mất cả đời để nghiên xây dựng, lại không ngăn nổi dù chỉ một quả tên lửa vệ tinh???
Quả thật lạc hậu liền bị đánh.
Vân Mạt giơ tay che ngực trái, lẩm bẩm bằng âm lượng gần như không thể nghe thấy được: “Ngươi yên tâm, ta tuy không phải cố ý đoạt xá ngươi, nhưng đã chiếm sinh mệnh của ngươi, việc ngươi muốn làm, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành!”
Sau khi nàng nói xong câu này, cảm giác chua xót trên ngực dần biến mất.
“Vân Mạt tất cả mọi thứ phải dựa vào chính mình.”
Vân Phong cùng nàng nói chuyện thêm một lúc, sau đó liền cúp máy.
“Di di…” thiết bị trí não lại một lần nữa vang lên.
Vân Mạt click mở ra, liền nhìn thấy, là một email đến từ trường đại học số một Liên Bang.
“Thân gửi bạn học Vân Mạt, xét thấy thấy trình độ thể chất của bạn thấp, tinh thần lực cũng không đủ đáp ứng tiêu chuẩn nhập học của trường chúng tôi. Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng, bạn không thể vào đại học Liên Bang tổng hợp đệ nhất….”
”A..ha ha..” Vân Mạt cười tự giễu.
Tưởng nàng không biết sao?
Khi bọn họ còn là ngôi sao tài nguyên cấp C, đã cung cấp cho trường đại học đó bao nhiêu tài nguyên? Đừng nói là cho nàng vào đó học, dù cho có dẫn thêm mấy tên phế vật đi vào, hiệu trưởng vẫn tươi cười tiếp đón.
Lúc này đây, vừa mới bị giáng cấp xuống hạng D, liền vội vàng muốn xoá sạch quan hệ như vậy?
Cùng lúc đó, tại đại sảnh của đại học Liên Bang tổng hợp đệ nhất, cũng tràn ngập những ý kiến khác nhau.
“Hiệu trưởng, việc này không phải là quá tuỳ tiện sao!!?” Hiệu phó Ngô Cương nói.
“Tuỳ tiện? Nàng ấy thể chất cấp B, tinh thần lực cấp B. Cho dù được thu nhận bình thường, nàng ấy cũng có thể không vào được!”
“Hiệu trưởng, trước kia không phải nói vậy, chúng ta ở mỗi hành tinh đều có danh ngạch, chẳng nhẽ năm nay ở Lam Tinh một người đều không thể lấy vào?”
Giọng nói của Ngô Cương tràn đầy bất bình.
“Nếu có thể khảo hạch qua được thì đến.”
“Tránh để người khác nói chúng ta làm việc thiên vị, về phần khảo hạch như thế nào, chúng ta xây dựng trường học nhiều năm như vậy, các ngươi còn không phải không biết đi?” Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng nói.
Các đổng sự hai mặt nhìn nhau, dù muốn không tán thành, cũng không tìm thấy lý do để phản bác.
………………………………..
“Tích …”
“Tích…”
“Tích…”
Giống như đã hẹn trước, tiếng nhắc nhở liên tục vang lên, nếu như lúc đầu Vân Mạt còn có hứng thú mở ra xem, về sau cũng lười nhúc nhích.
“Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng bạn không đáp ứng được các yêu cầu nhập học của Đại Học Công Nghệ Loren…”
“Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng đơn đăng ký tham gia Học Viện công nghệ Yock của bạn đã bị từ chối…”
“Rất xin lỗi …”
Sự giễu cợt nơi khoé miệng của Vân Mạt càng thêm mạnh mẽ, nàng ném mình xuống gối, quyết định kiểm tra cơ thể mình trước.
“Vào rạng sáng hôm nay, Liên Bang trung ương đã phóng 15 tên lửa liên hành tinh, đến khu 12 của Lam Tinh, gây ra thương vong cho hàng triệu dân thường.”
“Khu 12 của Lam Tinh đã nâng lá chắn lên, nhưng không có chặn thành công tên lửa nào…”
Âm thanh phối hợp với hình ảnh một nữ nhân duyên dáng trên màn hình, nhưng từ ngữ phun ra lại vô cùng lạnh lùng.
“Di Di…” thiết bị trí não trên cổ tay Vân Mạt vang lên tiếng nhắc nhở dồn dập.
“Điện báo của anh cả, có nghe hay không?”
Vân Mạt giơ tay kết nối video.
Trên thiết bị đầu cuối của trí não xuất hiện một gương mặt đẹp trai nhưng vô cùng phờ phạc, “Anh…?!”
“Vân Mạt, có phải máy bay em ngồi xảy ra vấn đề gì không? Hiện tại em thế nào rồi?”
Vân Phong cau mày hỏi nàng
Vân Mạt có chút không quen với sự lo lắng quan tâm của hắn, nhưng vẫn đáp lại theo bản năng, “Bị rơi vỡ!”
“Em ở đang ở bệnh viện sao?” Vân Phong nhìn thấy bức tường màu trắng như tuyết sau lưng nàng, cau mày hỏi.
“Đúng vậy, nhưng hiện tại không có việc gì.”
Vân Phong mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
“Anh, Lam Tinh bị giáng cấp sao?”
Vân Mạt hỏi, cảm giác chua xót trào dâng trong lồng ngực.
Sự thực sau hậu trường là anh cả đã cố gắng lý luận ở hội nghị Ngân Hà, trách cứ Trung Ương Tinh đã khiêu khích vô lý. Đồng thời đưa ra một loại bằng chứng chứng minh Lam Tinh không có dấu hiệu phản loạn, nhưng phần lớn đại biểu tham dự hội nghị đều lắc đầu, đứng dậy bỏ đi…
A! Hành tinh yếu không thể ngoại giao.
Là bởi vì Lam Tinh mới phát hiện ra nguồn năng lượng cơ giáp sao?
Những chính trị gia vẻ ngoài đạo mạo kia liền đánh ra một cái tội danh, nhất định phải phá hủy một tinh cầu sao?
Thật không thể tưởng tượng nổi, hệ thống phòng ngự mà cha mẹ nàng đã mất cả đời để nghiên xây dựng, lại không ngăn nổi dù chỉ một quả tên lửa vệ tinh???
Quả thật lạc hậu liền bị đánh.
Vân Mạt giơ tay che ngực trái, lẩm bẩm bằng âm lượng gần như không thể nghe thấy được: “Ngươi yên tâm, ta tuy không phải cố ý đoạt xá ngươi, nhưng đã chiếm sinh mệnh của ngươi, việc ngươi muốn làm, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành!”
Sau khi nàng nói xong câu này, cảm giác chua xót trên ngực dần biến mất.
“Vân Mạt tất cả mọi thứ phải dựa vào chính mình.”
Vân Phong cùng nàng nói chuyện thêm một lúc, sau đó liền cúp máy.
“Di di…” thiết bị trí não lại một lần nữa vang lên.
Vân Mạt click mở ra, liền nhìn thấy, là một email đến từ trường đại học số một Liên Bang.
“Thân gửi bạn học Vân Mạt, xét thấy thấy trình độ thể chất của bạn thấp, tinh thần lực cũng không đủ đáp ứng tiêu chuẩn nhập học của trường chúng tôi. Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng, bạn không thể vào đại học Liên Bang tổng hợp đệ nhất….”
”A..ha ha..” Vân Mạt cười tự giễu.
Tưởng nàng không biết sao?
Khi bọn họ còn là ngôi sao tài nguyên cấp C, đã cung cấp cho trường đại học đó bao nhiêu tài nguyên? Đừng nói là cho nàng vào đó học, dù cho có dẫn thêm mấy tên phế vật đi vào, hiệu trưởng vẫn tươi cười tiếp đón.
Lúc này đây, vừa mới bị giáng cấp xuống hạng D, liền vội vàng muốn xoá sạch quan hệ như vậy?
Cùng lúc đó, tại đại sảnh của đại học Liên Bang tổng hợp đệ nhất, cũng tràn ngập những ý kiến khác nhau.
“Hiệu trưởng, việc này không phải là quá tuỳ tiện sao!!?” Hiệu phó Ngô Cương nói.
“Tuỳ tiện? Nàng ấy thể chất cấp B, tinh thần lực cấp B. Cho dù được thu nhận bình thường, nàng ấy cũng có thể không vào được!”
“Hiệu trưởng, trước kia không phải nói vậy, chúng ta ở mỗi hành tinh đều có danh ngạch, chẳng nhẽ năm nay ở Lam Tinh một người đều không thể lấy vào?”
Giọng nói của Ngô Cương tràn đầy bất bình.
“Nếu có thể khảo hạch qua được thì đến.”
“Tránh để người khác nói chúng ta làm việc thiên vị, về phần khảo hạch như thế nào, chúng ta xây dựng trường học nhiều năm như vậy, các ngươi còn không phải không biết đi?” Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng nói.
Các đổng sự hai mặt nhìn nhau, dù muốn không tán thành, cũng không tìm thấy lý do để phản bác.
………………………………..
“Tích …”
“Tích…”
“Tích…”
Giống như đã hẹn trước, tiếng nhắc nhở liên tục vang lên, nếu như lúc đầu Vân Mạt còn có hứng thú mở ra xem, về sau cũng lười nhúc nhích.
“Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng bạn không đáp ứng được các yêu cầu nhập học của Đại Học Công Nghệ Loren…”
“Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng đơn đăng ký tham gia Học Viện công nghệ Yock của bạn đã bị từ chối…”
“Rất xin lỗi …”
Sự giễu cợt nơi khoé miệng của Vân Mạt càng thêm mạnh mẽ, nàng ném mình xuống gối, quyết định kiểm tra cơ thể mình trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro