Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Mắt Chó Xem Ngư...
Trọng Lâu Tam Thất
2024-09-10 08:19:18
Chương 210: Đụng tới người quen
Khu vùng núi này rời rất xa trung tâm, đi một thời gian khá lâu mới đến nhà ga, còn là trạm đầu tiên.
Xe huyền phù ở núi Tụy Mân, màu sắc chủ đạo là màu đen cùng màu trắng, có loại cảm giác cô tịch.
Kỳ thật cũng dễ lý giải, nơi này tương đối gần với nghĩa trang liệt sĩ, không ít người lại đây đều là tới thăm người chết, màu sắc ám trầm tương đối phù hợp với bầu không khí.
Xe huyền phù lớn hơn so với xe con thoi, trông khá rộng rãi, ước chừng có thể chở được một trăm người.
Giống như các loại xe huyền phù khác, phía trước là một màn hình điều khiển, ngoại trừ tài xế mặc đồng phục, còn có một hệ thống lái tự động dự phòng.
Vân Mạt nhảy lên xe huyền phù, ngồi xuống vị trí cuối cùng gần cửa sổ, tùy tay mở giáo võng ra xem, thuận tiện chờ xe khởi hành.
Vừa mới click mở trang web, keng keng keng bắn ra tới vô số tiêu đề, tất cả đều có quan hệ đến nàng.
Vân Mạt đã thành nhân vật được say sưa bàn luận trong lần diễn tập này.
Tân giáo thụ tháo mũ giáp xuống, ở văn phòng ngồi trong chốc lát, điều hồ sơ của Vân Mạt ra.
Tuy rằng còn chưa từng gặp qua người, nhưng trước mắt, hắn đối với học sinh này thật sự là quá vừa lòng.
Tư duy kín đáo, nhìn xa trông rộng, là một đứa trẻ đáng bồi dưỡng.
Hệ chỉ huy của đại học Rechester có vô số học sinh, nhưng người được Tân giáo thụ duy trì như vậy, hàm lượng 'vàng' liền không phải người bình thường có thể bằng được.
Trong tay hắn có hai cái danh ngạch chuyển hệ, chỉ cần Vân Mạt đồng ý, hắn nguyện ý phá lệ thu nàng tiến vào hệ chỉ huy.
Tân giáo thụ nghĩ nghĩ, trước tiên ở trên quang não điền tư liệu đề cử, sau đó ấn đệ trình.
Hệ thống “Đô” một tiếng, làm sắc mặt của hắn âm trầm xuống.
“Thực xin lỗi, học sinh này không phù hợp với yêu cầu chuyển hệ.”
Tư liệu đã điền xong được đẩy trả về toàn bộ, trở thành trạng thái đỏ chót.
Tân giáo thụ nằm ngửa trên ghế, trong hơi thở phun ra một cổ trào phúng, “A……”
Hắn lôi thể lệ của trường học ra, xem từng câu từng chữ, một lát sau kết nối cuộc gọi đến Vân Mạt.
“Có hứng thú tới nghe tiết học của ta không?” Tân giáo thụ hỏi.
Vân Mạt cười, “Đương nhiên.”
Hai người giống người quen cũ hàn huyên vài câu, ai cũng đều không đề cập đến hai chữ Lam Tinh, ai cũng đều hiểu đối phương đang nói chính là cái gì.
Nếu Hoắc Xuyên ở chỗ này, chỉ sợ sẽ cảm thán, đây là đại hồ ly cùng tiểu hồ ly mở họp……
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vân Mạt lại tiếp tục lướt mạng trường học.
Vô số bài viết xiêu xiêu vẹo vẹo, chiếm sóng ở trang nhất.
“Tân học sinh năm nhất hệ đơn binh, nhưng lại đạt tiêu chuẩn hệ chỉ huy!”
“Ta là ngôi sao mới ở Rechester.”
“Bàn về mối quan hệ giữa độ dài lông chân của huấn luyện cùng bóng ma tâm lý……”
……
Tự nhiên cũng có đồng học nhiệt tâm, phát thiếp quan tâm điểm của nàng, “Vân Mạt lần này cầm được bao nhiêu tích phân?”
“Không biết, nàng chính mình không bắt được nhiều đầu người lắm, nhưng chỉ huy tác chiến, ít cũng phải nhận được 300 tích phân khen thưởng đi?”
“300? Khoa trương quá vậy? Ngươi đã từng gặp qua thi đấu gì vượt qua một trăm tích phân chưa?”
“Ta cảm giác ta đã bỏ lỡ đề tài thế kỷ, các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Ai? Cái gì 300 tích phân?”
“Vân Mạt, bạn gái ta, trong trận doanh chiến lần này giữa Hồng đội và Lam đội!”
“Lầu trên họ gì? Nhà ở nơi nào?”
“Hẹn gặp ở quảng trường hệ quân sự, ta thách đấu ngươi!”
“Ta thấy hắn là muốn được đánh tập thể!”
“Chỉ có ta muốn biết, vì sao huấn luyện viên sẽ chết bởi một cục đá sao? Chỉ có ta muốn biết, vì sao Tân giáo thụ sẽ chết vì sự cố ngoài ý muốn sao? Đây là cái vận khí nghịch thiên gì?”
“Khai vận phù, nàng là khai vận phù của ta, về sau ta rút thăm đều đến sờ sờ nàng trước!”
“Ta cảm thấy nàng khả năng sẽ dùng hai nắm tay đấm nát cơ giáp của ngươi!”
“Thật muốn nghe cảm thụ của mấy vị chỉ huy bị Tân giáo thụ bạo đầu……”
……
Cố Tử ở trong diễn đàn riêng của xã đoàn, đã phát vô số biểu tình khóc thút thít, “Anh anh anh, vô pháp ra cửa……”
“Tiểu học muội cứu ta, có người đứng cửa uy hiếp ta, a hu hu……”
Phía dưới là trả lời của các thành viên xã đoàn, chỉ có hai chữ, “Đáng đời!”
Vân Mạt cũng an ủi một câu, “Không có việc gì!”
Lưu Dược lập tức ở phía dưới Vân Mạt nhắn lại, “Bạn học ở lầu trên, thỉnh chú ý bảo trì đội hình!”
Lại đổi lấy một loạt biểu tình đa dạng của Cố Tử……
Vân Mạt:…… Các thiếu niên cũng biết chơi ghê.
Hệ thống của trường học cũng có tin tức truyền đến, “Bạn học Vân Mạt, xét thấy ngươi ở trong diễn tập biểu hiện ưu tú, đạt được thêm điểm thưởng của giáo thụ, 530 tích phân đã được ghi vào hệ thống tích phân của ngươi……”
Vân Mạt còn nhận được mấy lời nhận xét của giáo thụ, hoàn toàn là khẳng định khả năng của nàng trong cuộc chiến, hy vọng nàng tiếp tục nỗ lực, đồng thời cũng mong đợi vào biểu hiện trong tương lai của nàng.
Lần này, trận doanh chiến Hồng Lam, có không ít người đều bắt được thêm tích phân.
Phương Hồng Thần dùng bộ binh hạng nhẹ bám trụ xe tăng của đối phương, giúp Hồng đội tranh thủ thời gian, đạt được thêm 200 tích phân.
Bốn người Chu Tấn tạo thành phân đội đặc chiến, lẻn vào trong lòng địch, xảo diệu truyền lại tình báo, đạt được thêm 100 tích phân.
Cố Tử chém đầu tổng chỉ huy Hồng đội, thêm 50 tích phân.
Thành viên đi theo Vân Mạt chém đầu thành viên phân đội đặc chiến của Lam đội, cũng đa số thêm vào 10-20 tích phân.
Vân Mạt nhìn Cố Tử vui vẻ lăn lộn trong diễn đàn, không nhịn được cười cười.
Lúc này, xe huyền phù chở đến hai cô gái, một người trong đó sắc mặt tái nhợt, mồ hôi như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống.
Một người khác vừa đỡ nàng vừa hỏi, “Cao Tinh, ngươi thế nào rồi? Ta tìm một chỗ thông gió cho ngươi ngồi nhé.”
Vân Mạt ngẩng đầu, vừa lúc một cô gái trong đó cũng ngẩng đầu lên.
“Vân Mạt? Là chị ư!”
Đôi mắt của cô gái kia vụt sáng, mang theo một chút vui mừng.
Vân Mạt cũng cười, không phải là em gái của Lâm Trạch Dương (*) sao?
-------------------
(*) Lâm Dương Trạch là doanh trưởng trong trận chiến mà ban đầu Mễ Lị Á làm tổng chỉ huy. Sau đó, 'được' Vân Mạt dụ dỗ bằng cách hứa sẽ chữa bệnh cho em gái.
-------------------
Nàng bị bệnh di truyền hiếm thấy, tinh thần lực cùng thể chất không phù hợp một cách nghiêm trọng.
Nói tóm lại chính là thân thể vô pháp thừa nhận tinh thần lực của nàng, tinh thần lực bạo phát khiến cho phủ tạng bị hao tổn, thời điểm nghiêm trọng còn có hiện tượng làn da bị bong ra từng mảng lớn.
Nhà họ Lâm đã thử vô số biện pháp, đi khắp các bệnh viện Liên Bang, đều không có phương pháp đặc biệt hữu dụng, chỉ có thể nhìn nàng từng ngày suy nhược đi xuống.
Thẳng đến một ngày, Vân Mạt xuất hiện ở nhà bọn họ.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, chỉ mấy cây ngân châm như vậy, lại phối hợp với thực liệu, là có thể giảm bớt bệnh trạng của nàng.
Lâm Dao Dao đã thật lâu không có tái phát bệnh, hiện tại cũng có thể trở lại trường học.
Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp ở chỗ này.
“Chị Vân, có thể giúp một chút không?”
Không kịp hàn huyên, Lâm Dao Dao đã đỡ Cao Tinh đến bên cạnh Vân Mạt.
“Nàng làm sao vậy?”
Vân Mạt thuận tay bắt cổ tay Cao Tinh, xem mạch.
“Không biết, lúc mới tới vẫn còn tốt, vừa rồi đột nhiên liền bị suyễn không thở được, tay run đến lợi hại……”
Lâm Dao Dao nhanh chóng mô tả bệnh trạng, nàng đều mau vội muốn chết. Phòng y tế cách một đoạn khá xa, nàng thật sợ Cao Tinh có việc gì xấu xảy ra.
“Không có việc gì, đừng nóng vội”.
Vân Mạt lấy ngân châm trong vòng tay ra, dùng lửa trên xe tiêu độc một chút.
Sau đó cầm cánh tay của nàng lên, ghim kim vào huyệt.
Qua chốc lát sau, Cao Tinh rốt cuộc bình thường trở lại, “Ta đây là làm sao vậy?”
“Đờm cản trở dây thanh quản, dẫn tới choáng váng, đầu nặng như búa tạ, buồn nôn.
Gọi là chứng tê cứng, thuộc về phong hàn, ta đã dùng châm cứu làm mềm gan, cản gió, ngăn co thắt buồn nôn. Ngươi hiện tại không có việc gì”, Vân Mạt một bên thu châm một bên nói.
Cao Tinh nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn lễ phép biểu đạt lòng biết ơn.
Hiện tại, đầu óc nàng thanh minh, ngay cả cảm giác buồn nôn, ngột ngạt mấy ngày trước đều biến mất.
“Cao Tinh, ngươi không phải muốn biết ai đã chữa khỏi cho ta sao? Chính là chị ấy!”
Lâm Dao Dao hồi phục lại tinh thần, hưng phấn chỉ vào Vân Mạt giới thiệu, trong giọng nói còn có loại cảm giác khoe ra.
“Y thuật của chị Vân rất giỏi, nhiều bác sĩ khám cho ta như vậy mà cũng bó tay, vậy mà chị ấy vừa chữa cho ta, ta liền tốt lên.”
“Đúng rồi, dì không phải cũng trước sau không tìm thấy nguyên nhân gây bệnh sao? Không bằng nhờ chị Vân xem cho?”
Lâm Dao Dao vỗ tay, hai mắt tỏa sáng.
Cao Tinh trong mắt hàm chứa khiếp sợ, có chút ngượng ngùng, nhưng trong giọng nói tràn ngập khẩn cầu, “Chị Vân, có thể chứ?”
Bệnh của mẹ nàng không thể hiểu được, khi tốt khi xấu, gần đây thậm chí còn lâm vào hôn mê, hoàn toàn tìm không ra được nguyên nhân bệnh.
Cao Tinh trong lòng sốt ruột, lại không dám nói với chú, liền trộm tới nghĩa trang thăm ba, ra cửa đụng phải Lâm Dao Dao, liền có một loạt xảo ngộ này.
Vân Mạt có thể trị khỏi cho Lâm Dao Dao, còn chỉ dùng một cây ngân châm giúp nàng tốt hơn, như vậy có phải cũng có thể chữa cho mẹ?
Vân Mạt vỗ vỗ vai nàng, giúp nàng phủi đi một ít đen đủi.
Người này gương mặt lộ ra đỏ đậm, hẳn là bị liên lụy.
……
Cao Tinh nguyên quán Trung Ương tinh, ở khu 5, ba là nhà đầu tư, tích cóp không ít tiền, coi như gia cảnh cũng có chút thể diện.
Sau khi ba qua đời, chú Cao Thiên Lãng tiếp quản công ty của ba, chuyển nàng cùng mẹ đến khu 13, hai gia đình ở biệt thự cạnh nhau, chẳng qua, nhà của Cao Tinh rõ ràng nhỏ hơn một ít.
Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi dọn đến nơi đây, hai mẹ con nàng vẫn luôn không quá thuận, cũng không phải chuyện to tát gì, kiểu như ngồi xe bỏ lỡ trạm, đi đường không may bị đụng trúng, không mang dù gặp phải trời mưa……
Bọn họ tưởng chỉ là trùng hợp hoặc sơ ý, nhưng gần đây mẹ liên tiếp sinh bệnh, khiến cho lòng nàng cảm thấy không yên ổn.
Quản gia của Cao Thiên Lãng nhìn các nàng vào cửa, lại đây chào hỏi.
“Tiểu thư đã trở lại?”
Cao Tinh ngẩng đầu, giống như kính sợ trả lời một câu, “Ân, chú có ở nhà không?”
“Đang ở phòng khách.” Quản gia nói xong, hảo tâm hỏi một câu, “Tiểu thư buổi tối có sang ăn cơm không?”
“Không, phiền toái cùng chú ta nói một tiếng”, Cao Tinh nói.
“Được.”
Quản gia sau khi nói xong, quay người trở về sân.
Cao Tinh không dấu vết che che ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng đối với chú có loại sợ hãi khó nói rõ.
Ban đầu, trong nhà Cao Tinh chỉ có hai người là nàng cùng mẹ, gần đây mẹ bị bệnh, nên có thuê ba nữ phục vụ.
Nhưng mấy người phụ nữ ở trong một căn biệt thự to như vậy, vẫn là có một loại cảm giác trống rỗng.
Vân Mạt tiến vào cửa, liền cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh căm căm ập vào trước mặt, ngay cả hệ thống ổn định nhiệt độ thiết kế riêng cho nhà ở của tinh tế, cũng không có thể làm loại cảm giác lạnh lẽo này đi xuống.
Cỗ lạnh lẽo kia, quấn quanh tứ chi cùng khuôn mặt, muốn xuyên qua da thịt vào tận bên trong xương cốt, không thoải mái tới cực điểm.
“Nhà ngươi vẫn luôn lạnh lẽo như vậy sao?” sắc mặt Vân Mạt ngưng trọng lên.
“Cái gì lạnh lẽo?” Cao Tinh chớp đôi mắt to long lanh, có chút nghi hoặc, không biết nàng là có ý gì.
“A, chị Vân, chị không nói còn không để ý, chị vừa nói, em cũng cảm thấy lạnh căm căm”, Lâm Dao Dao xoa tay nói.
Cao Tinh:…… Có sao?
Vân Mạt đi trước nhìn mẹ của Cao Tinh, quả nhiên như nàng suy đoán.
Đôi mẹ con này tướng mạo thập phần không tồi, mẹ có xương thiên dương phẳng và nhô ra, mang theo an lành, đuôi lông mày rộng mà thưa, tâm tính hiền lành, trên người còn mang theo kim quang nhàn nhạt, hẳn là làm từ thiện thường xuyên.
Nhưng hiện tại, ấn đường tối, không sáng, bên trên còn có mấy cái mụn, gia sản chỉ sợ đang bị người khác mơ ước, nguyên nhân gây ra bệnh, cũng thoát không được can hệ với người nọ.
“Mẹ ngươi, có phải đã giúp người khác ký văn kiện gì hay không?”
Cánh tay mẹ Cao có hắc khí quấn quanh, vẫn luôn lan ra đến ngoài sân, loại hắc khí này mang theo ác ý, rất giống như của ba Hoắc lúc trước.
“A?” Cao Tinh sửng sốt, “Cái này em cũng không rõ lắm, sự tình trong nhà đều không cho em biết.”
“Nhà ngươi gần đây không chỉ có một người bệnh này đi?”
“Ân”, thần sắc Cao Tinh có chút hoảng hốt, cũng có chút ảm đạm, “ Ông bà nội cũng bị bệnh.”
Vân Mạt gật đầu, “Như vậy, trước ta làm mẹ ngươi tỉnh lại đã, chúng ta lại nói sau”.
“A?”
Cao Tinh có chút ngây ngốc, sau đó là mừng như điên.
Có ý gì? Mẹ có thể tỉnh lại? Còn là ngay lập tức?
Không đợi nàng phản ứng lại, Vân Mạt đã ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, đem ngân châm từng cây cắm ở trên người mẹ Cao, đồng thời tay phải đặt ở chỗ ấn đường của nàng.
Dùng nguyên thần lực xua tan đen đủi, đối với Vân Mạt mà nói thì không khó, chỉ chốc lát sau, mẹ Cao liền tỉnh lại.
“Tinh Tinh?”
“Mẹ!”
Hai người ôm nhau khóc rống, “Mẹ, con cho rằng mẹ sẽ không tỉnh lại……”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
……
“Cái kia, quấy rầy một chút?” Vân Mạt chờ các nàng khóc trong chốc lát, sau đó ra tiếng nhắc nhở.
“Nga nga, thực xin lỗi, chị Vân, em đã quá vui”, Cao Tinh lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng.
Lâm Dao Dao nhìn toàn bộ hành trình, lúc này vẫn còn đầy hưng phấn, thần y!
“Không cần cao hứng quá sớm, đây mới chỉ là trị phần ngọn, chưa có trị tận gốc”, Vân Mạt nói.
“Chị Vân, chị nói xem, như thế nào mới có thể trị tận gốc?” Cao Tinh lôi kéo tay nàng, kích động đến run rẩy.
Mẹ Cao vừa mới tỉnh lại, còn chưa có tinh thần, dựa nghiêng trên đầu giường mỉm cười.
“Phong thuỷ nhà ngươi có vấn đề, hơn nữa bị người khác liên lụy, cho nên mới có tai họa bất ngờ xảy ra”, Vân Mạt ở trong phòng khách đi đi dừng dừng.
Mấy người toàn bộ không hiểu ra sao, nàng không phải bác sĩ sao? Như thế nào lại xả tới phong thuỷ?
“Nhà ngươi không nuôi cá, là bởi vì nuôi không sống nổi đúng không? Cứ nuôi lại chết, đúng không?”
“Các ngươi ra cửa mấy ngày, sau khi trở về hoa cỏ bồn hoa toàn bộ đều chết héo, đúng không?”
“Thường gặp ác mộng? Thường xuyên hao tiền? Tính tình không tốt?……”
Vân Mạt nói liên tục mười mấy câu, nói đến sắc mặt Cao Tinh càng ngày càng trắng.
“Chị…… chị Vân, sao chị lại biết?”
“Ta đã nói rồi, phong thuỷ nhà ngươi không tốt.” Vân Mạt bình tĩnh nói.
“Vậy nên làm sao bây giờ?” Cao Tinh có chút sốt ruột.
Lâm Dao Dao cũng có chút sốt ruột, nàng nhớ tới khi Vân Mạt vừa mới vào cửa, nói nơi đây lạnh lẽo, lúc này là càng nghe càng cảm thấy lạnh lẽo.
“Mặt đồng hồ trong nhà không thể để hướng vào trong phòng, mà cần hướng cửa phòng khách hoặc phương hướng ban công.”
“Ở trong phòng ngủ không nên bày biện gương, dưới giường không được để tạp vật, các góc tường đều nhọn, nên dùng chậu hoa để ngăn cản……”
Một giờ sau, Vân Mạt cùng Lâm Dao Dao đi ra ngoài biệt thự, Cao Tinh vẻ mặt cảm kích đi theo đằng sau.
Một giờ này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu, Vân Mạt không chỉ có hiểu y thuật, mà còn hiểu huyền học.
Cầm bùa chú mà Vân Mạt đưa cho, trong lòng Cao Tinh vô cùng kiên định.
“Chú……”
Đi tới cửa, nhìn thấy một người nam nhân đứng ở dưới bóng cây, Cao Tinh nhút nhát chào một tiếng.
“Ừ, mẹ ngươi đã tỉnh rồi sao?” Nam nhân hỏi.
Cao Tinh cũng không để ý làm sao mà hắn biết được, chắc là người hầu nói cho đi.
“Đúng vậy chú, là chị Vân chữa khỏi.”
“Phải không? Buổi sáng bác sĩ Đồ đã tới, nói mẹ ngươi đến chạng vạng là có thể tỉnh lại.”
Nam nhân rất có uy thế nhìn Vân Mạt cùng Lâm Dao Dao, trong thần sắc tràn đầy âm trầm.
“Lão Vương, đưa bọn họ trở về đi”.
Kéo cửa xe lên, Vân Mạt từ kính chiếu hậu nhìn hai người vẫn đang nói chuyện ở cửa.
Nam nhân vẻ mặt không vui, Cao Tinh cúi đầu nơm nớp lo sợ, ẩn ẩn có thể nghe được: “Xài bao nhiêu tiền?”
“Ngươi còn nhỏ, dễ dàng bị lừa.”
“Về sau đừng dẫn mấy người lung tung rối loạn vào trong nhà.”
“Chú, không phải như vậy, chị Vân rất lợi hại……”
Vân Mạt kéo kéo khóe miệng.
Lông dê mọc trên thân chó, là muốn nói tình huống này đi.
Hy vọng sau này gặp lại, Cao tiên sinh vẫn còn có thể tự tin như vậy.
Khu vùng núi này rời rất xa trung tâm, đi một thời gian khá lâu mới đến nhà ga, còn là trạm đầu tiên.
Xe huyền phù ở núi Tụy Mân, màu sắc chủ đạo là màu đen cùng màu trắng, có loại cảm giác cô tịch.
Kỳ thật cũng dễ lý giải, nơi này tương đối gần với nghĩa trang liệt sĩ, không ít người lại đây đều là tới thăm người chết, màu sắc ám trầm tương đối phù hợp với bầu không khí.
Xe huyền phù lớn hơn so với xe con thoi, trông khá rộng rãi, ước chừng có thể chở được một trăm người.
Giống như các loại xe huyền phù khác, phía trước là một màn hình điều khiển, ngoại trừ tài xế mặc đồng phục, còn có một hệ thống lái tự động dự phòng.
Vân Mạt nhảy lên xe huyền phù, ngồi xuống vị trí cuối cùng gần cửa sổ, tùy tay mở giáo võng ra xem, thuận tiện chờ xe khởi hành.
Vừa mới click mở trang web, keng keng keng bắn ra tới vô số tiêu đề, tất cả đều có quan hệ đến nàng.
Vân Mạt đã thành nhân vật được say sưa bàn luận trong lần diễn tập này.
Tân giáo thụ tháo mũ giáp xuống, ở văn phòng ngồi trong chốc lát, điều hồ sơ của Vân Mạt ra.
Tuy rằng còn chưa từng gặp qua người, nhưng trước mắt, hắn đối với học sinh này thật sự là quá vừa lòng.
Tư duy kín đáo, nhìn xa trông rộng, là một đứa trẻ đáng bồi dưỡng.
Hệ chỉ huy của đại học Rechester có vô số học sinh, nhưng người được Tân giáo thụ duy trì như vậy, hàm lượng 'vàng' liền không phải người bình thường có thể bằng được.
Trong tay hắn có hai cái danh ngạch chuyển hệ, chỉ cần Vân Mạt đồng ý, hắn nguyện ý phá lệ thu nàng tiến vào hệ chỉ huy.
Tân giáo thụ nghĩ nghĩ, trước tiên ở trên quang não điền tư liệu đề cử, sau đó ấn đệ trình.
Hệ thống “Đô” một tiếng, làm sắc mặt của hắn âm trầm xuống.
“Thực xin lỗi, học sinh này không phù hợp với yêu cầu chuyển hệ.”
Tư liệu đã điền xong được đẩy trả về toàn bộ, trở thành trạng thái đỏ chót.
Tân giáo thụ nằm ngửa trên ghế, trong hơi thở phun ra một cổ trào phúng, “A……”
Hắn lôi thể lệ của trường học ra, xem từng câu từng chữ, một lát sau kết nối cuộc gọi đến Vân Mạt.
“Có hứng thú tới nghe tiết học của ta không?” Tân giáo thụ hỏi.
Vân Mạt cười, “Đương nhiên.”
Hai người giống người quen cũ hàn huyên vài câu, ai cũng đều không đề cập đến hai chữ Lam Tinh, ai cũng đều hiểu đối phương đang nói chính là cái gì.
Nếu Hoắc Xuyên ở chỗ này, chỉ sợ sẽ cảm thán, đây là đại hồ ly cùng tiểu hồ ly mở họp……
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vân Mạt lại tiếp tục lướt mạng trường học.
Vô số bài viết xiêu xiêu vẹo vẹo, chiếm sóng ở trang nhất.
“Tân học sinh năm nhất hệ đơn binh, nhưng lại đạt tiêu chuẩn hệ chỉ huy!”
“Ta là ngôi sao mới ở Rechester.”
“Bàn về mối quan hệ giữa độ dài lông chân của huấn luyện cùng bóng ma tâm lý……”
……
Tự nhiên cũng có đồng học nhiệt tâm, phát thiếp quan tâm điểm của nàng, “Vân Mạt lần này cầm được bao nhiêu tích phân?”
“Không biết, nàng chính mình không bắt được nhiều đầu người lắm, nhưng chỉ huy tác chiến, ít cũng phải nhận được 300 tích phân khen thưởng đi?”
“300? Khoa trương quá vậy? Ngươi đã từng gặp qua thi đấu gì vượt qua một trăm tích phân chưa?”
“Ta cảm giác ta đã bỏ lỡ đề tài thế kỷ, các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Ai? Cái gì 300 tích phân?”
“Vân Mạt, bạn gái ta, trong trận doanh chiến lần này giữa Hồng đội và Lam đội!”
“Lầu trên họ gì? Nhà ở nơi nào?”
“Hẹn gặp ở quảng trường hệ quân sự, ta thách đấu ngươi!”
“Ta thấy hắn là muốn được đánh tập thể!”
“Chỉ có ta muốn biết, vì sao huấn luyện viên sẽ chết bởi một cục đá sao? Chỉ có ta muốn biết, vì sao Tân giáo thụ sẽ chết vì sự cố ngoài ý muốn sao? Đây là cái vận khí nghịch thiên gì?”
“Khai vận phù, nàng là khai vận phù của ta, về sau ta rút thăm đều đến sờ sờ nàng trước!”
“Ta cảm thấy nàng khả năng sẽ dùng hai nắm tay đấm nát cơ giáp của ngươi!”
“Thật muốn nghe cảm thụ của mấy vị chỉ huy bị Tân giáo thụ bạo đầu……”
……
Cố Tử ở trong diễn đàn riêng của xã đoàn, đã phát vô số biểu tình khóc thút thít, “Anh anh anh, vô pháp ra cửa……”
“Tiểu học muội cứu ta, có người đứng cửa uy hiếp ta, a hu hu……”
Phía dưới là trả lời của các thành viên xã đoàn, chỉ có hai chữ, “Đáng đời!”
Vân Mạt cũng an ủi một câu, “Không có việc gì!”
Lưu Dược lập tức ở phía dưới Vân Mạt nhắn lại, “Bạn học ở lầu trên, thỉnh chú ý bảo trì đội hình!”
Lại đổi lấy một loạt biểu tình đa dạng của Cố Tử……
Vân Mạt:…… Các thiếu niên cũng biết chơi ghê.
Hệ thống của trường học cũng có tin tức truyền đến, “Bạn học Vân Mạt, xét thấy ngươi ở trong diễn tập biểu hiện ưu tú, đạt được thêm điểm thưởng của giáo thụ, 530 tích phân đã được ghi vào hệ thống tích phân của ngươi……”
Vân Mạt còn nhận được mấy lời nhận xét của giáo thụ, hoàn toàn là khẳng định khả năng của nàng trong cuộc chiến, hy vọng nàng tiếp tục nỗ lực, đồng thời cũng mong đợi vào biểu hiện trong tương lai của nàng.
Lần này, trận doanh chiến Hồng Lam, có không ít người đều bắt được thêm tích phân.
Phương Hồng Thần dùng bộ binh hạng nhẹ bám trụ xe tăng của đối phương, giúp Hồng đội tranh thủ thời gian, đạt được thêm 200 tích phân.
Bốn người Chu Tấn tạo thành phân đội đặc chiến, lẻn vào trong lòng địch, xảo diệu truyền lại tình báo, đạt được thêm 100 tích phân.
Cố Tử chém đầu tổng chỉ huy Hồng đội, thêm 50 tích phân.
Thành viên đi theo Vân Mạt chém đầu thành viên phân đội đặc chiến của Lam đội, cũng đa số thêm vào 10-20 tích phân.
Vân Mạt nhìn Cố Tử vui vẻ lăn lộn trong diễn đàn, không nhịn được cười cười.
Lúc này, xe huyền phù chở đến hai cô gái, một người trong đó sắc mặt tái nhợt, mồ hôi như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người khác vừa đỡ nàng vừa hỏi, “Cao Tinh, ngươi thế nào rồi? Ta tìm một chỗ thông gió cho ngươi ngồi nhé.”
Vân Mạt ngẩng đầu, vừa lúc một cô gái trong đó cũng ngẩng đầu lên.
“Vân Mạt? Là chị ư!”
Đôi mắt của cô gái kia vụt sáng, mang theo một chút vui mừng.
Vân Mạt cũng cười, không phải là em gái của Lâm Trạch Dương (*) sao?
-------------------
(*) Lâm Dương Trạch là doanh trưởng trong trận chiến mà ban đầu Mễ Lị Á làm tổng chỉ huy. Sau đó, 'được' Vân Mạt dụ dỗ bằng cách hứa sẽ chữa bệnh cho em gái.
-------------------
Nàng bị bệnh di truyền hiếm thấy, tinh thần lực cùng thể chất không phù hợp một cách nghiêm trọng.
Nói tóm lại chính là thân thể vô pháp thừa nhận tinh thần lực của nàng, tinh thần lực bạo phát khiến cho phủ tạng bị hao tổn, thời điểm nghiêm trọng còn có hiện tượng làn da bị bong ra từng mảng lớn.
Nhà họ Lâm đã thử vô số biện pháp, đi khắp các bệnh viện Liên Bang, đều không có phương pháp đặc biệt hữu dụng, chỉ có thể nhìn nàng từng ngày suy nhược đi xuống.
Thẳng đến một ngày, Vân Mạt xuất hiện ở nhà bọn họ.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, chỉ mấy cây ngân châm như vậy, lại phối hợp với thực liệu, là có thể giảm bớt bệnh trạng của nàng.
Lâm Dao Dao đã thật lâu không có tái phát bệnh, hiện tại cũng có thể trở lại trường học.
Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp ở chỗ này.
“Chị Vân, có thể giúp một chút không?”
Không kịp hàn huyên, Lâm Dao Dao đã đỡ Cao Tinh đến bên cạnh Vân Mạt.
“Nàng làm sao vậy?”
Vân Mạt thuận tay bắt cổ tay Cao Tinh, xem mạch.
“Không biết, lúc mới tới vẫn còn tốt, vừa rồi đột nhiên liền bị suyễn không thở được, tay run đến lợi hại……”
Lâm Dao Dao nhanh chóng mô tả bệnh trạng, nàng đều mau vội muốn chết. Phòng y tế cách một đoạn khá xa, nàng thật sợ Cao Tinh có việc gì xấu xảy ra.
“Không có việc gì, đừng nóng vội”.
Vân Mạt lấy ngân châm trong vòng tay ra, dùng lửa trên xe tiêu độc một chút.
Sau đó cầm cánh tay của nàng lên, ghim kim vào huyệt.
Qua chốc lát sau, Cao Tinh rốt cuộc bình thường trở lại, “Ta đây là làm sao vậy?”
“Đờm cản trở dây thanh quản, dẫn tới choáng váng, đầu nặng như búa tạ, buồn nôn.
Gọi là chứng tê cứng, thuộc về phong hàn, ta đã dùng châm cứu làm mềm gan, cản gió, ngăn co thắt buồn nôn. Ngươi hiện tại không có việc gì”, Vân Mạt một bên thu châm một bên nói.
Cao Tinh nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn lễ phép biểu đạt lòng biết ơn.
Hiện tại, đầu óc nàng thanh minh, ngay cả cảm giác buồn nôn, ngột ngạt mấy ngày trước đều biến mất.
“Cao Tinh, ngươi không phải muốn biết ai đã chữa khỏi cho ta sao? Chính là chị ấy!”
Lâm Dao Dao hồi phục lại tinh thần, hưng phấn chỉ vào Vân Mạt giới thiệu, trong giọng nói còn có loại cảm giác khoe ra.
“Y thuật của chị Vân rất giỏi, nhiều bác sĩ khám cho ta như vậy mà cũng bó tay, vậy mà chị ấy vừa chữa cho ta, ta liền tốt lên.”
“Đúng rồi, dì không phải cũng trước sau không tìm thấy nguyên nhân gây bệnh sao? Không bằng nhờ chị Vân xem cho?”
Lâm Dao Dao vỗ tay, hai mắt tỏa sáng.
Cao Tinh trong mắt hàm chứa khiếp sợ, có chút ngượng ngùng, nhưng trong giọng nói tràn ngập khẩn cầu, “Chị Vân, có thể chứ?”
Bệnh của mẹ nàng không thể hiểu được, khi tốt khi xấu, gần đây thậm chí còn lâm vào hôn mê, hoàn toàn tìm không ra được nguyên nhân bệnh.
Cao Tinh trong lòng sốt ruột, lại không dám nói với chú, liền trộm tới nghĩa trang thăm ba, ra cửa đụng phải Lâm Dao Dao, liền có một loạt xảo ngộ này.
Vân Mạt có thể trị khỏi cho Lâm Dao Dao, còn chỉ dùng một cây ngân châm giúp nàng tốt hơn, như vậy có phải cũng có thể chữa cho mẹ?
Vân Mạt vỗ vỗ vai nàng, giúp nàng phủi đi một ít đen đủi.
Người này gương mặt lộ ra đỏ đậm, hẳn là bị liên lụy.
……
Cao Tinh nguyên quán Trung Ương tinh, ở khu 5, ba là nhà đầu tư, tích cóp không ít tiền, coi như gia cảnh cũng có chút thể diện.
Sau khi ba qua đời, chú Cao Thiên Lãng tiếp quản công ty của ba, chuyển nàng cùng mẹ đến khu 13, hai gia đình ở biệt thự cạnh nhau, chẳng qua, nhà của Cao Tinh rõ ràng nhỏ hơn một ít.
Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi dọn đến nơi đây, hai mẹ con nàng vẫn luôn không quá thuận, cũng không phải chuyện to tát gì, kiểu như ngồi xe bỏ lỡ trạm, đi đường không may bị đụng trúng, không mang dù gặp phải trời mưa……
Bọn họ tưởng chỉ là trùng hợp hoặc sơ ý, nhưng gần đây mẹ liên tiếp sinh bệnh, khiến cho lòng nàng cảm thấy không yên ổn.
Quản gia của Cao Thiên Lãng nhìn các nàng vào cửa, lại đây chào hỏi.
“Tiểu thư đã trở lại?”
Cao Tinh ngẩng đầu, giống như kính sợ trả lời một câu, “Ân, chú có ở nhà không?”
“Đang ở phòng khách.” Quản gia nói xong, hảo tâm hỏi một câu, “Tiểu thư buổi tối có sang ăn cơm không?”
“Không, phiền toái cùng chú ta nói một tiếng”, Cao Tinh nói.
“Được.”
Quản gia sau khi nói xong, quay người trở về sân.
Cao Tinh không dấu vết che che ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng đối với chú có loại sợ hãi khó nói rõ.
Ban đầu, trong nhà Cao Tinh chỉ có hai người là nàng cùng mẹ, gần đây mẹ bị bệnh, nên có thuê ba nữ phục vụ.
Nhưng mấy người phụ nữ ở trong một căn biệt thự to như vậy, vẫn là có một loại cảm giác trống rỗng.
Vân Mạt tiến vào cửa, liền cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh căm căm ập vào trước mặt, ngay cả hệ thống ổn định nhiệt độ thiết kế riêng cho nhà ở của tinh tế, cũng không có thể làm loại cảm giác lạnh lẽo này đi xuống.
Cỗ lạnh lẽo kia, quấn quanh tứ chi cùng khuôn mặt, muốn xuyên qua da thịt vào tận bên trong xương cốt, không thoải mái tới cực điểm.
“Nhà ngươi vẫn luôn lạnh lẽo như vậy sao?” sắc mặt Vân Mạt ngưng trọng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì lạnh lẽo?” Cao Tinh chớp đôi mắt to long lanh, có chút nghi hoặc, không biết nàng là có ý gì.
“A, chị Vân, chị không nói còn không để ý, chị vừa nói, em cũng cảm thấy lạnh căm căm”, Lâm Dao Dao xoa tay nói.
Cao Tinh:…… Có sao?
Vân Mạt đi trước nhìn mẹ của Cao Tinh, quả nhiên như nàng suy đoán.
Đôi mẹ con này tướng mạo thập phần không tồi, mẹ có xương thiên dương phẳng và nhô ra, mang theo an lành, đuôi lông mày rộng mà thưa, tâm tính hiền lành, trên người còn mang theo kim quang nhàn nhạt, hẳn là làm từ thiện thường xuyên.
Nhưng hiện tại, ấn đường tối, không sáng, bên trên còn có mấy cái mụn, gia sản chỉ sợ đang bị người khác mơ ước, nguyên nhân gây ra bệnh, cũng thoát không được can hệ với người nọ.
“Mẹ ngươi, có phải đã giúp người khác ký văn kiện gì hay không?”
Cánh tay mẹ Cao có hắc khí quấn quanh, vẫn luôn lan ra đến ngoài sân, loại hắc khí này mang theo ác ý, rất giống như của ba Hoắc lúc trước.
“A?” Cao Tinh sửng sốt, “Cái này em cũng không rõ lắm, sự tình trong nhà đều không cho em biết.”
“Nhà ngươi gần đây không chỉ có một người bệnh này đi?”
“Ân”, thần sắc Cao Tinh có chút hoảng hốt, cũng có chút ảm đạm, “ Ông bà nội cũng bị bệnh.”
Vân Mạt gật đầu, “Như vậy, trước ta làm mẹ ngươi tỉnh lại đã, chúng ta lại nói sau”.
“A?”
Cao Tinh có chút ngây ngốc, sau đó là mừng như điên.
Có ý gì? Mẹ có thể tỉnh lại? Còn là ngay lập tức?
Không đợi nàng phản ứng lại, Vân Mạt đã ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, đem ngân châm từng cây cắm ở trên người mẹ Cao, đồng thời tay phải đặt ở chỗ ấn đường của nàng.
Dùng nguyên thần lực xua tan đen đủi, đối với Vân Mạt mà nói thì không khó, chỉ chốc lát sau, mẹ Cao liền tỉnh lại.
“Tinh Tinh?”
“Mẹ!”
Hai người ôm nhau khóc rống, “Mẹ, con cho rằng mẹ sẽ không tỉnh lại……”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
……
“Cái kia, quấy rầy một chút?” Vân Mạt chờ các nàng khóc trong chốc lát, sau đó ra tiếng nhắc nhở.
“Nga nga, thực xin lỗi, chị Vân, em đã quá vui”, Cao Tinh lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng.
Lâm Dao Dao nhìn toàn bộ hành trình, lúc này vẫn còn đầy hưng phấn, thần y!
“Không cần cao hứng quá sớm, đây mới chỉ là trị phần ngọn, chưa có trị tận gốc”, Vân Mạt nói.
“Chị Vân, chị nói xem, như thế nào mới có thể trị tận gốc?” Cao Tinh lôi kéo tay nàng, kích động đến run rẩy.
Mẹ Cao vừa mới tỉnh lại, còn chưa có tinh thần, dựa nghiêng trên đầu giường mỉm cười.
“Phong thuỷ nhà ngươi có vấn đề, hơn nữa bị người khác liên lụy, cho nên mới có tai họa bất ngờ xảy ra”, Vân Mạt ở trong phòng khách đi đi dừng dừng.
Mấy người toàn bộ không hiểu ra sao, nàng không phải bác sĩ sao? Như thế nào lại xả tới phong thuỷ?
“Nhà ngươi không nuôi cá, là bởi vì nuôi không sống nổi đúng không? Cứ nuôi lại chết, đúng không?”
“Các ngươi ra cửa mấy ngày, sau khi trở về hoa cỏ bồn hoa toàn bộ đều chết héo, đúng không?”
“Thường gặp ác mộng? Thường xuyên hao tiền? Tính tình không tốt?……”
Vân Mạt nói liên tục mười mấy câu, nói đến sắc mặt Cao Tinh càng ngày càng trắng.
“Chị…… chị Vân, sao chị lại biết?”
“Ta đã nói rồi, phong thuỷ nhà ngươi không tốt.” Vân Mạt bình tĩnh nói.
“Vậy nên làm sao bây giờ?” Cao Tinh có chút sốt ruột.
Lâm Dao Dao cũng có chút sốt ruột, nàng nhớ tới khi Vân Mạt vừa mới vào cửa, nói nơi đây lạnh lẽo, lúc này là càng nghe càng cảm thấy lạnh lẽo.
“Mặt đồng hồ trong nhà không thể để hướng vào trong phòng, mà cần hướng cửa phòng khách hoặc phương hướng ban công.”
“Ở trong phòng ngủ không nên bày biện gương, dưới giường không được để tạp vật, các góc tường đều nhọn, nên dùng chậu hoa để ngăn cản……”
Một giờ sau, Vân Mạt cùng Lâm Dao Dao đi ra ngoài biệt thự, Cao Tinh vẻ mặt cảm kích đi theo đằng sau.
Một giờ này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu, Vân Mạt không chỉ có hiểu y thuật, mà còn hiểu huyền học.
Cầm bùa chú mà Vân Mạt đưa cho, trong lòng Cao Tinh vô cùng kiên định.
“Chú……”
Đi tới cửa, nhìn thấy một người nam nhân đứng ở dưới bóng cây, Cao Tinh nhút nhát chào một tiếng.
“Ừ, mẹ ngươi đã tỉnh rồi sao?” Nam nhân hỏi.
Cao Tinh cũng không để ý làm sao mà hắn biết được, chắc là người hầu nói cho đi.
“Đúng vậy chú, là chị Vân chữa khỏi.”
“Phải không? Buổi sáng bác sĩ Đồ đã tới, nói mẹ ngươi đến chạng vạng là có thể tỉnh lại.”
Nam nhân rất có uy thế nhìn Vân Mạt cùng Lâm Dao Dao, trong thần sắc tràn đầy âm trầm.
“Lão Vương, đưa bọn họ trở về đi”.
Kéo cửa xe lên, Vân Mạt từ kính chiếu hậu nhìn hai người vẫn đang nói chuyện ở cửa.
Nam nhân vẻ mặt không vui, Cao Tinh cúi đầu nơm nớp lo sợ, ẩn ẩn có thể nghe được: “Xài bao nhiêu tiền?”
“Ngươi còn nhỏ, dễ dàng bị lừa.”
“Về sau đừng dẫn mấy người lung tung rối loạn vào trong nhà.”
“Chú, không phải như vậy, chị Vân rất lợi hại……”
Vân Mạt kéo kéo khóe miệng.
Lông dê mọc trên thân chó, là muốn nói tình huống này đi.
Hy vọng sau này gặp lại, Cao tiên sinh vẫn còn có thể tự tin như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro