Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Ngươi Là Thể Ch...
Trọng Lâu Tam Thất
2024-09-10 08:19:18
Chương 30: Ngươi là thể chất conan sao 2?
“Ngươi……còn việc gì không?”
Tần Mộc không chịu được áp lực, cảnh tượng hiện tại giống như anh đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ với lòng kiêu hãnh, nhưng chỉ bỏ ra 20 tệ để cắt tỉa tóc, loại cảm giác đó...
Vân Mạt hai mắt nhìn về phía cửa.
Trong mắt người thường, đây là một thế giới muôn màu, muôn vẻ.
Nhưng trong mắt Vân Mạt, nó đôi khi ngập tràn màu tím, vàng, đen và đỏ.
Khí màu tím là quý khí, khí màu vàng là công đức, khí màu đen và màu đỏ là điềm xấu.
Khi họ bước vào cửa, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng lúc này, lối vào của ngân hàng này lại chỉ toàn một màu đen và đỏ, dấu hiệu không tốt.
Vân Mạt nhịn không được liếc mắt một cái đánh giá Tần Mộc từ trên xuống dưới.
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Mộc bị nàng nhìn chằm chằm đến mức lông mao có chút dựng đứng hết cả lên.
“Ngươi là thể chất Conan sao?” (*)
Vân Mạt hỏi.
(*) Conan đi đến đâu ở đó sẽ có án mạng xảy ra. Ý Vân Mạt ám chỉ Tần Mộc đen đủi, đi đến đâu ở đó có vấn đề.
“Cái gì thể chất?” Tần Mộc hỏi.
“Được rồi”.
Vân Mạt không định giải thích quá nhiều, kho tàng văn hóa ngàn năm không còn lại bao nhiêu, bạn còn mong phim hoạt hình ở lại trong lòng mọi người sao?
“Hãy gọi cảnh sát đi, một lát nữa ở đây sẽ có cướp.” Vân Mạt nói.
Tần Mộc: “Ngươi đang đùa ta sao? Ngươi có biết hậu quả của việc gọi cảnh sát báo tin giả là gì không?"
"Ta chỉ biết rằng nếu không có hành động gì, thì hôm nay, ở đây sẽ có người chết, thậm chí là rất nhiều, rất nhiều người sẽ chết!", Vân Mạt nói một cách chắc chắn.
Tần Mạt nhìn quanh, thấy nhân viên an ninh đều đang đứng ở vị trí tương ứng, có súng ống vác trên vai, đạn đã lên nòng, cũng không có bất cứ cái gì dị thường.
Nghĩ đến khả năng của Vân Mạt, hắn không khỏi rùng mình một cái, “Có chắc không? Vậy thì phải nhanh chóng nhắc nhở bọn họ.”
“Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin ta sao? Hay là cảm thấy ngươi càng giống bọn cướp hơn?” Vân Mạt nói.
“Vậy ngươi định lưu lại nơi này sao?” Tần Mộc hỏi.
Vân Mạt thở dài: “Ngươi có biết, thượng đế mở cho ngươi cánh cửa này, hắn tám phần sẽ đóng lại của ngươi một cánh cửa khác không?”
Tần Mộc có chút theo không kịp: “Ngươi có ý gì?”
“Sư môn của ta, không cho phép ta trơ mặt làm ngơ trước những hành động xấu xa có thể xảy ra, nếu không ta sẽ phải gánh lấy nhân quả trên lưng.”, Vân Mạt nói.
"Ngươi không phải là biết vẽ bùa sao? Mau lấy ra một ít để phòng bị."
Tần Mộc đưa giấy bút mang theo bên người cho nàng, mấy ngày nay hắn đọc qua rất nhiều sách của viện bảo tàng, biết được rất nhiều truyền thuyết về bùa chú.
"Ngươi cho rằng ta là một cục pin dự trữ năng lượng nên có thể biểu hiện sức mạnh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu sao?!”
Vân Mạt cắn răng một cái, “Công lực của lão tử không đủ!”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Ngươi là lão tử gì?”
Tần Mộc sờ đầu nàng một chút, thề muốn đem cái cây non cong queo này bẻ thẳng.
Vân Mạt tuy nói vậy, nhưng vẫn tiếp nhận giấy bút.
Sau khi đặt tờ giấy lên bàn, Vân Mạt nghiêm túc nói: “Ngươi nên gọi cảnh sát trước đi. Ta vừa mới kiểm tra lộ trình. Nếu mọi việc suôn sẻ, bọn côn đồ và cảnh sát chắc có thể trước sau cùng tới."
“Ngươi vì sao không trực tiếp gọi điện báo?” Tần Mộc nghi hoặc hỏi.
Vân Mạt ở thiết bị trí não đầu cuối thao tác một chút, đem tin tức hộ khẩu của chính mình điểm ra tới, giơ lên trước mặt hắn.
Dòng chữ ‘Quê quán: Lam Tinh’ màu đỏ tươi nhảy vào trong mắt!
Tần Mộc im lặng, được rồi, đến từ tinh cầu côn đồ, nàng có báo cũng không ai tin.
“Còn thừa hai phút, ta kiến nghị ngươi nắm chặt thời gian!”
“Ring……”
Ma xui quỷ khiến, Tần Mộc thật sự gọi điện báo cảnh sát.
Sau khi cúp máy, hắn ngồi xuống sát bên cạnh Vân Mạt, đôi mắt băn khoăn không ngừng nhìn các khách nhân bên trong ngân hàng.
“Em gái à, ta bình thường đối với ngươi khá tốt phải không, ngươi không phải cố ý hố ta đúng không?”
“Anh trai nếu bởi vì báo tin giả cho cảnh sát mà phải vào tù ngồi, ngươi nhớ cứu ta ra nhé!”
"Có phải hắn ta không? Người mặc đồ màu tím kia đúng không?"
"Ồ, cái tên gầy gò, miệng chuột, tai khỉ kia trông cũng khá giống..."
Vân Mạt chưa bao giờ biết, người nam nhân trước mặt này lại là một tên lắm mồm như vậy. Nàng thật muốn tát cho hắn một cái để hắn câm miệng.
Phản ứng dị thường của hai người cứ lẩm bẩm, lầm nhầm bên này đã bị hệ thống an ninh chú ý tới, không ít ánh mắt hoặc vô tình, hoặc cố ý đổ dồn về phía họ.
“Cướp đây!”
Hai chữ này vừa vang lên, toàn bộ hội trường đều sững sờ. Sau vài giây, giống như nước nhỏ vào chảo dầu nóng, nhất thời sôi trào, vô số người bắt đầu hét lên, nhiều người bắt đầu lao ra ngoài.
Khóe miệng Tần Mộc co giật một cái, sự hưng phấn trong mắt che khuất cả sự sợ hãi. Hắn nắm chặt cánh tay Vân Mạt, trong tay cầm tờ giấy bùa hình tam giác.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm sao bây giờ?”
Vân Mạt:…… Ngươi trước tiên có thể đem giọng nói phấn khích của mình khống chế một chút được không?
‘Xôn xao’, đại sảnh đột nhiên tối om om, cửa an ninh dạng cuốn bị sập xuống. Tiếng la hét của mọi người, tiếng chuông báo động, tiếng đe dọa của bọn cướp, vang lên không dứt bên tai. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Giám đốc tiền sảnh cũng choáng váng, sững sờ.
"Muốn sống thì mau ngồi xổm xuống! Ôm đầu!", Bọn cướp hét lớn một tiếng.
“Ngươi……còn việc gì không?”
Tần Mộc không chịu được áp lực, cảnh tượng hiện tại giống như anh đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ với lòng kiêu hãnh, nhưng chỉ bỏ ra 20 tệ để cắt tỉa tóc, loại cảm giác đó...
Vân Mạt hai mắt nhìn về phía cửa.
Trong mắt người thường, đây là một thế giới muôn màu, muôn vẻ.
Nhưng trong mắt Vân Mạt, nó đôi khi ngập tràn màu tím, vàng, đen và đỏ.
Khí màu tím là quý khí, khí màu vàng là công đức, khí màu đen và màu đỏ là điềm xấu.
Khi họ bước vào cửa, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng lúc này, lối vào của ngân hàng này lại chỉ toàn một màu đen và đỏ, dấu hiệu không tốt.
Vân Mạt nhịn không được liếc mắt một cái đánh giá Tần Mộc từ trên xuống dưới.
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Mộc bị nàng nhìn chằm chằm đến mức lông mao có chút dựng đứng hết cả lên.
“Ngươi là thể chất Conan sao?” (*)
Vân Mạt hỏi.
(*) Conan đi đến đâu ở đó sẽ có án mạng xảy ra. Ý Vân Mạt ám chỉ Tần Mộc đen đủi, đi đến đâu ở đó có vấn đề.
“Cái gì thể chất?” Tần Mộc hỏi.
“Được rồi”.
Vân Mạt không định giải thích quá nhiều, kho tàng văn hóa ngàn năm không còn lại bao nhiêu, bạn còn mong phim hoạt hình ở lại trong lòng mọi người sao?
“Hãy gọi cảnh sát đi, một lát nữa ở đây sẽ có cướp.” Vân Mạt nói.
Tần Mộc: “Ngươi đang đùa ta sao? Ngươi có biết hậu quả của việc gọi cảnh sát báo tin giả là gì không?"
"Ta chỉ biết rằng nếu không có hành động gì, thì hôm nay, ở đây sẽ có người chết, thậm chí là rất nhiều, rất nhiều người sẽ chết!", Vân Mạt nói một cách chắc chắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Mạt nhìn quanh, thấy nhân viên an ninh đều đang đứng ở vị trí tương ứng, có súng ống vác trên vai, đạn đã lên nòng, cũng không có bất cứ cái gì dị thường.
Nghĩ đến khả năng của Vân Mạt, hắn không khỏi rùng mình một cái, “Có chắc không? Vậy thì phải nhanh chóng nhắc nhở bọn họ.”
“Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin ta sao? Hay là cảm thấy ngươi càng giống bọn cướp hơn?” Vân Mạt nói.
“Vậy ngươi định lưu lại nơi này sao?” Tần Mộc hỏi.
Vân Mạt thở dài: “Ngươi có biết, thượng đế mở cho ngươi cánh cửa này, hắn tám phần sẽ đóng lại của ngươi một cánh cửa khác không?”
Tần Mộc có chút theo không kịp: “Ngươi có ý gì?”
“Sư môn của ta, không cho phép ta trơ mặt làm ngơ trước những hành động xấu xa có thể xảy ra, nếu không ta sẽ phải gánh lấy nhân quả trên lưng.”, Vân Mạt nói.
"Ngươi không phải là biết vẽ bùa sao? Mau lấy ra một ít để phòng bị."
Tần Mộc đưa giấy bút mang theo bên người cho nàng, mấy ngày nay hắn đọc qua rất nhiều sách của viện bảo tàng, biết được rất nhiều truyền thuyết về bùa chú.
"Ngươi cho rằng ta là một cục pin dự trữ năng lượng nên có thể biểu hiện sức mạnh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu sao?!”
Vân Mạt cắn răng một cái, “Công lực của lão tử không đủ!”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Ngươi là lão tử gì?”
Tần Mộc sờ đầu nàng một chút, thề muốn đem cái cây non cong queo này bẻ thẳng.
Vân Mạt tuy nói vậy, nhưng vẫn tiếp nhận giấy bút.
Sau khi đặt tờ giấy lên bàn, Vân Mạt nghiêm túc nói: “Ngươi nên gọi cảnh sát trước đi. Ta vừa mới kiểm tra lộ trình. Nếu mọi việc suôn sẻ, bọn côn đồ và cảnh sát chắc có thể trước sau cùng tới."
“Ngươi vì sao không trực tiếp gọi điện báo?” Tần Mộc nghi hoặc hỏi.
Vân Mạt ở thiết bị trí não đầu cuối thao tác một chút, đem tin tức hộ khẩu của chính mình điểm ra tới, giơ lên trước mặt hắn.
Dòng chữ ‘Quê quán: Lam Tinh’ màu đỏ tươi nhảy vào trong mắt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Mộc im lặng, được rồi, đến từ tinh cầu côn đồ, nàng có báo cũng không ai tin.
“Còn thừa hai phút, ta kiến nghị ngươi nắm chặt thời gian!”
“Ring……”
Ma xui quỷ khiến, Tần Mộc thật sự gọi điện báo cảnh sát.
Sau khi cúp máy, hắn ngồi xuống sát bên cạnh Vân Mạt, đôi mắt băn khoăn không ngừng nhìn các khách nhân bên trong ngân hàng.
“Em gái à, ta bình thường đối với ngươi khá tốt phải không, ngươi không phải cố ý hố ta đúng không?”
“Anh trai nếu bởi vì báo tin giả cho cảnh sát mà phải vào tù ngồi, ngươi nhớ cứu ta ra nhé!”
"Có phải hắn ta không? Người mặc đồ màu tím kia đúng không?"
"Ồ, cái tên gầy gò, miệng chuột, tai khỉ kia trông cũng khá giống..."
Vân Mạt chưa bao giờ biết, người nam nhân trước mặt này lại là một tên lắm mồm như vậy. Nàng thật muốn tát cho hắn một cái để hắn câm miệng.
Phản ứng dị thường của hai người cứ lẩm bẩm, lầm nhầm bên này đã bị hệ thống an ninh chú ý tới, không ít ánh mắt hoặc vô tình, hoặc cố ý đổ dồn về phía họ.
“Cướp đây!”
Hai chữ này vừa vang lên, toàn bộ hội trường đều sững sờ. Sau vài giây, giống như nước nhỏ vào chảo dầu nóng, nhất thời sôi trào, vô số người bắt đầu hét lên, nhiều người bắt đầu lao ra ngoài.
Khóe miệng Tần Mộc co giật một cái, sự hưng phấn trong mắt che khuất cả sự sợ hãi. Hắn nắm chặt cánh tay Vân Mạt, trong tay cầm tờ giấy bùa hình tam giác.
“Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm sao bây giờ?”
Vân Mạt:…… Ngươi trước tiên có thể đem giọng nói phấn khích của mình khống chế một chút được không?
‘Xôn xao’, đại sảnh đột nhiên tối om om, cửa an ninh dạng cuốn bị sập xuống. Tiếng la hét của mọi người, tiếng chuông báo động, tiếng đe dọa của bọn cướp, vang lên không dứt bên tai. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Giám đốc tiền sảnh cũng choáng váng, sững sờ.
"Muốn sống thì mau ngồi xổm xuống! Ôm đầu!", Bọn cướp hét lớn một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro